- Há, vậy thì tốt.

Dạ Côn cười khẽ một tiếng, không nói gì nữa, nếu để cho Dạ Côn biết, tuổi tác của cô nàng bên cạnh mình đã sắp năm chữ số, không biết hắn sẽ có ý nghĩ gì.

Diệp Ly hiện tại rốt cuộc biết, vì sao dì thường xuyên tự xưng mười tám, khi nãy mình tự xưng 16, mặt đều sắp đỏ cả lên.

- Phu quân, ngươi rất để ý tuổi tác sao?

Diệp Ly tò mò hỏi.

Dạ Côn dừng bước, quay đầu nghiêm túc nhìn về phía Diệp Ly, Diệp Ly nhẹ cắn môi, lại bắt đầu.

- Ngươi thật 16?

Dạ Côn nghiêm túc hỏi, chẳng lẽ là nàng lớn nhanh? Làm sao cảm giác không giống.

- Phu quân, ta sẽ không lừa gạt ngươi, Diệp Ly ta xưa nay chưa từng gạt người.

Diệp Ly chững chạc đàng hoàng nói ra, trong lòng vẫn đang suy nghĩ, đây là cha nào con nấy, gạt người là truyền thống của Diệp gia.

- Ừm, ta cũng sẽ không lừa gạt ngươi.

Dạ Côn khẽ cười nói, Diệp Ly cũng lộ ra nụ cười hiền hòa.

Cảm giác hai người trong lúc nói cười đều đeo đao.

Còn chưa về đến nhà, Dạ Côn đã nhìn thấy đội xe ngựa vừa rồi thế mà dừng ở trước cổng nhà mình.

Chẳng lẽ?

Là nàng?

Nhanh như vậy liền đến rồi?

Diệp Ly thấy Dạ Côn có chút kinh ngạc, nhìn cái xe ngựa kia một chút, tò mò hỏi:

- Phu quân, đã xảy ra chuyện gì?

Dạ Côn nguyên bản tự mình tìm một lão bà, như vậy sẽ không cần phụ mẫu mai mối, đối với loại thông gia này, trong lòng Dạ Côn không coi trọng, nghĩ thầm nữ hài tử kia cũng không nguyện ý đi.

Còn không bằng buông tha nữ hài tử kia.

Nhưng vạn lần không nghĩ tới, thế mà đàn gái tới trước!

Nghĩ tới đây, Dạ Côn đột nhiên có một ý kiến hay.

- Diệp Ly, ta có chuyện muốn với ngươi.

- Mời phu quân nói.

Dạ Côn hoàn chỉnh kể lại sự tình một lần, dựa theo đạo lý nữ nhân như ngươi hẳn là sẽ ngại.

Hiện tại đi còn kịp, nếu như thế này đều không đi, vậy nhất định có vấn đề.

Diệp Ly nghe xong không có lên tiếng, Dạ Côn cũng không nói gì, nếu như lúc này đi, trong lòng Dạ Côn cũng sẽ không cảm thấy tiếc nuối, dù sao Dạ Côn cũng không phải người tục tằng, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp liền mềm nhũn.

Bỗng nhiên Diệp Ly lấy ra mai kim tệ vừa rồi, nhẹ nhàng nói ra:

- Còn giữ lời không?

Dạ Côn hít một hơi thật sâu, cảm giác có chút khó giải quyết.

Diệp Ly là người nói một không hai, khi nãy đã giả thành bộ dáng quỷ kia, tên tiểu trọc đầu này còn lựa chọn cưới, lời hắn vừa nói kia cũng là cho mình cơ hội rời đi.

Theo đạo lý mà nói, thấy dung nhan của mình, không thể có bộ dạng như vậy được, tên tiểu tử đầu trọc này rất đặc biệt.

Không ngại nhìn kỹ hẵng nói.

Dạ Côn hiện đang điên cuồng suy tư, nếu nàng không chịu từ bỏ, vậy cũng chỉ có thể để vị nữ hài tử kia biết khó mà lui.

Nhưng vị nữ hài tử này là cha giới thiệu tới, chờ lúc nữa cự tuyệt, vẫn nên uyển chuyển một chút mới được, đừng tổn thương hòa khí.

Côn ca ta bây giờ vì cự tuyệt mỹ nữ mà buồn rầu, tâm tình như thế, ai có thể hiểu được.

Không đúng!

Nếu như ta cự tuyệt! Như vậy sự tình sẽ tương phản!

Tựa như sáu năm trước gặp phải hai vị Thiên Tôn, thông minh bị thông minh hại.

Vậy phải làm thế nào?

Nhìn kim tệ trong tay Diệp Ly, Dạ Côn cũng hết sức buồn rầu, vừa rồi quá vọng động rồi, bị lừa rồi...

- Phu nhân, vào nhà đi.

Diệp Ly gật đầu cười, cảm giác rất thú vị, rất lâu không có cảm giác như vậy, sinh hoạt khô khan cuối cùng cũng có chút khởi sắc.

Hai người chưa từng có chút động tác thân mật nào, Dạ Côn đi ở phía trước, Diệp Ly hơi tới gần Dạ Côn, đi ở phía sau một chút.

Diệp Ly cũng là một cái cô gái đứng đắn, mặc dù tuổi tác có chút lớn, nhưng trong lòng vẫn cất giấu một trái tim thiếu nữ mười sáu.

Thôi được rồi, nàng là đang giả bộ nai tơ.

Vừa đi vào cửa lớn, Dạ Côn đã nhìn thấy đình viện đứng hai hàng thủ vệ, trong đại sảnh, gia đình mình đều có mặt.

Còn có một nữ nhân mặc trường bào màu trắng thêu hoa, khoác lên yên sa gấm hoa, cả người tản mát ra một cỗ tiên vị, vừa nhìn liền muốn nhìn lâu hơn chút nữa.

Thật đúng là nàng.

Nhan Mộ Nhi chậm rãi quay đầu nhìn về phía Dạ Côn, khóe miệng nhếch lên một tia đường cong, sáu năm không thấy... tiểu tử này cao lớn, nhưng tóc lại không mọc ra.

Vừa mới tới đã cảm giác được khí tức của Dạ Côn, xem xét thật đúng là hắn, người xung quanh đều gọi hắn Dạ Côn, liên tưởng đến Nhan Mộ Nhi bị mình giết chết, nàng cũng từng nói qua Dạ gia gì đó, cảm giác hẳn có liên hệ, miêu cảm sẽ không sai.

Hiện tại quả nhiên nhìn thấy Dạ Côn tới, tiểu trọc đầu, ngươi không ngờ tới đúng không.

Năm đó ngươi dám cưỡi ta, lại đánh đầu ta, hiện tại ta đến báo thù ngươi, xem ta có chơi chết ngươi không...

Mèo đều hẹp hòi như thế đấy.

Bỗng nhiên, Dạ Côn cảm giác bầu không khí khá là quái dị, len lén liếc liếc mắt.

Hai cô bé này thế mà đang quan sát lẫn nhau, mặc dù đều mỉm cười, nhưng cảm giác đây là một loại nụ cười tử vong.

Diệp Ly nhìn chăm chú Nhan Mộ Nhi, Nhan Mộ Nhi cũng nhìn Diệp Ly thật sâu.

Trong lòng hai người lập tức cảnh giác, thế mà nhìn không ra sâu cạn của đối phương, nhưng cảm giác đối phương lại không đơn giản, giống như đang ẩn giấu cái gì.

Dù sao đều là "đại nữ hài", điều kiện "thiên sinh" lại kinh khủng, không phát giác ra cũng là chuyện thường.

Mà Dạ Côn chỉ có một thân vũ lực, công pháp gì đó một chữ cũng không biết.

Dùng lời Côn ca ta tới nói, nều như Côn ca ta cái gì cũng biết, vậy người khác sống thế nào, dù sao cũng phải tìm cho mình một chút khó khăn chứ.

Hiện tại Diệp Ly đã hiểu rõ lời nói của phụ thân, nơi này quả nhiên không đơn giản.

Nhan Mộ Nhi hiện tại cũng hiểu rõ lời nói của sư phụ, thế giới bên ngoài quả nhiên rất nguy hiểm, vừa mới ra liền gặp phải một nữ nhân quỷ dị.

Lúc này Dạ Côn lại nhìn cha mẹ một chút, phát hiện phụ mẫu mang theo vẻ nghi hoặc nhìn Diệp Ly, còn có đệ đệ.

Xong!

Quên đệ đệ! Đây không phải đang xát muối vào vết thương của đệ đệ sao...

Hiện tại lão bà của Đệ đệ cũng không biết thế nào, làm đại ca thế mà...

Đệ đệ, tin tưởng đại ca, đây thật là ngoài ý muốn.

Nhìn đệ đệ một chút, hình như có chút không bình thường, không phải là ghen ghét đại ca chứ, cha thế mà lại giới thiệu cho ta một tiểu mỹ nhân như thế, trời ạ...

Quan hệ huynh đệ an ổn 16 năm, chẳng lẽ muốn sập sao...

Đệ đệ đáng thương của ta, đại ca cũng không muốn như thế, xem có thể lui hôn sự này hay không, dù sao Côn ca ta cũng là nam nhân chung tình.

- Côn Côn, cô bé này là?

Đông Môn Mộng nghi hoặc hỏi, làm sao Côn Côn mang theo một nữ tử xinh đẹp như thế về nhà? Hơn nữa còn đúng thời khắc mấu chốt này, chẳng lẽ...

Dạ Minh nhỏ giọng nói ra:

- Mộng Mộng, xem ra hôm nay Côn Côn muốn kiếm chuyện a.

Đông Môn Mộng cảm giác cũng thế, năm đó cũng đã nói, chỉ cần Côn Côn tự mình tìm được, mẫu thân sẽ không bắt buộc.

Thế nhưng hiện tại người khác đều tới.

Dạ Côn đột nhiên nắm tay Diệp Ly, hành động này khiến Diệp Ly có chút mộng, thậm chí đầu óc trống rỗng, ngoại trừ phụ thân và đệ đệ, đây chính là nam nhân đầu tiên dám nắm tay mình.

Không biết vì sao rất muốn đánh hắn, thế mà không trưng cầu ý kiến của mình liền nắm tay người ta, đăng đồ tử!

Ngươi xong đời, ngươi khiến bản tôn rất tức giận.

- Cha, mẹ, nàng tên Diệp Ly, là vợ con.

Việc đã đến nước này, Dạ Côn cũng chỉ có thể kiên trì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện