Edit: Lưu Tinh

——-

Một chút cảm giác như bay lên không trung, làm cho Vinh Thiển suýt chút nữa thì gào lên.

Ánh mắt cô nhìn màn hình máy vi tính chằm chằm: “Không có việc gì chứ?”

Ngón tay Lệ Cảnh Trình lần nữa gõ máy tính, gõ lại thứ tự trong hệ thống, cằm anh tựa lên bả vai Vinh Thiển. Cô nhìn thấy những số liệu trên màn hình lớn dần dần được khôi phục.

Chân mày cô nhướng lên lộ vẻ vui mừng, Lệ Cảnh Trình không trả lời, cô cũng đoán được.

”Thật tốt quá, cuối cùng cũng không có việc gì.”

Hai tay anh ôm chặt hông cô: “Đừng vội mừng. Bây giờ là thời điểm quan trọng, nếu xảy ra một chút sơ sót, sẽ thành ra “kiếm củi ba năm thiêu một giờ".”

Tâm tình Vinh Thiển cũng trở nên đặc biệt trầm trọng: “Số liệu này thực sự rất quan trọng sao?”

”Tôi chỉ mới giải mã, còn chưa xem qua.”

Vinh Thiển lôi kéo tay anh: “Vừa rồi anh có sợ không?”

”Có một chút.”

”Tôi vẫn nghĩ anh không sợ trời không sợ đất nha.”

Hai tay Lệ Cảnh Trình lại dùng sức lần nữa: “Vì chuyện này mà em còn nợ tôi một điều kiện, tôi đương nhiên không cho phép bản thân thất bại.”

Lúc này Vinh Thiển mới nhớ tới, mấu chốt là lúc đó Lệ Cảnh Trình cũng không nói rõ điều kiện là gì.

”Tôi nói cho anh biết, những yêu cầu quá đáng tôi sẽ không làm đâu.”

Lệ Cảnh Trình nhìn cô cười.

Ánh mắt lại không hề có ý tốt, tựa như độc dược.

”Mấy người nhờ tôi giải mã, tinh lực tài lực hao tổn không nói, còn có bao nhiêu là nguy hiểm. Tôi còn không cự tuyệt cơ mà?”

Vinh Thiển đung đưa hai chân: “Tôi đi nấu canh, ăn cơm đi.”

Cô trượt xuống khỏi đùi anh.

Lệ Cảnh Trình tắt đi máy tính sau đó đi xuống lầu cùng cô.

Sau khi ăn cơm trưa, Vinh Thiển thấy anh lại muốn lên lầu.

”Tôi ra ngoài một chút được không?”

”Chỉ có thể đi đâu gần đây thôi đấy.”

”Ở gần đây không có người sao?”

Lệ Cảnh Trình một chân đã đặt trên bậc cầu thang, anh quay đầu lại nhìn quần áo Vinh Thiển: “Em không sợ ăn mặc như vậy đi ra ngoài sẽ bị người khác cười nhạo sao?”

Lệ Cảnh Trình liếc nhìn chiếc áo sơ mi rộng thùng thình, vạt áo bị Vinh Thiển cột túm lại ở thắt lưng, chiếc quần cũng rộng đến kinh người.

Vinh Thiển cắn môi: “Ở đây không có quần áo khác.”

Khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nụ cười như ẩn như hiện: “Đi đi, ở đây sẽ không có ai tới đâu.”

Thật ra Lệ Cảnh Trình rất thích nhìn cô mặc quần áo của anh. Từ trong tới ngoài, mặc dù cô mặc quần áo rộng thùng thình, không thấy rõ được những đường cong tuyệt mĩ, nhưng trong mắt anh lại vô cùng gợi cảm. Đó là một loại cảm giác rất đặc biệt, khiến anh vui vẻ hẳn lên.

Vinh Thiển thu dọn phòng bếp xong liền đi ra ngoài. Vừa đẩy cửa kính ra, gió biển lạnh buốt liền đánh tới. Cô đi tới trước bãi biển, cởi giầy đi chân trần.

Lệ Cảnh Trình ngồi ở trước bàn máy tính.

Anh thấy hơi mệt mỏi nên lấy mắt kính xuống, hai ngón tay ấn ấn giữa trán. Cảm giác đau đầu làm anh khó chịu, đẩy ra ghế đứng dậy.

Anh đi tới phía trước cửa sổ, vén rèm lên.

Xa xa nhìn lại, nước biển xanh thẳm như một tấm màn ngọc bích đang muốn bao trùm lên một bóng dáng nho nhỏ.

Không biết đã bao lâu rồi Vinh Thiển không có dịp chơi đùa thỏa thích thế này. Cô chạy băng băng dọc theo bờ biển, mái tóc dài đen bóng bay lất phất phía sau. Cô đẹp như một nữ thần bé nhỏ.

Lệ Cảnh Trình nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên thấy cô dừng bước.

Cô khom người, cẩn thận nhìn xung quanh. Lúc nãy chạy nhanh quá, lưng quần rộng thùng thình thiếu chút tụt xuống.

Vinh Thiển kéo lưng quần lên, ánh mắt hướng về phía phòng của Lệ Cảnh Trình. Anh cũng không thèm trốn tránh làm gì.

Vinh Thiển cắn môi, dù sao cũng may là ở đây không có người khác. Cô bước thật chậm về phía trước.

Lệ Cảnh Trình dựa lên bệ cửa sổ, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Những mệt mỏi vừa rồi đều tan biến, cả người cũng cảm thấy nhẹ nhõm không ít.

Kì thực tâm tình Vinh Thiển cũng được thả lỏng hơn hẳn. Đến nơi này, ngay trước mặt Lệ Cảnh Trình, cô cũng không cần phải ngụy trang, cũng không cần lo lắng sẽ có vô số ánh mắt ở trong bóng tối nhìn chằm chằm cô.

Lệ Cảnh Trình tắt máy tính, nằm lên ghế dài.

Số liệu đã được phân tích hơn phân nửa, kỳ thực căn bản không cần đến một tuần lễ.

Anh bây giờ chỉ nghĩ đêm nay làm sao trôi qua, đúng là có phúc mà không thể hưởng, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ nha.

Lệ Cảnh Trình đứng dậy đi tới trước cửa sổ, bên ngoài đã sớm mất hút bóng dáng Vinh Thiển. Anh giơ đồng hồ lên xem, chắc là cô đang làm cơm chiều.

Anh xoay người đi xuống lầu. Cả phòng ăn to như vậy lại không thấy một bóng người. Trong phòng phảng phất hương vị mằn mặn của gió biển.

Lệ Cảnh Trình tìm kiếm một lúc vẫn chưa thấy bóng dáng Vinh Thiển.

Lúc đi ra khỏi phòng, sắc mặt anh rõ ràng ngưng trọng. Bóng dàng thon dài thẳng hướng bờ biển mà đi. Ánh hoàng hôn nhuộm màu cho những hạt cát dưới chân anh thành một tầng màu hoàng kim rực rỡ.

Nhưng Lệ Cảnh Trình không rảnh thưởng thức mỹ cảnh. Đi tới bờ biển, vẫn không thấy Vinh Thiển đâu, chỉ thấy đôi giầy cô ném lại.

Nếu như cô đã về phòng, không có khả năng giầy cũng không mang.

Lệ Cảnh Trình hoang mang: “Vinh Thiển!”

Trả lời anh chỉ có tiếng gió biển thổi qua cùng tiếng song. Lệ Cảnh Trình khẩn trương chạy dọc theo bờ biển.

”Vinh Thiển, mau ra đây cho tôi!”

Nước biển thấm ướt giầy, vấy lên cả ống quần anh, còn có không ít giọt mặn chát văng lên mặt anh.

Tim Lệ Cảnh Trình đập rộn lên, cảm giác khủng hoảng này khiến anh cơ hồ muốn điên lên: “Vinh Thiển, nếu em dám gặp chuyện không may, tôi sẽ không tha cho em!”

Xa xa, trên bãi đá ngầm, Vinh Thiển xoa hai mắt. Vừa rồi cô nằm ở đây cảm thấy thật thích, cũng không biết sao có thể ngủ quên nữa.

Lúc nãy nghe thấy tiếng Lệ Cảnh Trình la hét, cô không khỏi ngồi dậy.

Đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Vinh Thiển nhìn thấy Lệ Cảnh Trình bước nhanh trong nước biển, càng lúc nước biển càng cao, nay đã qua khỏi thắt lưng anh.

Cô liền gọi: “Lệ Cảnh Trình, Lệ Cảnh Trình!”

Động tác của anh dừng lại. Lệ Cảnh Trình quay đầu nhìn theo nơi phát ra tiếng gọi. Vinh Thiển thấy thần sắc anh rất kì lạ. Anh hung hăng đấm mạnh xuống mặt nước, thẳng hướng cô mà đi tới.

Cô không khỏi rụt vai lại, nhìn Lệ Cảnh Trình như vậy, hẳn là đang nổi giận.

Nhưng mà hình như cô đâu có làm gì, chỉ nằm ngủ một lúc thôi mà.

Lệ Cảnh Trình bước nhanh về phía trước, quần dài theo dòng nước mà rơi đến trên mặt đất, để lộ chiếc màu đen dính sát vào chân anh, hình ảnh này thật sự vô cùng hấp dẫn.

Anh đi tới trước bãi đá ngầm: “Xuống!”

Vinh Thiển ngồi ở trên cao, Lệ Cảnh Trình chỉ có thể ngẩng đầu nhìn cô.

Cô chống hai tay bên người: “Mấy giờ rồi?”

”Em có biết tôi sắp chết đói không?”

Vinh Thiển nghĩ thời gian hẳn cũng không còn sớm.

Cô xem bộ dáng này của Lệ Cảnh Trình, lại thêm một màn vừa nãy, Vinh Thiển khẽ mím môi: “Anh tránh ra, tôi tự đi xuống.”

Cô xoay người, lưng hướng về phía Lệ Cảnh Trình, hai chân đạp đá lên ngầm muốn đi xuống. Cô cũng không dám vội nhảy xuống. Lệ Cảnh Trình nhìn động tác của cô liền thấy chướng tai gai mắt.

Vậy lúc nãy cô làm sao mà bò lên được chỗ cao như vậy? Vinh Thiển đưa hai tay vịn trên tảng đá, hai chân treo lơ lửng không cách nào với tới tảng đá phía dưới. Lệ Cảnh Trình nhìn cô nhếch mông lên: “Không khác gì con nhái.”

Vinh Thiển trượt chân, thiếu chút nữa cả người ngã xuống.

Lệ Cảnh Trình liền chớp lấy thời cơ, ôm lấy hông cô.

Vinh Thiển vỗ vỗ hai tay: “Anh mới là giống con nhái đó.”

Trên người anh ướt đẫm, kỳ thực lúc nãy nước biển đã tràn qua trước ngực anh.

Vinh Thiển xoay người nhìn anh: “Mau trở về thay quần áo khác đi.”

Lệ Cảnh Trình lôi kéo một hồi, áo sơ mi ướt sũng dán chặt nửa người trên của anh, tạo cảm giác đặc biệt khó chịu. Anh liền cởi áo ném đi, sau đó ôm chặt Vinh Thiển: “Có biết vừa rồi tôi rất sợ hãi hay không?”

Vinh Thiển vẫn không quen thân mật cùng anh như vậy: “Tôi biết bơi mà.”

Anh hừ nhẹ.

Vinh Thiển mang giầy vào, chuẩn bị trở về làm cơm chiều. Lệ Cảnh Trình tiến lên kéo tay cô, Vinh Thiển giãy giụa, anh lại nắm chặt lần nữa, sau một lúc giằng co, cô đành tùy ý để anh nắm lấy.

Trở vào trong, Vinh Thiển đi thẳng vào phòng bếp. Lệ Cảnh Trình lên lầu tắm rửa thay quần áo, sau đó trở lại phòng khách dưới lầu chờ ăn sẵn.

Vinh Thiển làm món canh đơn giản. Lúc cô bưng bát canh từ phòng bếp ra, lại thấy Lệ Cảnh Trình vẫn ngồi ở trên sô pha.

”Anh không muốn lên sao?”

”Không, đêm nay nghỉ ngơi.”

Vinh Thiển vừa nghe lời này, không hiểu sao cảm thấy có chút gì đó không ổn.

Lệ Cảnh Trình nhìn cô: “Qua đây.”

”Không qua.” Vinh Thiển ngồi cách xa phía sau sô pha.

Sắc mặt Lệ Cảnh Trình liền thay đổi, ánh mắt oán hận nhìn cô. Nhưng anh dường như cũng đã quen với việc Vinh Thiển không nghe lời như vậy.

Lệ Cảnh Trình đành phải đứng dậy đến bên cạnh cô: “Em có biết những thông tin về khối ngọc bích kia rốt cuộc đại biểu cho cái gì không?”

”Nếu cảnh sát muốn, hẳn là chứng cứ quan trọng.”

Anh thấy cô ôm cái gối trong ngực, liền bực bội giật cái gối vứt đi, muốn ôm, ôm anh không được sao?

”Tôi chỉ muốn biết, làm thế nào mà em dính vào vụ này?”

Vinh Thiển nhìn chằm chằm xuống hai chân: “Tôi được người ta nhờ vả.”

”Ai?”

Cô im lặng không nói.

”Vinh Thiển, ba năm không gặp, em ngày càng to gan hơn. Chuyện nghiêm trọng như vậy lại giấu tôi. Tôi từng nói với em, nếu không chắc chắn thì đừng nhận lời, hứa bừa mà.”

”Anh chưa từng nói mà!” Thật sự là chưa nha. Không dạy qua.”

Vốn không dạy qua đó nha...

”Em!” Lệ Cảnh Trình tức giận đến nói không nên lời: “Vậy thì bây giờ tôi dạy em.”

Vinh Thiển co hai chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối.

Lệ Cảnh Trình rướn nửa người trên áp sát vào người cô: “Em cùng tên Lăng Giác kia rốt cuộc là có quan hệ gì, em nên nói thật cho tôi biết đi?”

Vinh Thiển nâng mí mắt: “Tụng Tụng là con anh ấy, không phải con tôi.”

Lệ Cảnh Trình nghe vậy, cuối cùng sắc mặt cũng hòa hoãn một chút. Kỳ thực đáp án này khiến anh vui mừng đến tim như muốn ngừng đập, nhưng trên mặt lại không biểu lộ một chút cảm xúc gì.

Anh vẫn thản nhiên: “Tôi đã sớm đoán ra.”

Vinh Thiển nghĩ thầm, anh đã giận đến nỗi quyết định đính hôn cùng Thịnh Thư Lan, còn sớm đoán được điều này?

Lệ Cảnh Trình không bỏ sót một chút biến hóa nào trên gương mặt cô: “Cho dù em muốn cùng hắn diễn kịch, cũng đâu nhất thiết phải nhận Tụng Tụng là con mình chứ?”

”Tôi nói Tụng Tụng là con tôi, nhưng cũng không nói nó là do tôi sinh ra.”

Lệ Cảnh Trình ngẩn ra, tức đến nghiến răng nghiến lợi: “Em có nói! Em nói đứa bé là do em sinh ra!”

”Tôi chưa từng nói như thế, tôi chỉ nói Tụng Tụng là con tôi.”

Người đàn ông nghẹn họng, ngón trỏ chỉ hướng vào cô hơi run nhẹ.

Trời sinh cô ra chính là để bức chết anh mà!

Vinh Thiển vén tóc ra sau tai: “Nếu không anh mang chứng cứ ra đây, có ghi âm sao?”

Lệ Cảnh Trình vừa nghe vậy, bỗng nhiên bổ nhào tới. Vinh Thiển bị anh ném lên ghế sô pha.

Cô thét lên chói tai: “Anh làm gì thế?”

”Vinh Thiển.” Hai ngón tay anh giữ chặt gương mặt cô: “Nếu như không phải em muốn tôi giải mã giúp, có phải em sẽ mở to mắt nhìn tôi và Thịnh Thư Lan đính hôn?”

”Đội trưởng Cao nói, một khi giao cho cảnh sát tin tức trong này, nếu như tất cả đều diễn ra như ông ấy dự liệu thì chúng ta sẽ có thể thoát khỏi nguy hiểm, hơn nữa cũng sẽ không phải lo lắng về những người thân bên cạnh. Tôi và Lăng Giác hiện tại phải ở cùng nhau...”

”Ở cùng nhau?” Hai tay Lệ Cảnh Trình càng dùng sức, Vinh Thiển đau đến nỗi kêu lên ầm ĩ: “Buông ra, buông ra!”

Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người ta siết chặt như vậy.

Khóe miệng Vinh Thiển run rẩy, thanh âm mơ hồ không rõ, “Rốt cuộc anh chắc chắn là có thể giải mã được không, tôi liền nói cho anh biết.”

”Tôi được hay không, em còn không biết sao?”

Vinh Thiển trừng mắt nhìn anh: “Chuyện tối hôm qua sao?”

”Chết tiệt!”

Đây chính là điều vô cùng nhục nhã.

Ngón tay Lệ Cảnh Trình càng bóp mạnh vào mặt cô, Vinh Thiển đau đến bật khóc: “Vốn dĩ tôi không muốn phải tìm đến anh, không muốn anh dính dáng vào. Có một số việc tôi sẽ vẫn giữ kín, không nói cho anh biết.”

”Sợ tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?”

Ánh mắt Vinh Thiển lộ ra vẻ tội nghiệp: “Anh buông tôi ra trước đi.”

”Có phải sợ tôi gặp nguy hiểm hay không?”

Vinh Thiển chịu không nổi đau đớn: “Không phải tôi luôn tìm cách né tránh anh sao? Ban đầu, tôi rất nhớ con gái, ba năm xa cách, tôi thực sự không khống chế được bản thân. Về sau tôi ép buộc chính mình không được nghĩ nữa, nhưng mà anh...”

”Ý cô muốn nói do tôi cứ quấn quít lấy cô?”

”Ôi! Đừng bóp!” Viền mắt Vinh Thiển đỏ hoe: “Đau quá.”

Lệ Cảnh Trình vẫn không buông tay:“Nhìn tôi!”

Cô căn bản không dám không nghe theo, đành ngước nhìn anh.

”Tôi chưa từng nói với em về bối cảnh của nhà họ Lệ sao?”

Không phải là sản nghiệp lớn, trước thời dân quốc tổ tiên còn đang làm quan to sao?

Nhưng bây giờ đã là xã hội hội hiện đại rồi, được chứ?

Vinh Thiển lắc lắc đầu.

Lệ Cảnh Trình cười cười, một tay kia chỉ chỉ lên mặt: “Người trên, nhà họ Lệ cũng không sợ, giới hắc bang, càng không cần sợ hãi.”

Vinh Thiển kéo tay anh: “Thôi đi.”

”Nếu như ngày nào đó người của xã hội đen dám động đến em, tôi bảo đảm, sẽ áy bay, xe tăng đến nghiền nát cả hang ổ của bọn chúng.”

Anh có đang nói quá không vậy?

Vinh Thiển không quan tâm nhiều như vậy: “Mặt tôi đau.”

Lúc này Lệ Cảnh Trình mới buông tay ra.

Hai tay Vinh Thiển cẩn thận xoa nhẹ hai má, trời ạ, không thể đụng vào, vừa đụng liền đau muốn khóc.

Ánh mắt anh đầy mờ ám nhìn chằm chằm cô. Cô không thể chịu được đau, anh biết chứ.

Ánh mắt Lệ Cảnh Trình dần dần dời xuống, hướng về chiếc vòng cổ của Vinh Thiển.

Chỗ đó cất giấu một dấu vết có bao nhiêu dữ tợn, anh không cần nhìn lại, cũng có thể nhớ rất rõ ràng.

Thần sắc Vinh Thiển vô cùng bất mãn, Lệ Cảnh Trình thích nhìn cô như vậy, cho nên cũng không ép hỏi lý do gây nên vết thương kia vào lúc này.

”Sau này đừng siết chặt mặt của tôi như vậy.”

”Vì sao?”

”Đó là mặt, anh không biết sao?”

Lệ Cảnh Trình gác một tay lên lưng ghế sô pha: “Bên kia cũng có người nhéo mặt em sao?”

Vinh Thiển trừng mắt, Lệ Cảnh Trình thấy vậy, hai tay đưa về phía trước xoa xoa hai bên má của cô. Anh ra tay nặng quá, cả hai bên má đều đỏ.

Cô không có phòng bị, Lệ Cảnh Trình dịu dàng hôn nhẹ lên má cô.

Vinh Thiển hít một ngụm khí lạnh. Nụ hôn của anh kèm theo hơi thở nóng bỏng ở trên mặt tản ra. Anh cẩn thận từng chút một lướt nhẹ môi rời tới trán cô, sau đó lại từ trán dần đi xuống...

Vinh Thiển vươn tay ngăn chặn cánh môi của anh: “Lệ Cảnh Trình, tôi chưa từng nói muốn quay lại với anh...”

Anh đẩy ngón tay cô ra, hung hăng cắn mạnh lên cánh môi cô.

Hừ. Để coi sau này cô còn dám há miệng nói những lời anh không thích nghe nữa hay không.

Vinh Thiển đẩy Lệ Cảnh Trình ra bước lên lầu, đóng cửa, chuẩn bị đi tắm. Vinh Thiển đi tới trước ban công, nơi đang phơi quần lót và áo ngủ của cô. Cô sờ xem đã khô chưa, cầu mong đêm nay đừng mưa, phơi nắng thêm ngày mai là được

Vinh Thiển trở lại phòng tắm, đóng cửa lại sau đó bắt đầu tắm.

Cửa phòng, nhất định phải khóa trái.

Nhưng Lệ Cảnh Trình có chuẩn bị chìa khóa, anh đi vào cũng không gõ cửa, trực tiếp lấy chìa khóa mở cửa ra.

Trong tai truyền đến tiếng nước xối xả, Lệ Cảnh Trình cầm ly rượu vang ung dung đi vào. Anh đi tới bên giường, đang đảo mắt nhìn xung quanh một chút thì nhìn thấy quần áo đang phơi trên ban công.

Lệ Cảnh Trình bước ra ngoài, đưa tay vuốt ve áo lót của Vinh Thiển.

Anh nâng ly rượu vang đến bên miệng, ánh mắt hướng về bãi biển ở cách đó không xa. Trong đầu hiện ra hình ảnh Vinh Thiển mặc quần áo rộng thùng thình đang chạy băng băng. Trong mắt Lệ Cảnh Trình càng đậm ý cười, bỗng nhiên nảy ra một ý định xấu xa.

Anh hơi nghiêng ly rượu, để mặc những giọt rượu tí tách rơi xuống, khi chúng lướt qua quần áo cô thì thản nhiên lưu lại những vệt màu hồng trên đó. Lệ Cảnh Trình nhếch môi hài lòng, sau đó xoay người rời khỏi.

Vinh Thiển mở cửa phòng tắm ra, khi nãy tắm tiếng nước quá lớn, căn bản không phát hiện có người bước vào phòng.

Cô vừa lau tóc, vừa đi về phía trước, trên người vẫn mặc quần áo rộng lớn quá khổ. Vinh Thiển theo thói quen nhìn ra cảnh biển bên ngoài, tầm mắt vô tình rơi xuống chỗ quần áo mình đang phơi.

Cô giật mình hoảng hốt một lúc không nói nên lời.

Tại sao có thể như vậy?

Vừa rồi vẫn bình thường cơ mà.

Vinh Thiển đến gần nhìn kỹ, đây hẳn là vết rượu đỏ. Cô vươn tay sờ sờ, vẫn còn hơi ẩm.

Rốt cuộc là ai?

Lời vừa tự hỏi, Vinh Thiển liền cảm thấy thật là thừa thãi.

Ở đây trừ cô cũng chỉ có Lệ Cảnh Trình, nhưng, nhưng....

Loại chuyện như vậy mà anh ta cũng làm được? Rốt cuộc thật hay giả?!

Vinh Thiển tức giận ném cái khăn mặt đi. Cô hết cách, đành mang quần áo đi giặt lại. Thời tiết lại không tốt, không biết khi nào quần áo mới khô.

Cô trở về phòng, cẩn thận khóa cửa phòng một lần nữa.

Ngày hôm sau, Vinh Thiển xuống lầu làm bữa sáng, sau đó đi lên tìm Lệ Cảnh Trình, thấy anh đang làm việc bên trong.

Cô đợi một lúc. Đến khi sắp tới buổi trưa, Vinh Thiển mới đến trước cửa phòng anh. Cô gõ cửa phòng, giọng anh từ bên trong truyền đến.

”Vào đi.”

Nói không chừng bên trong có cái gì bất ổn, Vinh Thiển không đi vào ngay:“Anh còn chưa ăn sáng... Có muốn ăn không?”

”Ăn, em mang vào đi.”

“...”

Vinh Thiển mang bữa sáng lên, mở cửa tiến vào phòng. Lệ Cảnh Trình ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt nghiêm chỉnh ngồi trên ghế sô pha.

Lúc anh làm việc thì rất nghiêm túc, chân mày gần như nhíu chặt, cũng không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ hướng về bàn trà ở bên cạnh: “Đặt ở đây.”

Vinh Thiển thuận thế ngồi xuống: “Sao không xuống phòng ăn?”

Anh cũng không trả lời.

”Anh mau ăn đi, tôi đi làm cơm.”

”Hôm nay bữa sáng có gì?”

”Tôi làm bánh trứng gà.”

Lệ Cảnh Trình gật đầu: “Buổi tối không cần chuẩn bị.”

”Vì sao?”

”Em ra ngoài đi.”

Vinh Thiển không hiểu, đành phải đứng dậy. Lệ Cảnh Trình vẫn nhìn chằm chằm vào máy vi tính: “Em mặc quần áo của tôi, rất thích hợp.”

Vinh Thiển rất muốn hỏi anh chuyện tối hôm qua, nhưng thấy bộ dáng nghiêm túc của anh, vẫn là nuốt trở về không dám hỏi.

Lúc xế chiều, Vinh Thiển đi qua nhìn chỗ Lệ Cảnh Trình làm việc một chút, thấy anh đang ngồi trước máy vi tính. Không cần chuẩn bị cơm chiều, cô có thể ngủ một giấc.

Vinh Thiển bị một trận tiếng máy bay trực thăng nổ vang đánh thức. Cô giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, phát hiện trời đã tối rồi.

Cô đứng dậy xuống lầu.

Đi tới phòng ăn, Vinh Thiển nhìn thấy trên bàn bày đầy ăn, còn có các loại hải sản, ở đây ven biển, hẳn là vừa có người mang tới..

Không chỉ có thức ăn, còn có giá cắm nến cùng với rượu vang.

Lệ Cảnh Trình từ trong phòng bếp bước ra. Anh mở chai rượu, rót hai ly. Vinh Thiển nhìn con tôm hùm trong tay: “Có chuyện gì vui sao?”

Cô chợt hiểu ra: “Anh giải mã thành công rồi?”

Anh nâng ly rượu lên: “Đã thành công.”

Vinh Thiển kích động không thôi, lôi kéo cánh tay anh không ngừng: “Có thật hay không?”

Lệ Cảnh Trình nhìn cô vẻ khinh thường, “Phải, việc lớn đã thành.”

Vinh Thiển vui mừng cười rạng rỡ.

Cô thu hai tay về: “Thật tốt quá.”

”Cho nên, đêm nay chúng ta cùng chúc mừng.”

Lệ Cảnh Trình đẩy Vinh Thiển ngồi xuống ghế. Vinh Thiển gật đầu: “Ừ.”

Hai người cùng chạm ly.

Sau khi uống vài ly, Vinh Thiển cảm thấy loại rượu vang này thật mạnh.

Lệ Cảnh Trình cắt nhỏ bò bít tết thay cô. Tâm trạng vui vẻ, hải sản mỹ vị, bên ngoài phong cảnh mặc dù không phải nên thơ lắm nhưng cũng không gây ảnh hưởng gì đến bầu không khí lúc này.

Vinh Thiển một tay đè lại sau gáy: “Tôi không thể uống nữa, tôi bắt đầu thấy có hai Lệ Cảnh Trình rồi... “

Bên trong phòng ăn, chỉ có ánh nến óng ánh đang nhảy múa. Sắc mặt Vinh Thiển đỏ bừng.

Đêm nay cô nói rất nhiều, Lệ Cảnh Trình cười, cô nói, anh rất thích nghe.

Anh cầm ly rượu vang, ánh mắt nhu hòa thâm tình. Vinh Thiển uống một hớp rượu: “Thật tốt quá, Lệ Cảnh Trình, trước đây tôi thế nào cũng không nghĩ anh có bản lĩnh như vậy đâu. Từ trước đến giờ tôi luôn cảm thấy anh cũng chỉ là một bình hoa di động.”

Dám so sánh anh với bình hoa, sợ là cũng chỉ có Vinh Thiển.

Anh gật đầu: “Vậy em ôm cái bình hoa này trở về đi?”

Vinh Thiển giơ ly rượu lên, xuyên qua một tầng rượu đỏ mờ mịt, cô nhìn người đàn ông đối diện: “Bình hoa lớn như vậy, tôi làm sao ôm nổi?”

”Em qua đây thử đi.”

Vinh Thiển lắc đầu.

Lệ Cảnh Trình đặt ly rượu lên bàn, đứng dậy đi tới bên cạnh Vinh Thiển. Anh cầm lấy ly rượu trong tay cô, đem hai tay cô quàng lên vai mình. Sau đó anh ôm chặt lấy hông cô: “Cái bình hoa này, đêm nay liền tặng cho em.”

Vinh Thiển còn chưa có say đâu, lời này cô làm sao nghe không hiểu?

Ánh mắt cô bình tĩnh nhìn Lệ Cảnh Trình: “Anh nói, rốt cuộc anh yêu tôi ở điểm nào? Lệ Cảnh Trình, tôi có thật sự có sức hấp dẫn vậy không? “

Lệ Cảnh Trình cúi đầu tựa vào trán cô. Anh chuẩn bị chu đáo mọi thứ chính là vì đêm nay.

Tầm mắt anh hướng về cổ cô: “Vinh Thiển, hiện tại em có thể cho tôi biết vì sao lại bị thương thế kia?”

Vinh Thiển đặt tay lên cổ, trong mắt cố giấu kín đau thương không dám để lộ ra: “Lệ Cảnh Trình, tôi đã từng gọi điện thoại cầu cứu anh.”

——-
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện