Ngân Sắc Nam Nhân đứng trên hồng đài phất phất tay, trầm giọng quát:

- Tối nay được mời tới buổi đấu giá, cảm thấy rất vinh hạnh, dù sao ta cũng có chút giao tình với Hoa Hương lâu.

Dạ Côn đột nhiên phát hiện, tên này đang bôi đen mình!

Ai có giao tình với hoa lâu chứ!

Mọi người kinh ngạc không thôi, không ngờ Ngân Sắc Nam Nhân thế mà có liên hệ với Hoa Hương lâu, về sau ai dám gây rối?

- Không nói nhảm nữa, hiện tại bắt đầu đấu giá!

Chỉ thấy hai vị tráng hán nâng một cái giá gỗ đến.

Mọi người nhíu chặt lông mày, có ý gì? Thân kiếm?

Kiếm này thế mà còn tách ra bán, người bán cũng quá biết cách làm ăn đi.

Dạ Côn cũng nghĩ như vậy, mời một tên Ngân Sắc Nam Nhân giả, sau đó còn phô trương thanh thế bán thân kiếm, sợ là muốn lợi dụng thanh danh Ngân Sắc Nam Nhân đi.

Danh hào của mình đều bị bôi đen!

Ngô Trì nhìn chuôi kiếm, lông mày ngưng tụ thật sâu:

- Dạ Côn, có tiền liền mua xuống, thân kiếm này bất phàm.

- Bất phàm?

- Nếu như ta đoán không sai, thân kiếm này thuộc về Thần Kiếm!

Dạ Côn khó có thể tin:

- Không phải chứ, Thần Kiếm còn có thể tách rời?

Ngô Trì cảm thấy cần phải bổ túc cho Dạ Côn một khóa:

- Dạ Côn, Thần Kiếm vạn thái, Thần Kiếm tách rời không phải không có, bình thường Thần Kiếm chia thành bốn bộ phận, thân kiếm, kiếm cách (phần bảo vệ ở giữa thân và chuôi kiếm), kiếm nhận, vỏ kiếm, thậm chí có vài Thần Kiếm quỷ dị, kiếm tuệ (dây đỏ ở chuôi kiếm) cũng là một phần trong đó.

Dạ Côn dĩ nhiên biết Thần Kiếm thiên biến vạn hóa, Thần Kiếm của cha còn có thể giấu ở trên trời kia, do mây mù biến thành.

Dạ Côn quan sát tỉ mỉ thân kiếm, phát hiện rất phổ thông, cũng không có chỗ gì đặc biệt.

- Không cần nhìn, một khi Thần Kiếm tách rời, bề ngoài sẽ không khác gì những thanh kiếm phổ thông.

- Dám hỏi lão sư, ngài làm thế nào nhìn ra được?

Dạ Côn liền buồn bực, ánh mắt lão sư ngươi được khai quang rồi sao?

Ngô Trì dừng lại, dùng đến ngữ khí thâm tình nói ra:

- Đây là đang nghi vấn pháp nhãn của lão sư sao...

Côn ca ta nhìn thế nào cũng thấy lão sư là loại không đáng tin kia...

- Một cái thân kiếm có gì để bán.

- Đúng đấy, đừng nói đây là Thần Kiếm đấy.

- Mấy cái trò vặt này chúng ta đã sớm biết.

Ngân Sắc Nam Nhân trầm giọng nói ra:

- Ta dùng danh hào của mình thề, những điều tiếp theo đều là thật, nếu như có nửa lời dối trá, liền để một đầu tóc dài của Ngân Sắc Nam Nhân ta tan biến, biến thành đầu trọc!

Dạ Côn thẳng tắp nhìn Ngân Sắc Nam Nhân, ngươi cũng rất biết thề độc nha.

- Ta thảo, thệ ngôn thật độc.

- Tại hạ tin!

- Cho tới bây giờ không thấy có người phát ra loại thề độc này, tin ngươi!

Ngô Trì quay đầu nhìn thoáng qua cái đầu trọc của Dạ Côn, sau đó nhấp một ngụm rượu.

Dạ Côn dĩ nhiên phát hiện ra được, đầu trọc thì làm sao? Xem thường đầu trọc à?

Ngân Sắc Nam Nhân dưới đài trầm giọng quát:

- Rất nhiều người đều muốn nhìn Thần Kiếm! Hôm nay nó đến rồi! Thân kiếm phía sau ta chính là một bộ phận của Thần Kiếm, chớ nhìn nó u ám không sáng, nhưng năm đó loá mắt vô cùng, các ngươi nhìn bề ngoài của nó, định đã trải qua bách chiến thối luyện, các ngươi lại nhìn chiều dài, tay cầm vừa vặn.

- Ta vốn cho rằng mọi thứ trên đời đều có giá, thế nhưng thân kiếm này, nhất định vô giá!

Toàn trường nghe xong một mặt mộng bức.

- Ngân Sắc Nam Nhân, đổi nghề đi, tới tiệm của ta, ta trả ngươi gấp hai!

- Ta trả ngươi gấp ba!

Dạ Côn hết sức im lặng, nếu như có thể, hắn thật không muốn nhìn thấy tình huống như vậy, Ngân Sắc Nam Nhân này khẳng định là nhân tài tiêu thụ sản phẩm.

Ở đây đều không phải người ngu, truyền thuyết Ngân Sắc Nam Nhân đã sớm truyền khắp Thái Kinh, thế nhưng ngươi nói loại nhân vật này, sẽ đến hoa lâu tổ chức đấu giá sao?

Đây không phải muốn hạ thấp thân phận của mình ư.

Tất cả mọi người đều giữ thái độ bán tín bán nghi, đương nhiên... nếu như hắn có thể biểu hiện ra thực lực của mình, vậy thì không còn gì để nói.

- Mời các vị an tĩnh lại, chúng ta tiến hành đấu giá đi.

Ngân Sắc Nam Nhân âm u nói ra.

- Ngân Sắc Nam Nhân, vừa rồi không phải ngươi còn nói vô giá sao? Tại sao giờ lại muốn đấu giá.

Dạ Côn lập tức che trán, trời ạ... sau này mình còn phải gánh thêm cái danh ngu ngốc sao...

Ngân Sắc Nam Nhân quay đầu nhìn về phía kẻ nói chuyện, toàn bộ thân thể dần dần phù không.

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Toàn trường một mảnh kinh ngạc.

Nếu như trước đó còn có nghi vấn, như vậy hiện tại hoàn toàn không có nghi ngờ.

Phù không!

Kiếm Hoàng trở lên!

Đây thật là Ngân Sắc Nam Nhân.

Dạ Côn cũng có chút kinh ngạc, này người lại là Kiếm Hoàng.

Thủ bút thật lớn, Kiếm Hoàng đều mời tới.

- Còn có ai nghi vấn?

Ngân Sắc Nam Nhân trầm giọng quát.

Hiện tại không ai nghi ngờ.

Ngân Sắc Nam Nhân từ tốn nói:

- Rất tốt, như vậy tiếp theo liền tiến hành đấu giá, khởi điểm mười vạn kim tệ, các vị, thân Thần Kiếm đáng giá có được, cho dù sưu tầm cùng vô cùng có giá trị.

Dạ Côn nhẫn nhịn nghẹn miệng, nếu thật là thân Thần Kiếm, vậy chính là có giá trị tử vong.

- Hai mươi vạn!

Ngân Sắc Nam Nhân vừa dứt lời liền có người kêu giá, còn trực tiếp tăng thêm mười vạn, quá nể tình.

- 21 vạn!

- 22 vạn!

- 25 vạn!"

Toàn trường bắt đầu kêu giá, bất quá rất bình thường, Dạ Côn phát hiện người trên lầu còn chưa bắt đầu.

Là đang suy nghĩ ư?

Có lẽ vậy.

- 50 vạn!

Trong lúc Dạ Côn suy đoán, gian phòn trên lầu bốn đã ra giá. Hơn nữa còn trực tiếp tăng lên năm mươi vạn.

Năm mươi vạn đối với những người ngồi bên dưới, đã không có cách nào với tới.

Cái giá 50 vạn vừa ra, một thoáng liền không có người đoạt.

- Dạ Côn, tin lão sư hay không?

- Lão sư, không phải học sinh không tin, thực sự...

Dạ Côn còn chưa nói hết lời, Dạ Tần bỗng nhiên hô:

- 60 vạn!

Phốc!

Dạ Côn kém chút phun ra một ngụm lão huyết.

Xem ra vấn đề này càng náo càng lớn.

Dạ Tần không biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh, nhìn Tử Yên, bộ dáng chim nhỏ tựa ở người Dạ Tần.

Nam nhân không phải ưa thích nữ nhân như vậy sao? Nhan Mộ Nhi rất muốn nói, ta cũng làm như vậy, tại sao Côn ca lại không cắn câu...

- Tần ca thật lợi hại.

Tử Yên ôn nhu nói, nam nhân cần được khen thưởng.

Dạ Tần tựa hồ có chút bay bổng, được Tử Yên khen như thế, tâm tình cũng khá hơn không ít.

Nam nhân trên lầu xuyên qua chiếc rèm nhìn hai huynh đệ, vẻ mặt kia đen như đít nồi, hận không thể giết chết hai tiểu vương bát đản này.

Mà mấy người dưới lầu nhìn đến, phát hiện là gian phòng của Tử Yên cô nương, không hổ là kẻ có tiền.

- 61 vạn!

Dạ Tần cười nói:

- 70 vạn!

Phốc!

Nam nhân suýt chút nữa thì thổ huyết, các ngươi có nhiều tiền như vậy sao? Đây không phải đang hồ nháo ư!

Kẻ có tiền đã gặp qua, nhưng chưa từng thấy người nào tăng giá như vậy, kim tệ nhà ngươi đều từ trên trời rơi xuống ư?

Nam nhân cũng nổi giận, trầm giọng quát:

- Một trăm vạn!

- Hai...

Dạ Tần còn chưa nói hết, Dạ Côn đã tranh thủ che miệng, chơi thế được rồi, đây là người ta dùng mồi nhử, đệ đệ ngươi còn hô giá....

Phải biết, Dạ Minh mua trạch viện ở An Khang châu, cũng chỉ mới hai mươi vạn kim tệ, một trăm vạn có thể mua năm cái trạch viện như thế.

Người thông minh sẽ không mua một kiện thân kiếm, ai biết nó là thật hay giả.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện