Nhưng Bùi Thiên lại nhẹ giọng nói ra:
- Dạ Côn, đừng bởi vì bị ta trục xuất, liền trong lòng còn có oán niệm, muốn lập tức thể hiện bản thân, đây cũng không phải chuyện đùa.
- Viện trưởng nói đùa, đừng bởi vì trục xuất ta, liền nghĩ rằng trong lòng ta có oán niệm, ta không có nhỏ mọn như vậy.
Dạ Côn mỉm cười nói.
Ánh mắt Bùi Thiên hơi hơi ngưng tụ, tựa hồ không vui.
- Không còn sớm, nếu Dạ Côn quyết định tiếp nhận, vậy chúng ta đương nhiên sẽ cho người trẻ tuổi một cơ hội, đi thôi.
Trương Cẩn khẽ cười nói, Dạ Côn nhìn nụ cười này, trong lòng kỳ thật có chút khác thường.
Ký Văn Sơn liếc mắt nhìn Dạ Côn, khẽ lắc đầu, quay người tiến vào Bình Khang Phường.
Bình Khang Phường đã rất lâu không có náo nhiệt như thế, nhiều đại nhân vật như vậy tiến vào, khiến rất nhiều bách tính Bình Khang Phường nơm nớp lo sợ.
Sợ chọc giận những người này, đến lúc đó ngay cả cơ hội sinh hoạt bên trong Bình Khang Phường cũng mất.
Dạ Côn nhìn bộ dáng hoảng sợ của đám người xung quanh liền khẽ cau mày, lòng tự tôn của bọn họ đã sớm đã bị san bằng, nhìn những khuôn mặt non nớt, ánh mắt của đầy tò mò của những hài tử, nhưng lại bị phụ mẫu kéo sang chỗ khác.
Sợ hài tử dốt nát chọc giận những vị quý nhân này.
Mặc dù là lần thứ hai nhìn thấy, nhưng trong lòng Dạ Côn vẫn tương đối kinh ngạc, rõ ràng cùng sinh hoạt ở trong An Khang châu, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác bọn họ đang sống trong luyện ngục vậy.
Đi bộ chừng mười lăm phút đồng hồ, đoàn người rốt cuộc đã đến nơi.
Dạ Côn nhìn cánh cửa lớn không có lấy một tấm bảng hiệu, xung quanh trải đầy lá khô, cũ nát không thể tả, xem ra đã rất lâu rồi không có người quét dọn qua.
Chẳng lẽ Không Tỉnh ở bên trong? Không Tỉnh này rốt cuộc là thứ gì, là vật thể, hay là người?
- Dạ Côn, chìa khoá.
Ký Văn Sơn lên tiếng hô.
- Hả?
Dạ Côn không có kịp phản ứng, ta làm sao có thể có chìa khóa nơi này.
Dạ Thiếu Long khinh miệt nói ra:
- Ngươi không phải muốn làm viện trưởng à? Ngay cả học viện của mình cũng không biết sao?
Dạ Côn lập tức hiểu ra, nơi này chính là... học viện tương lai của mình
Rất nghèo túng.
Dạ Côn cầm lấy chìa khoá tiến đến, mở khóa cửa ra, đẩy đại môn vàng đỏ trầm trọng ra, lập tức có một cỗ tà phong chấn động nghênh đón.
Mọi người không khỏi đưa tay che mắt.
Quan Thanh quát lạnh một tiếng:
- Tiểu yêu tiểu quỷ còn dám lỗ mãng!
- Pháp Đạo Thập Chương, Thanh Cảnh!
Chỉ thấy ở trên không học viện xuất hiện một đạo tường vân, lập tức ầm ầm hạ xuống, học viện phảng phất chìm ngập ở bên trong tầng mây.
- Đạo pháp của phó viện lại tăng trưởng không ít, không ngâm xướng liền có thể dùng ra thập chương.
Ba Đài chắp tay cười nói, tựa hồ có ý tứ lôi kéo, Bùi Thiên nghe nói như thế liền quay đầu đi.
- Thái Thú quá khen.
Quan Thanh nói xong cũng không có biểu hiện gì, Ba Đài tựa hồ bị lạnh nhạt.
Nhưng Dạ Chiếu lại từ tốn nói:
- Phó viện thật đúng là dụng tâm.
- Dạ gia chủ, học viện này đã bỏ trống hơn ngàn năm, khó tránh khỏi sẽ có một ít đồ vật không sạch sẽ, dọn dẹp một chút cũng là chuyện bình thường.
Dạ Chiếu cười cười không nói gì.
Dạ Côn nghe thấy, đồ vật không sạch sẽ!
Làm sao đột nhiên cảm giác có một cỗ hàn ý chạy dọc sống lưng, tựa như có người đứng ở phía sau, hai tay chuẩn bị bóp cổ của mình, mà mình lại không nhìn thấy.
Mọi người chỉ chờ khoảng mười lăm phú, mây mù đã dần tán đi, chỉ thấy bên trong học viện sáng sủa hơn rất nhiều, trước đó một chút tia nắng đều không có, mặt trời trên đầu rõ ràng sáng rực thế kia.
Dạ Côn thầm nghĩ, trong này sẽ không thật nháo quỷ đấy chứ?
Đi vào cửa lớn, hiện ra ở trước mắt chính là... mấy cát bãi...
Chuyện này khiến Dạ Côn nghĩ đến Tu Luyện Viện ở huyện Thái Tây, làm sao lại giống như vậy? Khác biệt duy nhất chính là xung quanh đều được phân khu, xen ra được thiết kế tỉ mỉ, do hành lang gấp khúc tới ngăn cách.
So với Học Viện An Kinh, ở đây mới giống một cái học viện tu luyện, Học Viện An Kinh tựa như là chỗ chỉ có quý tộc mới có thể đến.
Được rồi, đúng là không có cách nào so sánh được.
Bỗng nhiên, Bùi Thiên bên cạnh từ tốn nói:
- Dạ Côn, đừng xem thường nơi này, nơi này từng bồi dưỡng ra một đời Kiếm Đế đấy.
- Kiếm Đế? Nguyên Tôn Kiếm Đế?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, bởi vì trên sử sách ghi chép, Nguyên Tôn Kiếm Đế hẳn là sinh ra ở Thái Kinh hiện tại mới phải, cũng không có nói đã từng tu luyện ở đây.
- Sách sử đều là do hậu nhân viết, dĩ nhiên sẽ hơi cải biến, không ảnh hưởng đại cục, nếu như nơi này được thế nhân biết đế, có lẽ trên sử sách đã có ghi chép.
Bùi Thiên thở dài nói ra, tựa hồ cảm thấy tiếc hận.
Trương Cẩn nhìn bãi cát trước mắt từ tốn nói:
- Lúc còn chưa có Thái Kinh, nơi này chính là Tu Luyện Viện mọi người hướng tới.
- Trong lúc kiến tạo An Khang châu, phải bảo đảm lưu lại nơi này, đây là dặn dò của Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Ký Văn Sơn chắp tay nói ra.
Lúc này, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một đạo âm thanh khác.
- Mà ở trong này có một cái giếng, đáy giếng phong ấn ba con hung thú. Năm đó Nguyên Tôn Kiếm Đế đánh bại bọn nó, quang vinh lấy được xưng hào đại đệ tử, cuối cùng Thái Kinh khai quốc, Nguyên Tôn Kiếm Đế dùng nơi này làm nơi thí luyện viện trưởng, đáng tiếc hiện tại chẳng qua là một cái bài trí.
Mọi người nhìn lại, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc tán thán, tất cả mọi người chắp tay hô:
- Đạo Đức Tử!
Đạo Đức Tử giơ quải trượng, bên trên quải trượng vẫn treo ba bầu rượu như cũ, theo quải trượng di chuyển, phát ra tiếng vang keng keng keng.
Dạ Côn làm sao lại không biết Đạo Đức Tử được, lúc trước còn hù người ta chạy.
Đạo Đức Tử đến đây, khiến mọi người không tưởng tượng được, Dạ Côn cũng không ngờ, bất quá nghĩ lại một thoáng, lão sư đột nhiên mất tích, hẳn là đi tìm Đạo Đức Tử, cho nên hiện tại mới xuất hiện hỗ trợ.
Bất quá chuyện mọi người nói ngược lại khiến Dạ Côn thật ngoài ý muốn, trước khi Thái Kinh thành lập, nơi này lại là Tu Luyện Viện mà tất cả mọi người hướng tới.
Ngay cả Nguyên Tôn Kiếm Đế đều từng tu luyện ở trong này, dựa theo đạo lý mà nói không nên suy bại như thế mới đúng, tại sao lại nát đến mức này?
Không phải nên danh lưu thiên cổ sao?
- Dạ Côn, đã lâu không gặp.
Đạo Đức Tử hướng phía Dạ Côn hô.
Dạ Côn chắp tay hô:
- Đạo Đức Tử tiền bối.
Mọi người lần nữa sững sờ, Dạ Côn thế mà quen biết với Đạo Đức Tử? Không phải chứ?
Đạo Đức Tử mở lời không thể không khiến tất cả mọi người trầm tư một chút.
- Lần trước còn chưa kịp uống ly rượu mừng đã phải rời đi, lần sau phải bổ sung cho lão đầu tử đấy.
- Nhất định.
Dạ Côn nghe thấy giọng điệu này, càng xác định là do lão sư gọi tới.
Côn ca ta muốn điệu thấp, nhưng lão sư không đồng ý a, Côn ca ta còn có biện pháp gì đây?
Dạ Thiếu Long đánh chết cũng không tin, Dạ Côn thế mà quen với Đạo Đức Tử, hai nhà các ngươi không phải người đồng đạo, chẳng lẽ quen nhau ở trong nhà xí ư?
Cha ngươi cũng từng ngâm qua ở trong nhà xí.
Mọi người không thể không kinh ngạc tán thán, Dạ Côn thành hôn, Đạo Đức Tử thế mà cũng tới.
Nhưng nếu như biết nội tình, cũng sẽ không nghĩ như vậy, tỉ như Trương Cẩn cùng Dạ Chiếu đều biết, Đạo Đức Tử xuất hiện không phải tham gia hôn lễ, mà là dẫn người đi..
- Quan Thanh, vẫn còn là phó viện trưởng?
Đạo Đức Tử chăm chú nhìn Quan Thanh, tựa hồ muốn nói, đã nhiều năm như vậy, vẫn không đuổi được lão già kia xuống sao?
Quan Thanh mang theo tôn kính chắp tay nói ra:
- Học sinh cô phụ kỳ vọng của lão sư.
- Dạ Côn, đừng bởi vì bị ta trục xuất, liền trong lòng còn có oán niệm, muốn lập tức thể hiện bản thân, đây cũng không phải chuyện đùa.
- Viện trưởng nói đùa, đừng bởi vì trục xuất ta, liền nghĩ rằng trong lòng ta có oán niệm, ta không có nhỏ mọn như vậy.
Dạ Côn mỉm cười nói.
Ánh mắt Bùi Thiên hơi hơi ngưng tụ, tựa hồ không vui.
- Không còn sớm, nếu Dạ Côn quyết định tiếp nhận, vậy chúng ta đương nhiên sẽ cho người trẻ tuổi một cơ hội, đi thôi.
Trương Cẩn khẽ cười nói, Dạ Côn nhìn nụ cười này, trong lòng kỳ thật có chút khác thường.
Ký Văn Sơn liếc mắt nhìn Dạ Côn, khẽ lắc đầu, quay người tiến vào Bình Khang Phường.
Bình Khang Phường đã rất lâu không có náo nhiệt như thế, nhiều đại nhân vật như vậy tiến vào, khiến rất nhiều bách tính Bình Khang Phường nơm nớp lo sợ.
Sợ chọc giận những người này, đến lúc đó ngay cả cơ hội sinh hoạt bên trong Bình Khang Phường cũng mất.
Dạ Côn nhìn bộ dáng hoảng sợ của đám người xung quanh liền khẽ cau mày, lòng tự tôn của bọn họ đã sớm đã bị san bằng, nhìn những khuôn mặt non nớt, ánh mắt của đầy tò mò của những hài tử, nhưng lại bị phụ mẫu kéo sang chỗ khác.
Sợ hài tử dốt nát chọc giận những vị quý nhân này.
Mặc dù là lần thứ hai nhìn thấy, nhưng trong lòng Dạ Côn vẫn tương đối kinh ngạc, rõ ràng cùng sinh hoạt ở trong An Khang châu, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác bọn họ đang sống trong luyện ngục vậy.
Đi bộ chừng mười lăm phút đồng hồ, đoàn người rốt cuộc đã đến nơi.
Dạ Côn nhìn cánh cửa lớn không có lấy một tấm bảng hiệu, xung quanh trải đầy lá khô, cũ nát không thể tả, xem ra đã rất lâu rồi không có người quét dọn qua.
Chẳng lẽ Không Tỉnh ở bên trong? Không Tỉnh này rốt cuộc là thứ gì, là vật thể, hay là người?
- Dạ Côn, chìa khoá.
Ký Văn Sơn lên tiếng hô.
- Hả?
Dạ Côn không có kịp phản ứng, ta làm sao có thể có chìa khóa nơi này.
Dạ Thiếu Long khinh miệt nói ra:
- Ngươi không phải muốn làm viện trưởng à? Ngay cả học viện của mình cũng không biết sao?
Dạ Côn lập tức hiểu ra, nơi này chính là... học viện tương lai của mình
Rất nghèo túng.
Dạ Côn cầm lấy chìa khoá tiến đến, mở khóa cửa ra, đẩy đại môn vàng đỏ trầm trọng ra, lập tức có một cỗ tà phong chấn động nghênh đón.
Mọi người không khỏi đưa tay che mắt.
Quan Thanh quát lạnh một tiếng:
- Tiểu yêu tiểu quỷ còn dám lỗ mãng!
- Pháp Đạo Thập Chương, Thanh Cảnh!
Chỉ thấy ở trên không học viện xuất hiện một đạo tường vân, lập tức ầm ầm hạ xuống, học viện phảng phất chìm ngập ở bên trong tầng mây.
- Đạo pháp của phó viện lại tăng trưởng không ít, không ngâm xướng liền có thể dùng ra thập chương.
Ba Đài chắp tay cười nói, tựa hồ có ý tứ lôi kéo, Bùi Thiên nghe nói như thế liền quay đầu đi.
- Thái Thú quá khen.
Quan Thanh nói xong cũng không có biểu hiện gì, Ba Đài tựa hồ bị lạnh nhạt.
Nhưng Dạ Chiếu lại từ tốn nói:
- Phó viện thật đúng là dụng tâm.
- Dạ gia chủ, học viện này đã bỏ trống hơn ngàn năm, khó tránh khỏi sẽ có một ít đồ vật không sạch sẽ, dọn dẹp một chút cũng là chuyện bình thường.
Dạ Chiếu cười cười không nói gì.
Dạ Côn nghe thấy, đồ vật không sạch sẽ!
Làm sao đột nhiên cảm giác có một cỗ hàn ý chạy dọc sống lưng, tựa như có người đứng ở phía sau, hai tay chuẩn bị bóp cổ của mình, mà mình lại không nhìn thấy.
Mọi người chỉ chờ khoảng mười lăm phú, mây mù đã dần tán đi, chỉ thấy bên trong học viện sáng sủa hơn rất nhiều, trước đó một chút tia nắng đều không có, mặt trời trên đầu rõ ràng sáng rực thế kia.
Dạ Côn thầm nghĩ, trong này sẽ không thật nháo quỷ đấy chứ?
Đi vào cửa lớn, hiện ra ở trước mắt chính là... mấy cát bãi...
Chuyện này khiến Dạ Côn nghĩ đến Tu Luyện Viện ở huyện Thái Tây, làm sao lại giống như vậy? Khác biệt duy nhất chính là xung quanh đều được phân khu, xen ra được thiết kế tỉ mỉ, do hành lang gấp khúc tới ngăn cách.
So với Học Viện An Kinh, ở đây mới giống một cái học viện tu luyện, Học Viện An Kinh tựa như là chỗ chỉ có quý tộc mới có thể đến.
Được rồi, đúng là không có cách nào so sánh được.
Bỗng nhiên, Bùi Thiên bên cạnh từ tốn nói:
- Dạ Côn, đừng xem thường nơi này, nơi này từng bồi dưỡng ra một đời Kiếm Đế đấy.
- Kiếm Đế? Nguyên Tôn Kiếm Đế?
Dạ Côn nghi hoặc hỏi, bởi vì trên sử sách ghi chép, Nguyên Tôn Kiếm Đế hẳn là sinh ra ở Thái Kinh hiện tại mới phải, cũng không có nói đã từng tu luyện ở đây.
- Sách sử đều là do hậu nhân viết, dĩ nhiên sẽ hơi cải biến, không ảnh hưởng đại cục, nếu như nơi này được thế nhân biết đế, có lẽ trên sử sách đã có ghi chép.
Bùi Thiên thở dài nói ra, tựa hồ cảm thấy tiếc hận.
Trương Cẩn nhìn bãi cát trước mắt từ tốn nói:
- Lúc còn chưa có Thái Kinh, nơi này chính là Tu Luyện Viện mọi người hướng tới.
- Trong lúc kiến tạo An Khang châu, phải bảo đảm lưu lại nơi này, đây là dặn dò của Nguyên Tôn Kiếm Đế.
Ký Văn Sơn chắp tay nói ra.
Lúc này, sau lưng bỗng nhiên xuất hiện một đạo âm thanh khác.
- Mà ở trong này có một cái giếng, đáy giếng phong ấn ba con hung thú. Năm đó Nguyên Tôn Kiếm Đế đánh bại bọn nó, quang vinh lấy được xưng hào đại đệ tử, cuối cùng Thái Kinh khai quốc, Nguyên Tôn Kiếm Đế dùng nơi này làm nơi thí luyện viện trưởng, đáng tiếc hiện tại chẳng qua là một cái bài trí.
Mọi người nhìn lại, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc tán thán, tất cả mọi người chắp tay hô:
- Đạo Đức Tử!
Đạo Đức Tử giơ quải trượng, bên trên quải trượng vẫn treo ba bầu rượu như cũ, theo quải trượng di chuyển, phát ra tiếng vang keng keng keng.
Dạ Côn làm sao lại không biết Đạo Đức Tử được, lúc trước còn hù người ta chạy.
Đạo Đức Tử đến đây, khiến mọi người không tưởng tượng được, Dạ Côn cũng không ngờ, bất quá nghĩ lại một thoáng, lão sư đột nhiên mất tích, hẳn là đi tìm Đạo Đức Tử, cho nên hiện tại mới xuất hiện hỗ trợ.
Bất quá chuyện mọi người nói ngược lại khiến Dạ Côn thật ngoài ý muốn, trước khi Thái Kinh thành lập, nơi này lại là Tu Luyện Viện mà tất cả mọi người hướng tới.
Ngay cả Nguyên Tôn Kiếm Đế đều từng tu luyện ở trong này, dựa theo đạo lý mà nói không nên suy bại như thế mới đúng, tại sao lại nát đến mức này?
Không phải nên danh lưu thiên cổ sao?
- Dạ Côn, đã lâu không gặp.
Đạo Đức Tử hướng phía Dạ Côn hô.
Dạ Côn chắp tay hô:
- Đạo Đức Tử tiền bối.
Mọi người lần nữa sững sờ, Dạ Côn thế mà quen biết với Đạo Đức Tử? Không phải chứ?
Đạo Đức Tử mở lời không thể không khiến tất cả mọi người trầm tư một chút.
- Lần trước còn chưa kịp uống ly rượu mừng đã phải rời đi, lần sau phải bổ sung cho lão đầu tử đấy.
- Nhất định.
Dạ Côn nghe thấy giọng điệu này, càng xác định là do lão sư gọi tới.
Côn ca ta muốn điệu thấp, nhưng lão sư không đồng ý a, Côn ca ta còn có biện pháp gì đây?
Dạ Thiếu Long đánh chết cũng không tin, Dạ Côn thế mà quen với Đạo Đức Tử, hai nhà các ngươi không phải người đồng đạo, chẳng lẽ quen nhau ở trong nhà xí ư?
Cha ngươi cũng từng ngâm qua ở trong nhà xí.
Mọi người không thể không kinh ngạc tán thán, Dạ Côn thành hôn, Đạo Đức Tử thế mà cũng tới.
Nhưng nếu như biết nội tình, cũng sẽ không nghĩ như vậy, tỉ như Trương Cẩn cùng Dạ Chiếu đều biết, Đạo Đức Tử xuất hiện không phải tham gia hôn lễ, mà là dẫn người đi..
- Quan Thanh, vẫn còn là phó viện trưởng?
Đạo Đức Tử chăm chú nhìn Quan Thanh, tựa hồ muốn nói, đã nhiều năm như vậy, vẫn không đuổi được lão già kia xuống sao?
Quan Thanh mang theo tôn kính chắp tay nói ra:
- Học sinh cô phụ kỳ vọng của lão sư.
Danh sách chương