Nó chạy vào bệnh viện, thấy Kỳ Lâm, Hàng Hàng và chị Ái ngồi ở hàng ghế đợi, vội tới gần, hỏi:

-Chị, Trình sao rồi chị, cậu ấy...

-Em bình tĩnh ngồi xuống đây đi, bác sĩ đang khám cho tiểu Trình chưa ra._Nó chưa nói xong thì chị Ái chen vào, nghe lời chị nó ngồi xuống ghế kế bên, Hàng quay qua nó an ủi:

-Tỉ đừng lo, Trình sẽ không sao đâu mà._Nó nhìn Hàng gật đầu.

5 phút sau, bác sĩ từ phòng khám bệnh đi ra rồi lên tiếng.

-Ai là người nhà của bệnh nhân Đinh Trình Hâm thì đi theo tôi.

-Chị, em đi với chị._Nó nói với chị Ái rồi cả 2 bước theo sau bác sĩ.

Tới phòng làm việc, chị Ái nóng lòng hỏi:

-Bác sĩ, cậu bé bị gì vậy ạ?_Nó run run, hồi hộp đợi câu trả lời.

-Bệnh nhân bị rối loạn tim, nguyên nhân là do cậu ấy quá căng thẳng, trong lòng lúc nào cũng lo lắng, thường xuyên ăn muộn và bỏ bữa, làm việc quá sức. Nếu tôi đoán không sai thì cậu bé hay bị ngất, đúng không?_Chị Ái suy nghĩ gì đó rồi gật đầu. Bác sĩ nói tiếp.

-Khi bị ngất là do tim bệnh nhân ngừng đập đột ngột do do rối loạn nhịp tim ác tính. Nhịp nhanh thất và rung thất có thể làm cho các buồng tim dưới rung động một cách dữ dội, khiến tim mất khả năng bơm máu đi nuôi cơ thể. Kết quả là ngừng tim đột ngột, đồng thời bệnh nhân ngừng thở và mất đi ý thức. Đây là một trường hợp khẩn cấp, nếu không được điều trị ngay lập tức có thể dẫn đến tử vong. Bệnh nhân dần chuyển sang giai đoạn nguy hiểm. Người nhà nên cho cậu bé ăn uống đúng cách, nghỉ ngơi nhiều, không quá căng thẳng, lo lắng, xúc động mạnh, hạn chế các chất kích thích và tránh các tình huống tập luyện quá sức, để nâng cao tim lấy lại nhịp đập bình thường. Tôi sẽ đưa đơn thuốc cho cô, phải cho cậu ấy uống đều đặn, không được bỏ ngày nào, nếu không sẽ xảy ra tình trạng ngất xỉu dẫn đến nguy hiểm hơn. Và tôi cũng đã chuyển cậu bé đến phòng hồi sức đặc biệt, mọi người có thể vào thăm, nhưng đừng làm ồn.

-Rối...rối loạn tim ư?, sao...sao có thể._Chị Ái dường như không thốt nên lời.

Nó nãy giờ chú ý nghe từng chữ, từng chữ một của bác sĩ, nhưng đầu óc nó chỉ vang lên 3 chữ “rối loạn tim”, tuy ngốc và tình trạng đó chưa xảy đến với nó nhưng nó biết loại bệnh đó nguy hiểm đến tính mạng, có thể sẽ ra đi bất ngờ.

Nó không nói 1 lời, đôi chân run run đứng lên, thất thần bước đi về phía phòng hồi sức của Trình Trình, chị Ái thấy vậy cũng hơi xót xa, chào bác sĩ rồi chị cùng nó về phòng.

Mở cửa ra, nhìn người con trai đã ở bên cạnh nó mấy ngày qua nằm trên chiếc giường với khuôn mặt xanh xao, gầy hơn lúc trước, vậy mà nó vô tâm không nhận ra. Tới gần giường cậu, ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

-Chị, Trình Trình bị gì vậy ạ, sao cậu ấy thường hay ngất xỉu thế?._Kỳ Kỳ hỏi Chị Ái. Nó đưa đôi mắt vô hồn nhìn 3 người trước mặt mà lên tiếng:

-Thường xuyên ngất xỉu sao?, tại sao em không biết chuyện gì cả, Chị à, chị nói đi, Trình bị vậy là từ khi nào? -Trình đã bị gần 1 tháng rồi, nhưng gần đây Trình ngất xỉu nhiều hơn, lỗi là tại chị, chị xin lỗi, chị đã trách em ấy vì tình cảm mà bỏ cả việc tập luyện, chị đã lớn tiếng với em ấy, chị xin lỗi, chắc tại chị nên Trình đã thức tới tận khuya để tập nhảy, em ấy đi học về bỏ ăn cả buổi trưa và buổi tối để tập, thời gian đó chị giận Trình nên không nhắc nhở, chị không ngờ em ấy lại mang trong người căn bệnh đó._Chị Ái vừa khóc vừa nói, Kỳ và Hàng không hiểu chuyện gì xảy ra, Trình đang mang căn bệnh sao?

-Tại sao chị lại giận cậu ấy, nếu giận chị phải giận em chứ, em là người gây ra lỗi đó mà, Trình đã bị 1 tháng trong khi đó em là bạn gái cậu ấy mà em lại không biết gì?_1 giọt nước mắt lăn dài, nó gục xuống tay Trình, khóc.

-Chị xin lỗi, em đừng tự trách mình, là Trình không muốn em biết, bây giờ chị và 2 nhóc này về công ty, nấu chút gì đó cho Trình, em ở lại nhé._Chị Ái nói rồi cùng 2 nhóc ra về, trong căn phòng còn lại 2 người.

Nó nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trình, đôi mắt ướt đẫm nhìn cậu, tâm trạng nó bây giờ là 1 mớ hỗn độn, Trình như vậy thì làm sao nó dám rời xa cậu, làm sao nó dám nói tất cả với cậu đây.

Chắc rằng cậu đang cần nó bên cạnh, bác sĩ bảo không để cho bệnh nhân xúc động mạnh, nên chỉ còn 1 lựa chọn cuối cùng là nó phải dành hết tình cảm cho 1 mình Trình và đưa Thiên vào lãng quên.

-Trình à, cậu tại sao lại giấu tôi chứ, cậu biết nguy hiểm lắm không, tôi đã vô tâm tới nỗi không để ý rằng cậu đã gầy đi rất nhiều, tôi đáng trách lắm đúng không, tôi chỉ biết làm người khác hy vọng rồi lại gây ra tổn thương, tôi là 1 con người vô cùng rắc rối.

-Trình thấy không, hôm nay tôi đã thay đổi, tôi vui vẻ, đáng yêu như lúc trước rồi, nhưng cậu đang là chủ sở hữu của nét đáng yêu đó, cũng vì cậu tôi mới làm vậy, còn cậu thì sao, thay đổi hơn tôi nữa đấy, từ 1 tiểu babie đáng yêu, vui tính, mạnh mẽ thành 1 đứa con trai luôn có nỗi buồn, còn mang trong mình căn bệnh rối loạn tim nữa.

Những giọt nước mắt của nó cứ rơi xuống cánh tay của Trình, nó thấy có lỗi với Trình rất nhiều, mệt mỏi thiếp đi bên cạnh, tay nó vẫn còn nắm tay cậu.

Tiếng nấc của nó dần mất đi, đợi nó chìm sâu vào giấc ngủ, Trình khẽ mở mắt, thật ra từ khi nó bước vào cậu đã tỉnh dậy, chỉ là không biết phải trả lời với nó thế nào nên cậu đã giả vờ ngủ. Thấy nó khóc cậu muốn ngồi dậy lau nước mắt cho nó nhưng cậu vẫn cứ nằm đó. Bệnh tình của cậu, cậu biết chứ, cậu đã lén đi khám rồi, chỉ là nghĩ không nguy hiểm nên chủ quan mà tập luyện.

Lấy tay còn lại vuốt đầu tóc của nó, trên khoé mắt còn động lại 1 chút nước, Trình thấy xót xa, nhẹ nhàng rút tay về, cậu ngồi dựa vào thành giường, bỗng thấy đầu hơi choáng, chắc vì thiếu ngủ. Vô tình tay Trình đụng trúng nó, nó ngồi dậy, nước mắt 1 lần nữa tuôn ra, nó nhào đến ôm cậu.

-Trình Trình, cậu tỉnh lại rồi, hức hức, biết tôi lo lắm không, sao cậu không biết tự chăm sóc cho mình hả?_Mỉm cười kéo nó ra, để nó ngồi bên cạnh cậu, đưa tay lau nước mắt cho nó, rồi nói:

-Đừng khóc nữa, tôi lớn rồi, em cũng đừng lo, Trình Trình bây giờ không phải tiểu babie của trước kia đâu, tôi sẽ bình thường lại thôi mà._Tay đưa ra phía sau đầu nó, rồi đẩy lại gần, 1 nụ hôn nhẹ trên vầng trán, rồi ôm nó vào lòng, miệng thì thầm.-Dù thế nào cũng đừng rời xa tôi nhé._Nó hơi ngập ngừng nhưng cũng gật đầu.

...

15 phút sau, cả nhóm kéo vào bệnh viện thăm Trình, có Nguyên và Khải, còn Thiên thì vắng mặt, ai cũng quan tâm hỏi han, nó chỉ im lặng suy nghĩ, nó chưa biết ngày mai và sau này sẽ đối diện với Thiên ra sau, vui vẻ như lúc trước hay tránh mặt đây, nhưng Thiên đã lạnh lùng và khinh thường nó rồi còn gì. Cũng tốt thôi, dễ quên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện