Khi Duẫn Lam Thuần tỉnh lại đã là chuyện của đêm khuya. Cô nhíu nhíu mày, mắt chậm rãi mở ra, trước mặt cô là mặt đất lạnh băng, lại nhớ ra mọi chuyện. Tên Tuệ Đàm khốn kiếp ! Còn thanh Thiên Bảo đâu ? Duẫn Lam Thuần dùng hết sức lực mới vất vả cử động được. Vừa di chuyển cánh tay, cơn đau nhức vội ập đến, Duẫn Lam Thuần kêu đau một tiếng. Đột nhiên tay cô bị ai đó giẫm chân lên, Duẫn Lam Thuần ngửa mặt nhìn lên, là khuôn mặt đã bị cô lăng trì vô số lần trong đầu, Tuệ Đàm ! Duẫn Lam Thuần nghiến răng chịu đựng, Tuệ Đàm cười khinh bỉ:




      - " Hahaha ... Như thế nào !? Ngươi có cảm nhận được sự hận thù trong ta hay không ? "




      Duẫn Lam Thuần vẫn tiếp tục trầm mặc, cô không dư sức đi quản chuyện của hắn. Đột nhiên Tuệ Đàm từ bên hông rút ra thanh Thiên Bảo, Duẫn Lam Thuần trực tiếp trừng mắt nhìn hắn, cô hơi thở đứt quãng hét lên:




      - " Tên ... Khốn !!! Ngươi !! Mau bỏ ra cho ta !! Tên chó má nhà ngươi !! Nhanh ... Chóng thả ra !! "




      - " Hahaha ... Như thế nào !? Luyến tiếc thanh kiếm này sao ? "




     Tuệ Đàm vừa nói vừa quơ quơ thanh kiếm trước mặt Duẫn Lam Thuần. Cô thực sự tức giận, giận đến phát điên, cô đưa cánh tay, nắm chặt lấy chân Tuệ Đàm, nghiến răng từng chữ:




      - " Trả ... lại ... cho ta !! "




      Tuệ Đàm dùng chân đá văng Duẫn Lam Thuần, một kiếm đâm xuyên qua bàn tay cô, Duẫn Lam Thuần mím chặt môi để không kêu thành tiếng. Tuệ Đàm hét lên:




      - " Mẹ kiếp !! Mày làm dơ bẩn y phục của tao !! "




      Hắn lại đi đến, tiếp tục dùng sức đá vào bụng Duẫn Lam Thuần. Cô không chịu được, phun ra một ngụm máu tươi. Tuệ Đàm lại cười:




      - " Hahaha ... Bây giờ ta trả lại cho ngươi !!! Cả vốn lẫn lời !!  "




      Nói xong, hắn dùng thanh Thiên Bảo đâm vào vai trái Duẫn Lam Thuần, lực đạo ngày một mạnh. Duẫn Lam Thuần không chịu được, hét lên một tiếng. Tuệ Đàm vấn không rút thanh kiếm ra ngược lại dùng kiếm đay nghiến thật mạnh vào vết thương, vết thương khiến thịt, máu của Duẫn Lam Thuần lẫn lộn, ngay cả xương cũng bị lòi ra ngoài. Duẫn Lam Thuần đau đớn hét lên:




      - " AAAAAA !!! "


     Tiểu Vĩnh vốn dĩ đang ngất thì tỉnh lại bởi tiếng kêu thất thanh của Duẫn Lam Thuần, thấy một đống bầy nhầy cùng hoàn cảnh trước mặt thì Tiểu Vĩnh lập tức hét lên:




      - " AAA ... !! Ngươi !! Tuệ Đàm !! Mau ... Dừng tay ... !! Minh ... Chủ chết mất !! "




      Tuệ Đàm ngẩng đầu, liếc mắt về phía Tiểu Vĩnh, hắn rút kiếm ra khỏi vai Duẫn Lam Thuần, mặt mày như kẻ điên, hắn hướng Tiểu Vĩnh chậm rãi đến gần:




      - " Ngươi bảo ta dừng lại !? "




      - " Không ... !! Ngươi đừng tới đây !!! "




      Tiểu Vĩnh hoảng sợ hét lên. Tuệ Đàm mặt mày vẫn tối sầm, ánh mắt hiện lên vô số căm thù cùng ghen tị, tại sao mọi người luôn vây quanh tên Duẫn Lam Thuần kia ? Hắn bất mãn nghĩ, hắn hướng Tiểu Vĩnh hét lên:




      - " Tha cho hắn !? Ngươi có biết ta khó chịu như thế nào hay không !? Có biết hay không !!? Loại người như ngươi hiểu được sao !!? Hiểu được sao !!!!? "




      Tiểu Vĩnh sợ hãi thối lui, Tuệ Đàm tiến một bước, hắn lùi về sau một thước. Nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, Tiểu Vĩnh đã hết đường lui. Tuệ Đàm cầm kiếm đâm vào bụng Tiểu Vĩnh, đá văng Tiểu Vĩnh ra khỏi ngôi miếu, thấy Tiểu Vĩnh bất động, hắn mới yên tâm trở lại công cuộc tra tấn Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần cảm nhận rất rõ, mặt đất thực lạnh, thực cứng, tiếng bước chân của Tuệ Đàm ngày càng gần, tiếng thanh Thiên Bảo kéo lê trên mặt đất cũng thực rõ ràng, không khí lại càng tĩnh lặng. Duẫn Lam Thuần cười khổ, cô cảm nhận rõ như vậy, đây là tại sao ? Cô sắp chết sao ? Cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình. Tuệ Đàm lúc này cười đến điên dại, hắn vừa cười vừa nói:




      - " Ngươi có biết hay không tại sao ngươi lại có ngày hôm nay ? Bởi vì ... Ngươi là người cướp đi của ta mọi thứ ... Sự sủng ái của sư phụ cùng sư thái ... Ngôi vị Minh Chủ mà ta hằng ao ước ... Tiểu sư muội Uyển Di ... Người con gái mà ta yêu ... Thế nên ta phải giết ngươi !! Ngươi cũng không thể sống !! "




      Duẫn Lam Thuần giương mắt nhìn Tuệ Đàm oán hận, cô bỗng cảm thấy buồn cười, mở miệng cười:




      - " Hahaha ... Là ta cướp tất cả của ngươi ? Ngươi ngay từ đầu đã chẳng có và cũng chẳng xứng đáng. Uyển Di mà ngươi yêu !? Là ngươi ham muốn thể xác của nàng !! Ngươi còn không thể bảo vệ được nàng !? Ngươi ghen tị với ta !! Hahahaha ... Con bà nó chứ !!! Ngươi bớt sủa vài lời được rồi tên ngụy quân tử !! "




      Tuệ Đàm cứng họng, tất nhiên hắn không thể cãi lại Duẫn Lam Thuần, những gì cô nói chính là sự thật !! Hắn tức giận, đá văng Duẫn Lam Thuần. Tiểu Vĩnh ở ngoài miếu vốn ngất đi nhưng hắn đã tỉnh lại ... Hắn thực sự sợ Tuệ Đàm ... Hắn muốn cứu Duẫn Lam Thuần ... Nhưng hắn không đủ sức lực cùng can đảm ... Hắn chính là như thế vô dụng ... Lúc hắn thương tâm, lúc hắn bị thương Duẫn Lam Thuần là người đã cứu vớt hắn ... Nhưng bây giờ ... Trên mặt Tiểu Vĩnh cứ thế từng giọt nước mắt rơi xuống. Hắn đang khóc, khóc bởi vì sự bất lực của bản thân. Đột nhiên hắn quay đầu, nhìn về phía hang ổ của đám Ma Giáo. Đúng rồi !!! Mọi người !! A Tam, A Thất đại sư cùng mọi người có thể cứu Duẫn Lam Thuần !! Không suy nghĩ nhiều, Tiểu Vĩnh vội lau nước mắt, ôm lấy vết thương ở bụng, chạy thẳng một đường xuống núi.




      ---------- Hang ổ Ma Giáo ----------


      A Tam, A Thất đại sư dẫn đầu tất cả xông vào. Nối tiếp sau họ là các vị chưởng môn, trưởng lão, và đệ tử các môn phái, bao gồm Lâm Uyển Di. Đám Ma Giáo đệ tử bị tập kích bất ngờ nên bọn chúng càng hỗn loạn, kẻ đánh kẻ chạy. A Tam, A Thất, Lâm Uyển Di cùng những người đứng đầu lập tức đi tìm Duẫn Lam Thuần, Tiểu Vĩnh cùng Tuệ Đàm. Bọn họ đã gặp được Tuệ Khang cùng A Liêm. Lâm Uyển Di gấp gáp hỏi:




      - " Sư thúc ... Lam ... Minh Chủ ở đâu !? "




      Tuệ Khang lắc lắc đầu, hắn bình thản nói:




      - " Ta không biết. Chúng ta tách ra. Bọn hắn có lẽ ở phòng điều khiển cửa lớn đi. "




      Mọi người lập tức bắt vài tên tiểu tốt hỏi đường. Cuối cùng cũng đến được phòng điều khiển. Nhưng tất cả những gì họ thấy chỉ là máu và máu. Lâm Uyển Di sắc mặt lập tức tái nhợt, thân thể chấn động, chân run rẩy. Sẽ không !! Hắn nhất định sẽ không xảy ra chuyện. Lâm Uyển Di vội gạt lệ ở khóe mắt, tự động viên bản thân. A Tam thấy thế cũng hiểu rõ Lâm Uyển Di lo lắng cho Duẫn Lam Thuần, A Tam vỗ vỗ vai Lâm Uyển Di, giọng thản nhiên:




      - " Hắn sẽ bình an. "




      Lâm Uyển Di gật gật đầu, nàng cũng mong như thế, nàng cũng tin vào lời hứa của Duẫn Lam Thuần nhưng là ... Tại sao nàng vẫn bất an như thế này ? Cứ như thể nàng sắp mất đi thứ gì vô cùng quan trọng ... Đúng lúc này một thân ảnh gầy gò, máu me chạy về phía bọn họ. Mọi người lập tức phòng bị, rút mũi kiếm hướng về phía thân ảnh kia. Thân ảnh kia không ai khác là Tiểu Vĩnh, hắn chạy ngày một nhanh, nước mắt cũng đã không tự chủ rớt xuống. Hắn nhanh chóng quỳ gối dưới chân A Tam, dùng sức kéo vạt áo của A Tam, hắn vừa nghẹn ngào vừa bất lực nói:




      - " Cứu !! Hức ... Làm ... ơn ... Cứu Minh ... Chủ ... Cứu Minh ... Chủ ... Hức !! "




      Đại não Lâm Uyển Di lập tức đùng một cái, nàng kéo cổ áo Tiểu Vĩnh, vội vàng hỏi:




      - " Nói !! Nói đi !! Lam Thuần ! Hắn ở đâu !!? "




      Tiểu Vĩnh là bị Lâm Uyển Di dọa sợ nhưng là lúc này hắn không có quan tâm nhiều như thế, vội vàng khai báo cho Lâm Uyển Di:




      - " Trên núi ... Mau ... Đến cứu người ... Hắn ... chết mất !! "




      Lâm Uyển Di chỉ loáng thoáng nghe được vài chữ, lập tức dùng khinh công bay lên núi. Lam Thuần ... Ngàn vạn lần ... Đừng xảy ra chuyện ... Lâm Uyển Di cố nén lệ. A Tam, A Thất, Hiệp Phong, Tiêu Ngọc cũng nhanh chân đuổi theo Lâm Uyển Di. Lưu Tấn lòng đau như cắt, có thể nói Duẫn Lam Thuần bây giờ chính là thân nhân duy nhất của hắn. Hắn không thể không lo lắng, vội vàng chạy lên núi. Hắn thề có người dám thương tổn cô, dù là ai hắn cũng sẽ không để yên. Hắc Nhật cùng Liên Hoa không hẹn mà cùng ở lại. Bọn họ đều là con người lý trí, không thể để tình trạng trở nên hỗn loạn. Liên Hoa lập tức bình thản nói với Hắc Nhật:




      - " Ngươi chăm sóc tiểu tử kia. Hắn xem chừng mất máu khá nhiều. "




      Sau đó nàng lại quay sang dùng giọng lãnh đạm nói với Ngô Sỉ:




      - " Ngô Sỉ, ngươi cùng Tuệ Khang và A Liêm cùng đi giúp đỡ chúng ta tiêu diệt Ma Giáo. Những chuyện khác cứ để nhóm A Tam đại sư lo. "




      Trong tình cảnh này, không ai dám không nghe theo Liên Hoa, cũng không ai muốn nháo, ngoan ngoãn nhận mệnh. Hắc Nhật cùng Liên Hoa trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng thở dài. Chuyện bọn họ có thể làm bây giờ là cầu cho Duẫn Lam Thuần bình an cùng với giải quyết ổn thỏa những công việc ở đây.




      ---------- Ngôi miếu bỏ hoang ----------





     - " Như thế nào !!? Sao không mạnhmiệng nữa đi !!? "




     Tuệ Đàm vẫn tiếp tục điên dại cười,đồng thời chém vô số nhát vào lưng Duẫn Lam Thuần. Duẫn Lam Thuần lúc này nằmthoi thóp trên mặt đất lạnh băng, không hét, không kêu rên, không phản kháng.Cô đã từng có suy nghĩ muốn buông xuôi mọi chuyện, muốn chết đi, muốn chạy trốnkhỏi những nỗi đau này. Nhưng hễ mỗi lần như thế khuôn mặt tươi cười của LâmUyển Di lại hiện lên, nàng cười vẫn thực ôn nhu, vẫn là nói câu kia:




     - " Lam Thuần, chúng ta cùng nhau vềnhà thôi. "




     Duẫn Lam Thuần không biết là baolâu, không biết nhận bao nhiêu bao nhiêu nhát kiếm, không biết cô đã chịu đựngnhư thế nào, cuối cùng cô nghe được giọng nói vô cùng quen thuộc:




     - " Lam Thuần !!! "




     A. Nàng cuối cùng cũng đến. Ta ... đãchờ được rồi ... Duẫn Lam Thuần nở một nụ cười nhợt nhạt, nụ cười thỏa mãn.

--------------------------------------------

Lời tác giả: Bé Di đã trở lại =)) Bé Thuần phải chờ thật lâu thật lâu. Haizz ... Sau này ta sẽ viết thực ngọt để cho 2 bé bù lại quãng thời gian đau khổ này. Chúc các ngươi đọc truyện vui vẻ.
Chương này khá dài. Ta rất thích. Có ý kiến gì cứ cmt để ta sửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện