Năm 2028

- Hình như chị quên làm gì đó! Một việc rất quan trọng...Nhưng là cái gì mới được cơ chứ? - Caris nói.

- Chị có chắc không? Bởi vì lần trước em nợ chị năm đồng bạc từ thời "viễn cổ" mà chị vẫn còn nhớ tới bây giờ! - Ed cằn nhằn.

- Tại em chưa trả nợ nên chị mới nhớ!

- Ý Ed là chị nhớ dai như đỉa! - Tôi "phán".

- Em nghĩ em biết chị quên gì rồi! - Chris bước vào phòng khách, trong tay anh là một bịch bia Heineken.

- Đúng rồi! Tôi quên không mua bia! - Caris reo lên như vừa tìm ra lời giải cho một bí mật động trời nào đó.

- Không... - Chris cười nhăn nhó và đặt bịch bia xuống bàn khách để mọi người "giải quyết". Anh ngồi xuống bên cạnh tôi trên cái trường kỉ - Hôm nay là ngày chị trả "thằng bé" mười tám tuổi đang chơi game trên lầu đó về nhà và cứu tất cả chúng ta khỏi cảnh bị ăn bám công khai.

- Đúng rồi! Chị đi làm luôn đây! Tháng 5 năm 2118.

Tôi nằm dài trên tấm khăn trải picnic, tay trái lướt nhẹ lên đám cỏ vươn cao và những bông hoa đồng nội gần đó. Hơi ấm của ánh nắng chiều hạ sưởi ấm làn da và tất cả những tế bào khác trên cơ thể tôi, cơ thể tôi hoàn toàn thả lỏng. Dễ chịu thật. Sau hơn trăm năm làm “lính đánh thuê” tôi đã học được cách tận hưởng và trân trọng những khoảnh khắc bình yên, viên mãn như thế này. Đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy ái ngại khi chị em Caris vẫn còn tiếp tục sống cuộc sống mà tôi đã bỏ lại sau lưng để sống một cuộc sống an nhàn. Nhưng cuộc sống nơi đây, ngay lúc này đây quả thực còn đẹp hơn cả trong mơ, tôi phải biết trân trọng và tận hưởng từng giây phút bên cạnh chồng tôi.

- Cô gái của anh sao rồi? – Chris nằm nghiêng sang phía tôi, bàn tay anh xoa nhẹ lên cái bụng nhô cao của tôi.

- Nhảy nhót. – Tôi bật cười.

- Anh cảm nhận được con bé. – Anh mỉm cười rói khi Cục Cưng ngọ nguậy trong bụng tôi.

Anh bỗng nhào sang hôn tôi thật sâu.

- Em sắp có hai nàng công chúa xinh đẹp nhất thế gian. Anh yêu em!

Tôi toét miệng cười, lây theo nụ cười tươi rói của Chris.

- Em cũng yêu anh. Vô cùng yêu.

- Venus! Chris! – Caris gọi.

Ngay sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân của chị và Ed chạy trên cỏ. Chris nhanh chóng ngồi thẳng dậy trên tấm khăn trải, không quên giúp tôi ngồi dậy sau đó.

Đầu tiên là Caris rồi sau đó là Edward chạy ra từ sau đám cỏ cao ngất.

- Vee! – Caris reo lên trước khi nhào tới chỗ tôi – Lâu rồi không gặp! Em “béo” lên rồi đấy!

Tôi hiểu ngay ý chị là nhắm vào cái bụng bầu đang ngày một lớn của tôi nhưng vẫn không khỏi thấy chạnh lòng vì bị “chê” béo. Chris từng nói anh thích tôi mũm mĩm hơn khi tôi bắt đầu lên cân sau khi mang bầu để an ủi tôi, và nó đã có tác dụng. Tôi tự biết là mình hiện không chỉ đang nuôi một mình cơ thể của bản thân mà còn cả Cục Cưng của tôi nữa nên dù có mập mạp một chút cũng sẽ không sao hết.

- Chào chị Caris. – Tôi mỉm cười và nói với Caris – Ed! – Tôi ngẩng mặt lên nhìn Edward.

- Vee! Trông em...ổn đấy! – Ed cố gắng tránh từ “mập” hay những từ tương tự như thế để rồi “nặn” ra một từ rất chi là khách sáo và thiếu tự nhiên.

Hai người tới thật đúng lúc, tôi đang cần một chút gì đó quen thuộc, một cái gì đó thuộc về quá khứ mà tôi vẫn còn có thể giữ được khi giờ đây những người thân của tôi đều đã ra đi. Tôi đã phải chịu không ít đả kích khi phải chứng kiến tuổi dài làm thay đổi mọi người, thay đổi Hazel, Hansel… Chứng kiến thời gian đưa họ đi xa khỏi tôi mãi. Họ ra đi khi mái tóc đã bạc trắng, làn da nhăn nheo còn tôi khi đó vẫn “như thế”, và tôi sẽ mãi như thế cho dù hợp đồng với Hội đồng đã hết. Họ nói đây là một “phần thưởng” dành cho sự phục vụ tận tụy của tôi và Chris nhưng tôi thấy nó như một hình phạt thì đúng hơn, hoặc ít ra đó là cách mà tôi từng nhìn nhận nó. Nhưng rồi tôi nhận ra, tôi không hề cô độc, tôi có Chris ở bên cạnh, người sẽ luôn yêu thương tôi hết mực, và còn cả Caris và Edward nữa, họ vẫn sẽ mãi là những người bạn tốt của tôi.

- Em có tò mò không? – Caris hỏi tôi.

- Tò mò về cái gì?

- Về đứa bé. Chị nhắm mắt lại và nhìn thấy…

Tôi nhanh tay chặn miệng chị lại trước khi chị kịp nói thêm bất cứ chi tiết nào về cô con gái tương lai của tôi.

- Suỵt. – Tôi ra hiệu cho chị phải im lặng trước khi bỏ tay xuống.

- Được rồi. Chị sẽ không nói gì nữa! – Caris nói – Nhưng chị không thể không nói điều này, đó là cô bé đúng thật là

một thiên thần.

- Dĩ nhiên rồi, nó là con em mà.

- Con của chúng ta. – Chris sửa lại, không quên đặt một nụ hôn phớt lên môi tôi thay lời nhắc nhở lần nữa.

- OK. Của chúng ta.

- Nhìn hai người mà chị thấy thèm được yêu quá.

- Vậy thì đi kiếm một người đi. - Ed nói với cái miệng lúng búng thức ăn.

- Đang kiếm đây. – Caris lắc đầu ngán ngẩm – Tìm được một người bạn tâm giao đâu phải dễ !

- Chị cứ suốt ngày đánh đấm như bây giờ thì làm gì có thằng đàn ông nào dám tới gần. Họ sợ chị tới hồn bay phách lạc…Em sợ chị tới hồn bay phách lạc ! – Ed chọc Caris.

Caris có thể không biết hoặc là chưa biết nhưng chị có ánh-mắt-đó, ánh mắt của một người đang yêu. Tôi không biết anh chàng may mắn này là ai nhưng nếu hắn ta có thể làm cho chị Caris xiêu lòng thì chắc chắn hắn ta phải đặc biệt lắm. Một ngày nào đó tôi sẽ biết mặt kẻ-may-mắn-này, sớm thôi, khi Caris sẵn sàng đón nhận tình cảm của hắn và đó sẽ là khi chị chịu giới thiệu hắn cho chúng tôi.

- Em mong sớm được gặp người bạn tâm giao của chị trong tương lai, khi chị tìm thấy hắn. – Tôi nói.

- Em sẽ là người đầu tiên được biết !



- Doanh thu của công ty công nghệ Albot vẫn tiếp tục tăng. Nhà xuất bản Albot có tác giả trong danh sách sách bán chạy nhất tờ Times. Bà Albot thừa hưởng một biệt tài kinh doanh xuất chúng đang giúp đưa Tập đoàn Hoàng gia Albot lên một tầm cao mới. – Tôi đọc to tiêu đề của bài báo một cách đầy tự mãn.

- Em đang kiếm ra tiền trong thời buổi kinh tế khó khăn đấy ! – Giọng anh rõ ràng là rất tự hào về tôi – Thị trường sách phức tạp như vậy mà em có thể xoay xở được, anh thực sự cảm phục em. Nhưng anh vẫn muốn em ở nhà sống an nhàn hơn. – Anh nhìn tôi, ánh mắt nài nỉ.

Chúng tôi đã nói về chuyện này quá nhiều lần rồi và lần nào cũng dẫn tới những cuộc cãi vã kéo dài tới mấy ngày trời. Từ khi tôi mang bầu tới giờ, Chris lại càng hay đem chủ đề này ra bàn bạc nhưng không anh không để ai trong chúng tôi đi quá giới hạn của bản thân để rồi dẫn tới bất đồng.

Tôi ngả người ra dựa vào thành giường để nhìn thẳng vào anh. Chris nhìn tôi với ánh mắt tràn trề hy vọng.

- Em sẽ không làm thế đâu ! – Tôi lắc đầu.

- Tại sao chứ ? – Chris không buồn che dấu sự thất vọng trong giọng nói của anh.

- Lại câu hỏi đấy ! – Tôi thở dài, phẩy tay tắt màn hình máy tính ba chiều rồi thả mình nằm xuống giường – Em có cần trả lời câu hỏi đó nữa không ? - Có đấy !

- Em không thể ăn không ngồi rồi được ! Từ nhỏ em đã được đào tạo đặc biệt để quản lý việc kinh doanh của một công ty lớn và giờ em có cơ hội để trổ hết tài năng. Và em không muốn bỏ lỡ cơ hội này !

- Anh nhớ không nhầm thì có người đã tự nguyện từ bỏ cái quyền thừa kế để cao chạy xa bay mà !

- Không thể nói là cao chạy xa bay được vì em vẫn quản lý một phần nhỏ của công ty. Đấy là còn chưa kể em còn là ‘‘chó canh’’ một thời gian.

Tôi thoáng nhớ lại những mảnh kí ức về một thời kì với những thăng trầm của bản thân và bỗng thấy bản thân đã ‘‘già’’ đi rất nhiều.

- Nếu làm việc làm em vui vẻ thì được rồi !

Dĩ nhiên là tôi thấy vui vẻ vì có thể giúp đỡ anh rồi ! Khi ‘‘trẻ’’ tôi chỉ muốn tự do, muốn được thấy thế giới xung

quanh mà không thèm để ý tới trách nhiệm của bản thân với gia đình mình nhưng giờ thì khác rồi. Tôi ý thức được trách nhiệm của bản thân, tôi muốn đỡ đần Chris công việc thay vì bỏ mặc anh gánh vác tất cả trong khi tôi đóng vai bà vợ hiền ở nhà. Anh có thể không công nhận điều này nhưng rõ ràng là anh cần tôi !

Tôi nhảy khỏi giường và đi ra ngoài ban công. Tôi ngắm nhìn cảnh mặt trời lặn trên biển Đại Tây Dương. Giờ đây tôi đã có được tất cả những gì mà tôi hằng mơ ước và còn nhiều hơn thế. Tôi có một cuộc sống sung túc, những người bạn tri kỉ và một người chồng yêu thương tôi hết mực. Cảnh tượng này tôi đã ngắm tới cả ngàn lần nhưng giờ đây tôi vẫn còn run lên vì vui thích y như lần đầu Chris đưa tôi tới ngôi nhà này vào ngày cưới của chúng tôi. Cảnh tượng cực kỳ sửng sốt, ánh chạng vạng dần đổ xuống, bao trùm lấy không gian.

Chris ôm choàng tôi vào lòng từ phía sau.

- Anh yêu em. – Anh nói khi tôi quay lại, anh đang cúi xuống nhìn tôi dịu dàng, anh hôn phớt lên môi tôi – Anh yêu em. – Chris nhắc lại.

- Em cũng yêu anh.

Anh cười và lại cúi xuống hôn tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện