Dạ Tần lo lắng là đúng, Dạ Côn cũng nghĩ đến chuyện này, thế nhưng hắn chỉ có thể đi bước nào hay bước nấy.

- Côn ca, có nắm chắc không?

Phong Điền thấp giọng hỏi, nếu lúc nữa ngay cả châu trưởng cũng chọc giận, vậy bọn họ sẽ thật lạnh.

Côn ca đúng là đi tới chỗ nào, chỗ đó liền xảy ra chuyện....

- Côn ca ta từng khiến các ngươi thất vọng chưa?

Dạ Côn vỗ vỗ bả vai Phong Điền cười nói.

Nhìn nụ cười tự tin của Côn ca, nội tâm Phong Điền cùng Nguyên Chẩn lập tức bình ổn lại, Côn ca chính là có sức hút như thế.

Thủ vệ rất nhanh đã chạy ra, chắp tay nói ra:

- Vị công tử này, mời vào.

Dạ Côn chắp tay hoàn lễ, đoàn người chuẩn bị đi vào châu phủ.

Bất quá thủ vệ lại bổ sung một câu:

- Chỉ một mình công tử đi vào, những người khác xin đợi ở bên ngoài.

Dạ Côn nhẹ gật đầu:

- Các ngươi chờ ở bên ngoài một chút.

- Phu quân, cẩn thận.

- Đại ca, chú ý an toàn.

- Côn ca, bây giờ ngươi chính là hy vọng cuối cùng của chúng ta, bằng không thì chúng ta sẽ bị mọi người ở huyện Thái Tây chê cười.

Dạ Côn cười cười, theo thủ vệ đi vào châu phủ.

Nhìn bên ngoài châu phủ khá phổ thông, thế nhưng bên trong lại có một phong vị khác hẳn, rõ ràng được thiết kế tỉ mỉ, thậm chí còn mang một cỗ uy nghiêm, khắp nơi xung quanh đều có rất nhiều thủ vệ, ngưng tụ ra một cỗ khí tức nghiêm nghị.

Dọc theo hành lang gấp khúc, Dạ Côn theo thủ vệ đi qua chính đường, tiến vào thư phòng phía sau.

- Châu trưởng đại nhân, người tới.

Thủ vệ đứng ở ngoài cửa hô.

- Vào đi.

Thủ vệ mở cửa ra, Dạ Côn nhẹ gật đầu, đi vào trong thư phòng.

Vốn cho là chỉ có một mình châu trưởng, thế nhưng ngàn vạn lần không nghĩ tới, Ba Đài cũng ở nơi đây, hơn nữa còn có một người...

Người này nhìn rất quen mắt, trước kia đã từng gặp.

Dạ Côn đột nhiên lầm vào hồi ức, sau đó lập tức nghĩ tới, khi đó tư thục tổ chức văn võ tranh tài, Ba Đài lúc ấy dẫn y xuất hiện.

Không sai!

Này người chính là Trương Cẩn!

Phía Thái Kinh nhận được tin tức, Thánh Nhân chấn nộ, giao việc này cho Thiên La Viện xử lý.

Viện trưởng Thương Minh trực tiếp giao nhiệm vụ cho Trương Cẩn, cần phải ném tội danh lên trên đầu Dạ Minh. Mặc kệ ngươi dùng biện pháp gì, đây là chuyện Thánh Nhân muốn nhìn thấy.

Sau khi Trương Cẩn nhận được mệnh lệnh liền dùng tốc độ cao nhất chạy đến, lần này không chỉ làm nhân viên điều tra, hơn nữa còn tạm thời giữ chức Đô Úy, đây cũng là lệnh của Thánh Nhân.

Ngay cả châu trưởng Ký Văn Sơn đều phải lễ nhượng ba phần.

Theo Dạ Côn đi vào, ánh mắt ba người liền dò xét Dạ Côn.

Ký Văn Sơn ngồi sau bàn đọc sách làm bằng gỗ đàn hương, Ba Đài cùng Trương Cẩn ngồi ở hai bên, tựa hồ đang bàn luận cái gì.

Trương Cẩn mang theo thánh chỉ đến đây, nhưng Ký Văn Sơn dù sao cũng là châu trưởng.

- Đã sớm nghe nói huyện Thái Tây có một hài tử ưu tú tên Dạ Côn, hôm nay gặp mặt, quả nhiên bất phàm.

Ký Văn Sơn mang theo ý cười đứng dậy, thậm chí đi đến trước mặt Dạ Côn, vỗ vỗ bả vai hắn.

Nếu như Phong Điền cùng Nguyên Chẩn ở đây, cái cằm đều sẽ rớt xuống đất, uy danh Côn ca thế mà đã truyền đến tai châu trưởng. Quả thật quá ngưu bức.

Nhưng sự thật là Ba Đài đã nói cho Ký Văn Sơn biết chuyện Dạ Côn, trong những năm y làm huyện trưởng, Dạ Côn là người trẻ tuổi xuất sắc nhất Ba Đài từng gặp qua.

Dạ Côn nghe xong cũng có chút kinh ngạc, tên của mình ngay cả châu trưởng đều biết, sẽ không phải ngay cả Thánh Nhân cũng biết chứ.

Dạ Côn nghĩ thật đúng là không sai, Thánh Nhân đối với một nhà Dạ Minh, rõ như lòng bàn tay.

- Châu trưởng nâng đỡ, chẳng qua ta chỉ là một người trẻ tuổi bình thường.

Dạ Côn khiêm tốn nói ra.

- Người trẻ tuổi bình thường sao có thể ý nghĩ xây dựng một học viện của riêng mình đây? Đừng quá khiêm nhường.

Ký Văn Sơn tựa hồ rất dễ nói chuyện, không có bày ra dáng vẻ uy nghiêm gì, rất là thân thiện.

Có thể ngồi vào vị trí châu trưởng này, y nhất định biết rất nhiều chuyện, tỉ như cha của Dạ Côn.

Ký Văn Sơn thì thào nói ra:

- Nhớ năm đó Bùi Thiên cũng chỉ lớn bằng ngươi, lập ra Học Viện An Kinh, Dạ Côn, đừng để cho ta thất vọng đấy.

Trong lòng Dạ Côn vui vẻ, nghe Châu trưởng nói thế, cũng không ngại chuyện nhà mình bị tình nghi.

- Dạ Côn đương nhiên sẽ không khiến châu trưởng thất vọng.

Dạ Côn trầm giọng nói ra, rất có tự tin.

Trương Cẩn bên cạnh từ tốn nói:

- Châu trưởng, hiện tại Dạ gia tình nghi rất lớn, nếu cho bọn họ mở học viện, chuyện như vậy truyền đi, chỉ sợ không dễ nghe.

Dạ Côn hơi hơi ngưng tụ, người này là nhằm vào mình à, châu trưởng đều không nói gì.

- Trương đại nhân, tình nghi không phải tội, nếu như hôm nay ta dùng hai chữ tình nghi để phủ định hùng tâm tráng chí của Dạ Côn, việc này truyền đi, sẽ khiến người trẻ tuổi trong thiên hạ thất vọng, cho nên thanh danh Ký Văn Sơn ta có đáng gì.

Nghe châu trưởng nói như thế, trong lòng Dạ Côn cũng bội phục, đây là người chính trực, không sợ cường quyền a.

Ngón trỏ của Trương Cẩn nhẹ nhàng gõ lấy bàn nhỏ:

- Châu trưởng đại nhân, đừng bởi vì nhỏ mất lớn.

- Trương đại nhân yên tâm.

Trương Cẩn hừ lạnh một tiếng, ngươi là muốn nịnh bợ Dạ Minh đi, nhưng ngươi đã nghĩ nhiều rồi, Dạ Minh không thể nào quật khởi. Ngươi đã chọn sai phe!

Ai nói châu trưởng đứng sai đội chứ? Châu trưởng là là người thông minh nhất trong mấy người ở đây.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa lại có thủ vệ bẩm báo:

- Châu trưởng, gia chủ Dạ gia Dạ Chiếu cầu kiến.

Dạ Côn thầm hô không ổn.

- Ta đang bàn chuyện với chư vị đại nhân.

Ký Văn Sơn còn chưa nói hết, ngoài cửa liền vang lên âm thanh của Dạ Chiếu:

- Châu trưởng, người trẻ tuổi kia đến tìm đại nhân rồi ư?

Ký Văn Sơn sầm mặt lại, quá vô pháp vô thiên! Căn bản không có để Ký Văn Sơn ta vào mắt!

- Dạ gia chủ làm như thế, có hơi thất lễ đi.

Ký Văn Sơn không vui nói ra, nhưng cũng không có trách cứ, ai bảo người ta có người ở Thái Kinh đây.

Dạ Chiếu chắp tay:

- Châu trưởng, thất lễ.

Dạ Chiếu cũng nể tình, chủ yếu là thấy được Trương Cẩn, còn có ngọc bài bên hông Trương Cẩn, đây chính là người của Thiên La Viện.

- Dạ gia chủ đột nhiên đến thăm, có chuyện gì không?

Ký Văn Sơn lại lần nữa ngồi xuống, nhàn nhạt hỏi.

Dạ Chiếu thu được tình báo, Thái Kinh bên kia đã phái người đến, đang ở châu phủ thương nghị, cho nên mới nhìn một chút là ai.

Không ngờ là người của Thiên La Viện.

Ngoài ý muốn ở bên trong còn đụng phải Dạ Côn, cái tên tiểu trọc đầu đáng chết này!

Nghĩ đến những chuyện mình đã trải qua, y hận không thể lập tức đánh chết tên đầu trọc này, đều do hắn làm hại.

Hiện tại hai chân vẫn còn mềm, thậm chí cảm giác trên người còn có mùi.

- Cũng không có việc lớn gì, chỉ là nghe nói chất nhi của ta bị Học Viện An Kinh trục xuất, tới thăm hỏi một chút.

Dạ Chiếu nghe nhi tử nói, liền biểu dương nhi tử tại chỗ, làm không tệ! Tốt! Báo thù cho cha ngươi!

Dạ Côn không nói, đúng là không biết xấu hổ.

- Hiện tại cũng đã nhìn thấy, còn có chuyện gì không?

Ký Văn Sơn hỏi.

- Vừa rồi ở bên ngoài nghe thấy, chất nhi của ta muốn mở học viện. Châu trưởng à, đây là chuyện lớn đấy, Dạ Côn còn quá trẻ, chức vị viện trưởng này cũng có yêu cầu đấy.

Trước đây rất lâu quả thật có yêu cầu hà khắc, nhưng hiện tại chỉ là làm vài thứ qua loa mà thôi, trừ phi có người cố ý nhằm vào.

- Dạ huynh nói không sai, châu trưởng cần phải xử lý công bằng chuyện này mới được, cũng không thể để cho người khác nói, châu trưởng đại nhân mở cửa sau cho người ta đi.

Trương Cẩn nhẹ cười nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện