Ngân Cổ Câu cùng Hỏa Liệt Chu một băng một hỏa, quả thật bất tương dung, gặp mặt liền cãi, còn cãi ở ngay trước mặt mình, mà Huyền Đế Nghĩ chính là lão hòa sự, ba tên hung thú các ngươi không có chút hung nào cả, đột nhiên phát hiện nhiều con mắt như thế, thật đúng là rất khả ái.

Ngân Cổ Câu kia còn rất cao lãnh đây.

Nhưng mà quá không để Côn ca ta vào trong mắt rồi! Không thấy Côn ca ta trang bị tận răn, chờ các ngươi đưa tới cửa sao?

- À Tiểu Mã ca, Chu tỷ, còn có vị Nghĩ ca này, có thể nhìn ta một chút không, các ngươi như thế này làm ta rất khó chịu.

Ba vị yêu thú toàn thân chấn động, đều nhìn về phía Côn ca.

Dạ Côn vô cùng phối hợp, đưa tay sờ Thú Vương Trụ một cái, thấy không... sợ hãi không.

Sau đó run vũ khí bên hông lên, liền hỏi các ngươi có sợ hay không.

Còn quơ Vô Song Song Kiếm một thoáng, một đợt vô hình trang bức này, Côn ca rất hài lòng.

- Tiểu Mã ca, Chu tỷ, tên này không không phải thằng ngốc chứ?

Dạ Côn trực tiếp bối rối, lời này của ngươi quá đả kích người.

Hỏa Liệt Chu nghiêm túc nói ra:

- Gần ngàn năm không ai tiến vào, chẳng lẽ người bên ngoài đều thoái hóa cả rồi sao?

- Nói cũng có lý.

Tiểu Mã ca thế mà nhấc cái móng lên cọ lấy cái cằm, động tác rất buồn cười.

Dạ Côn sao có thể chịu được! Chỉ Thú Vương Trụ liền nói:

- Đây chính là Thú Vương Trụ! Cho dù yêu thú nhìn thấy, cũng phải thần phục!

Ba vị yêu thú một mặt mộng bức, sau đó phát ra tiếng cười to, xem Tiểu Mã ca, thế mà lại lăn lộn ở trên rễ cây, cực kỳ giống...chó.

- Tên nhân loại này rất thú vị, thế mà còn biết chọc cười chúng ta.

Chu tỷ chăm chú nhìn Dạ Côn cười nói.

Dạ Côn liền buồn bực:

- Các ngươi không sợ Thú Vương Trụ này?

- Ngươi gỡ xuống để xuống đất.

Huyền Đế Nghĩ cười nói, ngươi có thể chọc cười ba vị yêu thú mạnh mẽ, đây cũng là một loại bản sự.

Dạ Côn trực tiếp để dưới đất.

Huyền Đế Nghĩ trực tiếp chọc một phát.

Thú Vương Trụ trực tiếp biến thành Thú Vương Bính (Bính = Bánh), hơn nữa còn là loại siêu mỏng kia.

- Làm rất chân thực, đáng tiếc là hàng giả.

Huyền Đế Nghĩ khinh bỉ nói ra.

Dạ Côn nhìn Thú Vương Bính trước mặt, cả người liền không tốt, đây chính là cha cho đấy.

- Trên thân hài tử ngươi mang không ít hàng giả nha.

- Đúng vậy đúng vậy, hỏa thương kia là giả.

- Còn có vũ khí mới đâm ta cũng là giả.

- Tiễn kia cũng là giả.

- Còn có song kiếm trong tay ngươi cũng là giả.

Nghe nhóm yêu thú nói, mặt Dạ Côn đỏ rần, bởi vì đây đều là cha cho...

Đậu xanh, không thể nào, chẳng lẽ cha là trùm mua phải hàng giả???

Khó trách mẫu thân vừa nghe thấy cha bỏ ra nhiều tiền như vậy, mua một cái thân kiếm, phản ứng lại lớn như thế, xem ra ngoại trừ thanh Thần Kiếm kia của cha, những thứ khác đều là hàng giả.

Mẫu thân cho đều là thật, chẳng lẽ chúng nó còn có thể nhìn ra người nào cho hay sao?

Cha quá không đáng tin cậy, may là vừa rồi không bị vạch trần, bằng không thì bức vương liền sẽ biến thành giới vương rồi (giới = lúng túng).

- Không tệ, thế mà có thể phân biệt ra được thật giả trên người ta, không hổ là yêu thú.

Côn ca ta cho tới bây giờ đều rất cơ trí, hóa xấu hổ thành chuyển cơ.

Chỉ thấy Chu tỷ cọ xát Tiểu Mã ca, cười nói:

- Thấy không, tiểu tử này bị chúng ta nhìn thấu, liền bắt đầu chuyển đề tài, hiện tại hẳn đang quê muốn chết đi.

Tiểu Mã ca cũng cọ xát Chu tỷ:

- Này không phải xấu hổ mà là lễ phép nói sang chuyện khác.

- Ha ha ha.

Ba con yêu thú lần nữa cười ha hả.

Dạ Côn biểu lộ là như vậy ( ̄ェ ̄;)

May mắn giọt nước kia tiêu đời rồi, nếu không cha ở bên ngoài chẳng phải sẽ xấu hổ chết đi?

Trở về còn bị mẫu thân đánh một trận tơi bời, mua đều là hàng giả.

- Các ngươi dù sao cũng là yêu thú, có thể đứng đắn một chút hay không, ta cũng không biết nên sợ hay nên cười.

Dạ Côn đều sắp trợn trắng mắt, các ngươi nhàm chán đến cỡ nào vậy, còn dám chê cười Côn ca ta, không sợ thiên hàng chính nghĩa à.

- Người trẻ tuổi nói không sai, chúng ta vẫn nên hung một chút thì tốt hơn.

Huyền Đế Nghĩ cố nén cười nói ra.

Chỉ thấy trên mặt ba con yêu thú lại lần nữa phủ kín hung tàn cùng khát máu, bầu không khí kinh khủng một thoáng liền đến.

- Ha ha ha, không được không được, chịu không nổi, để cho ta cười một lúc đã.

Tiểu Mã ca là người thứ nhất không chịu nổi.

- Ngu xuẩn.

Chu tỷ trắng Tiểu Mã ca liếc mắt.

- Ha ha ha, ta ngu xuẩn, ha ha ha.

Dạ Côn đột nhiên khiếp sợ, dưới bầu không khí kinh dị này, dựa theo đạo lý là không thể cười, thế nhưng Côn ca thật sự không nhịn được.

- Ha ha ha ha!

Dạ Côn kém chút cười ngất, câu "ta ngu xuẩn" kia quá kinh điển.

Trong lúc cười to Dạ Côn đột nhiên cảm thấy không khí an tĩnh lại, nhìn về phía trước mắt, phát hiện có một cái đầu cực lớn đang nhìn mình.

- Ngươi cười cái gì?

Ngân Cổ Câu lạnh giọng hỏi.

Dạ Côn đều mơ hồ, không phải ngươi cười trước sao...

- Ngươi nghĩ rằng chúng ta đang chơi với ngươi?

Chu tỷ toàn thân toát ra hỏa diễm trùng thiên.

Dạ Côn đứng dậy, vẻ mặt trở nên trở nên nặng nề, xem ra vừa rồi chúng nó chẳng qua là nhàm chán, trêu ghẹo mình, hiện tại mới bắt đầu.

Chỉ nghe giọng điệu Chu tỷ đột biến:

- Không sai, chúng ta là đang chơi với ngươi, ha ha ha, hắn vừa khẩn trương.

- Tên đầu trọc này rất thú vị, chết cười mã gia.

Tiểu Mã ca nhìn cái mặt đen thui của Dạ Côn, cất tiếng cười to.

Dạ Côn nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi vừa mới gọi ta là gì?

- Tiểu trọc đầu, ha ha ha... bóng loáng phát sáng chủng loại kia......

Tiểu Mã ca còn chưa nói hết, thân thể cao lớn đã bay vụt ra ngoài, tan biến trong bóng đêm.

Dạ Côn giơ nắm tay phải từ tốn nói:

- Vốn là muốn điệu thấp chơi đùa với các ngươi, nhưng đổi lấy lại là sự cười nhạo, không giả nữa, ngả bài, ta vô địch.

Chu tỷ cùng Nghĩ ca đều không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhìn thấy tiểu trọc đầu giơ tay lên đánh một quyền, Tiểu Mã ca liền bay ra ngoài.

Tiểu Mã ca không phải đang chơi à??????

- Đi xem một chút.

Chu tỷ không biết tình huống, bảo Nghĩ ca đi xem Tiểu Mã ca một chút, đến cùng có phải đang đùa hay không.

Nghĩ ca tranh thủ thời gian chạy đi xem tình huống Tiểu Mã ca, không bao lâu liền vang lên tiếng hô to của Nghĩ ca:

- Chu tỷ, Tiểu Mã ca bị đánh ngất xỉu, là thật, răng đều bị đánh bay ba cái...

Chu tỷ nghe thấy tình huống này, toàn thân toát ra hỏa diễm nóng bỏng, trực tiếp bao phủ Côn ca vào bên trong.

Nhớ năm đó, Côn ca ta nướng cánh tay, mặc dù đặc tính hỏa diễm không giống nhau, nhưng kết quả lại không khác gì.

Dưới nhiệt độ nóng bỏng, hàng giả trên người Dạ Côn toàn bộ hòa tan, quả nhiên mấy món cha cho đều là hàng giả, mẫu thân cho đều là thật.

- Nếu như ngươi chỉ có chút bản lãnh này, vậy liền xin lỗi.

Dạ Côn lạnh giọng nói ra.

Chu tỷ đột nhiên nhảy về phía sau, trầm giọng quát:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Dạ Côn cũng không trả lời, mà là lạnh nhạt nói ra:

- Các ngươi tìm biện pháp diệt trừ cái giọt nước kia giám thị, ta sao lại không phải? Cũng là các ngươi giúp ta một đại ân, ban đầu mọi người cười nói rất vui vẻ, nhưng chuyện gì đều có thể đùa, chỉ là không thể lấy đầu trọc ta ra để đùa.

- Ngươi là do tên Nguyên Hạo kia phái tới?

Chu tỷ trầm giọng chất vấn, lông tơ toàn thân như ngân châm bén nhọn.

- Nguyên Hạo là ai?

Dạ Côn nghi hoặc hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện