Đã 11 ngày rồi... 11 ngày chủ nhân của chú chó con không ở Thái Lan. Và điều đó làm cho chú chó tên Daranpat càng ngày càng sắp chết.

"Tại sao tụi mày lại kém như vậy chứ!"

Vào buổi tối thứ Ba, Dear đang ngồi ôm gối nhìn về phía ghế salon phòng khách. Trước mặt có cái máy tính xách tay, trên đầu có headphone, tay thì bấm chuột lia lịa, miệng thì chửi đứa bạn cùng team vào cái micro vì lúc này sắp chuẩn bị thua trong vòng không bao nhiêu phút sắp tới, tới nỗi thằng Mai chửi lại.

"Mày đừng có kiếm chuyện! Mày không thấy bên đó giỏi thấy mẹ sao!"

"Tụi mày gà thấy mẹ thì có."

"Hey, thằng lùn! Mày giỏi cũng đâu có nghĩa là chửi tụi tao được đâu."

Tới rồi kìa. Sự cãi nhau qua game làm cho Shin và Dew, những người đã sai lầm mà nhận lời mời của tụi nó đành thở dài, ngồi nhìn sự thua cuộc đang diễn ra mà không làm gì được, tai thì nghe 2-3 đứa cãi nhau, thế là người muốn nguôi ngoai liền nói.

"Bình tĩnh đi tụi mày. Dear, mày bị điên cái gì vậy? Tại sao hôm nay lại bực bội tới như vậy?"

"Đúng đó. Kinh nguyệt của mày tới chứ gì!". Chắc chắn người ghẹo gan hơn thằng Sun thì chỉ có một mình thằng Mai và được nước thì nó liền làm tới, làm cho Dear nhe nanh với cái màn hình.

"Kinh nguyệt cha già mày thì có. Não mày dùng để che lỗ tai hay sao mà lại không biết là tao không có đáy huyệŧ vậy?"

"Nhưng mày có lỗ để người ta đâm mà."

"Mai!". Dear gầm lớn. Nếu nó mà đang ở trước mặt thì sẽ lao tới bóp cổ nó luôn rồi. Và điều đó làm cho đối phương bật cười rồi hỏi bằng giọng khiêu khích.

"Sao? Gọi anh chi vậy em? Cô đơn hả? Hay là quạnh hiu? Hay là nứиɠ? Hay là ham muốn?". Mỗi một câu đều có cùng một ý nghĩa được phun đầy vào lỗ tai người bên đây tới nỗi Dear gồng chặt nắm tay. Và điều đó làm cho Shin nói chen vào khi mà Dew đang gõ chữ nói rằng... Tao xin qua.

"Bình tĩnh đi, Dear. Tao biết là mày bực bội chuyện anh Porsche hoãn ngày về lần nữa, nhưng mà bình tĩnh chút đi mày. Chỉ là thua game, mày định nghỉ chơi với thằng Mai luôn hay sao..."

"Thấy chưa! Tao biết rồi! Tao biết rồi!". Mai lên tiếng thôi chưa đủ, lại còn gõ bàn phím thật mạnh, tới nỗi âm thanh lọt vào micro trước khi nói lớn tiếng tới mức những đứa bạn khác phải kéo headphone ra khỏi tai.

"Mày nứиɠ bởi vì chồng mày không có ở nhà để làm "bài tập về nhà" nên mới bực bội với tao chứ gì? Phòng tắm còn trống đó bạn, đi giải tỏa một đợt đi. Tụi tao có thời gian để đợi mà."

"Thằng quần!"

"Mắng đúng trẻ con luôn vậy đó."

"Thằng Somchai!". Lại một lần nữa Dear lôi tên ba nó ra chơi, hơn nữa còn cười nhạo, đại khái như dù mày định đấm tao thì tao cũng không sợ (bởi vì tao đã khóa cửa phòng lại rồi. Có giỏi thì mày leo bằng đường cửa sổ, phòng tao ở tầng 25).

*Krét*

Vào lúc đó, Dear không kịp nghe thấy tiếng cánh cửa phòng vang lên nhè nhẹ, bởi vì 2 lỗ tai không có rảnh khi mà đang nghe tiếng thằng Dew nói chen vào bằng giọng vừa buồn cười, vừa chán chường.

"Thôi đi tụi mày. Mai, mày cũng ngưng nhảy dựng lên theo những gì mà thằng lùn nó chọc đi chứ..."

"Thằng Krirkkiat!"

"Thằng khỉ, tên ba tao!". Dew chửi đổng ngay khi thằng Mai thốt lên, rồi nói nhanh sang chuyện khác trước khi mình bị tấn công nhiều hơn vậy nữa.

"Còn mày, Dear. Bực bội thì đừng có trút lên bạn bè. Nếu nhớ quá thì gọi điện hay gì cũng được, hay là nếu mày ham muốn như thằng Mai nói thì đi giải tỏa trong phòng tắm. Bạn bè đó, không phải cái bô để mà đón nhận tâm trạng của mày.". Dew nói một cách đầy lý lẽ tới nỗi người nghe tưởng tượng ra được hình ảnh nó đang cởi kính ra luôn, trong khi Shin thì bật cười.

"Nhưng tao với thằng Sun làm cái bô cho thằng Dear tới học kỳ thứ 2 rồi."

"Tao chưa chừng trút tâm trạng lên tụi mày nhé."

"Vậy mày dám cãi chuyện tuần rồi tâm trạng mày lên lên xuống xuống không? Không phải tao với thằng Sun thì chắc đã đạp mày ra xa rồi."

Chắc rồi, kỳ này cãi không nên lời luôn.

Dear chỉ biết nhe nanh cứ như nó có thể được truyền tới chỗ bạn của mình được. Dáng vẻ hừng hực nhưng mà không làm gì được làm cho người bước vào phòng khoanh tay lại rồi nhếch một nụ cười ưa nhìn. Đôi mắt ánh lên sự dịu dàng trước khi để hành lý lại ở chỗ đó rồi bước tới phía sau ghế salon.

*Mặp*

"Hey!!!". Tới nỗi Dear kêu lớn khi mà đột nhiên có bàn tay của ai đó chạm vào vai. Tiếng kêu làm cho bạn bè chỉ biết mắng chửi rằng mày lại bị cái gì nữa, khác với người hết hồn vì bị ai đó kéo headphone ra khỏi tai rồi thì thầm nhỏ nhẹ.

"Về rồi đây."

*Ngoắt*

Kỳ này, dù cho là ma cũng không sợ. Bởi vì Dear cởi hẳn cái headphone ra rồi quay ngoắt lại nhìn và rồi thấy được chàng trai đang mỉm cười với mình. Đôi mắt sắc cạnh mà bản thân rất ư là nhớ nhung, cái mũi cao thích áp vào gò má của mình, đôi môi đẹp, mái tóc màu đen xõa xuống không có tạo kiểu như mọi lần.

Mọi thứ làm cho cậu chỉ có thể hét lên...

"Anh Porsche!!!"

"Ừ, về rồi đây.". Purin suýt nữa đã bật cười bởi dáng vẻ trợn to mắt, hơn lại còn cứng đơ cả cơ thể của người ở trước mặt. Thật lòng thì cũng muốn đem cơ thể nhỏ nhắn đó ôm vào lồng ngực đó, nhưng khi thấy phản ứng đáng yêu của người trước mặt thì cậu chỉ dang rộng 2 tay ra rồi nhướng mày.

*Mặp*

"Anh Porsche! Nhớ, nhớ, nhớ, nhớ, nhớ muốn chết rồi đây. Nhớ!!!". Và rồi cái tên lửa nhỏ liền leo qua ghế salon rồi ào tới ôm thân hình cao ráo tới nỗi Purin phải lùi lại mấy bước và rồi bật cười một cách thích thú. Hai tay thì ôm vòng quanh cơ thể nhỏ nhắn, hít lấy mùi thơm nhàn nhạt của phấn trẻ em vào đầy mũi.

Cậu về nhà rồi.

Purin nói với chính mình... Đâu phải là cậu muốn hoãn thời hạn về. Lòng thì muốn về Thái Lan từ 2 ngày đầu tiên rồi. Nhưng bởi vì người bạn có vấn đề nên nhờ mình giúp một chút, thế là cậu phải ở lại lo liệu tiếp. Nhưng mà đây đã làm hết khả năng và cố gắng về sớm nhất có thể rồi đó. Và rồi việc chú chó con mắt đỏ hoe lao tới ôm như vậy thì cậu chỉ nói với chính mình rằng...

Về tới nhà rồi.

*Mặp*

"Hửm?"

"Ưm!!!". Nhưng rồi chàng trai liền phát ra âm thanh nho nhỏ khi người trong vòng tay rời ra một cách nhanh chóng rồi nắm cổ áo của cậu để kéo xuống hôn vào đôi môi màu tươi đã đợi sẵn. Nụ hôn nóng bỏng mà Dear thường hay ngượng ngùng, thế nhưng lần này lại trở thành người tự mình trao cho cậu, tới nỗi Purin càng chèn ép đôi môi sao cho gần gũi hơn nữa.

Đôi môi mềm mại chủ động lả lướt trên đôi môi đẹp, mím lấy cả môi trên và môi dưới trước khi chen đầu lưỡi vào bên trong kiểu mà Purin không hề trách gì, chỉ càng siết chặt cái eo nhỏ hơn rồi đưa đầu lưỡi tới hồi đáp sự tiếp xúc nóng bỏng mà chú chó con trao cho.

"Ah... ưʍ... héc...". Tiếng nụ hôn vang lên chen vào sự im lặng của căn phòng rộng vào lúc đầu lưỡi của cả 2 ai nấy cũng đều quấn quýt vào nhau, tới nỗi dải nước trong suốt chảy dài xuống, thế nhưng không có ai quan tâm cho tới khi Dear rời ra một cách chậm rãi rồi nhìn thấy dải nước bóng lưỡng ưa nhìn.

"Héc... Anh Porsche... Chào mừng về nhà ạ."

"Là sự chào đón mà anh rất thích.". Purin cúi xuống áp sát vào trán, nói bằng giọng khàn lúc hạ bộ của cả 2 áp sát vào nhau, tới mức cảm nhận được sự nhớ nhung nào đó đang dần cứng cáp hơn. Và dường như việc phải ở một mình hơn 10 ngày đã làm cho chú chó con đang trong độ tuổi ham muốn cao trở thành người không nhẫn nại được.

"Dear..."

"Anh Porsche... Dear làm nhé. Thật sự là nhớ anh tới mức chịu không nổi rồi.". Ngay khi bàn tay nhỏ cố gắng cởi nút áo, Purin liền can lại, làm cho chú chó con lắc đầu thật mạnh. Bây giờ cậu thừa nhận một cách không hề xấu hổ rằng bản thân đang ham muốn dữ lắm rồi. Và điều đó làm cho 2 bàn tay hối hả cởi nút áo, hơn nữa còn đưa mặt tới quất quýt chỗ phần cổ.

"Không muốn xem quà của anh một chút sao?". Dù cho ham muốn không khác gì nhau, nhưng chàng trai vẫn cứ trêu ghẹo đôi chút làm cho người nghe ngẩng mặt lên.

"Anh Porsche là món quà tốt nhất rồi."

Dù cho tuổi tác cách nhau nhiều năm, nhưng gặp cậu nhóc nói như vậy, người nghe cũng có thể chết được luôn đó. Khi Dear hôn lên cái cổ cứng cáp, đầu lưỡi nóng lướt nhẹ nếm làn da màu rám nắng mà cậu rất ư là nhung nhớ thì 2 tay đã cởi xong hết toàn bộ nút áo liền vuốt ve lồng ngực rộng.

Da của anh Porche nóng... nóng rực, thể hiện sự ham muốn không khác gì nhau làm cho Dear hôn xuống. Đầu lưỡi khều cái núm nhô cao màu sậm trước khi thay vào đó bằng đôi môi.

"Ưʍ... Nhóc ngoan...". Purin rên trầm khi đầu lưỡi đang mút liếm cái núm trên ngực cậu, còn 2 tay thì vuốt ve khắp nơi, một tay thì đưa xuống dưới cởi dây nịt và quần ra. Điệu bộ này cho cậu biết rằng cậu đã dạy dỗ đứa bé ngây thơ tốt tới mức nào. Thế nên bây giờ mới khiêu gợi tới mức cậu suýt nữa đã phát cuồng.

Vào lúc này, thân hình cao ráo hạnh phúc với suy nghĩ... cậu nhóc này ham muốn cậu nhiều tới mức nào... cỡ cỡ như việc cậu ham muốn không khác gì.

Sau đó Dear liền kéo hạ bộ của đối phương ra khỏi quần rồi quỳ xuống, ngẩng mặt lên nhìn đối phương một chút, nhớ rõ rằng lần đầu tệ hại tới mức nào. Và điều đó làm cho Purin vuốt ve gò má trắng nhè nhẹ.

"Anh đi tắm trước thì hơn. Ngồi máy bay hơn 12 tiếng đồng hồ. Bẩn lắm Dear."

*Ngoắt* *Ngoắt*

"Của anh Porsche, Dear không chấp nhất.". Cậu nhóc nhỏ con nói như vậy trước khi dùng tay tuốt bộ phận to lớn chầm chậm, cảm nhận được sự nóng rực như muốn bốc cháy ở trước mặt, sau đó chạm đôi môi vào và dùng đầu lưỡi liếm qua lại, làm cho Purin ngẩng mặt lên, gầm trầm thấp trong họng, nào là lời nói đáng yêu mà không biết là ai đã dạy đó nữa.

"Ưm, Dear... ah...". Người không được giải tỏa hơn chục ngày cũng ham muốn không khác gì. Đầu lưỡi màu tươi chỉ vừa lả lướt khắp nơi thì cậu suýt nữa đã chịu không nổi, thế là phải nghiến chặt hàm, tay thì nắm lấy cái tròn rồi lầm bầm nhỏ tiếng.

"Giỏi hơn rồi đó... ưʍ...". Cậu nhóc nhỏ con đẩy một phần vào trong miệng, dùng đôi môi cùng đầu lưỡi chơi đùa với con trai Porsche, sau đó rời ra và ngẩng mặt lên dùng đôi mắt đẫm nước nhìn, tay còn lại thì nắm lấy đũng quần của mình.

"Anh Porsche... Dear chịu hết nổi rồi... Nó...". Sự ham muốn phồng to ở bên dưới chỉ bởi vì sự tiếp xúc của đối phương làm cho Purin nghiến chặt hàm.

*Mặp*

"Hey!". Chàng trai bế cậu nhóc nhỏ con lên ngay lập tức rồi quay lại cái ghế salon lớn, sau đó để cho Dear nằm xuống rồi cúi người xuống áp sát, làm chó chú chó con lầm bầm nhỏ tiếng.

"Anh... Tắt máy tính.". Không biết cái tụi chết tiệt kia có đang nghe lén hay không, bởi vì phòng hờ trước thì hơn.

Lời nói làm cho chàng trai quay qua gập máy xuống, hơn nữa còn rút dây headphone, đẩy nó ra xa rồi quay lại nhìn người đang nửa nằm nửa ngồi ở trước mặt. Sau đó thì hôn lên đôi môi đỏ đỏ cho đỡ nhớ.

"Anh cũng nhớ Dear... Nhớ lắm. Muốn ôm thật chặt như vậy.". Purin nói rồi vùi mặt vào cái cổ thơm tho và hôn thật mạnh, mím lại thành vết nhàn nhạt. Bàn tay lớn thò vào bên trong áo thun để xoa nắn đầu núm đang cứng dần lên.

"Ức... ưʍ...". Dear rên thều thào. Lồng ngực hơi co giật một chút trước khi cử động để cho đối phương cởϊ áσ ra rồi ném bỏ sang hướng khác. Sau đó, người to con liền xử lý cái quần đá banh một cách tốc hành.

"Rỉ ra tới như vậy luôn à?"

"Chứ sao. Nhiều ngày không có làm gì nó rồi đó.". Chú chó con nói bằng giọng u ám trước khi giật nảy người, rên bằng giọng chấn động khi mà bàn tay lớn đang tuốt nhẹ. Cảm thấy sướng tới nỗi không muốn kiềm giọng lại.

"Anh Porsche... Kh... Khoan... Anh cởϊ áσ của anh một chút đi.". Nhưng rồi, người bên dưới liền đẩy nhẹ bờ vai ra, hơn nữa còn kéo kéo cái áo lớn làm cho Purin hơi chau mày một chút nhưng vẫn chịu cởi ra. Thế nhưng vẫn chưa kịp thả cho nó rơi xuống sàn thì chú chó con đã cầm lấy nó.

Sau đó, người đang nằm liền quỳ gối trên ghế salon, sau đó mặc cái áo đó vào người, tới nỗi vạt áo che tới tận bắp đùi, chỉ cài 2 cái nút áo làm cho thấy đầu núm màu nhạt một cách thấp thoáng mỗi khi cử động người. Sau đó thì leo lên người của đối phương.

"Món quà của anh. Dear đủ đàn ông, nói rồi không có nuốt lời đâu.". Dù cho nghĩ rằng bản thân nam tính 100%, nhưng việc ở trong bộ đồ như vậy lại làm cho mắt người nhìn càng sáng lên.

"Đáng với việc chờ đợi.". Chàng trai nói rồi dùng 2 tay siết chặt lấy eo đối phương, xoa nắn cái mông mềm thật mạnh trước khi vùi mặt vào lồng ngực.

"Ưʍ... ah...". Đầu lưỡi nóng càng quét sự mềm mịn tới nỗi làm cho áo ướt áp sát vào da, trong khi ngón tay dài đang chen vào phía dưới, trước khi...

"Ah!!! Anh... Anh Porsche... hứ... nó...". Người xa cách khỏi hoạt động nóng bỏng nhiều này chri biết rên ư ử, ôm chằm lấy cổ người to con thật chặt, úp mặt vào bờ vai rộng lúc cảm nhận được ngón tay dài đang chen sâu vào bên trong. Hai chân thì tách rộng ra bao trùm lấy đùi của đối phương.

"Bên trong Dear chật lắm luôn đó, có biết không?". Purin nói bằng giọng khàn khi con đường phía sau đang siết chặt lấy cậu, tới nỗi muốn làm cho đối phương thư giãn nhiều hơn như vậy. Hai ngón tay đưa vào và rút ra nhiều lần. Lỗ tai nghe tiếng rên thỏa mãn của người bên trong vòng tay.

"Anh... Đủ rồi!"

"Hửm? Đau sao?". Purin hỏi trong lúc ôm chặt người đang uốn éo ở trên cơ thể mình. Thế người mà lúc này mặt đang đỏ gắt, hơn nữa mắt còn ươn ướt liền rời ra nhìn vào mắt rồi lắc đầu thật mạnh. Hông thì nhấn xuống đón nhận ngón tay đang chen bên trong cơ thể không ngừng.

"Kh... Không phải... N... Nếu anh còn làm... a... như vậy... hư... Dear sắp... rồi đó..."

"Hey, mới chỉ ngón tay thôi.". Người nghe nói một cách ngạc nhiên, làm cho đối phương muốn cắn cho bầm tím.

"Ờ!". Cuối cùng cũng thừa nhận một cách thăng thừng làm cho Purin cười nhẹ, kéo nhóc nhỏ ra hôn dữ dội, hơn nữa còn nhấn ngón tay vào thật mạnh liên tục. Sau đó Dear rên lớn, tiết ra sự nhơn nhớt đầy khắp bụng.

"Tới lượt anh rồi Dear.". Purin mím nhẹ vành tay làm cho người nghe giật mình. Và rồi càng giật mình dữ hơn nữa khi đối phương quệt dịch lỏng đó để trét lên hạ bộ của mình rồi chen vào bên trong.

"Ức... ah... A... Anh Porsche... Dear... hư... ưʍ... Nóng... Nó nóng...". Dear thở gấp, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà lúc dạng chân và đón nhận bộ phận to lớn vào bên trong cơ thể. Cảm nhận được cái nóng như muốn bốc cháy của đối phương, kiểu mà Purin chỉ rên trầm.

Mãi cho tới khi tiếp nhận hết thì Dear đã đổ mồ hôi đầy người.

"Cử động một chút đi, anh hết nổi rồi.". Nhưng rồi, lời nài nỉ của người nói bằng giọng run run liền làm cho nhóc nhỏ ôm chặt lấy bờ vai rộng và bắt đầu cử động thân người.

"A... Nó... sâu... Anh... Chắc chết... Sâu quá...". Dear nhắm chặt mắt lúc tiếp nhận đối phương vào sâu bên trong cơ thể bằng tư thế làm cho cảm thấy sâu hơn mọi lần. Thế là chú chó con run cả người trước khi sự suиɠ sướиɠ kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm cho người ham muốn cử động mạnh hơn. Thế nên cái hông nhỏ càng lúc càng nhấn xuống mạnh hơn.

"A!!!". Hành động làm cho người bên trên phát ra âm thành không ngừng. Hai tay thì ôm quanh bờ vai rộng, làm cho Purin siết chặt lấy rồi trở thành người đẩy sâu vào trong, tới nỗi tiếng da thịt va chạm vang vọng.

"Nhớ... Anh nhớ Dear..."

"Cũng vậy... Dear cũng... nhớ... anh... ưʍ...". Nỗi nhớ được biến đổi thành hành động nóng bỏng làm cho tiếng rên vang khắp phòng. Và chỉ không lâu người bên trên đã rên chấn động trước khi tiết ra sự ham muốn lần thứ hai.

"Anh vẫn chưa kết thúc đâu đó.". Purin lật cơ thể nhỏ nhắn cho nằm lên ghế salon rồi nói bằng giọng trầm, đẩy cả 2 chân lên rồi bắt đầu chen hạ bộ vào trong một cách dữ dội, tới nỗi người được nhận rung động cả người. Đôi mắt sắc cạnh nhìn cơ thể trắng trẻo được trang trí bằng áo sơ mi của mình không rời mắt.

Trong khi đôi mắt to tròn tuôn ra giọt nước mắt bởi vì sự suиɠ sướиɠ đang chạy khắp cơ thể không lâu, người đi đường mệt mỏi liền tiết ra sự ham muốn đầy con đường ấm áp rồi nằm xuống đè lên cơ thể nhỏ nhắn.

"Nhớ nhắc anh nhé...". Purin thở gấp lúc rời ra nhìn vào mắt đối phương.

"...Rằng lần sau nếu anh phải đi xa thì đem nước uống tăng lực theo, để trước khi xuống khỏi máy bay anh có thể uống rồi mới về xử lý em.". Lời trêu ghẹo làm cho người nghe mím chặt môi. Bây giờ khi du͙ƈ vọиɠ đã bị thổi đi, sự ngượng ngùng liền tiến vào thế chỗ. Chắc rồi, đây tự mình chủ động từ lúc bắt đầu cho tới khi gần kết thúc luôn đó.

*Pặc*

"Mắc gì? Lần sau Dear sẽ đi với anh Porsche. Không chịu ở lại trông phòng như chú chó cô đơn nữa đâu!". Chú chó con đấm vào bờ vai rộng thật mạnh trong khi miệng nói về chuyện khác, làm cho người nghe cười lớn, quay lại ôm chặt lấy cơ thể mềm mại và vùi mặt vào cái vai thơm tho.

"Nói rồi thì làm cho được như đã nói đi vậy. Đừng có nhõng nhẽo là đi không được nữa đó.". Lời nói chặn đầu trước làm cho Dear ngoái lại hờn mát tới nỗi cổ suýt gãy và rồi nhìn người nhìn cậu trong im lặng cùng lúc hít thở ra vào liên tục.

"Hey, anh! Khoan hãy ngủ, đi tắm trước đã."

"Không nổi, mệt muốn chết rồi. Cho anh nằm như vậy một lúc nhé.". Không chỉ xin bằng miệng, lại còn đem đầu vùi vào ngực nữa. Không hề quan tâm rằng chân dài quá cái ghế salon tới mức nào kia kìa, dáng vẻ làm cho Dear chỉ biết nói với chính mình.

Nếu làm nũng tới như vậy thì cho nằm cũng được.

******************************* 

Cuối cùng, người nói là mệt tới nỗi mắt muốn khép lại chỉ ngủ có nửa tiếng rồi chịu đi tắm. Tới bây giờ thì đang ngồi nhìn cậu nhóc nhỏ con đang vừa ngâm nga bài hát, vừa nấu bữa tối cho cậu.

"Anh Porsche, quần áo trong vali này có đem đi giặt hết không?"

"Ừm"

"Vậy lát Dear dỡ hành lý ra cho nhé. Anh đi làm về mệt... Rồi tài liệu thì sao?"

"Anh tách ra rồi, cái túi nhỏ đó."

"Đã rõ!"

Purin đột nhiên để lọt ra nụ cười, chống cằm nhìn người múc mì xào thập cẩm ra đĩa rồi đem tới để trước mặt.

"May là còn mì ở trong phòng... Anh Porsche cười gì vậy? Ăn đi, một hồi nguội.". Purin bật cười lần nữa khi mà cậu nhóc trước mặt nói léo nhéo bên tai và rồi tiết lộ rằng bản thân đang nghĩ cái gì.

"Dear không hổ là vợ anh mà... Giống bà nội trợ ghê."

"Hey, Dear là con trai đó, sao mà là bà nội trợ được.". Cậu nhóc la lối một chút, làm cho người không nhịn được mà cười lớn... Nhóc nhỏ thật sự là không nhận ra gì sao? Thế nên Purin giơ tay lên đếm ngón.

"Thì nấu ăn cho anh ăn... dỡ hành lý giùm... đem quần áo tách ra chuẩn bị giặt... tách tài liệu ra nữa... Phụ nữ thời nay kiếm như vậy còn không được nữa là.". Người nghe gò má đỏ lên dần dần, bắt đầu nhận ra rằng mình đã làm cái gì. Thì tại thấy đi về mệt nên có lòng tốt mà. Muốn dỡ hành lý cho, nhưng lại làm cho bản thân nữ tính cho bằng được.

"D... Dear chỉ là... chỉ là định dỡ ra xem quà đó. Thì tại nghe thấy là có mua quà.". Chỉ biết biện minh bừa cho Purin cười.

"Thì đâu có trách gì đâu. Dỡ đi.". Vừa nói vừa cầm đĩa đi theo người quay lại ngồi khoanh chân ở trên sàn nhà. Sau đó Purin vừa ngồi ăn vừa nhìn chú chó con bắt đầu dỡ hành lý một cách hồi hộp.

"Ờ hở, bánh kẹo gì mà nhiều quá."

"Thì tại thấy rằng chắc em sẽ thích.". Chàng trai cảm thấy rằng mình đang nhìn cảnh tượng chú chó nhỏ con nhìn thấy đống xương lớn. Miệng nói bánh kẹo gì mà nhiều quá nhưng cậu nhóc lại bắt đầu lục lọi xem có những nhãn hiệu nào với dáng vẻ hồi hộp không ít, để cho người ăn kể lại.

"Chuyện là anh hỏi cấp dưới đi chung với anh xem nên mua gì cho cậu nhóc 18 tuổi, thế nên cậu ta nói bánh kẹo là thích hợp, thế nên vác về như em thấy."

"Rồi rượu hợp với Dear chỗ nào? Đây nè, cái túi này rõ ràng là của phụ nữ.". Và rồi người bắt đầu kiếm chuyện liền lấy ra 2 thứ làm cho người nghe thấy buồn cười.

"Đây là đang ghen?"

"Ờ, ghen.". Và chắc chắn dạo này không hề có chuyện giấu giếm, nói thẳng thường ra làm cho chàng trai trả lời một cách ngoan ngoãn.

"Chai đó của ba, cái túi của mẹ... Rõ ràng chưa vợ?"

"Tốt lắm. Mua quà cho ba cho mẹ, vợ không chấp nhất.". Tự mình tung, tự mình hứng thế mà lại tự mình nóng mặt. Và rồi thấy 2-3 loại kem dưỡng da, làm cho phải quay ngoắt lại nhìn. Thế là Purin trả lời với dáng vẻ hơi ớn lạnh một chút.

"Của chị gái em. Lỡ mà không mua, có thể anh sẽ trở thành xác chết."

"Ok, Dear hiểu.". Chắc chắn, việc không làm theo lời chế Dream nói rõ ràng là địa ngục. Sau đó thì cậu nhóc bắt đầu lục lọi một cách thắc mắc rằng sao lại anh Porsche lại nhồi nhét vào được. Cảnh tượng làm cho bản thân Purin cảm thấy bữa ăn tối này nó ngon hơn những nhà hàng sang trọng trong suốt khoảng thời gian ở châu Âu gấp mấy lần.

"Dear?"

"Dạ?~~~"

"Anh về rồi đó.". Lời nói làm cho người nghe ngẩng mặt lên nhìn, trước khi mỉm cười rạng rỡ.

"Chào mừng anh về nhà ạ!"

Phải như vậy mới biết được là thật sự đã về nhà... kiểu mà có người đang chờ đợi ở nhà

như vậy...

******************************* 

Sau khi đồng ý quen với anh Oat, quỹ đạo cuộc sống của chàng Chananon cũng không có thay đổi cho lắm. Ngoài việc phần lớn là về nhà sớm để ăn cơm với ba mẹ, cậu và anh Oat cũng không có hay đi đây đi đó với nhau. Hay nói đơn giản là ai nấy cũng không biết nên cư xử như thế nào, thế nên Shin tới đợi đối phương ở tận phòng bộ môn luôn.

"Có gì không?"

"Anh rảnh không? Chiều nay đi xem phim không?". Shin hỏi một cách đơn giản, không quan tâm ánh mắt của mấy đàn anh đàn chị. Và điều đó làm cho đối phương có vẻ ngạc nhiên thấy rõ.

"Rủ tôi?"

"Chắc em rủ anh Saifah quá."

"Ơ... Ờ, được, được. Chờ chút nhé... Hey, Saifah! Giờ tao về trước nhé.". Oat nhìn có vẻ bẽn lẽn thấy rõ mặc dù tảng thịt trong ngực đã co giật mạnh từ lúc thấy đối phương xuất hiện rồi. Nghe thấy việc nó rủ đi xem phim thì trái tim cậu đã đồng ý trước luôn.

Cậu thừa nhận rằng nhiều ngày nay cậu không biết nên cư xử như thế nào. Kêu chăm sóc cho nhau như người yêu thì Shin cũng không phải người cần được chăm sóc. Kêu đi hỏi thăm thì sợ bị mắng là nhiều chuyện. Kêu thể hiện ra ngoài thì đối phương lại cư xử bình thường tới nỗi cậu cư xử bình thường theo. Chính vì vậy, việc quen nhau của bọn họ không khác gì đàn anh đàn em như trước.

Chính vì vậy, nếu Shin định phát triển nó thì cậu cũng sẵn lòng.

Oat thấy rằng việc được trò chuyện với chàng con lai thú vị hơn mình tưởng. Ít ra, bữa ăn đầu tiên cùng nhau cũng không có ngột ngạt khi mà ai nấy cũng đều trao đổi ý kiến, từ bộ phim mà mình thích, bài hát ruột, cho tới việc khi rảnh thích làm gì. Và việc được biết rằng Shin có sở thích giống như mình thì lại càng cho chuyện để nói có nhiều như ngọn núi.

"Thật ra em muốn thử nhảy dù một lần đó anh, nhưng vẫn chưa có dịp. Nhiều lắm chỉ là bungee jumping."

"Bungee jumping ở Thái Lan có nhiều chỗ đó. Phuket, Pattaya, Chiang Mai cũng có. Tôi từng thử Phuket.". Oat nói lúc cả 2 đang mua bắp chuẩn bị vào rạp, làm cho người nghe cười lớn.

"Cũng vậy, cũng vậy. Em từng thử ở Phuket. Nhưng em thích ở Macao, muốn thử 1 lần."

"Vậy sau này đi cùng nhau."

Shin khựng lại ngay lập tức, nhìn mặt đối phương lúc nhận lấy thức uống từ nhân viên rồi quay lại nhìn.

"Đồng ý không?". Người làm đàn anh nhướng mày một chút, làm cho người nghe cảm thấy giống như bị thách thức.

"Nói rồi thì đừng nuốt lời đó.". Nói xong, Shin liền giành ly nước để cầm giúp. Cảm thấy vui bởi vì lời mà đối phương nói với cậu giống như lời hứa. Mặc dù anh Oat vẫn chưa yêu, nhưng đây là một bước tốt đẹp đối với mối quan hệ của cả 2 bọn họ.

Suy nghĩ không khác gì với cựu trưởng nhóm giáo dục mà lúc này đang nhìn sau lưng đối phương. Bây giờ Oat cảm thấy Shin đang để lộ ra con người thật với cậu, không phải người bất cần đời, không phải người mà dân cá biệt phải gọi là ba, không phải người nhìn mọi thứ bằng ánh mắt tiêu cực. Lúc Shin buông xuôi, thư thả làm cho cậu ở cùng rồi cảm thấy... thoải mái.

"Có chuyện gì?". Nhưng rồi Oat khựng lại một chút khi người yêu mới toanh của mình không bước tiếp. Thế là ngẩng mặt lên thấy cậu nhóc trong bộ đồ học sinh cấp 3 mặt mũi đáng yêu mà lúc này cũng nhìn về phía này không khác gì.

Câu hỏi mà Shin chỉ thở dài, rời ánh mắt khỏi người mà bản thân không ngờ là sẽ gặp và quay lại nhìn vào mắt.

"Đó là người yêu cũ của em."

Câu trả lời làm cho người nghe chỉ biết... nghẹn lời.

---------- End Chap 74 ---------- 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện