Một đời Thiên Tôn lại tiêu tán ở trong cái huyệt động bình thường này, hào quang trước kia cũng theo gió mà đi, thật đúng là khiến người ta thổn thức không thôi.
Quả nhiên, đụng phải Côn ca không phải bị bắt thì chính là treo, thậm chí còn hôi phi yên diệt.
Đúng là vừa đến chỗ nào, chỗ đó liền có người chết.
Mà lúc này Dạ Côn đứng bên cạnh bờ vực, nội tâm nói bình tĩnh lại có chút gợn sóng, nói gợn sóng, lại có chút bình tĩnh.
Ngồi dưới đất, chăm chú nhìn bầu trời đêm, lúc này sương trắng ở trong mắt Dạ Côn giống như hư vô, nhìn trăng khuyết treo cao, Dạ Côn mặt không biểu tình.
Loại đi vách núi thu được tu vi đều có thể gặp, vậy còn chuyện gì không thể gặp đây, Côn ca ta hiện tại đã vô địch, còn tu luyện cái rắm, ngồi chơi là được rồi, vì sao lão thiên lại muốn ngăn cản ta tu luyện! Vất vả lắm mới tiến vào Tu Luyện Viện, bắt đầu con đường tu luyện, ngươi lại chỉnh Côn ca ta thành ra thế này, ngươi đây không phải muốn Côn ca ta sa đọa sao?
Không đúng... nếu như Côn ca ta lại nhảy xuống, hẳn là sẽ không ngoài ý muốn bay lên nữa đi.
Không sai! Lão tử liền muốn nhìn xem, lão thiên ngươi còn có thể khiến ta sa đọa như thế nào!
Dạ Côn không chút do dự nhảy lên, lại rơi xuống...
Meo...
Dạ Côn vừa mới nhảy xuống, miêu yêu chạy như bay tới, nhưng cũng không cứu được Côn ca một lòng muốn chết.
Miêu yêu đứng ở bên bờ vực, chăm chú nhìn Thâm Uyên, sư phụ nói qua, Thâm Uyên này sâu không thấy đáy, chỉ cần rơi xuống, trên cơ bản không thể lên nổi, đứa bé này điên rồi sao... cũng không phải muốn thật giết ngươi, ai bảo ngươi vừa cưỡi vừa vỗ đầu ta, có thể không tức giận sao...
Miêu yêu thở dài thật sâu, bất đắc dĩ quay người rời đi, thân hình cũng dần dần thu nhỏ, nhảy lên đại thụ, tan biến trong đêm tối.
Lúc này trong lòng Dạ Côn đang mắng to, có bản lĩnh lại đến! Lại đến a!
Lão thiên phảng phất nghe thấy Dạ Côn kêu gọi, lại có một cỗ lực lượng quỷ dị bọc lấy thân thể Dạ Côn, chuyện này khiến Dạ Côn sửng sốt một chút, sau đó cả người đều hỏng mất...
Lại tiến vào một cái hang động, một màn này quả thật giống như đã từng quen biết.
- Người hữu duyên, bản tôn cuối cùng cũng chờ được ngươi.
Con mắt Dạ Côn chậm rãi trợn to, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo, đây rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ Thiên Tôn không chết sao...
Tại sao lại tới một tên!
- Hài tử, ngươi không cần phải sợ, bản tôn sẽ không tổn thương ngươi, bản tôn bị phong ấn vạn năm, hiện tại không còn sống lâu nữa, bản tôn quyết định truyền thụ một thân tu vi cho ngươi, hủy diệt thương sinh, ngươi có chịu không?
Âm thanh này không phải như vậy thân mật, thậm chí mang theo khí thế muốn phá hủy vạn vật.
Nhưng Dạ Côn cảm giác, người nói lời này, vì sao lại giống như Từ Hàng Thiên Tôn nói, đều là bị phong ấn vạn năm.
Đột nhiên! Dạ Côn nhớ tới Thiên Tôn từng nói qua, bị người ám toán lọt vào phong ấn, còn nói cũng phong ấn người khác, chẳng lẽ...
- Hài tử, đi tới.
Bên trong lần nữa truyền đến ngữ khí âm trầm, khiến Dạ Côn cảm giác không tốt.
Nghĩ thầm mình biết phản khán thế nào đây? Thiên Tôn chẳng qua là truyền tu vi cho mình, nhưng lại không nói phải vận dụng thế nào, chỉ có một thân lực lượng, không biết sử dụng ra sao...
Bất đắc dĩ, Dạ Côn chỉ có thể đi vào, chờ chút nữa lại nghĩ biện pháp đi.
Cái sơn động này giống cái sơn động vừa rồi kia như đúc, liền tảng đá lớn đều giống nhau, ây, có tóc! Người đàn ông trung niên xếp bằng ở trên tảng đá lớn, mặc dù có tóc, nhưng hết sức ngổn ngang, bất quá tướng mạo người này rất đẹp trai.
Năm đó cũng là một mỹ nam tử đi.
Dạ Côn cũng nhìn thấy hài cốt ở xung quanh, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, một lúc nữa nói như thế nào đều phải đáp ứng, một khi mình đáp ứng, y liền sẽ không truyền thụ tu vi cho mình.
Côn ca ta đúng là ngươi thông minh, đồng dạng tao ngộ, Côn ca ta sẽ không phạm phải sai lầm lúc trước.
- Hài tử, ngươi nguyện ý kế thừa y bát của ta không?
- Ta nguyện ý.
Dạ Côn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng, tới đi! Giết ta đi! Ta rất muốn chết a...
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, Dạ Côn có thể cảm nhận được không khí đều sắp đọng lại.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên đột nhiên vỗ đùi:
- Tốt! Ta liền thích loại người không dối trá như ngươi! Nhìn đám hài cốt này một chút, đều là đám người dối trá, nói cái gì không muốn không muốn, trong lòng rõ ràng muốn muốn chết! Hài tử! Ngươi hết sức ưu tú! Vạn Ác Thiên Tôn ta không nhìn lầm ngươi!
Dạ Côn vô lực tê liệt ngồi dưới đất.
Vì sao... vì sao lại như vậy... đến cùng là vì sao...
Vì sao mỗi đại lão đều nhìn trúng Côn ca ta, đây đều là ngoài ý muốn a, cầu các ngươi... đừng nói ta ưu tú nữa, Côn ca ta thật không ưu tú.
Dạ Côn tê liệt ngồi dưới đất linh cơ khẽ động, vội vàng hỏi:
- Thiên Tôn, ngài nhận biết Từ Hàng Thiên Tôn không?
- Từ Hàng Thiên Tôn! Bản tôn làm sao có thể không biết, tiểu nhân đạo mạo trang nghiêm! Bản tôn làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho y!
Vạn Ác Thiên Tôn nắm chặt hai quả đấm, đôi mắt như như chim ưng, bắn ra sát khí lăng lệ.
- Cái kia... chính là vừa mới đây, Từ Hàng Thiên Tôn đã truyền tất cả tu vi cho ta.
Dạ Côn nhẹ nhàng nói ra, kỹ năng kéo cừu hận của Côn ca ta rất khá, hiện tại hẳn sẽ không muốn truyền tu vi cho ta đi.
- Cái gì? Tên Thiên Tôn keo kiệt kia truyền hết tu vi cho ngươi? Nói như vậy...
Vạn Ác Thiên Tôn kinh hô một tiếng.
Dạ Côn làm sao cảm giác, có điểm gì đó là lạ, bất quá vẫn là nói ra:
- Sau khi Từ Hàng Thiên Tôn truyền hết tu vi cho ta, liền vẫn lạc.
- Lão thất phu này chết rồi? Ha ha ha!!!
Vạn Ác Thiên Tôn ngửa mặt lên trời thét dài, bất quá khóe mắt có chút ướt át.
- Đánh cả một đời, cái tên khốn kiếp này lại đi trước bản tôn, tốt! Chờ lão tử! Lại đến chiến với ngươi! Hài tử, bản tôn truyền tu vi cho ngươi, ngươi nhìn một chút xem đến cùng là tu vi người nào dễ dùng!
Vạn Ác Thiên Tôn vừa mới nói xong, một cỗ đạo lực màu đen theo thân thể thẩm thấu ra, xoay quanh trên đỉnh đầu.
Dạ Côn lại không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc nhìn, hai Thiên Tôn đánh ra tình cảm sao...
Nguyên bản còn muốn kéo cừu hận, đây quả thực là kéo ra quan hệ thân thích, khiến cho Côn ca ta khó lòng phòng bị.
Trong một sát na, đạo lực kinh khủng chui vào trong thân thể Dạ Côn, Dạ Côn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, hai cỗ đạo lực trong cơ thể bài xích lẫn nhau, căn bản không có cách dung hợp, thân thể Dạ Côn cũng biến hóa ra đủ loại màu sắc, giống như muốn bạo thể.
Bất quá ở trước khi Dạ Côn hôn mê, nhìn thấy vị Vạn Ác Thiên Tôn chậm rãi tiêu tán, bất quá khóe miệng thế mà mang theo một nụ cười, dường như kết quả như thế này đối với y là một loại giải thoát.
Kỳ thật Dạ Côn còn muốn hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng bây giờ căn bản vô phương làm đến, cả người triệt để choáng váng đi, thân thể muốn nổ...
Cũng không biết qua bao lâu, Dạ Côn mới mơ màng tỉnh lại, nhìn tảng đá lớn trống không trước mắt, đầu óc vang ong ong.
Cảm giác mình hình như mình đang nằm mơ, nhưng những chuyện phát sinh đều rõ mồn một trước mắt, hai cỗ đạo lực nóng bỏng ở phần bụng hết sức an tĩnh.
Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu, hai vị Thiên Tôn này tương thân tương ái lại tương sát, liền chết đều muốn tranh, cũng không biết phải nói thế nào.
Nếu không lại nhảy một lần? Còn có thể xuất hiện ngoài ý muốn ư, ta...
Vạn nhất ở phía dưới còn một tên Thiên Tôn thì biết làm sao bây giờ... được rồi được rồi, chuồn về thôi.
Quả nhiên, đụng phải Côn ca không phải bị bắt thì chính là treo, thậm chí còn hôi phi yên diệt.
Đúng là vừa đến chỗ nào, chỗ đó liền có người chết.
Mà lúc này Dạ Côn đứng bên cạnh bờ vực, nội tâm nói bình tĩnh lại có chút gợn sóng, nói gợn sóng, lại có chút bình tĩnh.
Ngồi dưới đất, chăm chú nhìn bầu trời đêm, lúc này sương trắng ở trong mắt Dạ Côn giống như hư vô, nhìn trăng khuyết treo cao, Dạ Côn mặt không biểu tình.
Loại đi vách núi thu được tu vi đều có thể gặp, vậy còn chuyện gì không thể gặp đây, Côn ca ta hiện tại đã vô địch, còn tu luyện cái rắm, ngồi chơi là được rồi, vì sao lão thiên lại muốn ngăn cản ta tu luyện! Vất vả lắm mới tiến vào Tu Luyện Viện, bắt đầu con đường tu luyện, ngươi lại chỉnh Côn ca ta thành ra thế này, ngươi đây không phải muốn Côn ca ta sa đọa sao?
Không đúng... nếu như Côn ca ta lại nhảy xuống, hẳn là sẽ không ngoài ý muốn bay lên nữa đi.
Không sai! Lão tử liền muốn nhìn xem, lão thiên ngươi còn có thể khiến ta sa đọa như thế nào!
Dạ Côn không chút do dự nhảy lên, lại rơi xuống...
Meo...
Dạ Côn vừa mới nhảy xuống, miêu yêu chạy như bay tới, nhưng cũng không cứu được Côn ca một lòng muốn chết.
Miêu yêu đứng ở bên bờ vực, chăm chú nhìn Thâm Uyên, sư phụ nói qua, Thâm Uyên này sâu không thấy đáy, chỉ cần rơi xuống, trên cơ bản không thể lên nổi, đứa bé này điên rồi sao... cũng không phải muốn thật giết ngươi, ai bảo ngươi vừa cưỡi vừa vỗ đầu ta, có thể không tức giận sao...
Miêu yêu thở dài thật sâu, bất đắc dĩ quay người rời đi, thân hình cũng dần dần thu nhỏ, nhảy lên đại thụ, tan biến trong đêm tối.
Lúc này trong lòng Dạ Côn đang mắng to, có bản lĩnh lại đến! Lại đến a!
Lão thiên phảng phất nghe thấy Dạ Côn kêu gọi, lại có một cỗ lực lượng quỷ dị bọc lấy thân thể Dạ Côn, chuyện này khiến Dạ Côn sửng sốt một chút, sau đó cả người đều hỏng mất...
Lại tiến vào một cái hang động, một màn này quả thật giống như đã từng quen biết.
- Người hữu duyên, bản tôn cuối cùng cũng chờ được ngươi.
Con mắt Dạ Côn chậm rãi trợn to, vẻ mặt bắt đầu vặn vẹo, đây rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ Thiên Tôn không chết sao...
Tại sao lại tới một tên!
- Hài tử, ngươi không cần phải sợ, bản tôn sẽ không tổn thương ngươi, bản tôn bị phong ấn vạn năm, hiện tại không còn sống lâu nữa, bản tôn quyết định truyền thụ một thân tu vi cho ngươi, hủy diệt thương sinh, ngươi có chịu không?
Âm thanh này không phải như vậy thân mật, thậm chí mang theo khí thế muốn phá hủy vạn vật.
Nhưng Dạ Côn cảm giác, người nói lời này, vì sao lại giống như Từ Hàng Thiên Tôn nói, đều là bị phong ấn vạn năm.
Đột nhiên! Dạ Côn nhớ tới Thiên Tôn từng nói qua, bị người ám toán lọt vào phong ấn, còn nói cũng phong ấn người khác, chẳng lẽ...
- Hài tử, đi tới.
Bên trong lần nữa truyền đến ngữ khí âm trầm, khiến Dạ Côn cảm giác không tốt.
Nghĩ thầm mình biết phản khán thế nào đây? Thiên Tôn chẳng qua là truyền tu vi cho mình, nhưng lại không nói phải vận dụng thế nào, chỉ có một thân lực lượng, không biết sử dụng ra sao...
Bất đắc dĩ, Dạ Côn chỉ có thể đi vào, chờ chút nữa lại nghĩ biện pháp đi.
Cái sơn động này giống cái sơn động vừa rồi kia như đúc, liền tảng đá lớn đều giống nhau, ây, có tóc! Người đàn ông trung niên xếp bằng ở trên tảng đá lớn, mặc dù có tóc, nhưng hết sức ngổn ngang, bất quá tướng mạo người này rất đẹp trai.
Năm đó cũng là một mỹ nam tử đi.
Dạ Côn cũng nhìn thấy hài cốt ở xung quanh, bỗng nhiên linh cơ khẽ động, một lúc nữa nói như thế nào đều phải đáp ứng, một khi mình đáp ứng, y liền sẽ không truyền thụ tu vi cho mình.
Côn ca ta đúng là ngươi thông minh, đồng dạng tao ngộ, Côn ca ta sẽ không phạm phải sai lầm lúc trước.
- Hài tử, ngươi nguyện ý kế thừa y bát của ta không?
- Ta nguyện ý.
Dạ Côn không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đáp ứng, tới đi! Giết ta đi! Ta rất muốn chết a...
Người đàn ông trung niên sửng sốt một chút, Dạ Côn có thể cảm nhận được không khí đều sắp đọng lại.
Chỉ thấy người đàn ông trung niên đột nhiên vỗ đùi:
- Tốt! Ta liền thích loại người không dối trá như ngươi! Nhìn đám hài cốt này một chút, đều là đám người dối trá, nói cái gì không muốn không muốn, trong lòng rõ ràng muốn muốn chết! Hài tử! Ngươi hết sức ưu tú! Vạn Ác Thiên Tôn ta không nhìn lầm ngươi!
Dạ Côn vô lực tê liệt ngồi dưới đất.
Vì sao... vì sao lại như vậy... đến cùng là vì sao...
Vì sao mỗi đại lão đều nhìn trúng Côn ca ta, đây đều là ngoài ý muốn a, cầu các ngươi... đừng nói ta ưu tú nữa, Côn ca ta thật không ưu tú.
Dạ Côn tê liệt ngồi dưới đất linh cơ khẽ động, vội vàng hỏi:
- Thiên Tôn, ngài nhận biết Từ Hàng Thiên Tôn không?
- Từ Hàng Thiên Tôn! Bản tôn làm sao có thể không biết, tiểu nhân đạo mạo trang nghiêm! Bản tôn làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho y!
Vạn Ác Thiên Tôn nắm chặt hai quả đấm, đôi mắt như như chim ưng, bắn ra sát khí lăng lệ.
- Cái kia... chính là vừa mới đây, Từ Hàng Thiên Tôn đã truyền tất cả tu vi cho ta.
Dạ Côn nhẹ nhàng nói ra, kỹ năng kéo cừu hận của Côn ca ta rất khá, hiện tại hẳn sẽ không muốn truyền tu vi cho ta đi.
- Cái gì? Tên Thiên Tôn keo kiệt kia truyền hết tu vi cho ngươi? Nói như vậy...
Vạn Ác Thiên Tôn kinh hô một tiếng.
Dạ Côn làm sao cảm giác, có điểm gì đó là lạ, bất quá vẫn là nói ra:
- Sau khi Từ Hàng Thiên Tôn truyền hết tu vi cho ta, liền vẫn lạc.
- Lão thất phu này chết rồi? Ha ha ha!!!
Vạn Ác Thiên Tôn ngửa mặt lên trời thét dài, bất quá khóe mắt có chút ướt át.
- Đánh cả một đời, cái tên khốn kiếp này lại đi trước bản tôn, tốt! Chờ lão tử! Lại đến chiến với ngươi! Hài tử, bản tôn truyền tu vi cho ngươi, ngươi nhìn một chút xem đến cùng là tu vi người nào dễ dùng!
Vạn Ác Thiên Tôn vừa mới nói xong, một cỗ đạo lực màu đen theo thân thể thẩm thấu ra, xoay quanh trên đỉnh đầu.
Dạ Côn lại không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể ngây ngốc nhìn, hai Thiên Tôn đánh ra tình cảm sao...
Nguyên bản còn muốn kéo cừu hận, đây quả thực là kéo ra quan hệ thân thích, khiến cho Côn ca ta khó lòng phòng bị.
Trong một sát na, đạo lực kinh khủng chui vào trong thân thể Dạ Côn, Dạ Côn trực tiếp hôn mê bất tỉnh, hai cỗ đạo lực trong cơ thể bài xích lẫn nhau, căn bản không có cách dung hợp, thân thể Dạ Côn cũng biến hóa ra đủ loại màu sắc, giống như muốn bạo thể.
Bất quá ở trước khi Dạ Côn hôn mê, nhìn thấy vị Vạn Ác Thiên Tôn chậm rãi tiêu tán, bất quá khóe miệng thế mà mang theo một nụ cười, dường như kết quả như thế này đối với y là một loại giải thoát.
Kỳ thật Dạ Côn còn muốn hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng bây giờ căn bản vô phương làm đến, cả người triệt để choáng váng đi, thân thể muốn nổ...
Cũng không biết qua bao lâu, Dạ Côn mới mơ màng tỉnh lại, nhìn tảng đá lớn trống không trước mắt, đầu óc vang ong ong.
Cảm giác mình hình như mình đang nằm mơ, nhưng những chuyện phát sinh đều rõ mồn một trước mắt, hai cỗ đạo lực nóng bỏng ở phần bụng hết sức an tĩnh.
Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu, hai vị Thiên Tôn này tương thân tương ái lại tương sát, liền chết đều muốn tranh, cũng không biết phải nói thế nào.
Nếu không lại nhảy một lần? Còn có thể xuất hiện ngoài ý muốn ư, ta...
Vạn nhất ở phía dưới còn một tên Thiên Tôn thì biết làm sao bây giờ... được rồi được rồi, chuồn về thôi.
Danh sách chương