Edit: Rainie – Dế Mèn - Rika

---

Hai tay ngón cái chạm đến yết hầu của Lệ Cảnh Trình, thậm chí có thể cảm giác được hô hấp dồn dập, dựa vào chút lí trí cuối cùng của Vinh Thiển, tay vừa mới nắm chặt lại đổi thành giữ bả vai anh.

Lệ Cảnh Trình cười cười: “Còn tưởng rằng em gặp ác mộng, thức dậy sẽ bóp chết anh chứ.”

Vinh Thiển ngoài cười nhưng trong lòng không cười, sợ bị Lệ Cảnh Trình nhìn ra, cô cúi đầu xuống.

Cô cũng hi vọng, nếu đó là ác mộng thật tốt biết bao? Tay Lệ Cảnh Trình kéo lấy cằm cô, đèn trong phòng đã được mở lên: “Sao mắt lại sưng lên như vậy?”

Ngón cái xoa nhẹ mi mắt của cô, muốn cho cô thoải mái một chút, Vinh Thiển lại chịu không nổi lại chịu không nổi cử chỉ thân thiết này: “Hôm nay đến viếng mộ mẹ, tự nhiên thấy không chịu nổi.”

”Cũng không thể cứ vậy mà khóc.” Trong mắt Lệ Cảnh Trình ánh lên sự thương xót: “Huống hồ còn có anh ở đây, sau này muốn đến viếng mộ, anh đi cùng em.”

Vinh Thiển kéo hai tay Lệ Cảnh Trình xuống, những lời ngon ngọt đó Vinh Thiển đã không còn khắc ghi trong tim, cô không muốn sống cùng anh trong một mái nhà, càng không muốn gặp lại anh..

Hai người đều có tâm tư riêng, Lệ Cảnh Trình cũng không nhìn ra Vinh Thiển có gì khác lạ, anh ôm lấy Vinh Thiển vào lòng: “Vinh Trạch nói em không ăn cơm tối đã về, mau xuống lầu ăn chút gì đi.”

Cô không muốn để cho Lệ Cảnh Trình nhìn ra chút manh mối gì, Vinh Thiển đã có ý nghĩ của mình, cô gật đầu: “Em đi rửa mặt.”

Vinh Thiển giãy ra khỏi tay anh, đi tới toilet, cô ở bồn rửa mặt mở nước thật mạnh, cho đến khi nước tràn ra noài ngập đến mu bàn chân Vinh Thiển mới hoàn hồn tắt vòi nước.

Vốc nước lạnh lên rửa mặt, nước lạnh đến thấu xương xuyên qua cả da đầu, Vinh Thiển một tay chống trên bồn rửa mặt, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên tấm gương.

Tình cảnh hiện tại của cô, ai cũng không có cách nào giúp được, Vinh Thiển nếu ở bên cạnh Lệ Cảnh Trình nhiều hơn một giây sẽ cảm thấy không hít thở nổi, nhưng cô đang mang thai còn có thể đi đâu được chứ?

Tiếng đập cửa vang lên bên tai: “Xong chưa em?”

Vinh Thiển tắt nước, đáp nhẹ: “Xong rồi.”

Cô lại lần nữa nhìn mình trong gương, sắc mặt tiều tụy, nếu không có nguyên nhân viếng mộ hôm nay chống đỡ, sợ là Lệ Cảnh Trình liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi.

Vinh Thiển thở sâu, cô khó khăn nhẫn nhịn như vậy, nhưng cô không thể trong thời điểm bi thương nhất mà trở mặt cùng Lệ Cảnh Trình. Theo như thủ đoạn làm việc của anh, nhất định có thể nhốt cô ở Đế Cảnh, Vinh Thiển hiện tại muốn thoát khỏi lồng giam này, không chỉ như vậy, cô còn muốn mang cả đứa bé của cô theo.

Hai ngón trỏ chạm vào khóe miệng, sau đó nhẹ nhàng kéo lên, tự tạo ình một nụ cười.

Nhưng, cô thực sự làm không được.

Vinh Thiển mở cửa phòng rửa tay, Lệ Cảnh Trình đã đứng ở bên ngoài, thấy cô bước ra, tự nhiên vươn tay: “Cẩn thận trượt.”

Cô vốn là như vậy, chỉ rửa mặt thôi cũng có thể làm tràn nước ra bên ngoài.

Vinh Thiển cứng ngắc giơ tay lên, đem tay mình đặt vào bàn tay của Lệ Cảnh Trình.

Anh cũng không nghi ngờ gì, dắt tay cô xuống lầu.

Bây giờ đã là tám giờ tối, bình thường giờ này, đã là giờ ăn khuya đầu tiên của Vinh Thiển.

Lệ Cảnh Trình suy nghĩ có lẽ cô đã đói lắm rồi, người làm đem toàn bộ cơm nước đặt lên bàn, còn có sủi cảo nóng hổi mới ra lò: “Thiếu phu nhân nói muốn ăn, mới vừa gói xong đó ạ.”

Người làm Đế Cảnh toàn bộ sửa lại xưng hô, Vinh Thiển nghe thấy ba chữ “thiếu phu nhân” này, tay nắm chiếc đũa lại căng thẳng hơn.

Lệ Cảnh Trình gắp cho cô vài đũa, giúp cô thổi thức ăn cho nguội bớt, trước đó cô đã bị phỏng một lần, Lệ Cảnh Trình thổi thổi, xác định nhiệt độ đã không nóng miệng nữa mới đưa đến bên môi Vinh Thiển.

Cô cắn răng không mở miệng ra.

”Không phải em muốn ăn sao?”

”Anh tự ăn đi.”

Anh lấy tay sờ sờ cái trán của cô, Vinh Thiển rất sợ anh sinh nghi, lúc này mới mở miệng.

Lệ Cảnh Trình đem sủi cảo cẩn thận đưa đến bên miệng cô, Vinh Thiển thấy anh lại giúp cô thổi đồ ăn thêm lần thứ hai, cử chỉ này vô cùng thân thiết, lại khiến cho cô cảm thấy khó nuốt, cô cảm thấy buồn nôn cực kỳ, ngay cả bản thân còn không giả bộ được chớ nói chi là Lệ Cảnh Trình, anh dựa vào cái gì có thể giấu giếm cô đến bây giờ? Còn có thể làm như không có việc gì, làm bộ coi cô là bảo vật nâng niu trong lòng bàn tay?

Thân thể chính là thành thật nhất, không giống như trái tim, có thể làm bộ, cổ họng cô như bị nghẹn ứ lại, Vinh Thiển nhất thời không nhịn được, nghiêng người đem sủi cảo trong miệng phun ra đầy mặt đất.

Lệ Cảnh Trình bỏ lại chiếc đũa, thần sắc kinh hãi: “Làm sao vậy? chỗ nào không thoải mái?”

Cô nôn khan, gần như đem mật đắng phun ra hết.

”Qua ba tháng sao còn có thể nôn? Có phải do đồ ăn không tốt không?.”

Vinh Thiển nhìn vẻ mặt gấp gáp của anh, cô lấy khăn tay lau lau khóe miệng, ánh mắt nhìn sâu vào đáy mắt anh: “Em không sao, chỉ cảm thấy buồn nôn.”

Lúc nói câu này, cô nhân mạnh hai chữ cuối.

Lệ Cảnh Trình ngồi xổm trước người cô, cầm khăn tay thay cô lau: “Có lẽ là hôm nay viếng mộ ở lại quá lâu, gió lớn như vậy, nên em thấy khó chịu.”

Anh kéo cái ghế tựa phía trước qua cho Vinh Thiển ngồi xuống, mẹ Vinh Thiển qua đời lâu như vậy, Vinh Thiển lần này lại khóc thành như vậy, chỉ có một nguyên nhân: “Có phải nghĩ đến việc sắp làm mẹ, nên bây giờ em nhớ đến mẹ?”

Vinh Thiển trong lòng vô cùng xúc động, gật gật đầu.

”Đừng quá sợ hãi, mọi chuyện anh sẽ sắp xếp tử tế, sẽ không để em buồn phiền ở nhà nữa, chúng ta lần đầu tiên làm cha làm mẹ, khẩn trương là chuyện tất nhiên.”

Vinh Thiển nhìn bộ dáng Lệ Cảnh Trình nắm tay cô, thật sự muốn vung tay ra khỏi đó, anh lấy một chút cơm ra: “Không ăn gì cũng không được, ăn một chút cũng tốt.”

Vinh Thiển cố nuốt vào miệng, nhạt như nước lã, ăn xong cơm chiều, Lệ Cảnh Trình mang cô lên lầu, cô như mọi khi nằm trên sô pha, Lệ Cảnh Trình thì lấy ra vài cuốn sách kể chuyện cho cục cưng nghe.

Cô như có điều suy nghĩ nhìn về phía ngoài cửa sổ, Lệ Cảnh Trình cảm giác cô tối hôm nay có gì đó kì lạ không nói được, sau khi kể hết câu chuyện, anh đặt cuốn sách sang một bên.

Anh áp cả mặt mình lên bụng cô, Vinh Thiển trong lòng kêu gào phải đem anh đẩy ra, cô chịu đựng bất động: “Làm sao mà cả tối nay cục cưng không động đậy.” Anh ngẩng đầu nhìn cô: “Em có thấy thế không?”

”Chắc là mệt mỏi.”

Bàn tay Lệ Cảnh Trình vuốt ve bụng cô: “Nên nghỉ ngơi sớm một chút, còn có một tháng nữa, sau này bớt đi ra ngoài một chút.”

”Không được.” Vinh Thiển kêu lên, sau đó lấy đại một lí do:“Bác sĩ nói, một tháng cuối cùng cần vận động hợp lí, như vậy mới có thể sinh tự nhiên được..”

Lệ Cảnh Trình nghe nói, thẳng đứng dậy: “Em không muốn sinh mổ sao?”

“Em suy nghĩ, nếu là bình thường, sinh tự nhiên vẫn tốt hơn.”

Sinh tự nhiên khôi phục rất nhanh, nếu cô sinh thường, như vậy ở trong khoảng thời gian này là cơ hội tuyệt vời.

Cô không thể bỏ qua bất cứ cơ hội rời đi nào.

Lệ Cảnh Trình lại có một chút do dự: “Anh sợ em quá cực khổ.”

Huống hồ, ngày thường cô cũng không ăn uống gì chỉ sợ cơ thể sẽ chịu không nổi.

”Em muốn thử xem, thực sự không được sẽ sinh mổ.”

Lệ Cảnh Trình quyết không bàn đến vấn đề này nữa, anh ôm lấy Vinh Thiển, bình thường, những thứ này đều là hành động hết sức quen thuộc, Vinh Thiển cuộn mình, mãi đến lúc lưng được đặt lên giường mới thoáng thả lỏng.

Sắp đến mười giờ, Lệ Cảnh Trình tắt đèn tắt ti vi, trong mấy ngày gần đây, ngay cả anh cũng đã tập thói quen ngủ sớm.

Lệ Cảnh Trình ôm cô đi vào giấc ngủ, Vinh Thiển mở hai mắt nhìn về phía trần nhà, nhưng vẫn không thể nào ngủ được.

Tiếng hít thở của anh dần bình ổn, vốn yên tĩnh nên không khí càng trở nên lắng đọng, không cần lại diễn kịch, cô có thể không kiêng nể gì đem bản thân mình chìm đắm trong bi thương.

Cô khó khăn nhẫn nhịn, đem chân tướng sự việc bốn năm trước giấu diếm, Vinh Thiển lại không tìm được chỗ nào có thể trút giận.

Mạch suy nghĩ của cô cứ thế đi đến nơi nào, cứ như vậy tự nhiên nghĩ đến những chuyện lúc còn bé, nghĩ đến cô và Hoắc Thiếu Huyền.

Tất cả tiếc nuối và thống khổ vì không thể không buông tay, Vinh Thiển đem toàn bộ đổ trên người Lệ Cảnh Trình, Hoắc Thiếu Huyền cưới cô gái mà anh không yêu, ở tiệc đính hôn của cô, tâm của anh đã nguội lạnh. Thương tổn anh, Vinh Thiển so với anh càng đau hơn, cô cho là bọn họ như được hồi sinh, nhưng thật ra đây có bao nhiêu chuyện cười hoang đường.

Vinh Thiển nghe hơi thở trầm ổn bên cạnh, tâm từng đợt quặn đau, dựa vào cái gì anh ta có thể như vậy an an ổn ổn đạt được tất cả những gì anh ta muốn? Dựa vào cái gì, sau khi phá nát hạnh phúc của người khác, còn có thể như vậy ngủ say sưa?

Phẫn nộ từ lồng ngực chỉ muốn được giải tỏa ra bên ngoài, Vinh Thiển nhắm chặt mắt.

Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên gần như muốn làm vỡ kính cửa sổ sát đất, Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên ngồi bật dậy: “Làm sao vậy!”

Anh gấp đến độ không chịu được, với tay bận đèn sáng lên.

Quay đầu lại liền thấy Vinh Thiển hai tay ôm lấy đầu, hai chân cong lại bộ dáng vô cùng hoảng sợ, Lệ Cảnh Trình vội vã, cánh tay hướng tới ôm Vinh Thiển: “Có phải hay không nằm ác mộng?”

Vinh Thiển bỗng nhiên đẩy anh ra: “Đừng đụng vào tôi!”

Lệ Cảnh Trình thiếu chút nữa bị cô đẩy xuống sàn nhà, Vinh Thiển tóc rơi lả tả ở hai bên, không thấy rõ thần sắc trên mặt cô, hai tay Lệ Cảnh Trình lại lần nữa đem cô ôm chặt: “Đừng sợ đừng sợ, chỉ là ác mộng mà thôi, em nhìn kĩ đi, tỉnh lại đi.”

Bàn tay anh đẩy Vinh Thiển ra mới phát hiện cô như lẩm bẩm gì đó, đúng là giật cả mình.

Chỉ thấy hai mắt cô mới đó đã sưng vù lên, nước mắt thấm ướt cả khuôn mặt, Vinh Thiển nghẹn ngào khóc, mắt bị ánh đèn chiếu vào nên không thể mở nổi lên.

Lệ Cảnh Trình vội vàng dỗ dành: “Đừng khóc, mắt em sưng lên hết rồi, mơ thấy gì vậy?”

Cô khóc đến mức khống chế không được, âm thanh nhỏ vụn từ trong kẽ răng đứt quãng phát ra: “Em mơ thấy cái đêm bốn năm trước, Lệ Cảnh Trình, em rất sợ.”

Trong lòng Lệ Cảnh Trình bị đánh một đòn nặng nề, hoàn toàn không ngờ sự tình sẽ lần nữa nhắc đến, nơi cổ họng khẽ cuộn, trong mắt có chốc lát ngạc nhiên và vẻ kinh dị, nhưng rất nhanh bị che giấu đi: “Chỉ là giấc mộng, đừng suy nghĩ.”

”Đây không phải là mộng.” Vinh Thiển nắm chặtt lấy tay anh: “Đó là chuyện chân thật đã xảy ra với em, vĩnh viễn cũng không thể xóa đi.”

Về chuyện bốn năm trước, Lệ Cảnh Trình một chữ cũng không muốn nghe đến, anh muốn trốn tránh, kéo Vinh Thiển qua, tận lực khiến cô bình tĩnh lại: “Cẩn thận bảo bảo, anh không muốn nhắc đến những chuyện đó nữa, đều đã qua hết rồi.”

Vinh Thiển giãy khỏi tay anh, ánh mắt thẳng tắp đối lại đáy mặt anh: “Lệ Cảnh Trình, tại sao anh không quan tâm?”

Bị hỏi ngược lại khiến anh á khẩu không trả lời được, Vinh Thiển nhìn chằm chằm tròng mắt của anh không tha: “Trước đây anh nói, bởi vì anh không quan tâm em, mới không để ý đến quá khứ của em, bị người ta cưỡng bức một chuyện dơ bẩn như vậy, vì sao anh cũng không để ý?!”

”Đây không phải là chuyện dơ bẩn gì cả!”

”Không phải?” Vinh Thiển châm biếm hỏi lại: “Chẳng lẽ một tên phạm tội cưỡng bức không phải là kẻ tội ác tày trời sao? Hắn ta là chuyện như vậy với em, không phải là bị điên chứ?”

Sắc mặt Lệ Cảnh Trình xanh đen, những lời trong họng như bị nghẹn lại không nói được câu nào: “Mặc kệ quá khứ của em thế nào, cái anh muốn là tương lai của em, sau này, anh sẽ không để những chuyện này xảy ra với em nữa.”

Nghe vậy, những lời cô muốn nói cũng nghẹn lại, nếu trước kia cô sẽ cảm động mà rơi nước mắt, còn bây giờ, nước mắt đau đớn nóng hổi lăn dài trên má, Vinh Thiển vẫn không lấy tay lau, bây giờ, cô biết Lệ Cảnh Trình đang sợ cái gì, tự nhiên cũng có thể nhắm trúng được nỗi đau của anh.

”Lệ Cảnh Trình, anh có biết năm đó sau khi xảy ra chuyện đó, em đã trải qua như thế nào không?”

Sắc mặt anh căng thẳng, gương mặt nghiêng qua một bên cứng đờ, anh còn chưa mở miệng ngăn cản, Vinh Thiển đã nói tiếp.

”Lúc Hoắc Thiếu Huyền tìm ra em, bản thân em đã sớm bị bịt mắt không thấy gì, anh ấy cũng không để em thấy cái gì, nhanh chóng mang em ra khỏi nơi địa ngục trần gian đó, đáng châm chọc nhất là gì anh biết không? Hoắc Thiếu Huyền không biết được thời điểm bị cưỡng bức đó em không hề ngủ say mà vẫn còn rất tỉnh táo, anh ấy gạt em, nói, Tiểu Thiển, chuyện gì cũng không hề xảy ra, chỉ do em gặp mặt người xấu, bị bọn chúng đánh ột trận.” Vinh Thiển nói đến đây, bật cười: “Lúc đó em tuyệt vọng đến như thế nào anh biết không? Anh ấy càng như vậy nói, em lại càng cảm giác mình không thể chịu nổi, em nói cho anh ấy biết, Hoắc Thiếu Huyền, tên đó khiến ỗi chỗ trên người em đau đớn như vậy cả đời này em đều ghi nhớ, thời gian tên đó hành hạ em, không hề coi em là con người, tất cả những cái đó em đều ghi nhớ.”

Lệ Cảnh Trình cảm giác được lời nói thốt ra từ Vinh Thiển, đang ở từng chữ từng chữ đem anh ra lăng trì, dù cãi lại hay nói gì anh cũng không hề có tư cách.

Vinh Thiển nhìn vẽ giãy giụa cùng phức tạp trong mắt Lệ Cảnh Trình, cô cảm thấy không đủ, bao nhiêu cũng không đủ: “Sau đó trở về Vinh gia, Cố Tân Trúc giả vờ an ủi em, kỳ thực mỗi ngày đều kiếm cách xát muối lên nỗi đau của em, em không muốn gặp Hoắc Thiếu Huyền, bà ta nói với em, Vinh Thiển, con không thể như vậy, dựa vào tình cảm giữa con với Thiếu Huyền mà nói, dù cho con có bị người khác làm nhục đi nữa nó cũng vẫn yêu thương con, nhưng con vẫn nên có chừng mực, không nên khiến cho nó ác cảm.”

Cô nghĩ đến những ngày tháng năm đó: “Thống khổ đêm đó, em có chịu để vượt qua tất cả, nhưng nó mang đến tổn thương sâu sắc, đau đến mức chỉ muốn chết đi.”

Lệ Cảnh Trình cố gắng khôi phục tâm tình: “Anh biết, gặp chuyện như vậy, ai cũng khó có thể vượt qua, thế nhưng Vinh Thiển, em rất kiên cường, em hãy bỏ qua đi.”

”Ai nói với anh em sẽ bỏ qua?” Vinh Thiển mặc áo lên, chỉ vào hình xăm ngay bụng mình, bởi vì mang thai, hình xăm cũng bị giãn ra, có thể thấy được hình dáng được che dấu phía dưới: “Ngay chỗ này, giờ phút nào cũng khiến em nhớ đến thời điểm năm đó. Lệ Cảnh Trình, anh sẽ không hiểu được.”

Cô kéo lấy cổ áo anh, tại sao lại đối xử với cô như vậy: “Ba em cũng cảm thấy em bị hủy hoại, chỉ có Hoắc Thiếu Huyền, anh ấy mặc kệ em trút giận, mặc kệ em cố tình gây sự, thậm chí tùy ý để em đánh anh ấy, buổi tối em không dám tắt đèn ngủ, sống trong bóng tối khiến cho kí ức khủng khiếp đó như sống lại, cả đêm anh ấy dỗ dành em, ngủ ở trên sàn nhà, một khoảng thời gian dài cũng không thể chợp mắt.”

Vinh Thiển nghĩ đến năm ấy, cô và Hoắc Thiếu Huyền giằng co với nhau, cứ như vậy mà vượt qua.

”Thẳng đến sáng hôm sau khi em tỉnh lại, nhìn thấy Hoắc Thiếu Huyền đứng ở phía trước cửa sổ, đêm hôm trước bất tri bất giác đã khiến em tiêu hao hết toàn bộ khí lực, em nằm ở đó không nhúc nhích, Hoắc Thiếu Huyền cũng không phát hiện em đã tỉnh. Anh ấy đứng ở đó, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt anh ấy, lúc này mới giật mình nhận ra, anh ấy gầy đi bao nhiêu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, có thứ gì đó trong suốt từ mắt anh ấy chảy ra, Hoắc Thiếu Huyền chưa bao giờ khóc, ngay thời khắc em mới hiểu được, nếu em thực sự không vượt qua được, Hoắc Thiếu Huyền sẽ bị em kéo xuống cùng.”

Vinh Thiển một tay chống bên người, giảm bớt cảm giác khó chịu ở bụng: “Cho nên, Lệ Cảnh Trình, anh nói em kiên cường, nói em đã vượt qua, nhưng anh có biết em lúc em vượt qua nó có bao nhiêu khó khăn? Ngay lúc đó em cảm thấy, em giống như bị liệt nửa người, mất đi đôi chân đứng dậy. Em không ở trước mặt Hoắc Thiếu Huyền và người nhà phát bệnh tâm thần, càng không giống người điên tựa như khóc thảm thiết quá mức, ban ngày, em đem bản thân cuộn ở trong chăn, mọi người nuông chiều em, làm em nghĩ mình thật sự không muốn sống nữa Lúc vừa mới bắt đầu, em sợ hãi đến sắp điên rồi, em cảm thấy tên đó như ở cạnh bên em, chỉ cần em chìm đắm trong bóng đêm, hắn ta sẽ bắt lây cơ hội vươn tay ra, bọn họ gõ cửa gọi em dậy ăn cơm, nhưng em không dám bước ra, em sợ bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển.”

Nước mắt cô không khắc chế được, cứ thế mà trào ra. Lệ Cảnh Trình đưa tay lau nước mắt cho cô, ánh mắt bi thương.

“Dần dần, em cũng thích ứng, em thử ra khỏi phòng, thử cùng người nhà ăn cơm, thử bắt đầu lại tình cảm với Hoắc Thiếu Huyền. Cố Tân Trúc nói, Vinh Thiển, không ngờ con lại không tim không phổi như thế, nhưng không sao cả, chỉ cần Hoắc Thiếu Huyền cần con lại được.”

Trong mắt Vinh Thiển là một mảnh lạnh lẽo, ánh mắt nhìn về phía Lệ Cảnh Trình: “Tất cả mọi người cảm thấy, kiếp trước dường như em đã tu luyện được nhiều phúc khí, trước có Hoắc Thiếu Huyền, sau lại có anh, mà hai người lại vô cùng cưng chiều em, em cũng cảm thấy đó là phúc phần của em, đúng vậy không?”

Lệ Cảnh Trình nhích đôi chân cứng nhắc lại gần Vinh Thiển, cánh tay như nặng ngàn ký, một lúc lâu mới vươn ra được ôm lấy vai Vinh Thiển: “Có được em cũng là phúc của anh.”

Vinh Thiển không để lộ ý châm biếm trong mắt, tay kia Lệ Cảnh Trình lau nước mắt cho cô.

Cô ngước nhìn anh, “Anh nói xem, em sẽ tìm được tên kia không?”

Tay anh ngưng lại: “Một số chuyện nếu bị đào bới lại sẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn đấy.”

”Chẳng lẽ coi như chưa từng xảy ra chuyện gì sao?” Vinh Thiển nắm bàn tay Lệ Cảnh Trình: “Tên đó cứ sống an lành bốn năm như vậy, tại sao vậy chứ? Hắn có quyền gì?!”

Lệ Cảnh Trình thấy cô lại kích động, vội lên tiếng trấn an: “Được rồi, anh giúp em tìm, sẽ giúp em tìm hắn.”

Vinh Thiển siết chặt lòng bàn tay anh, lòng căm hận sôi sục lại trào lên, cô trừng to hai mắt, rướn thẳng nửa người trên dậy: “Lệ Cảnh Trình, anh giết hắn cho em đi!”

Lệ Cảnh Trình ngàn vạn lần không ngờ Vinh Thiển nói ra câu này. Đáy mắt cô đang phủ đầy u ám, như chẳng chút ánh sáng nào có thể soi tới. Lệ Cảnh Trình ôm chặt cô: “Vinh Thiển, anh biết trong lòng em đang rất hận. Chúng ta tạm thời không nghĩ tới chuyện này được không?”

Anh để đầu cô dựa trên bả vai mình: “Hôm nay em mệt lắm rồi, đừng suy nghĩ thêm nữa.”

Vinh Thiển phát tiết một trận xong trong lòng cũng bình tĩnh trở lại chút. Đợi cô bình tĩnh lại xong, Lệ Cảnh Trình đi vào phòng tắm vắt khăn ướt, quay lại giường lau chùi sạch sẽ mấy vết bẩn trên mặt giúp cô.

Cô không cựa quậy gì, ngoan ngoãn ngồi cho anh lau. Tâm trạng Lệ Cảnh Trình không tốt chút nào, cũng không xua được sự mệt mỏi.

Vinh Thiển nằm lại xuống giường, còn Lệ Cảnh Trình đi ra ban công rút một điếu thuốc. Vinh Thiển chỉ nhìn được đóm đỏ rực lúc sáng lúc tắt lóe trên đầu ngón tay anh, cô xoay người, ánh mắt xa xăm.

Cô không đủ khả năng liều mạng đấu với Lệ Cảnh Trình, cách duy nhất của cô vào hiện tại chỉ có thể là rời khỏi anh thật xa.

Hút hết điếu thuốc, Lệ Cảnh Trình cố bước khẽ quay vào phòng, Vinh Thiển nhắm hai mắt, vừa rồi ầm ĩ một trận chắc giờ cô đã ngủ rồi.

Lệ Cảnh Trình tắt đèn, nằm trên giường nhưng không sao ngủ được.

Vinh Thiển mở to mắt. Hai người mỗi người có tâm tư riêng, mặc dù nằm gần kề, với một cái có thể chạm vào nhau, nhưng trong tâm lại như chân trời góc biển.

Ngày hôm sau, Lệ Cảnh Trình tới công ty như mọi ngày. Vinh Thiển dậy xong ra khỏi phòng, đi ngang qua thư phòng, cô vô thức đẩy cửa đi vào.

Thư phòng Lệ Cảnh Trình cũng có bày biện một chút. Trên tường có sẵn khung treo hình nhưng chưa bỏ hình vào, có lẽ đợi khi bé Gạo Nếp sinh ra.

Vinh Thiển đi tới trước bàn, thấy trên đó có một khung ảnh.

Cô cầm lên, là hình lúc Lệ Cảnh Trình dẫn cô đi công viên khủng long chơi. Hình chụp trước thác nước, vậy là lúc đó bé Gạo Nếp trong bụng cô mới có năm tháng.

Vinh Thiển nhìn mình trong hình, đang dựa vào lòng anh; nụ cười tươi, yên hòa thoải mái, cô thật sự đã nghĩ những ngày đó hạnh phúc làm sao.

Cô để khung xuống lại, ngay đúng vị trí cũ, không lệch một li.

Vinh Thiển xoay người định đi ra ngoài, ánh mắt lại lướt qua giá sách, cô nhìn thấy bức tượng điêu khắc kia.

Cô từ từ đi tới trước giá sách. Lệ Cảnh Trình xem bức tượng này như báu vật, sau khi cô làm xong anh đã đem trưng ngay ở đây.

Vinh Thiển ngơ ngẩn nhìn “anh” mãi, đây là tác phẩm điêu khắc người đầu tiên của cô, bây giờ xem ra...

Cô lắc lắc đầu, không khỏi thấy châm biếm. Ngón tay Vinh Thiển ngón tay phủ lên bức tượng, cô nghiến răng nói: “Lệ Cảnh Trình, anh có xứng không?”

Cô ôm bức tượng về phòng mình. Vinh Thiển lấy dao khắc ra. Lúc trước phải mất bao nhiêu đêm cô hoàn thành tác phẩm này, bây giờ chính tay mình hủy nó cô cũng tuyệt nhiên không thấy tiếc nuối.

Dao trong tay Vinh Thiển từng chút một đè xuống. Lưỡi dao vô cùng sắc bén nhưng chỉ có thể gây ra vài vết xước trên bề mặt. Động tác Vinh Thiển nhanh hơn, từng nhát dao xuống nhanh hơn nhưng trong lòng cô chẳng dễ chịu hơn chút gì, chỉ như đang đâm vào vết thương của cô, khoét nó càng sâu thêm.

Nước mắt cô rơi xuống, Vinh Thiển dồn hết sức, mũi dao sắc nhọn đâm mạnh vào đến nỗi không thể rút ra được.

Cô tức giận quăng bức tượng xuống đất vỡ ra, mảnh vụn văng ra khắp phòng.

Vinh Thiển ngồi một lúc trên sàn nhà, không lâu sau bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập: “Thiếu phu nhân?”

”Sao vậy?” Cô cố nuốt cơn giận xuống, từ từ khôi phục bình tĩnh.

Vinh Thiển cắt ngang lời người giúp việc: “Chỉ là làm rớt mấy cái chén thôi, có gì phải ngạc nhiên.”

”Vậy để tôi vào dọn.”

”Không cần đâu!” Vinh Thiển khó khăn đứng dậy: “Bác đi làm cơm trưa đi, hôm nay tôi muốn ăn cá tuyết.”

”Vâng, vậy cô cẩn thận, nếu không cứ để chúng tôi quét dọn.”

”Tôi biết rồi.”

Vinh Thiển tìm được cái hộp đựng giày, cô dồn mấy mảnh vụn vào trong hộp.

Rác trong phòng ngủ cô cũng dọn luôn. Người giúp việc đang ở trong bếp chuẩn bị cơm trưa nên nhờ vú nuôi dọn dẹp mớ đồ ở sô pha. Bà ngẩng đầu lên lại thấy Vinh Thiển: “Thiếu phu nhân, để tôi đem vứt cho.”

”Không cần đâu!” Vinh Thiển xách đồ đi ra ngoài: “Bác cũng đã nói mà, vận động thích hợp sẽ tốt cho cơ thê.”

Vú nuôi cười cười, tiếp tục dọn dẹp.

Vinh Thiển mục đích đem đồ vứt ở thùng rác bên ngoài Đế Cảnh. Lúc trở vào chợt nhìn thấy căn phòng thủy tinh, cô bèn đi vào. Bên trong, trên bàn còn la liệt bút giấy và mấy tác phẩm của cô. Sau khi mang thai, Vinh Thiển rất ít đi tới đây, ba tháng đầu là do cơ thể không thoải mái, sau này là cũng lười đi.

Không có nhiều thời gian ở đây mà đa sầu đa cảm, Vinh Thiển đóng sập cửa phòng thủy tinh xong bước nhanh về phòng mình.

Cô đã tìm được hộ chiếu và chứng minh nhân dân. Cô không cầm theo thẻ Lệ Cảnh Trình cho cô, có mang theo dùng anh cũng sẽ lần theo số tiền chi tiêu mà tìm ra nơi cô ở.

Khi Vinh Thiển thu dọn đồ đạc, tay vẫn còn run run. Trước khi ra khỏi cửa lại không yên lòng, cô vội vàng gọi điện cho Lâm Nam.

Lâm Nam nghe cô nói xong vội vàng thò đầu từ trong chăn ra: “Thiển Thiển, không phải chứ, đi chơi ư? Tớ, tớ chưa chuẩn bị thứ gì cả. Ba mẹ tớ cũng không cho đâu.”

”Lâm Nam, khi nào ở trên máy bay rồi tớ sẽ từ từ giải thích cho cậu. Tớ không nói với ai cả, chỉ có thể nói cho cậu thôi.”

”Thế đã xảy ra chuyện gì?” Lâm Nam kinh hãi.

”Tớ bây giờ sẽ ra sân bay, cậu mau qua đó đi. Mang theo chứng minh nhân dân, không cần mang gì khác. Chúng ta đi tới đó trước hãy nói chuyện.”

Từ sự gấp gáp trong giọng cô, Lâm Nam nghe được có điều không thích hợp. Không nói hai lời. cô vén chăn lên: “Được, gặp ở sân bay!”

Vinh Thiển cúp điện thoại, cố tỏ ra không có gì, cô cầm túi xách xuống lầu. Vú nuôi thấy cô muốn đi ra ngoài: “Thiếu phu nhân, cô đi đâu vậy?”

”Tôi đi mua sắm, sẵn tiện đi dạo luôn.”

”Để tôi đi với cô!”

Mấy ngày này, cô đi đâu vú nuôi đều đi theo như hình với bóng.

”Không cần đâu, tôi bảo tài xế chở tôi đi.”

”Cái này cậu Lệ đã dặn rồi. Cô đang mang thai tôi cũng không an tâm. Hay để tôi gọi điện thoại cho cậu Lệ?”

Vinh Thiển nghe vậy chỉ có thể thôi: “Thôi khỏi, anh ấy có nhiều chuyện phải làm ở công ty. Nếu bác thực sự không yên tâm vậy cứ đi theo đi.”

”Dạ.”

Vú nuôi cầm lấy cái túi bên cạnh đi ra cửa. Tài xế chở hai người đến một trung tâm thương mại. Vinh Thiển trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể biểu lộ ra. Cô bước đi chậm chậm rì rì: “Tôi đi mua mấy bộ đồ, lúc ở cữ cũng không thể mặc đồ quá xấu được.”

Vú nuôi theo phía sau: “Thiếu phu nhân, e là không được đâu. Thời gian ở cữ tốt nhất vẫn nên mặc đồ phụ nữ có thai cho thoải mái.”

”Bác xem cái áo lông này nhìn đẹp chưa kìa!.”

”Kiểu dáng này khi cho bú bất tiện lắm.”

”Tôi sẽ thử.” Vinh Thiển cầm liền mấy bộ. Phòng thử đồ chật ních người nên phải xếp hàng.

Thật lâu mới tới lượt cô đi vào, vú nuôi vẫn canh ngoài cửa. Bên trong Vinh Thiển thử đồ, một lúc lâu sau có tiếng cô nói: “Tôi lấy số nhỏ quá, bác mau giúp tôi đi lấy số lớn hơn một chút đi, với lấy màu xanh lá cây ấy!”

Vú nuôi đưa mắt nhìn, nhân viên phục vụ ai cũng đang bận tiếp khách, không có thời gian rảnh tay.

Bà nghĩ thầm, chắc sẽ không có việc gì, phòng thử đồ nhỏ như vậy chắc sẽ không xảy ra chuyện gì. Người vú nuôi vâng một tiếng rồi bước tới mấy giá quần áo tìm đồ.

Vinh Thiển vén màn ra, thấy bên ngoài chật ních người chờ thử đồ. Cô cầm mấy bồ đồ bước nhanh ra ngoài, người vú nuôi vẫn chưa phát hiện ra. Vinh Thiển nhét đồ tới tận tay nhân viên cửa hàng: “Cảm ơn.”

Cô mặc áo khoác và đội mũ. Ở cửa phía nam, cô đón xe chạy thẳng ra sân bay.

Lâm Nam cũng mới đến, hai người tới gặp nhau ở chỗ hẹn.

Lâm Nam kéo cái túi, lúc tới nơi cũng vội vội vàng vàng, tóc lộn xộn như cái ổ chó.

”Thiển Thiển.”

Vinh Thiển kéo tay cô đi mua vé máy bay.

Cầm được vé trong tay rồi Vinh Thiển mới thở phào. Phải đi vội hơi lâu nên bụng cô có hơi khó chịu. Lâm Nam đỡ cô đi tới bên kia ngồi xuống: “Còn khá lâu mới tới giờ kiểm tra an ninh, cậu mau nghỉ ngơi đi.”

Vinh Thiển thở phì phò: “Lâm Nam, chờ đến khi bay tới kia rồi tớ sẽ đi gặp ông ngoại. Tớ sẽ sắp xếp cho cậu đi chơi mấy ngày nhưng cậu đừng nói cho bất kì ai là tớ đi đâu.”

”Thiển Thiển, rốt cuộc cậu đang làm gì vậy?”

”Tớ không muốn ở cùng Lệ Cảnh Trình nữa.”

”A? A?” Lâm Nam kêu liên tiếp hai tiếng kinh ngạc: “Rốt cuộc là làm sao?”

”Hiện tại không thể nói rõ hết với cậu được, chờ bay tới kia rồi hãy nói.”

---

Trong trung tâm, khi người vú nuôi quay lại phát hiện không có Vinh Thiển ở đó thì vô cùng hốt hoảng, tìm hết xong lại nhờ loa thông báo, lúc này mới nhớ ra vội gọi điện cho Lệ Cảnh Trình.

Lệ Cảnh Trình vừa nghe xong quá sợ hãi. Anh vứt mớ văn kiện trong tay xuống, vừa cúp điện thoại ra khỏi phòng liền nhận được một tin nhắn đa phương tiện.

Ngón tay anh mở tin nhắn. Đó là ảnh chụp ở sân bay, chụp hình Vinh Thiển đang ở mua vé.

Lệ Cảnh Trình không kịp suy nghĩ nhiều, đi tới bãi xe lấy xe.

---

Vinh Thiển nhìn đồng hồ, vẫn chưa bắt đầu kiểm tra an ninh, chỉ cần vào trong cánh cửa kia, cô không cần phải sợ.

Cô nơm nớp lo sợ nhìn phía ngoài, mặc dù nghĩ sẽ không có khả năng nhưng cô sợ Lệ Cảnh Trình đột nhiên chui ra.

Lâm Nam thấy thần sắc cô hoang mang, vội vàng giơ tay vỗ vỗ đầu vai cô: “Thiển Thiển, cậu thả lỏng đi!”

Chuyện năm đó, ngay cả người bạn thân nhất Vinh Thiển cũng không kể. Cô dựa vào vai Lâm Nam: “Cám ơn cậu, Lâm Nam! Để cậu bộ dáng như vậy mà vội vã tới đây.”

”Khách sáo cái gì chứ. Tớ nói rồi, bất cứ lúc nào tớ cũng có thể chạy đi cùng trời cuối đất với cậu mà.”

Lệ Cảnh Trình lao như gió thẳng một đường. Anh nhớ tới sự bất thường tối hôm qua của Vinh Thiền, trong lòng bồn chồn. Cô trốn vú nuôi, chẳng lẽ cô định lén bỏ đi?

Lệ Cảnh Trình một tay gác ra ngoài cửa xe. Gió lạnh ngắt táp mạnh vào mặt hắn. Anh càng lúc sốt ruột, nghĩ đến chuyện cô mang thai chạy tới chạy lui, hận mình bây giờ không thể bay tới ngay cạnh người cô.

Tới sân bay, Lệ Cảnh Trình lấy điện thoại di động xem, nhìn kỹ bức ảnh.

Xác định Vinh Thiển đang ở lầu hai, anh bước nhanh lên, tìm khắp bốn phía.

Vinh Thiển nhịn không được cứ nhìn đồng hồ, sốt ruột đến nỗi mồ hôi chảy cả trán.

Lâm Nam ngẩng đầu nhìn xa xa, nhìn phớt một cái, cô đột nhiên nhìn thấybóng dáng ai: “Thiển Thiển, không phải là Lệ Cảnh Trình đó chứ?”

Vinh Thiển quá sợ hãi quay đầu lại nhìn, quả nhiên là Lệ Cảnh Trình.

Anh cách ngay chỗ cô không xa, mặc tây trang đen với áo sơ mi trắng toát. Dáng người cao lớn giữa đám đông lộn xộn nhốn nháo chỉ cần liếc một cái cũng thấy được.

Vinh Thiển sợ đến nỗi bật người dậy thế nhưng không kịp nữa rồi. Nếu bây giờ cô hốt hoảng chạy, nếu bị Lệ Cảnh Trình bắt gặp sẽ rước lấy nghi ngờ. Cô ép mình tỉnh táo lại, tim như nhảy tới cổ họng, mạch suy nghĩ trở nên hỗn độn.

Lâm Nam kéo kéo tay cô:“Thiển Thiển, bắt đầu kiểm tra an ninh rồi!”

-----
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện