- Đại ca, ngươi đang làm gì thế?

Dạ Tần vuốt mắt tỉnh tỉnh mê mê hỏi.

Dạ Côn tranh thủ thời gian thu tay lại, cười nói:

- Đại ca muốn nướng cánh gà cho ngươi.

- Vậy cánh gà nướng đâu?

Dạ Tần nhìn hai tay trống không của đại ca nghi hoặc hỏi.

- Ách...đại ca thực sự nhịn không được nên ăn rồi.

Tâm tình của Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, còn có thể giải thích như thế nào, nướng tay mình ăn sao?

- Đại ca, ngươi như thế sẽ không có huynh đệ.

Dạ Tần u oán nói ra, đại ca cái gì cũng không nói coi như xong, hiện tại còn ăn một mình.

Dạ Côn rất bất đắc dĩ a, không phải đại ca không nói, đại ca có nói cũng không rõ ràng, làm người thành thật thật là khó.

Đông Tiên trong bụi hoa nảy sinh một chủ ý, có lẽ còn có thể sống sót, nếu như một mực nằm ở đây, chết là cái chắt.

Hai người trước mặt tuy là hài tử, nhưng thoạt nhìn vẫn rất có ái tâm, chỉ là kiểu tóc kia hơi tàn nhẫn một chút, đều là đầu trọc.

Bất quá phải sống, phải tự cứu, theo đối thoại vừa rồi xem ra, đều là hảo hài tử.

- Cứu...mạng...a...

Đông Tiên nhẫn nhịn đau đớn phát ra âm thanh khàn khàn, thế nhưng bên trong màn đêm tĩnh mịch này lại rất rõ ràng.

Dạ Côn cùng Dạ Tần sững sờ, quay đầu nhìn về phía bụi hoa.

- Đại ca, hình như ta vừa rồi ta nghe nhầm thấy tiếng gì đó? Dường như có người đang hô cứu mạng.

- Hẳn không phải đâu, bằng không thì chúng ta đều sẽ nghe nhầm.

Dạ Côn đứng dậy, đi đến chỗ bụi hoa, Dạ Tần thành thành thật thật đi sau lưng Dạ Côn, đêm hôm đen kịt, thoạt nhìn rất khủng khiếp a.

Bỗng nhiên, Dạ Tần kinh hô một tiếng:

- Đại ca! Hình như giẫm lên thứ gì, đạp lệch nó rồi!

- Hình như ta cũng giẫm lên đồ vật gì, mềm nhũn...

Dạ Côn tầng tầng bước lên, cảm giác này hình như không phải đất.

Mắt của Đông Tiên đã trợn trắng như mắt cá chết, tên đầu trọc kia một cước đạp vào cằm mình, sau đó còn nặng nề giẫm đạp mình...

Đây không phải cứu mạng, đây là mưu sát!

Thật hối hận vừa rồi hô lên cứu mạng, hai tên hài tử đầu trọc này hung tàn đến cực hạn, Đông Tiên ta tại sao lại trông cậy vào hai ngươi cứu mạng chứ.

- Đệ đệ, đây là một người, đừng đạp nữa.

- A! Trời ạ!

Dạ Tần tranh thủ thời gian nhảy sang một bên, vừa rồi cũng là nhìn thấy đại ca đạp, mình cũng chỉ thử một chút mà thôi, thề...căn bản không dùng lực a.

Dạ Côn cũng không ngờ tới có người nằm ở trong này hô cứu mạng, lúc này lại không có ánh trăng, Dạ Côn cũng không thấy rõ lắm, chỉ có thể bắt lấy một cái tay trước kéo ra ngoài lại nói.

Lúc này Đông Tiên đã triệt để hôn mê bất tỉnh, ý nghĩ của mình là sai lầm, hai tên đầu trọc này căn bản cái gì cũng không hiểu, đối với một người bị trọng thương, thế mà trực tiếp kéo, ngươi đây là tạo thành tổn thương lần thứ ba.

Dạ Côn kéo Đông Tiên tới bên cạnh đống lửa, rốt cục thấy rõ ràng, là một nam tử trung niên, trên bụng còn cắm một thanh kiếm, máu tươi róc rách chảy xuống dưới ánh lửa phập phồng trông mà kiếp vía, nhất là gương mặt kia, trắng bệch giống như nữa nhân bôi phấn rồi, mà hai đầu lông mày kia lại mang theo sự hối hận sâu sắc.

Dạ Côn nghĩ đến, trang phục người này như vậy, chắc là đang làm chuyện xấu, sau đó sâu sắc hối hận.

Người a, chỉ có lúc sắp chết mới biết hối hận.

Nếu như Đông Tiên trong hôn mê biết Dạ Côn đang suy nghĩ gì, khẳng định sẽ giận đến nhảy dựng lên, Đông Tiên ta hối hận chính là đã hô một tiếng cứu mạng kia.

- Đại ca, y chảy rất nhiều máu...

Âm thanh Dạ Tần đều có chút run rẩy, lần đầu tiên nhìn gần như vậy, có chút không thích ứng.

Dạ Côn trầm giọng nói ra:

- Ta đi gọi cha và mẫu thân tới.

- Đại ca, hay là chúng ta cầm máu cho y trước đi, bằng không y sẽ chết.

Sau khi nói xong, Dạ Tần trực tiếp rút kiếm ra, Đông Tiên đang hôn mê trong nháy mắt liền thanh tỉnh, đứng dậy trợn tròng mắt nhìn Dạ Tần, phảng phất đang hỏi, ngươi đang làm gì?! Ngươi muốn đùa chết ta à?

Dạ Côn đều mộng bức, vô ý thức hô:

- Đừng.

Dạ Tần cũng ý thức được bản thân làm sai, tranh thủ thời gian hướng phía Đông Tiên nói ra:

- Xin lỗi...

Sau đó lại cắm kiếm vào.

Phốc phốc!

Dạ Côn:...

Đông Tiên:...

Đông Tiên cúi đầu nhìn thanh kiếm đâm vào ngươi mình, gương mặt run rẩy mãnh liệt, nhưng hàm dưới nát bấy khiến y một câu đều nói không ra khỏi miệng được.

Da đầu Dạ Côn đều tê dại, rút ra, lại cắm vào...vị hắc y nhân này khẳng định rất khó chịu đi.

Đông Tiên tự hỏi, đời này y chưa từng làm qua sự tình nào khiến mình hối hận, cho dù hôm nay đụng phải hai tên cao thủ cũng không có hối hận qua.

Chỉ có một chuyện y vô cùng hối hận, đó chính là tiếng hô cứu mạng vừa rồi kia, quả nhiên! Để cái đầu trọc đều không phải là thứ gì tốt!

- Đại ca, ta không phải cố ý.

Dạ Tần trực tiếp đứng dậy nói rõ lí do, bị dọa không nhẹ.

Vậy mà lúc này Đông Tiên vô lực ngã xuống, thân thể im lặng nằm bên cạnh đống lửa.

Dạ Côn kéo đệ đệ sang bên cạnh cẩn thận nói ra:

- Đệ đệ, về sau gặp chuyện như vậy tuyệt đối không nên lỗ mãng, biết không?

Đông Tiên nhìn hai cái bóng lưng nho nhỏ, toàn thân vô phương động đậy, thế nhưng nhiệt độ cao lại khiến Đông Tiên càng khó chịu.

Bỗng nhiên, Đông Tiên nhìn thấy y phục của mình đốt.

- Đệ đệ, bị kiếm xuyên qua thân thể tạm thời sẽ không chết, bởi vì kiếm ngăn máu chảy ra ngoài, nhưng nếu như ngươi rút ra, như vậy máu sẽ lập tức phun ra ngoài.

- Ồ ~ nguyên lai là như vậy, đại ca biết thật nhiều..

- Đại ca nói thêm cho ngươi một chút thường thức đi.

Đông Tiên ngay cả tâm chửi thề đều có, các ngươi còn trò chuyện! Lão tử sắp biến thành heo nướng rồi!

Đông Tiên cứ như vậy nhìn lửa lan lên trên người mình, hiện tại muốn hô cứu mạng đều hô không ra.

- Đại ca, ngươi có ngửi thấy có mùi gì là lạ không?

Dạ Côn hít hà, quả thật có mùi lạ, giống như lông tóc bị cháy, hết sức gay mũi.

Nhìn lại, khóe miệng Dạ Côn giật một cái.

- Đại ca, y tự thiêu!!!

- Ta biết! Ta không có mù, tranh thủ thời gian múc nước đi...

Đông Tiên đã sinh không thể luyến, đời này y sẽ không bao giờ tin tưởng đầu trọc.

Hai huynh đệ làm ra động tĩnh lớn, đánh thức phụ mẫu đang ngủ say.

Nhìn người kia đen sì, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cứng đờ.

- Cha, mẹ, người này tự thiêu.

Dạ Tần nhỏ giọng nói ra, chuyện không liên quan gì đến ta.

Dạ Côn nghiêm túc nhẹ gật đầu:

- Đúng là tự thiêu, có lẽ đang trốn tránh cừu nhân.

Ta con mẹ nó trốn chính là hai tên đầu trọc các ngươi!

Dạ Minh đi đến bên người Đông Tiên cháy đen kiểm tra.

- Hàm dưới người này bị nát bấy, lực lượng một quyền này không nhỏ, không phải người bình thường tạo thành, còn có thanh kiếm này...

Dạ Minh không nói gì, bởi vì đã biết thân phận của người này, là người của Cửu Cung Các!

Sắc mặt Đông Môn Mộng nghiêm túc, người của Cửu Cung Các thế mà tìm tới nơi này rồi.

Vợ chồng hai người liếc nhau, xem ra là bởi vì hai quyển kiếm kỹ kia, hôm nay không thành công, chỉ sợ lần sau sẽ còn tiếp tục như thế.

Gào!!!!

Đông Tiên hít mạnh một hơi, dọa Dạ Côn cùng Dạ Tần đều giật nảy mình, vẫn phải chết, thế mà không chết.

- Trương Thiên Thiên!

Dạ Minh trầm giọng quát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện