Âm thanh mặc dù đã ép rất thấp, nhưng người xung quanh vẫn có thể nghe thấy.

Nhưng cho dù nghe thấy thì có thể làm gì, tất cả mọi người hơi cúi đầu, ánh mắt mang theo vẻ e ngại.

Vệ binh trưởng hừ lạnh một tiếng, không nói thêm cái gì, đứng ở bên cạnh liếc nhìn mọi người, chỗ sâu trong mắt mang theo sự ghét bỏ.

Chỉ biết lãng phí lương thực An Khang châu, một đám sâu mọt!

Dạ Côn xếp ở phía sau, cũng không có nghe thấy vệ binh trưởng, hắn đang đang quan sát biểu tình của đệ đệ.

Đội ngũ dần dần tiến lên, Dạ Côn phát hiện trán đệ đệ đều toát mồ hôi, rõ ràng trong lòng rất khẩn trương.

Ba Uyển Thanh năm đó ở huyện Thái Tây là "tiểu công chúa", bây giờ ở An Khang châu cũng xem như là "tiểu công cử".

Ba Đài hiện tại mặc dù không phải châu trưởng, nhưng gần đây cũng đã thăng làm Thái Thú An Khang châu. Phụ trách toàn bộ sự tình liên quan đến dân chúng ở An Khang châu, có thể nói là quyền thế tới tay, mà thông gia Phan Mệnh chính là Đô Úy An Khang châu, chưởng quản an toàn trong ngoài An Khang châu.

Hai nhà thông gia với nhau, trên cơ bản toàn bộ An Khang châu đều đã nằm trong lòng bàn tay bọn họ, đương nhiên ngoại trừ châu trưởng.

Nhưng mà châu trưởng không hỏi tới những chuyện nhỏ nhặt này, mà là đang quan tâm biến động ở Thái Kinh, chỉ cần có cơ hội lập công, y khẳng định sẽ không bỏ qua.

Những vật này Dạ Côn và Dạ Tần dĩ nhiên không biết, chỉ biết là cha của Ba Uyển Thanh lăm lộn rất khá, nhưng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, không phải rất khá mà là quá tốt rồi.

Thời gian mấy năm liền từ huyện trưởng huyện Thái Tây biến thành Thái Thú An Khang châu, tốc độ thăng tiến này phải nói là cực kỳ khủng bố.

- Thật kích động, mong ngày mong đêm, hiện tại rốt cuộc đã đến.

Nguyên Chẩn nắm chặt hai tay, một mặt vui mừng, xúc động trong lòng không thể nào bày tỏ.

- Mầy ngày sau Học Viện An Kinh sẽ chiêu sinh, không biết cha ta đã an bài xong chưa.

Phong Điền cũng là có chút lo lắng.

Nguyên Chẩn vỗ vỗ bả vai Phong Điền:

- Lo cái gì, không phải còn có ta sao...

- Hảo huynh đệ!

Nguyên Chẩn nện cho một cái, ngước nhìn tường thành trước mắt, thật là khiến người ta kinh ngạc tán thán, mấy cự thạch này làm thế nào mang lên, phải tốn bao nhiêu sức người sức của, không hổ là Thái Kinh đệ nhị thành, thật khiến người ta chết đều muốn chết ở bên trong.

Sau một canh giờ xếp hàng, Dạ Côn rốt cuộc mang theo mọi người đi tới nội thành An Khang châu, đô thành tràn ngập dụ hoặc.

Xuyên qua cửa thành, hiện ra ở trước mắt Dạ Côn là...

Dạ Côn ngốc, Dạ Tần cũng ngốc, Nguyên Chẩn cùng Phong Điền đều ngốc.

Nơi này là An Khang châu?

Xác định không phải An Khang huyện?

Nguyên bản trong đầu đám người Dạ Côn huyễn tưởng, bên trong khẳng định là vô cùng xa hoa, tình cảnh tràn ngập sinh cơ.

Thế nhưng trước mắt là cái gì?

Phòng ốc bình thường, đường đi bình thường, toàn bộ cảnh vật đều tôn lên một chữ... nghèo...

Cũng chỉ có một chữ như vậy để hình dung, mà trên mặt những người ở đây tràn ngập sự ưu sầu, trên đường cái, trong góc tối, Dạ Côn thậm chí còn nhìn thấy ăn mày, ở huyện Thái Tây, một tên ăn mày cũng không thấy đâu, nhưng mà Thái Kinh đệ nhị thành thế mà còn có ăn mày, thậm chí còn không ít.

Trong không khí tràn ngập một loại mùi ẩm mốc, tựa như quần áo bẩn không giặt mười ngày rồi vậy.

- Đây là An Khang châu ư? Phu quân...

Nhan Mộ Nhi hơi hơi che mặt, nhíu mày ngài nói ra, ngay cả Diệp Ly ở bên cạnh đều giống như thế, cũng không phải là các nàng lập dị, dù sao trước kia bọn họ đã quen sống những ngày tốt lành.

Dạ Côn cố nặn ra vẻ tươi cười:

- Chúng ta hẳn không đến nhầm.

- Côn ca, nơi này còn kém hơn huyện Thái Tây của chúng ta, trời ạ...

Nguyên Chẩn khó có thể tin, sự thật trước mắt đã nghiền nát huyễn tưởng trong lòng y.

- Các ngươi đều sai.

Đột nhiên một âm thanh ở bên cạnh vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, chính là vị ông chủ phong tao kia.

Dạ Côn chắp tay, ông chủ cười hoàn lễ.

- Ông chủ, không phải đang bận sao?

Dạ Côn tò mò hỏi.

- Làm ăn lớn, đương nhiên phải có mấy hảo thủ trấn thủ, ta liền có thể ung dung.

Ông chủ mở quạt xếp trong tay ra, tóc dài ung dung theo gió phiêu lãng, phảng phất muốn khoe tóc ở trước mặt Côn ca.

Dạ Côn nhịn không được nói ra:

- Xem ra lần này ông chủ đổi nghề thành công.

Khóe miệng ông chủ giật một cái, liếc mắt nhìn Dạ Côn, không phải chỉ khoe tóc trước mặt ngươi một chút thôi sao, thật nhỏ mọn.

- Có phải cảm thấy hình ảnh trước mắt hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ hay không?

Ông chủ chậm rãi đi tới phía trước, cười nói.

- Đúng thế.

- Chỗ cửa thành phía tây này, chính là nơi nghèo nhất An Khang châu, bởi vì người theo phi thuyền tới trên cơ bản đến từ các huyện, mười người hết chín người là bình dân, số tiền tích súc được đều dâng hết cho phi thuyền, các ngươi hẳn hiểu rồi chứ.

Ông chủ vừa nói xong, trong nháy mắt mọi người đều hiểu rõ, nói dân dã một chút thì đây là khu ổ chuột.

Phong Điền tò mò hỏi:

- Thế thì không đúng, nếu như người bên ngoài tới, thấy tình huống như vậy, không phải...

Ông chủ quay đầu nhìn thoáng qua Phong Điền:

- Chẳng lẽ lúc các ngươi xuống phi thuyền không có phát hiện, những người ngồi xe ngựa đi một con đường khác sao?

Ầy.. hình như đúng là thế, ở cửa thành phía tây đều là đi bộ, đám người Dạ Côn không hiểu, cho nên cũng đi bộ theo đến đây.

- Cửa thành phía nam và cửa thành phía tây khác nhau một trời một vực.

Ông chủ thoải mái nhàn nhã nói ra.

Nguyên Chẩn nhẫn nhịn nghẹn miệng:

- Vậy quay về đường cũ là được, đừng ở chỗ này nữa.

- Ngươi đương nhiên có thể, thế nhưng bọn họ lại không thể.

Diệp Ly dừng một chút, nghi hoặc hỏi:

- Vì sao Nguyên Chẩn có thể?

- Nơi này là Bình Khang Phường, to to nhỏ nhỏ có trên trăm phường, chiếm cứ một phần ba thành tây, nhưng đây là khu vực bị phong tỏa.

- Phong tỏa???

Dạ Côn ngẩn người, nghe cũng quá nghiêm trọng đi, chẳng lẽ có ôn dịch sao?

Quả thật, nghèo cũng là một loại ôn dịch đáng sợ.

- Đi bộ nửa canh giờ, chúng ta có thể thấy cửa lớn Bình Khang Phường, thế nhưng ở nơi đó có trọng binh trấn giữ, người mặc quần áo không ngay ngắn, nghiêm cấm rời khỏi Bình Khang Phường.

Mọi người một mặt kinh ngạc, đây cũng quá phân hoá đi. Thế mà phân chia đủ loại khác biệt.

An Khang châu thực dụng như vậy.

Dạ Côn cuối cùng phát hiện, nhóm người mình ăn mặc "hoa lệ", nhưng đối với người khác thì vô cùng đơn giản, từ khí chất cũng có thể nhìn ra một chút.

Ông chủ nhìn biểu tình của đám người Dạ Côn, thu quạt xếp vào:

- Huyện Thái Tây là một chỗ tốt, nhưng rời khỏi huyện Thái Tây, đó chính là thế giới người ăn người, các ngươi vừa rời khỏi phụ mẫu, phải học được cách đề phòng người khác, bao gồm cả ta.

Dạ Côn nhẹ gật đầu, so sánh với cửu hoàng tử, Dạ Côn càng nguyện ý tin tưởng vị lão bản này hơn, mặc dù thoạt nhìn loè loẹt, hơn nữa còn là một tên lừa gạt, nhưng lại không dối trá.

- Ông chủ, ngươi ở An Khang châu rất lâu rồi ư?

Dạ Côn thấp giọng hỏi.

- Đúng vậy, sau khi rời khỏi huyện Thái Tây ta liền đến An Khang châu lừa gạt, à không... làm ăn.

Mọi người:......

Cho tới bây giờ Dạ Côn chưa thấy người nào đi lừa gạt mà còn lấy làm vinh quang như thế

- Ông chủ, ngươi biết huyện trưởng năm đó ở nơi nào không?

Dạ Côn vừa nói ra vấn đề này, vẻ mặt Dạ Tần bên cạnh đã xiết chặt, nhịp tim đập nhanh hơn rất nhiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện