Ông là ông thấy bản thân mình ngu ngốc chết đi được. Nhìn lầm người rồi. Cứ tưởng rằng Lam Thiếu Bằng là thư sinh nhã nhặn, mà đó, nhìn thấy chưa, động đao rồi kìa. Thì ra Lam Lam nhà ông lúc giận dữ chuẩn men lắm đó nha ~~~
Công tử bột hậm hực rời đi, ông chạy trước đến một cột điện, ngồi xuống, vờ như đang hút thuốc xem điện thoại. Chu Nghệ Thông không hề chú ý đến ông, đi đến Mercedes, nổ máy lái xe đi.
Lam Thiếu Bằng đi ra khỏi ngõ cụt, nhìn theo hướng chiếc Mercedes. Cho đến khi chiếc xe kia biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn còn ngơ ngác cầm dao. Ấy, nếu cảnh sát trông thấy cảnh này thì thế nào người ta cũng nghĩ rằng hắn là ăn cướp mất thôi. Vì vậy ông ngẩng đầu gọi một tiếng: “Đây không phải Quản lí Lam sao?”
Lam Thiếu Bằng rốt cục chịu cúi quả đầu quý phái xuống mà nhìn ông. Ông ngậm điếu thuốc, đứng lên tựa vào cột điện, cảm thấy nụ cười của mình đặc biệt mê người, “Quản lí Lam, thật là trùng hợp, ngài đang đóng phim sao? Tới phần mấy của Rush Hour rồi?”
Ông chỉ chỉ con dao trong tay Lam Thiếu Bằng, Lam Thiếu Bằng hơi xấu hổ giấu đi, “Đồ lưu niệm mua hồi đi du lịch ấy mà.”
“Tốt nhất là không nên động đao, đây không phải chuyên môn của cậu. Chuyên môn của cậu là bán nhà cửa cơ mà.” Ông thu dao găm của hắn lại, tránh để người qua đường nhìn thấy rồi hiểu lầm.
Lam Thiếu Bằng cắn môi, đôi môi vốn tái nhợt bị cắn sưng đỏ lên. Ông lập tức cười nói, “Tôi đang ngồi đây nhắn tin, vừa lúc có cậu đi qua, chúng ta đúng là có duyên ghê nha.”
Lam Thiếu Bằng nghe xong thở dài một hơi phảng phất. Ông đoán Lam Thiếu Bằng chắc hẳn là lo lắng ông nhìn thấy chuyện giữa hắn và Chu Nghệ Thông. Những gì nên thấy và không nên thấy ông đã ghi sổ cả rồi. Lam Lam thân yêu của anh ơi, em xem anh khéo hiểu lòng người chưa này.
“Thật là trùng hợp, ngài Tôn dạo phố à?” Lam Thiếu Bằng lại bắt đầu phủ lên mặt nụ cười đặc trưng của hắn khi bán nhà. Ông vừa bắt gặp nụ cười này liền co rút dạ dày. Nụ cười kia thật câu dẫn, câu dẫn khiến cho người ta phải e sợ, sợ rằng sẽ rơi vào một cạm bẫy khổng lồ.
“Tôi có một tiệm bán quần áo gần đây đấy, mau mau đến xem.” Ông đưa tay chỉ về phía tiệm của mình, Lam Thiếu Bằng thoáng kinh ngạc.
Loại vẻ mặt này ông sớm đã thấy nhưng không thể nào trách được. Rất nhiều người sau này khi biết rõ ông là dân làm ăn chân chính đều biểu lộ sự ngạc nhiên như vậy. Ông mày khôi ngô tuấn tú, đẹp trai lồng lộn như thế kia mà sao trong mắt chúng bây lại cứ trở thành du côn cướp giật vậy hả?!
“Được.” Lam Thiếu Bằng tựa hồ có hứng thú với cửa tiệm của ông, đồng ý muốn đến xem. Tuyệt vời tuyệt vời! Xem ra ông đã khiến cho Lam Thiếu Bằng có ấn tượng tốt hơn một chút rồi.
Cuối cùng thì ông cũng được đi sóng vai cùng Lam Thiếu Bằng, tiếng có tiếng không bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Ngài Tôn kinh doanh buôn bán hẳn là lời không ít tiền đi nhỉ?”
“Cũng nhờ chắt chiu dành dụm nên mới lời không ít tiền.”
Bây giờ làm người khó vê lờ, ông ăn ngay nói thật như vậy đấy mà Lam Thiếu Bằng lại dùng cái ánh mắt dành cho bọn ăn chơi hoang đàng mà bắn phá ông. Ông là một thanh niên cần kiệm liêm chính rất đáng khen đấy, ông dám cá rằng thời nay không có thằng nào được như ông đâu.
“Là như thế này, con của tôi bị bệnh tim bẩm sinh, phải bỏ ra thật nhiều tiền đầy giải phẫu, còn thằng em thì tôi cho nó xuất ngoại du học. Cứ thế nên bây giờ tôi mới nghèo kiết xác.” Ông đành giải thích. Anh của em vốn là người thiện lương, vì sao em nỡ không tin anh thế này? Lam Thiếu Bằng gật gật đầu, “Ngài Tôn đúng là một người cha và một người anh mẫu mực. Con anh thế nào rồi?”
“Tốt rồi, mấy năm trước có một người nước ngoài hiến tim cho Tiểu Mễ nhà tôi làm giải phẫu. Nhóc nhỏ hiện giờ đã như trẻ con bình thường rồi.”
“Con của anh thật may mắn.”
“Phải nói là vận khí của tôi tốt.”
Nói tới nói lui, bọn ông đi đến cửa tiệm bán quần áo. Ông đẩy cửa mời Lam Thiếu Bằng vào. Khúc Lệ Dĩnh và Trương Tĩnh vừa thấy Lam Thiếu Bằng tiến đến liền tươi cười vô cùng ngọt ngào, “Hoan nghênh đến tiệm, ngài cần gì ạ?”
“Đây là bạn anh mời đến đấy, mấy đứa đang bận việc gì thì cứ tiếp tục làm việc đó đi.” Đờ mờ, hai đứa nhân viên phục vụ trong cửa tiệm ông lập tức biến thành phần tử dư thừa. Tụ tập tới đây làm gì? Chướng mắt dễ sợ. Tụi bây mà xáp tới nữa là ông cho tụi bây đi sửa nhà kho luôn đó.
Lam Thiếu Bằng dạo một vòng trong tiệm. Ông giới thiệu cho hắn các mặt hàng thời trang nam mới về. Lam Thiếu Bằng ngược lại vừa cười vừa nhìn sang bên kia một cái. Hắn đang thích thú với một chiếc áo khoác không phải không phải hàng hiệu. Hắn không nói thẳng ra là thích, chỉ cầm trong tay lật qua lật lại xem rồi mỉm cười tựa như vừa đào được bảo vật.
“Thích thì cứ thử xem. Bên kia là phòng thử đồ, thử xem nào.” Ông xúi giục Lam Thiếu Bằng.
Lam Thiếu Bằng cũng không khách sáo, cầm quần áo đi vào phòng thử áo.
Có rất ít người bẩm sinh là móc treo quần áo. Lam Thiếu Bằng tuyệt đối là người mẫu trong tiệm ông đấy. Cho dù đó không phải là hàng hiệu thì mặc trên người hắn đều trở nên giống như hàng hiệu. Nhìn Lam Thiếu Bằng thử từng chiếc quần chiếc áo trong tiệm mà lòng ông cảm thấy thật bất công. Vì sao ông mặc cũng toàn hàng hiệu, vậy mà khi đến công ty bất động sản, bọn bán nhà cứ sửng sốt tưởng ông là nhân viên giao hàng vậy? Thị lực chúng nó kì diệu quá nha!
Lúc đầu Trương Tĩnh và Khúc Lệ Dĩnh còn có hảo cảm với Lam Thiếu Bằng, thế nhưng Lam Thiếu Bằng thử áo quần riết thành nghiện, thử mãi không ngừng. Một lúc sau, hai nhân viên phục vụ bắt đầu cau mày phàn nàn.
“Vậy cuối cùng hắn có mua hay không vậy? Thử đồ gì mà lắm thế, có chịu dừng hay không đây?” Trương Tĩnh phàn nàn đầu tiên.
“Nãy giờ chị đếm được hơn mười lăm bộ rồi đấy, hắn muốn giày vò chúng ta tới khi nào?” Khúc Lệ Dĩnh ôm đống quần áo Lam Thiếu Bằng đã thử, “Hay là hắn đang thất tình, trút giận lên bọn mình?”
Không hổ là phụ nữ đã kết hôn, một lời nói ra trúng phóc. Ông chỉ có thể âm thầm tán thành sự nhạy bén của Khúc Lệ Dĩnh, Lam Thiếu Bằng chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện sự bất mãn của hắn.
“Chị Khúc, chị xem ông chủ của tụi mình cứ bám theo anh ta mãi kìa, cả thái độ của ổng nữa. Có khi nào ổng đã manh động xuân tâm với trai đẹp rồi không?” Trương Tĩnh nói.
Không hổ là thiếu nữ đang yêu, ông cảm động như vừa được tri âm, thiếu chút nữa giữ chặt tay Trương Tĩnh mà nói, “Em gái à, em bị đau mắt đỏ rồi kìa.”
“Đàn ông mà yêu đàn ông sao? Thật buồn nôn, khéo lại dính bệnh AIDS.” Khúc Lệ Dĩnh nhếch miệng lắc đầu đón lấy bộ quần áo.
Khúc Lệ Dĩnh, bộ cô muốn mất việc à? Ông phóng ánh mắt dao kéo qua. Khó lắm ông mày mới kiếm được một mỹ nam như vậy, tụi bây phải biết phối hợp với ông chứ? Một kẻ cản đường ngu ngốc, chả trách cô lại xích mích với bố mẹ chồng. Thật chẳng tâm lí gì sất.
Dường như Lam Thiếu Bằng phát tiết đủ rồi, quần áo và trang sức trong tiệm ông cơ hồ đã bị hắn mặc thử mấy lần. Cuối cùng hắn cầm chiếc áo khoác mình vừa ý ban đầu, nói: “Tôi thích chiếc áo này. Bao nhiêu tiền?”
“Không cần trả tiền, cậu cứ lấy áo đi, không cần trả tiền, ha ha a…” Ông cười gian, Lam Lam nhà ông mặc quần áo nhà ông thì làm sao mà tính tiền được cơ chứ.
“Không được, tôi không thể vô duyên vô cớ lấy đồ của anh được.” Lam Thiếu Bằng lấy ví tiền định trả tiền.
Ông ngăn hắn lại, “Không được, tôi nói tặng cho cậu là tặng cho cậu. Cậu đừng đưa tiền, không là tôi buồn đấy.”
“Không được mà, anh phải lấy tiền.”
“Vậy mà cậu xem tôi là bạn sao? Nếu là bạn thì thu tiền lại đi, nếu không thì cậu không nể mặt tôi rồi.”
“Ngài Tôn, quan hệ giữa chúng ta là quan hệ người mua và người bán.” Lam Thiếu Bằng cười ha hả nói.
“Được rồi, cho dù giữa chúng ta là quan hệ mua bán, nhưng hôm nay tôi muốn kết bạn với cậu mà, cậu xem thường tôi phải không?”
“Tôi không có xem thường anh.”
“Vậy cậu thu tiền lại đi.”
“Ngài Tôn!”
“Tên tôi là Tôn Anh Hùng, cậu có thể gọi tôi là Hùng ca.” Ông giở trò vô lại.
Lam Thiếu Bằng không lay chuyển được ông, ông dúi túi đựng áo vào trong tay hắn, “Này mới đúng nè. Được rồi, hôm nay ngày lành tháng tốt, chúng ta trở thành bạn bè, cho nên tôi quyết định, chúng ta đi ra ngoài ăn mừng đê.”
Không đợi Lam Thiếu Bằng phản ứng, Trương Tĩnh đã kêu ra tiếng như đau răng, “Hùng ca muốn bày Hồng Môn Yến* mà không mang em theo nha.”
“Đúng đó, chúng em chưa ăn cơm, đang đói bụng muốn chết đây này ~~~” Khúc Lệ Dĩnh chơi màn đánh rắn dập đầu, liếc mắt làm nũng.
“Thôi thôi thôi, đi tìm thằng ghệ của mấy đứa mà làm nũng ấy, chua chết ông rồi.” Ông kéo chặt Lam Thiếu Bằng bỏ chạy. Chạy chậm là tạch với hai cái bóng đèn siêu việt kia ngay, chúng nó thuộc loại 38.38 watts đấy, chẳng đùa đâu.
Lam Thiếu Bằng dở khóc dở cười xách túi bị ông túm ra ngoài, hướng thẳng về quán Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ.
“Ngài Tôn, không, Hùng ca, anh dẫn tôi đi ăn mừng thật sao?” Lam Thiếu Bằng vừa đi vừa hỏi.
“Đúng thế, đến tiệm cơm nổi tiếng thành phố vừa ngon vừa rẻ già trẻ không gạt nào.” Ông cười toe, nhìn nhìn nhà hàng bên kia đường.
“Anh thật là hào phóng.” Lam Thiếu Bằng cười hì hì, “Hùng ca, thật ra nếu anh cần gì thì cứ nói thẳng với tôi, không cần tặng áo và mời đi ăn đâu, dù sao chúng ta cũng không thân nhau mấy.”
“Sao lại không thân cơ chứ? Chúng ta đã gặp nhau ba lần, tục ngữ nói trước lạ sau quen, chúng ta đều là bạn bè cũ đúng không, ha ha ha ha…” Ông phản xạ vô cùng nhanh nhạy, thật đúng là một bậc thầy giao tiếp.
“Nếu anh muốn giành nhà trước khi công ty gieo số thì cứ nói, không cần phải như vậy đâu.” Ánh mắt sáng lấp lánh của Lam Thiếu Bằng tựa như có thể thấy rõ hết thảy. Bị nhìn xuyên rồi.
“Ặc ặc, tôi là người chính trực, không bao giờ lợi dùng người khác, bất quá nếu Thiếu Bằng cậu đã nguyện ý giúp tôi đặt số trước thì tôi cũng không nỡ chối từ.” Ông cười vô cùng xáng lạn, vui chết đi được. Lại nói, Lam Thiếu Bằng đã tím tái mặt mày rồi, hắn chấp nhận giùm ông có được hay không?
“Ha ha ha… Vậy là anh nhờ vả tôi rồi còn gì nữa.” Lam Thiếu Bằng không khỏi cười ra tiếng, “Vậy, nếu anh đã mời tôi đến nhà hàng tốt nhất thì tôi cũng không nỡ chối từ. Chúng ta đi thôi.”
Lam Thiếu Bằng định băng qua nhà hàng bên kia đường, ông vẫn đứng y nguyên một chỗ không nhúc nhích. Lam Thiếu Bằng quay đầu lại hỏi ông, “Không phải anh muốn mang tôi đến nhà hàng tốt nhất thành phố ư? Sao anh không qua?”
“Chúng ta đã đứng ngay cửa ra vào của tiệm cơm nổi tiếng thành phố vừa ngon vừa rẻ già trẻ không gạt rồi mà.” Ông ngẩng đầu lên, bảng hiệu to đùng của tiệm cơm Món cay Tứ Xuyên bị ánh mặt trời chiếu xuống chói loà, mất hết con mẹ nó chữ.
Ông chợt thấy Lam Thiếu Bằng run rẩy. Theo ông đoán chừng, có lẽ hắn cũng đã quên mất mùi vị của thất tình là gì rồi, nét mặt của hắn nói cho ông biết rằng, hắn rất muốn quất ông ngay tắp lự.
Tiệm cơm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ là một tiệm cơm không nhỏ, đương nhiên quy mô so ra là kém với nhà hàng rồi, nhưng nếu tổ chức lễ cưới tiệc tùng cỡ nhỏ và cỡ trung thì cũng đâu có vấn đề gì.
Nhân viên phục vụ vừa thấy ông đứng trước cửa ra vào liền tươi cười đón chào, “Xin chào Hùng ca.”
“Chào, tôi và bạn tôi tới dùng cơm, cách thức như cũ nhé.” Ông chào hỏi nhân viên phục vụ xong, liền la lớn, “Lam Thiếu Bằng, cậu ngây ngốc ở đó làm gì, còn không vào dùng cơm?”
Với chất giọng oang oang của ông, người trên đường nhao nhao ghé mắt nhìn về phía Lam Thiếu Bằng. Lam Thiếu Bằng cắn răng đen mặt, lập tức đi cùng ông vào quán Món cay Tứ Xuyên.
Ông dẫn Lam Thiếu Bằng vào gian phòng 666, vốn là phòng ông hay dùng để tiếp khách. Trang thiết bị trong tiệm cơm Lão Ngũ cũng không tệ, sàn gỗ bóng loáng, bàn ăn sạch boong.
Ông và Lam Thiếu Bằng ngồi xuống, nhân viên phục vụ đứng ở một bên chờ bọn ông gọi món ăn. Ông đưa thực đơn ra trước mặt Lam Thiếu Bằng, “Thích món nào thì gọi món đó. Tay nghề đầu bếp ở đây xem vậy chứ rất đậm chất Tứ Xuyên đấy.
Lấy cho tôi nửa cân rượu!”
Nửa cân rượu… Ông khẽ tính toán, với tửu lượng của mình, ông không tin ông không đốn ngã Lam Thiếu Bằng đấy. Mỹ nam à, tối nay em sẽ là của anh. Mua ha ha ha ha ha…
==============
*Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm ~> ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.
Ghi chú một chút:
Không biết ở Trung Quốc như thế nào, chứ ở Việt Nam, nếu bỏ qua mấy thứ liên quan đến vật lý như khối lượng riêng trọng lượng riêng thì 1 cân ≤ 0.5 kilogram ≤ 0.5 lít
Mà anh Khỉ bảo nửa cân rượu nên nửa cân ≤ 250 ml. Nhiêu đó rượu của ảnh chỉ cỡ một chai trà xanh C2 mà thôi. Như thế thì làm sao mà đốn ngã được mỹ nhơn nhỉ?:)))))
Hay là Cá nhầm…?
Công tử bột hậm hực rời đi, ông chạy trước đến một cột điện, ngồi xuống, vờ như đang hút thuốc xem điện thoại. Chu Nghệ Thông không hề chú ý đến ông, đi đến Mercedes, nổ máy lái xe đi.
Lam Thiếu Bằng đi ra khỏi ngõ cụt, nhìn theo hướng chiếc Mercedes. Cho đến khi chiếc xe kia biến mất khỏi tầm mắt, hắn vẫn còn ngơ ngác cầm dao. Ấy, nếu cảnh sát trông thấy cảnh này thì thế nào người ta cũng nghĩ rằng hắn là ăn cướp mất thôi. Vì vậy ông ngẩng đầu gọi một tiếng: “Đây không phải Quản lí Lam sao?”
Lam Thiếu Bằng rốt cục chịu cúi quả đầu quý phái xuống mà nhìn ông. Ông ngậm điếu thuốc, đứng lên tựa vào cột điện, cảm thấy nụ cười của mình đặc biệt mê người, “Quản lí Lam, thật là trùng hợp, ngài đang đóng phim sao? Tới phần mấy của Rush Hour rồi?”
Ông chỉ chỉ con dao trong tay Lam Thiếu Bằng, Lam Thiếu Bằng hơi xấu hổ giấu đi, “Đồ lưu niệm mua hồi đi du lịch ấy mà.”
“Tốt nhất là không nên động đao, đây không phải chuyên môn của cậu. Chuyên môn của cậu là bán nhà cửa cơ mà.” Ông thu dao găm của hắn lại, tránh để người qua đường nhìn thấy rồi hiểu lầm.
Lam Thiếu Bằng cắn môi, đôi môi vốn tái nhợt bị cắn sưng đỏ lên. Ông lập tức cười nói, “Tôi đang ngồi đây nhắn tin, vừa lúc có cậu đi qua, chúng ta đúng là có duyên ghê nha.”
Lam Thiếu Bằng nghe xong thở dài một hơi phảng phất. Ông đoán Lam Thiếu Bằng chắc hẳn là lo lắng ông nhìn thấy chuyện giữa hắn và Chu Nghệ Thông. Những gì nên thấy và không nên thấy ông đã ghi sổ cả rồi. Lam Lam thân yêu của anh ơi, em xem anh khéo hiểu lòng người chưa này.
“Thật là trùng hợp, ngài Tôn dạo phố à?” Lam Thiếu Bằng lại bắt đầu phủ lên mặt nụ cười đặc trưng của hắn khi bán nhà. Ông vừa bắt gặp nụ cười này liền co rút dạ dày. Nụ cười kia thật câu dẫn, câu dẫn khiến cho người ta phải e sợ, sợ rằng sẽ rơi vào một cạm bẫy khổng lồ.
“Tôi có một tiệm bán quần áo gần đây đấy, mau mau đến xem.” Ông đưa tay chỉ về phía tiệm của mình, Lam Thiếu Bằng thoáng kinh ngạc.
Loại vẻ mặt này ông sớm đã thấy nhưng không thể nào trách được. Rất nhiều người sau này khi biết rõ ông là dân làm ăn chân chính đều biểu lộ sự ngạc nhiên như vậy. Ông mày khôi ngô tuấn tú, đẹp trai lồng lộn như thế kia mà sao trong mắt chúng bây lại cứ trở thành du côn cướp giật vậy hả?!
“Được.” Lam Thiếu Bằng tựa hồ có hứng thú với cửa tiệm của ông, đồng ý muốn đến xem. Tuyệt vời tuyệt vời! Xem ra ông đã khiến cho Lam Thiếu Bằng có ấn tượng tốt hơn một chút rồi.
Cuối cùng thì ông cũng được đi sóng vai cùng Lam Thiếu Bằng, tiếng có tiếng không bắt đầu nói chuyện phiếm.
“Ngài Tôn kinh doanh buôn bán hẳn là lời không ít tiền đi nhỉ?”
“Cũng nhờ chắt chiu dành dụm nên mới lời không ít tiền.”
Bây giờ làm người khó vê lờ, ông ăn ngay nói thật như vậy đấy mà Lam Thiếu Bằng lại dùng cái ánh mắt dành cho bọn ăn chơi hoang đàng mà bắn phá ông. Ông là một thanh niên cần kiệm liêm chính rất đáng khen đấy, ông dám cá rằng thời nay không có thằng nào được như ông đâu.
“Là như thế này, con của tôi bị bệnh tim bẩm sinh, phải bỏ ra thật nhiều tiền đầy giải phẫu, còn thằng em thì tôi cho nó xuất ngoại du học. Cứ thế nên bây giờ tôi mới nghèo kiết xác.” Ông đành giải thích. Anh của em vốn là người thiện lương, vì sao em nỡ không tin anh thế này? Lam Thiếu Bằng gật gật đầu, “Ngài Tôn đúng là một người cha và một người anh mẫu mực. Con anh thế nào rồi?”
“Tốt rồi, mấy năm trước có một người nước ngoài hiến tim cho Tiểu Mễ nhà tôi làm giải phẫu. Nhóc nhỏ hiện giờ đã như trẻ con bình thường rồi.”
“Con của anh thật may mắn.”
“Phải nói là vận khí của tôi tốt.”
Nói tới nói lui, bọn ông đi đến cửa tiệm bán quần áo. Ông đẩy cửa mời Lam Thiếu Bằng vào. Khúc Lệ Dĩnh và Trương Tĩnh vừa thấy Lam Thiếu Bằng tiến đến liền tươi cười vô cùng ngọt ngào, “Hoan nghênh đến tiệm, ngài cần gì ạ?”
“Đây là bạn anh mời đến đấy, mấy đứa đang bận việc gì thì cứ tiếp tục làm việc đó đi.” Đờ mờ, hai đứa nhân viên phục vụ trong cửa tiệm ông lập tức biến thành phần tử dư thừa. Tụ tập tới đây làm gì? Chướng mắt dễ sợ. Tụi bây mà xáp tới nữa là ông cho tụi bây đi sửa nhà kho luôn đó.
Lam Thiếu Bằng dạo một vòng trong tiệm. Ông giới thiệu cho hắn các mặt hàng thời trang nam mới về. Lam Thiếu Bằng ngược lại vừa cười vừa nhìn sang bên kia một cái. Hắn đang thích thú với một chiếc áo khoác không phải không phải hàng hiệu. Hắn không nói thẳng ra là thích, chỉ cầm trong tay lật qua lật lại xem rồi mỉm cười tựa như vừa đào được bảo vật.
“Thích thì cứ thử xem. Bên kia là phòng thử đồ, thử xem nào.” Ông xúi giục Lam Thiếu Bằng.
Lam Thiếu Bằng cũng không khách sáo, cầm quần áo đi vào phòng thử áo.
Có rất ít người bẩm sinh là móc treo quần áo. Lam Thiếu Bằng tuyệt đối là người mẫu trong tiệm ông đấy. Cho dù đó không phải là hàng hiệu thì mặc trên người hắn đều trở nên giống như hàng hiệu. Nhìn Lam Thiếu Bằng thử từng chiếc quần chiếc áo trong tiệm mà lòng ông cảm thấy thật bất công. Vì sao ông mặc cũng toàn hàng hiệu, vậy mà khi đến công ty bất động sản, bọn bán nhà cứ sửng sốt tưởng ông là nhân viên giao hàng vậy? Thị lực chúng nó kì diệu quá nha!
Lúc đầu Trương Tĩnh và Khúc Lệ Dĩnh còn có hảo cảm với Lam Thiếu Bằng, thế nhưng Lam Thiếu Bằng thử áo quần riết thành nghiện, thử mãi không ngừng. Một lúc sau, hai nhân viên phục vụ bắt đầu cau mày phàn nàn.
“Vậy cuối cùng hắn có mua hay không vậy? Thử đồ gì mà lắm thế, có chịu dừng hay không đây?” Trương Tĩnh phàn nàn đầu tiên.
“Nãy giờ chị đếm được hơn mười lăm bộ rồi đấy, hắn muốn giày vò chúng ta tới khi nào?” Khúc Lệ Dĩnh ôm đống quần áo Lam Thiếu Bằng đã thử, “Hay là hắn đang thất tình, trút giận lên bọn mình?”
Không hổ là phụ nữ đã kết hôn, một lời nói ra trúng phóc. Ông chỉ có thể âm thầm tán thành sự nhạy bén của Khúc Lệ Dĩnh, Lam Thiếu Bằng chỉ có thể dùng ánh mắt thể hiện sự bất mãn của hắn.
“Chị Khúc, chị xem ông chủ của tụi mình cứ bám theo anh ta mãi kìa, cả thái độ của ổng nữa. Có khi nào ổng đã manh động xuân tâm với trai đẹp rồi không?” Trương Tĩnh nói.
Không hổ là thiếu nữ đang yêu, ông cảm động như vừa được tri âm, thiếu chút nữa giữ chặt tay Trương Tĩnh mà nói, “Em gái à, em bị đau mắt đỏ rồi kìa.”
“Đàn ông mà yêu đàn ông sao? Thật buồn nôn, khéo lại dính bệnh AIDS.” Khúc Lệ Dĩnh nhếch miệng lắc đầu đón lấy bộ quần áo.
Khúc Lệ Dĩnh, bộ cô muốn mất việc à? Ông phóng ánh mắt dao kéo qua. Khó lắm ông mày mới kiếm được một mỹ nam như vậy, tụi bây phải biết phối hợp với ông chứ? Một kẻ cản đường ngu ngốc, chả trách cô lại xích mích với bố mẹ chồng. Thật chẳng tâm lí gì sất.
Dường như Lam Thiếu Bằng phát tiết đủ rồi, quần áo và trang sức trong tiệm ông cơ hồ đã bị hắn mặc thử mấy lần. Cuối cùng hắn cầm chiếc áo khoác mình vừa ý ban đầu, nói: “Tôi thích chiếc áo này. Bao nhiêu tiền?”
“Không cần trả tiền, cậu cứ lấy áo đi, không cần trả tiền, ha ha a…” Ông cười gian, Lam Lam nhà ông mặc quần áo nhà ông thì làm sao mà tính tiền được cơ chứ.
“Không được, tôi không thể vô duyên vô cớ lấy đồ của anh được.” Lam Thiếu Bằng lấy ví tiền định trả tiền.
Ông ngăn hắn lại, “Không được, tôi nói tặng cho cậu là tặng cho cậu. Cậu đừng đưa tiền, không là tôi buồn đấy.”
“Không được mà, anh phải lấy tiền.”
“Vậy mà cậu xem tôi là bạn sao? Nếu là bạn thì thu tiền lại đi, nếu không thì cậu không nể mặt tôi rồi.”
“Ngài Tôn, quan hệ giữa chúng ta là quan hệ người mua và người bán.” Lam Thiếu Bằng cười ha hả nói.
“Được rồi, cho dù giữa chúng ta là quan hệ mua bán, nhưng hôm nay tôi muốn kết bạn với cậu mà, cậu xem thường tôi phải không?”
“Tôi không có xem thường anh.”
“Vậy cậu thu tiền lại đi.”
“Ngài Tôn!”
“Tên tôi là Tôn Anh Hùng, cậu có thể gọi tôi là Hùng ca.” Ông giở trò vô lại.
Lam Thiếu Bằng không lay chuyển được ông, ông dúi túi đựng áo vào trong tay hắn, “Này mới đúng nè. Được rồi, hôm nay ngày lành tháng tốt, chúng ta trở thành bạn bè, cho nên tôi quyết định, chúng ta đi ra ngoài ăn mừng đê.”
Không đợi Lam Thiếu Bằng phản ứng, Trương Tĩnh đã kêu ra tiếng như đau răng, “Hùng ca muốn bày Hồng Môn Yến* mà không mang em theo nha.”
“Đúng đó, chúng em chưa ăn cơm, đang đói bụng muốn chết đây này ~~~” Khúc Lệ Dĩnh chơi màn đánh rắn dập đầu, liếc mắt làm nũng.
“Thôi thôi thôi, đi tìm thằng ghệ của mấy đứa mà làm nũng ấy, chua chết ông rồi.” Ông kéo chặt Lam Thiếu Bằng bỏ chạy. Chạy chậm là tạch với hai cái bóng đèn siêu việt kia ngay, chúng nó thuộc loại 38.38 watts đấy, chẳng đùa đâu.
Lam Thiếu Bằng dở khóc dở cười xách túi bị ông túm ra ngoài, hướng thẳng về quán Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ.
“Ngài Tôn, không, Hùng ca, anh dẫn tôi đi ăn mừng thật sao?” Lam Thiếu Bằng vừa đi vừa hỏi.
“Đúng thế, đến tiệm cơm nổi tiếng thành phố vừa ngon vừa rẻ già trẻ không gạt nào.” Ông cười toe, nhìn nhìn nhà hàng bên kia đường.
“Anh thật là hào phóng.” Lam Thiếu Bằng cười hì hì, “Hùng ca, thật ra nếu anh cần gì thì cứ nói thẳng với tôi, không cần tặng áo và mời đi ăn đâu, dù sao chúng ta cũng không thân nhau mấy.”
“Sao lại không thân cơ chứ? Chúng ta đã gặp nhau ba lần, tục ngữ nói trước lạ sau quen, chúng ta đều là bạn bè cũ đúng không, ha ha ha ha…” Ông phản xạ vô cùng nhanh nhạy, thật đúng là một bậc thầy giao tiếp.
“Nếu anh muốn giành nhà trước khi công ty gieo số thì cứ nói, không cần phải như vậy đâu.” Ánh mắt sáng lấp lánh của Lam Thiếu Bằng tựa như có thể thấy rõ hết thảy. Bị nhìn xuyên rồi.
“Ặc ặc, tôi là người chính trực, không bao giờ lợi dùng người khác, bất quá nếu Thiếu Bằng cậu đã nguyện ý giúp tôi đặt số trước thì tôi cũng không nỡ chối từ.” Ông cười vô cùng xáng lạn, vui chết đi được. Lại nói, Lam Thiếu Bằng đã tím tái mặt mày rồi, hắn chấp nhận giùm ông có được hay không?
“Ha ha ha… Vậy là anh nhờ vả tôi rồi còn gì nữa.” Lam Thiếu Bằng không khỏi cười ra tiếng, “Vậy, nếu anh đã mời tôi đến nhà hàng tốt nhất thì tôi cũng không nỡ chối từ. Chúng ta đi thôi.”
Lam Thiếu Bằng định băng qua nhà hàng bên kia đường, ông vẫn đứng y nguyên một chỗ không nhúc nhích. Lam Thiếu Bằng quay đầu lại hỏi ông, “Không phải anh muốn mang tôi đến nhà hàng tốt nhất thành phố ư? Sao anh không qua?”
“Chúng ta đã đứng ngay cửa ra vào của tiệm cơm nổi tiếng thành phố vừa ngon vừa rẻ già trẻ không gạt rồi mà.” Ông ngẩng đầu lên, bảng hiệu to đùng của tiệm cơm Món cay Tứ Xuyên bị ánh mặt trời chiếu xuống chói loà, mất hết con mẹ nó chữ.
Ông chợt thấy Lam Thiếu Bằng run rẩy. Theo ông đoán chừng, có lẽ hắn cũng đã quên mất mùi vị của thất tình là gì rồi, nét mặt của hắn nói cho ông biết rằng, hắn rất muốn quất ông ngay tắp lự.
Tiệm cơm Món cay Tứ Xuyên của Lão Ngũ là một tiệm cơm không nhỏ, đương nhiên quy mô so ra là kém với nhà hàng rồi, nhưng nếu tổ chức lễ cưới tiệc tùng cỡ nhỏ và cỡ trung thì cũng đâu có vấn đề gì.
Nhân viên phục vụ vừa thấy ông đứng trước cửa ra vào liền tươi cười đón chào, “Xin chào Hùng ca.”
“Chào, tôi và bạn tôi tới dùng cơm, cách thức như cũ nhé.” Ông chào hỏi nhân viên phục vụ xong, liền la lớn, “Lam Thiếu Bằng, cậu ngây ngốc ở đó làm gì, còn không vào dùng cơm?”
Với chất giọng oang oang của ông, người trên đường nhao nhao ghé mắt nhìn về phía Lam Thiếu Bằng. Lam Thiếu Bằng cắn răng đen mặt, lập tức đi cùng ông vào quán Món cay Tứ Xuyên.
Ông dẫn Lam Thiếu Bằng vào gian phòng 666, vốn là phòng ông hay dùng để tiếp khách. Trang thiết bị trong tiệm cơm Lão Ngũ cũng không tệ, sàn gỗ bóng loáng, bàn ăn sạch boong.
Ông và Lam Thiếu Bằng ngồi xuống, nhân viên phục vụ đứng ở một bên chờ bọn ông gọi món ăn. Ông đưa thực đơn ra trước mặt Lam Thiếu Bằng, “Thích món nào thì gọi món đó. Tay nghề đầu bếp ở đây xem vậy chứ rất đậm chất Tứ Xuyên đấy.
Lấy cho tôi nửa cân rượu!”
Nửa cân rượu… Ông khẽ tính toán, với tửu lượng của mình, ông không tin ông không đốn ngã Lam Thiếu Bằng đấy. Mỹ nam à, tối nay em sẽ là của anh. Mua ha ha ha ha ha…
==============
*Hồng Môn Yến là một điển tích có nguồn gốc từ thời chiến quốc. Điển tích Hồng Môn Yến nói về việc Hạng Vũ tổ chức tiệc mừng công với ý muốn giết Lưu Bang. Lưu Bang dù trải qua nhiều phen nguy hiểm nhưng cuối cùng đã an toàn thoát hiểm ~> ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người.
Ghi chú một chút:
Không biết ở Trung Quốc như thế nào, chứ ở Việt Nam, nếu bỏ qua mấy thứ liên quan đến vật lý như khối lượng riêng trọng lượng riêng thì 1 cân ≤ 0.5 kilogram ≤ 0.5 lít
Mà anh Khỉ bảo nửa cân rượu nên nửa cân ≤ 250 ml. Nhiêu đó rượu của ảnh chỉ cỡ một chai trà xanh C2 mà thôi. Như thế thì làm sao mà đốn ngã được mỹ nhơn nhỉ?:)))))
Hay là Cá nhầm…?
Danh sách chương