“Vương, sắc trời đã tối rồi, có câu nói giặc cùng đường chớ truy. Lần này chúng ta đã đuổi theo bọn chúng gần hai trăm dặm, lại thêm việc luân phiên công thành, binh lính thật sự đã quá mệt mỏi, nếu hai vạn Nam quân quay lại tập kích, lấy tám ngàn kỵ binh của chúng ta, vô luận về phương diện nhân số hay về phương diện địa lý đối với chúng ta cũng đều cực kỳ bất lợi. Không bằng chúng ta cứ về Thịnh thành trước, tập trung đại quân lại rồi đuổi theo cũng chưa muộn!”

Ánh mặt trời buổi chiều đã dần dần thu liễm, hoàng hôn âm u dần nhuộm khắp cả đại địa. Phía trên vùng đất hoang dã mênh mông, ngàn vạn thiết kỵ giống như một dải mây màu tím vụt qua. Một gã tướng lĩnh trẻ tuổi đang cố gắng đuổi theo thân ảnh một người đang rong ruổi dẫn đầu kia.

Người này dường như không nghe thấy lời nói ban nãy, vẫn cứ phóng ngựa như bay, mà đám binh lính phía sau thấy vậy cũng vung roi ngựa tới tấp, mau chóng đuổi theo.

“Vương…” Vị tướng lĩnh trẻ tuổi chỉ kịp gọi một tiếng đã bị kỵ đội từ phía sau chạy tới bao phủ, thanh âm của hắn cũng hoàn toàn bị nhấn chìm trong tiếng vó ngựa tựa như sấm nổ.

“Dừng!” Người cưỡi ngựa dẫn đầu kia đột nhiên hạ lệnh.

Ngay lập tức, tám ngàn kỵ binh đồng loạt dừng lại, tiếng hí của chiến mã vang vọng khắp thiên không.

Phía trước tám ngàn kỵ binh là một đầu tuấn mã toàn thân có màu đỏ đậm như lửa cháy, trên lưng nó có một vị nam tử đang ngồi. Hắn mặc một bộ khôi giáp màu tử kim, vóc người cao lớn tuấn lãng, dáng ngồi giống như đang ngồi trong Kim Loan Điện trên đỉnh của giang sơn, dù không hề mở miệng hay có động tác gì khác, thế nhưng trên người hắn luôn tỏa ra một loại khí thế ngạo thị thiên hạ! Loại khí thế này trong thiên hạ đương thời chỉ có một người sở hữu, đó chính là vương của Hoàng Quốc – Hoàng Triều!

“Vương!” Tên tướng lĩnh trẻ tuổi kia lập tức chạy tới bên người Hoàng Triều: “Chúng ta có trở về thành hay không?”

Hoàng Triều hơi nghiêng tai, giống như đang lắng nghe tin tức mà gió chiều đưa tới, lát sau, hắn khẽ mỉm cười, một nụ cười tự tin và kiêu ngạo.

“Trình độ của vị Đinh tướng quân Nam Quốc kia cũng chỉ đến mức này thôi sao? Thủ thành không xong liền suất lĩnh tàn binh bỏ chạy, lấy tư thái yếu đuối dẫn dụ Bổn vương khinh địch truy kích, đợi đến lúc truy binh mệt mỏi thì quay lại cho chúng ta một cái hồi mã thương. Bọn chúng nghĩ chỉ cần có ưu thế về quân số là có thể bắt sống hoặc giết chết Bổn vương hay sao? Cũng chỉ có như vậy thôi? Ài, đối thủ như vậy thật sự là rất không thú vị mà!” Lời này của Hoàng Triều cũng không hẳn là nói cho Đô úy Lê Tự ở bên cạnh nghe, là tự lầm bầm lầu bầu thì đúng hơn.

(Hồi mã thương: giả vờ thua chạy, nhử cho đối thủ đuổi theo thật sát sau lưng rồi bất ngờ quay ngựa tập kích trở lại)

Hai canh giờ trước, Tranh Thiên Kỵ của Hoàng Quốc đã công phá Thịnh thành của Nam Quốc, tướng quân thủ thành là Đinh Tây ngay lúc thành bị phá đã lập tức dẫn hai vạn tàn binh bỏ chạy theo hướng Vương Đô của Nam Quốc, Hoàng Triều sau khi biết được tin tức, không đợi đại quân toàn bộ vào thành đã suất lĩnh tám ngàn thiết kỵ gắt gao đuổi theo.

“Vương, Nam quân thật sự muốn quay đầu đột kích chúng ta? Nhưng lúc này…chúng ta chỉ mới mang theo tám ngàn kỵ binh mà thôi, bọn họ… Vương, hay là chúng ta lui về Trắc thành trước đi?” Lê Tự nghe vậy không khỏi lo lắng, nhíu nhíu mày nói.

Hoàng Triều liếc mắt nhìn vị Đô úy gần mười chín tuổi bên cạnh một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía trước: “Lê đô úy, có nhiều lúc, không phải cứ đông người là có thể chiến thắng.”

“Vương…” Lê đô úy vắt óc muốn nói ra vài câu khuyên bảo vương không nên đưa thân vào hiểm địa, thế nhưng đầu óc của hắn hình như thiếu khuyết tế bào tình cảm văn chương, suy nghĩ nửa ngày cũng chỉ phun ra được một câu: “Vương, vẫn xin ngài quay trở về Thịnh thành đi thôi, chờ sau khi liên hợp đại quân thì truy kích và tiêu diệt Nam quân cũng không muộn mà.”

Hoàng Triều nghe vậy cũng chỉ thản nhiên cười một tiếng, đó không phải là nụ cười tán thưởng đồng ý, cũng không phải là nụ cười trào phúng phỉ báng, đó là nụ cười của một cao thủ chơi cờ đã nắm giữ cục diện toàn thắng, đang dùng một loại ánh mắt vương giả ngạo nghễ nhìn một người không giỏi kỳ nghệ đang bị thế cờ mê hoặc ở bên cạnh.

Mặt trời từ từ khuất bóng, nhìn khắp bốn phía, màn đêm đã dần dần bao phủ toàn bộ đại địa. Bọn họ đang dừng chân trên một cánh đồng hoang vu, trong màn đêm mông lung, một ngọn đồi thật cao cách đó mười trượng mơ hồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Bổn vương từ trước đến nay chỉ toàn điều quân tấn công địch, chưa bao giờ có ý sợ địch mà lui về phía sau!” Hoàng Triều vung tay lên, chỉ về phía đồi núi cách đó mười trượng: “Chúng ta đi qua đó!”, nói xong lập tức phóng ngựa phi nhanh, tám ngàn thiết kỵ cũng theo sát phía sau.

Bụi đất trên đồi núi bay lên mù mịt, mơ hồ có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía trước.

“Trường thương!” Thanh âm của Hoàng Triều cực thấp, thế nhưng vẫn có thể truyền rõ ràng vào trong tai mỗi binh lính. Tức khắc, trường thương của tám ngàn kỵ binh đồng loạt giương về phía trước.



Tiếng vó ngựa như tiếng mưa rơi dày đặc dần dần đến gần, khi sắp tới chân núi, Nam quân vốn đang tháo chạy bỗng nhiên dừng lại.

“Tướng quân?” Một gã tướng lĩnh ăn mặc như phó tướng nghi hoặc nhìn về phía người chủ soái hạ lệnh dừng lại – Đinh Tây, cũng chính là vị tướng quân trấn thủ Thịnh thành kia. Thật vất vả mới khiến cho đại quân có đủ dũng khí quay đầu tập kích quân địch, phải thừa cơ hội này làm cho quân địch trở tay không kịp mới đúng, chứ bây giờ một chút bóng dáng của Tranh Thiên Kỵ cũng chưa thấy thì hạ lệnh dừng lại làm cái gì đây? Vị Đinh tướng quân của Nam Quốc này là lão tướng đã nhập ngũ tận ba mươi năm, từ trước đến nay đều lấy việc hành quân cẩn thận mà nổi danh. Hắn từng ba lần lĩnh quân xâm nhập vương vực, mỗi trận chiến đều sẽ công phá một tòa thành trì, thế nhưng lần này dưới thế công mãnh liệt của Hoàng Triều, hắn hoàn toàn không có năng lực đánh trả, chỉ có thể trơ mắt nhìn đại môn của Thịnh thành bị Tranh Thiên Kỵ phá tan. Anh danh một đời cứ như thế bị khí phách của Hoàng Triều đạp nát thành tro bụi, điều duy nhất hắn có thể làm lúc đó chính là dẫn dắt tàn binh chạy trốn. Hắn vẫn luôn cảm thấy không cam lòng, bởi vậy định bụng sẽ cho Hoàng Triều một ít giáo huấn trước khi rời đi, nếu không khi chạy trốn tới Vương Đô, hắn còn mặt mũi nào mà đi gặp Đại vương?!

“Tướng quân…” Tên phó tướng bên cạnh gọi hắn.

Đinh Tây phẩy tay ngắt lời tên phó tướng, sau đó từ trên lưng ngựa nhảy xuống, thân thủ thoạt nhìn vẫn khá là mạnh mẽ. Hắn ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát mặt đất, chỉ là trong bóng đêm không có ánh sao như thế này, muốn phân biệt các loại dấu vết quả thật rất khó khăn.

“Mau đốt lửa lên!” Phó tướng phân phó cho đám binh lính, chỉ chốc lát sau, vô số ánh đuốc bùng lên, trên cánh đồng hoang vu chợt xuất hiện một tầng ánh lửa đỏ hồng.

Nương theo ánh lửa chiếu rọi, Đinh Tây chăm chú quan sát dấu vết, đợi sau khi xác nhận đây là dấu vết do vó ngựa thiết kỵ tạo thành, trong lòng hắn không biết vì sao đột nhiên dâng lên một cảm giác khủng hoảng chưa từng có, khiến hắn không tự chủ được mà đứng bật dậy.

“Tướng quân, sao rồi?” Phó tướng thấy thần sắc của hắn như thế, không khỏi mở miệng hỏi.

“Bọn họ đã đến nơi này, nhưng chúng ta lại không hề thấy, chẳng lẽ…” Đinh Tây thì thào nói.

Hắn còn chưa nói hết câu, một thanh âm tươi sáng đã vang lên: “Đinh tướng quân, ngươi quả nhiên không làm cho Bổn vương thất vọng!”

Thanh âm kia khiến cho Nam quân đều dời mắt nhìn sang, chỉ thấy trên đồi núi cao cao, một mảnh ngân quang dưới ánh lửa mông lung chiết xạ ra từng tia sáng rực rỡ. Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi, thanh âm kia lại tiếp tục vang lên, mang theo khí thế ngạo nghễ quyết tuyệt không gì sánh kịp: “Các huynh đệ, tiến lên! Hãy san bằng hết tất cả các chướng ngại trên con đường đến Thương Mang Sơn cho Bổn vương!”

Lời vừa ra, những tiếng hô “ô ô” tràn ngập sức mạnh đồng thời vang lên, tiếng vó ngựa như tiếng sấm nổ, tám ngàn quân của Tranh Thiên Kỵ giống như một cơn thủy triều màu tím cuồn cuộn quét ngang!

“Nhanh lên ngựa!” Đinh Tây thấy vậy, cuống quít quát lên. Sự dũng mãnh của Tranh Thiên Kỵ hắn đã sớm được lĩnh giáo, giờ phút này bọn họ lại còn mượn thế núi cao để lao xuống, cái loại trùng kích mãnh liệt này, cho dù là tường đồng vách sắt cũng không ngăn cản được!

Tốc độ của cơn thủy triều tím rất nhanh, trong nháy mắt đã vọt tới trước mặt bọn họ, binh lính Nam Quốc còn chưa kịp leo lên lưng ngựa thì đã bị bao phủ trong dòng người, mà đám binh lính đã kịp trèo lên lưng ngựa cũng không tốt hơn bao nhiêu. Những mũi thương sắc bén dẫn đầu trong màn thủy triều tím, đâm thủng những rào cản cản trở thế công của bọn họ! “Boong boong”, gót sắt giẫm đạp, san bằng hết thảy chướng ngại vật trên mặt đất… trong làn thủy triều tím mơ hồ đã xuất hiện màu đỏ!

“Mau lui lại!” Đinh Tây quả quyết hạ lệnh. Đây không phải là do hắn yếu đuối không dám nghênh địch, đây là vì hắn biết rõ, dưới sự sắc bén mạnh mẽ của Tranh Thiên Kỵ, cứng đầu đi nghênh địch cũng chỉ làm tăng số lượng binh lính tử trận mà thôi!

Binh lính Nam Quốc vốn đã bị sát khí bén nhọn và sự xuất hiện bất thình lình của địch nhân dọa tới mức hồn phi phách tán, vừa nghe được mệnh lệnh của chủ soái, bọn họ nhất thời bỏ chạy tứ tán, không quan tâm đao kiếm bị rớt, không quan tâm mũ giáp bị lệch, cũng mặc kệ đồng bạn có bị ngã ngựa hay không… Trong đầu bọn họ chỉ còn một suy nghĩ là phải bỏ chạy, chạy tới nơi dòng thủy triều kia không thể đuổi tới…

“Trốn sao? Con mồi mà Bổn vương nhìn trúng từ trước tới nay không hề có chuyện chạy thoát!” Hoàng Triều nâng cao bảo kiếm: “Các huynh đệ! Trận chiến này mà thắng, Bổn vương sẽ ban thưởng cho các ngươi mỗi người ba bàn rượu ngon!”

“Uống!” Một tràng thanh âm vang lên, chấn rung cả cánh đồng hoang vu.

Trong tiếng hô tràn ngập khí phách kia, bóng người khôi vĩ đang cưỡi ngựa kia vẫn sừng sững đứng, một đạo kiếm quang sáng chói mang theo khí thế ngất trời từ trên đỉnh núi bay vụt xuống. Một đường bay qua, Vô Tuyết bảo kiếm trong tay liên tục lóe ra hàn quang, một dòng sông máu cứ như thế lẳng lặng mở ra!

“Tướng quân, đi mau!” Phó tướng mặc dù hạ lệnh rút lui, thế nhưng chính hắn vẫn đứng nguyên tại vị trí chủ soái.

“Diêu phó tướng, bản tướng đã không có đường lui nữa rồi.” Đinh Tây quay đầu lại nhìn vị phó tướng vẫn đang thúc giục mình, giờ khắc này, vẻ mặt hắn không ngờ lại vô cùng bình tĩnh.

“Tướng quân…” Diêu phó tướng nhìn vẻ mặt của chủ soái, một cỗ điềm xấu lặng lẽ dâng lên trong lòng, cảm giác này dường như còn đáng sợ hơn so với đám địch nhân cường đại trước mắt kia.

Đinh Tây lẳng lặng rút bội đao treo trên thắt lưng ra. Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve thanh bảo đao đã cùng mình chém giết hơn mười năm này, trên gương mặt tràn ngập vẻ quyến luyến và ấm áp.

“Bản tướng không vợ không con, không nhà không cửa, chỉ có duy nhất một thanh đao này…” Hắn hơi dùng sức siết chặt chuôi đao, quay đầu nhìn về phía tên phó tướng đã đi theo mình ba năm: “Diêu phó tướng, bản tướng sẽ tự mình đi “nghênh đón” Hoàng vương, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của hắn, đến lúc đó, ngươi suất lĩnh Lôi Nỗ đội…trăm nỗ cùng bắn! Nhớ kỹ, tuyệt đối không được có một chút do dự nào, bất luận phương hướng mà cung nỗ nhắm đến là binh lính của Nam Quốc, hay là…bản tướng!”

“Tướng quân!” Diêu phó tướng nghe vậy không khỏi khiếp sợ kêu lên.

Đinh Tây khoát khoát tay, dời mắt nhìn về phía trước. Trong trăm ngàn kỵ binh chỉ có một người có khí thế áp đảo hết thảy, thân ảnh cao ngạo kia giống như đang nắm trong tay khí thế của trời cao, trong ánh lửa nhàn nhạt, quang mang mà người kia phát ra vừa huyễn lệ lại vừa mãnh liệt, phảng phất như từ chín tầng trời trở về!

“Có thể cùng người như vậy chết chung một chỗ, đó cũng là một loại vinh quang!”

Trong cặp mắt già nua của Đinh Tây giờ phút này lại bắn ra quang mang nóng rực mà hưng phấn của tuổi trẻ: “Sau khi trăm nỏ cùng bắn, bất luận phía trước thắng bại sống chết như thế nào, ngươi cũng phải tức tốc mang đội rời đi, có thể mang theo bao nhiêu người thì mang theo bấy nhiêu người! Các ngươi không cần trở về Vương Đô, vương tuyệt đối sẽ không tha cho các ngươi! Các ngươi đi Nha thành tìm Thác Bát tướng quân, như thế may ra còn giữ được một mạng!” Vừa dứt lời, hắn liền nâng bảo đao vỗ mạnh lên người chiến mã. Chiến mã hí vang, lập tức triển khai bốn vó chạy như bay về phía trước.

“Lôi Nỗ đội chuẩn bị!” Nhìn theo bóng lưng quyết tuyệt của lão tướng quân, Diêu phó tướng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, quả quyết hạ lệnh.



Ngày hai mươi lăm tháng tám, Phong Vân Kỵ công phá Du thành của Bạch Quốc.

Đồng thời, Mặc Vũ Kỵ vẫn an tĩnh trú đóng bên ngoài Bạch Đô rốt cục cũng có hành động.

“Vương, theo tình báo chúng ta dò la được, bên trong Bạch Đô hiện tại có gần năm vạn Bạch quân, bằng binh lực của quân ta, muốn công phá này thành quả thật không cần tốn nhiều sức lực.” Trong vương trướng, đầu ngón tay của Nhâm Xuyên Vũ nhẹ nhàng vẽ một vòng lên bản đồ, giống như Bạch Đô này đã là vật trong túi.

“Bạch Đô hiện tại sở dĩ chỉ còn gần năm vạn đại quân là bởi vì hai vị công tử của Bạch Quốc đã đem quân tụ tập ở Uyển thành, Vũ thành, Nguyên thành và Quyên thành của vương vực. Nếu bọn họ lĩnh quân chạy về cứu Bạch Đô, vậy chúng ta sẽ không còn thoải mái như vậy đâu.” Hạ Khí Thù nhanh chóng hắt một bát nước lạnh lên đầu hắn.

“Ha ha… Hai vị công tử tuyệt đối không thể, bọn họ không dám trở về cứu viện lúc này đâu.” Nhâm Xuyên Vũ không để ý mà nở nụ cười, cười đến mức vô cùng giảo hoạt.

Đoan Mộc Văn Thanh liếc Nhâm Xuyên Vũ một cái, khẽ nhíu mày, hắn thật sự không thích vẻ tươi cười này chút nào. Hắn dời mắt nhìn về phía Lan Tức đang ngồi trên vương tọa: “Vương, lần này chúng ta cường công hay vẫn tiếp tục bao vây tiêu diệt?”

Lời vừa nói ra, bốn người còn lại cũng lập tức dời mắt nhìn về phía Lan Tức nãy giờ vẫn ngồi yên không nói.

“Không cần cường công.” Lan Tức lắc nhẹ ngón tay, chỉ là một động tác nhỏ như vậy thôi nhưng lại vô cùng đẹp, giống như thứ mà hắn đang lắc lư không chỉ là một ngón tay, mà là một ngón tay đang mân mê chiếc vòng trân châu trên trán của mỹ nhân vậy, ôn nhu mà đa tình.

Dưới cái nhìn chăm chú của thuộc hạ, Lan Tức đem ngón tay dài thu hồi. Bốn ngón tay trắng nõn tựa như một đóa tuyết lan nhẹ nhàng đặt lên gò má như mỹ ngọc tạc thành. Thanh âm nhàn nhạt tựa như lời thì thầm của u lan, vô luận nói ra cái gì cũng đều là ngôn ngữ của loài lan, vừa thơm ngát lại vừa êm tai đến cực điểm.

“Chúng ta vây thành, hơn nữa chỉ vây ba mặt thôi.”

Nghe được lời này, ánh mắt của Nhâm Xuyên Vũ sáng lên nhìn về phía Lan Tức, tập trung tinh thần để lĩnh hội.

“Vây ba mặt? Vì sao còn chừa lại một mặt? Ngài không sợ Bạch vương trốn thoát hay sao?” Nhâm Xuyên Vân nghi ngờ hỏi lại.

“Ai, thợ săn thú khi giăng lưới còn mở ra ba mặt, huống chi hắn cũng có nhân nghĩa chi sư đối với ta, ta há có thể đuổi tận giết tuyệt hay sao?” Lan Tức thở dài một hơi, bộ dáng vô cùng cảm khái, vẻ mặt ưu tư kia cho dù ai nhìn vào cũng đều cảm động với tấm lòng thiện lương của hắn: “Cho nên một trận chiến này nếu như hắn trốn, Bổn vương tuyệt đối sẽ không truy kích.” Dứt lời, hắn đưa mắt nhìn sang chư tướng, ý tứ rất rõ ràng, Bổn vương không truy, cho nên các ngươi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.

Đoan Mộc Văn Thanh cùng Nhâm Xuyên Vân hai mặt nhìn nhau, bọn họ đi theo vương hơn mười năm, đương nhiên còn lâu mới tin cái lý do này!

Hạ Khí Thù cúi đầu mỉm cười, cũng không nói thêm cái gì, còn Kiều Cẩn thì thu hồi thanh trường kiếm đang cầm trong tay: “Nếu hắn không trốn thì sao? Nếu Bạch vương quyết tâm tử thủ đô thành, thề sống chết một trận thì sao?”

“Hắn đương nhiên sẽ chạy trốn.” Người trả lời là Nhâm Xuyên Vũ, trên mặt hắn vẫn giữ nguyên cái nụ cười giảo hoạt đắc ý như vừa ăn vụng được hồ đào kia: “Hắn nhất định phải trốn.”

Chân mày Kiều Cẩn chau lại, liếc mắt nhìn Nhâm Xuyên Vũ một cái, sau đó hình như cũng công nhận lời của hắn, không nói thêm gì nữa.

Đoan Mộc Văn Thanh nhíu chặt đôi mày rậm nhìn Nhâm Xuyên Vũ, mỗi khi trên mặt hắn lộ ra loại nụ cười này cũng có nghĩa là một mưu kế nào đó đã thành công. Đoan Mộc Văn Thanh là người có tính cách ngay thẳng nhất trong tứ tướng, đối với con người chỉ toàn âm mưu quỷ kế như Nhâm Xuyên Vũ, vì là cùng phe nên hắn mới không trách móc hay phản đối, nhưng muốn hắn thích những mưu kế đó, chuyện này hoàn toàn không có khả năng rồi.

Đối với hàm nghĩa trong ánh mắt của Đoan Mộc Văn Thanh, Nhâm Xuyên Vũ chỉ tùy ý nhún vai cười cười.

“Lần này tốt nhất đừng nên tạo ra thương vong quá lớn, cho dù là đối với quân ta hay đối với Bạch quân cũng vậy.” Lan Tức bỗng nhiên lên tiếng, con ngươi đen như mực liếc về phía Nhâm Xuyên Vũ. Ánh mắt giống như biển đen sâu thẳm kia tựa hồ đang cất dấu cái gì đó.

“Xin vương yên tâm, lần công chiếm Bạch Đô này tuyệt đối không phải là một cuộc chiến thảm khốc.” Nhâm Xuyên Vũ đứng dậy cúi đầu, hướng Lan Tức cam đoan: “Thần nhất định sẽ đem hết khả năng của mình để hoàn thành ý nguyện của vương!”

“Ừ.” Lan Tức thản nhiên vuốt cằm, sau đó lại nói: “Đại quân muốn chiến thắng, vậy lương thảo và vũ khí tuyệt đối không thể thiếu, bất luận là cho Mặc Vũ Kỵ hay là cho Phong Vân Kỵ.” Ánh mắt lần này lại chuyển sang Hạ Khí Thù.

“Thần đã biết, thần nhất định sẽ an bài thỏa đáng.” Hạ Khí Thù đứng dậy nói.

“Vậy là tốt rồi.” Lan Tức khoát tay: “Các ngươi đều lui xuống chuẩn bị đi.”

“Vâng, chúng thần xin cáo lui.” Năm người khom lưng lui ra.

Phía cuối của trận doanh Phong quân có một cái lều nhỏ, đó chính là nơi ở của Phượng Tê Ngô cô nương – ca giả của Tức vương.

“Phượng tỷ tỷ, tỷ hát cho ta nghe có được không?” Thanh âm trong trẻo mang theo một tia khẩn cầu yếu ớt.

Trong lều, Phượng Tê Ngô một thân thanh y đang ngồi trên giường gấm, tay dùng khăn lụa tỉ mỉ lau chùi cây tỳ bà, còn Lang Hoa một thân quần áo màu lửa đỏ thì ngồi dưới đất sát mép giường ngẩng đầu nhìn Phượng Tê Ngô.

Khi đại quân Hắc Phong, Bạch Phong phân quân mà đi, theo lý thì vị hôn thê Lang Hoa của tướng quân của Phong Quốc là Tu Cửu Dung phải đi theo Phong quân mới đúng, nhưng không ngờ Phong vương lại đem nàng đưa tới lều của Phượng Tê Ngô, chỉ bỏ lại một câu: “Nàng ở cùng một chỗ với Phượng cô nương có vẻ rất tốt.”

Tốt ư? Đến bây giờ chính nàng cũng không biết nữa. Chỉ là mỗi lần Lang Hoa tâm phiền ý loạn, nôn nóng bất an, sợ hãi không thôi, Phượng Tê Ngô đều sẽ ngồi một bên, hoặc đàn một khúc tỳ bà, hoặc xướng lên một khúc thanh ca, những lúc như vậy, Lang Hoa sẽ lẳng lặng dựa vào người Phượng Tê Ngô, giống như một con mèo con lười biếng nằm ngủ trưa bên bờ hồ.

Phượng Tê Ngô lạnh lùng ít nói, Bạch Lang Hoa hoạt bát nhiệt tình, hai người này đều là hai vị mỹ nhân khác nhau về cả bề ngoài và tính cách, tụ lại một chỗ liền tựa như một bức Bích Thủy Hồng Liên Đồ, nhịp nhàng phối hợp với nhau, vừa thanh lệ lại vừa lộng lẫy, vừa diễm lệ lại vừa đáng yêu.

“Phượng tỷ tỷ, tỷ hát đi có được không?” Lang Hoa đẩy nhẹ đôi tay ngọc vẫn đang chuyên tâm lau chùi cầm huyền.

“Mỗi ngày muội đều muốn ta phải hát cho muội nghe, muội cũng không phải là tiểu hài tử không ngủ yên mà.” Phượng Tê Ngô không nóng không lạnh đáp.

“Nhưng mà…nhưng mà trong lòng người ta đang rất loạn đó.” Lang Hoa buồn rầu vỗ vỗ đầu: “Ta cũng không biết tại sao trái tim của ta hôm nay cứ đập thình thịch, ta…ta rất sợ hãi, Phượng tỷ tỷ, phụ vương…phụ vương của ta, không biết người có sao không…”

Đôi tay đang lau chùi cầm huyền rốt cục cũng dừng lại, nhãn quang lạnh lùng thoáng nhìn về phía cô gái một thân hỏa hồng u phục, trên trán đeo một chuỗi bạch ngọc kia, trong lòng không chút tiếng động thở dài một hơi.

“Phượng tỷ tỷ, phụ vương của ta, người…người sẽ chết sao?” Mặc dù sợ hãi, thế nhưng rốt cục nàng vẫn nói ra. Chữ “chết” vừa bật ra, một chuỗi nước mắt liền chảy xuống đôi gò má, nàng vội nâng cánh tay nhỏ bé trắng như tuyết lên lau đi. Nhìn mỹ nhân nước mắt tràn mi, đôi mắt to lộ ra vẻ kinh hoảng, cho dù là ai nhìn thấy cũng sẽ thương xót không thôi: “Phượng tỷ tỷ, ta rất sợ phụ vương sẽ chết, nhưng mà ta…nhưng mà ta…ta cái gì cũng làm không được…ta rất…”

“Ai.” Phượng Tê Ngô thở dài ra tiếng, vươn tay xoa xoa cái đầu đang gối lên đùi mình: “Không cần lo lắng, Tức vương tuyệt đối sẽ không sát hại phụ vương của muội đâu.”

“Ừm.” Lang Hoa nhẹ nhàng gật đầu, nhưng khuôn mặt vẫn mang theo vẻ ưu sầu: “Vừa rồi Nhâm quân sư cũng có bảo ta không cần phải lo lắng, hắn nói Tức vương luôn mong muốn thiên hạ thái bình, tuyệt đối không phải hạng người thị sát hiếu chiến, cho nên mặc kệ trận chiến này như thế nào, binh lính Phong Quốc sẽ không có nửa điểm bất kính với phụ vương, đương nhiên lại càng không giết hắn… nhưng mà lòng ta vẫn còn rất loạn, cho nên tỷ tỷ có thể hát cho ta nghe được không? Chỉ cần nghe tỷ tỷ hát, ta sẽ quên đi tất cả sợ hãi.”

Phượng Tê Ngô nhìn nàng, sau đó tiếp tục công việc lau chùi cầm huyền: “Tâm của muội loạn là vì Tu tướng quân.”

“Cái…cái gì… Không phải đâu!” Lang Hoa theo phản xạ ngẩng đầu thét chói tai, màu sắc của gương mặt trong nháy mắt đã giống hệt bộ xiêm y, xinh đẹp tựa như ánh bình minh nơi chân trời.

Tay ngọc của Phượng Tê Ngô hơi dừng lại, quay đầu nhìn nàng, thản nhiên nói: “Bản lĩnh của Tu tướng quân rất cao, muội không cần lo lắng.”

“Hắn…ta đây đâu thèm lo lắng cho hắn chứ! Ta là đang lo cho phụ vương! Lo cho an nguy của Bạch Quốc!” Lang Hoa vội vàng cãi lại, thế nhưng khuôn mặt đỏ rực cùng ánh mắt lấp lánh ánh nước kia đã hoàn toàn bán đứng nàng.

Nhìn gương mặt thẹn thùng cùng vẻ mặt như mừng như giận kia, thần sắc lãnh diễm của Phượng Tê Ngô không khỏi toát ra một tia tươi cười nhợt nhạt, nhiều thêm một phần xinh đẹp mềm mại.

“Tu tướng quân sẽ là một người phu quân tốt, muội rất có phúc khí đấy.” Thanh âm lạnh lùng vang lên, mang theo một tia hân hoan cùng với một tia…buồn bã.

“Hắn…hắn…” Lang Hoa rất muốn nói vài câu tuyệt tình để chứng minh chính mình cũng không thèm để ý đến cái tên Tu Cửu Dung kia, nhưng khi khuôn mặt của hắn vừa hiện ra trong đầu, trong lòng nàng lại xuất hiện cảm giác đau, khiến nàng không tự chủ được mà nâng tay vỗ vỗ ngực. Nàng tựa hồ đang vỗ về trái tim đau đớn, cũng tựa hồ đang vượt qua thời không xa xôi mà vỗ về khuôn mặt kia, vỗ về vết sẹo khiến nàng thương tâm ấy!

Nhìn các loại biểu tình xẹt qua trên mặt Lang Hoa, Phượng Tê Ngô đặt chiếc khăn lụa sang một bên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy một cái. Cầm huyền lập tức phát ra một tiếng “Oong” nho nhỏ.

“Muội muốn nghe bài gì?”

“A?” Lang Hoa có chút mờ mịt, sau đó giống như bừng tỉnh: “Vậy hát…vậy hát… Đúng rồi, tỷ hãy hát cái bài gì mà “trộm chén của Long Vương, cướp hàn băng vạn năm” ấy!”

“Cái kia sao…” Phượng Tê Ngô cúi đầu nhìn cây đàn: “Đó là Túy Tửu Ca của Phong vương.”

“Là Phong vương viết?” Đôi mắt hạnh lập tức bắn ra quang mang sùng bái: “Vậy tỷ mau hát đi, bài ấy nghe rất hay! Tỷ tỷ, hay là chúng ta vừa hát vừa phẩm rượu đi? Phẩm Lâm, nhanh mang rượu đến!”

“Phốc xích!” Nhìn người trước mắt trong nháy mắt đã nhảy nhót vui vẻ trở lại, Phượng Tê Ngô nhẹ nhàng cười, cũng không trả lời, bàn tay mềm nhẹ gảy một cái, mở miệng hát:

“Văn quân huề tửu tây vực lai, ngô khai sài môn tảo bồng kính.

Tiên thâu long vương dạ quang bôi, tái thải thiên sơn vạn niên băng.

Do thị lâm thủy chiếu phù dong, thanh ti y cựu mi lung yên…” (bài này chương trước đã có dịch nghĩa nên tiểu Dạ không ghi lại nữa nhé:3)

Tiếng tỳ bà hòa cùng tiếng hát phiêu tán trong lều, thời điểm Phẩm Lâm bưng rượu ngon tiến vào, khúc ca kia liền nương theo cửa lều lặng lẽ bay ra…

Hoàng cung Bạch Đô.

Hai cánh cửa đóng chặt của Di Đạm Cung nhẹ nhàng mở ra, lộ ra Bạch vương đang đứng sừng sững như một pho tượng giữa đại điện.

“Đại vương.” Nội vụ tổng quản Cát Hồng tiêu sái tiến vào đại điện.

“Vẫn chưa có tin tức gì sao?” Bạch vương không quay đầu lại, hỏi.

“Tạm thời còn chưa có tin tức trở về của hai vị công tử.” Cát Hồng cúi đầu đáp.

“Hừ!” Bạch vương lạnh lùng hừ một tiếng: “Chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không có tin tức!”

“Đại công tử, Tứ công tử có thể là trên đường trở về gặp chuyện trì hoãn, có lẽ ngày mai đại vương sẽ nhìn thấy bọn họ suất lĩnh đại quân hồi đô.” Cát Hồng vẫn như cũ cúi đầu nói.

Bạch vương nghe vậy nặng nề thở dài: “Cát Hồng, ngươi không cần phải an ủi Bổn vương nữa, hai tên nghiệt tử kia chắc chắn sẽ không lĩnh quân hồi đô. Bổn vương biết, Vương Đô hiện tại trong mắt mọi người chính là một tòa Diêm La Điện, có ai lại nguyện ý bỏ qua tính mạng để tiến vào đây?”

“Đại vương…” Cát Hồng ngẩng đầu, phát hiện vương không ngờ đã trở nên gầy như thế. Tóc mai như sương, hốc mắt lõm sâu, vương bào vỗn dĩ rất vừa vặn nay lại trở nên rộng thùng thình.

“Ài, cơ nghiệp của tổ tiên, cuối cùng ta lại không thể thủ hộ được…” Ánh mắt của Bạch vương lướt qua các bức họa quốc chủ những đời trước của dòng họ Bạch trong đại điện, giơ tay che mắt, đau khổ thở dài: “Ngay cả tổ tiên chắc chắn cũng cảm thấy hổ thẹn!”

Cát Hồng nhìn Bạch vương, cũng không biết phải làm sao mới có thể an ủi hắn, chỉ cần nghĩ đến tình hình trong và ngoài thành, trong lòng hắn cũng nóng như có lửa như đốt.

“Có dò la được tin tức của công chúa không?” Bạch vương đột nhiên hỏi.

“Vẫn chưa có.” Cát Hồng đáp, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng cùng lo lắng kia của Bạch vương, hắn vội vàng nói: “Vương không cần quá lo lắng, Tức vương rất coi trọng thanh danh nhân nghĩa, tuyệt đối sẽ không dễ dàng giết chết công chúa vương tộc đâu, huống hồ công chúa lại đáng yêu như vậy, chắc chắn không ai đành lòng hại nàng.”

“Chỉ mong…chỉ mong ông trời phù hộ cho Lang nhi của ta!” Bạch vương bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng ánh mắt chuyển sang tàn nhẫn, cắn răng cả giận nói: “Hai tên vô dụng kia không ngờ chỉ lo chạy trối chết, hoàn toàn bỏ mặc muội muội lại cho quân địch! Bổn vương…Bổn vương…khụ khụ…” Một cơn đau đột ngột tấn công vào trái tim, khiến cho Bạch vương nhất thời ho khan không ngừng.

“Đại vương, xin hãy lấy thân mình làm trọng.” Cát Hồng cuống quít vỗ nhẹ lên ngực của Bạch vương.

“Ài, người già quả thật là không còn dùng được nữa rồi.” Đợi đến khi có thể thở lại như thường, Bạch vương có chút mệt mỏi nói.

“Đại vương…” Cát Hồng há miệng như muốn nói cái gì, cuối cùng lại nuốt trở vào bụng.

Bạch vương quay đầu liếc hắn một cái: “Cát Hồng, có chuyện gì cứ nói cho Bổn vương đi, qua tối nay, có thể sẽ không còn cơ hội nữa đâu.”

“Đại vương, hiện giờ trong thành, lời đồn nổi lên khắp bốn phía, lòng người hoang mang, quân tâm dao động, Vương Đô…thật sự đã rất khó giữ được!” Cát Hồng nói liền một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn Bạch vương, giống như không hề sợ mấy lời nói đại nghịch này sẽ gây họa sát thân cho mình.

Bạch vương nghe vậy, trên mặt quả nhiên lộ ra vẻ giận dữ, hàm râu dài dưới cằm khẽ nhúc nhích, giống như muốn phát tác, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn khống chế được cảm xúc của chính mình, tận lực dùng ngữ khí bình thản nói: “Ngươi đã nghe được những gì rồi?”

“Kể từ ngày đại quân Hắc Phong, Bạch Phong khởi binh, một đường đến đây đã đánh chiếm cả bảy thành, có thể nói thành trì của Bạch Quốc hơn phân nửa đã rơi vào trong túi của bọn họ. Tuy chiếm thành, thế nhưng bọn họ hiểu rõ việc trấn an dân chúng, bởi vậy dân chúng không những không hề cảm thấy hổ thẹn về việc đất nước đã bị xâm chiếm, ngược lại còn cảm thấy an tâm với việc thống trị của bọn họ. Hơn nữa khi thanh danh nhân nghĩa của Tức vương cùng với oai danh của Phong vương truyền tới bên trong quốc nội, dân chúng chẳng những không sợ mà còn sinh lòng chờ mong. Trưa nay, phía Tây thành cũng có người muốn ra khỏi thành đầu nhập dưới trướng của Tức vương, tướng quân thủ thành thấy vậy lập tức ra lệnh lệnh cưỡng chế, những ai dám phản kháng lập tức chặt đứt chân tay, điều này đã kích phát sự phẫn nộ của dân chúng, về sau mặc dù đã trấn áp được, thế nhưng cử động này đã hoàn toàn đánh mất dân tâm. Vì bị vây thành mấy ngày liền, tâm tình quân ta lúc nào cũng căng như dây đàn, tinh thần và thể xác đều rất mệt mỏi, nếu cứ như thế, không cần đợi quân địch tấn công, chúng ta cũng đã tự bại trận trước rồi.”

Cát Hồng trả lời giống như đọc sách vậy, thanh âm cao thấp khúc chiết, cuồn cuộn tuôn ra.

“Là ai dạy ngươi nói?” Trong mắt Bạch vương hiện ra quang mang bén nhọn, vẻ mặt băng lãnh.

“Nô tài đáng chết.” Cát Hồng quỳ rạp xuống, lấy một quyển tấu chương từ trong tay áo ra, dùng hai tay cung kính dâng lên: “Vì đại vương đã ba ngày chưa thượng triều, Thái Luật đại nhân mới bảo nô tài góp lời với đại vương.”

Quang mang trong mắt Bạch vương liên tục lấp lóe, thật lâu không nói, trong điện là một mảnh yên tĩnh, yên tĩnh đến mức hít thở không thông. Cát Hồng đang quỳ một bên, trên trán phủ đầy mồ hôi, không biết là vì nóng hay là vì khẩn trương.

“Trình lên đây.” Thật lâu sau, thanh âm trầm thấp của Bạch vương mới vang lên.

“Vâng.” Cát Hồng cuống quít bò tới trước mặt Bạch vương, dùng hai tay nâng quyển tấu chương lên khỏi đỉnh đầu.

Bạch vương tiếp nhận tấu chương, bầu không khí trong đại điện lại tiếp tục trở nên trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, đến khi hai cái đầu gối của Cát Hồng đều chết lặng, thanh âm không mang theo chút tình cảm nào của Bạch vương mới từ trên đỉnh đầu vang lên: “Đứng lên đi.”

“Tạ đại vương.” Cát Hồng cuống quít dập đầu đứng dậy.

Ánh mắt Bạch vương nhìn về phía bức họa của lịch đại tổ tiên, sau đó lại trở về bức tấu chương trong tay.

“Bắt lấy Hoàng đế, hiệu lệnh chư hầu…” Thanh âm thì thào giống như đang tự nói với chính mình.

Cát Hồng nghe vậy không khỏi ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn về phía Bạch vương. Hắn lúc này giống như đang thất thần, cứ nhìn chằm chằm vào giữa vách đá, nơi đó chính là nơi treo hình của quốc chủ đời thứ nhất Bạch Quốc – Bạch Ý Mã.

Đêm ngày hai mươi sáu tháng tám, Bạch vương dẫn theo năm vạn đại quân, mang theo tất cả tôn thất vương thân đại thần, thừa dịp đêm tối lặng lẽ trốn về hướng Trinh thành.

Ngày hai mươi bảy tháng tám, dân chúng Bạch Đô vui mừng mở cửa thành, nghênh đón vị Tức vương tuấn nhã vô song, nhân đức cao thượng kia.

Cứ như vậy, Tức vương không cần tốn một giọt máu đã có thể đem Vương Đô Bạch Quốc nhét vào lòng bàn tay. Khi tin tức lan truyền ra ngoài, thiên hạ ai nấy đều kinh ngạc cùng khiếp sợ không thôi.

“Đây là một kết quả vô cùng bình thường.” Dưới bầu trời sao, Ngọc Vô Duyên bình tĩnh nói với vị tướng lĩnh vừa dẫn quân tới hội hợp – Hoàng Vũ.

“Không mất một binh một tốt nào mà vẫn có thể chiếm lấy tòa thành, mưu trí bậc này, Bổn vương cũng không thể không bội phục.” Hoàng Triều vừa nói vừa dùng tay xoa xoa vết máu trước ngực, đây là vết thương do bị trúng tên tạo thành.

Mà khi tin tức đến tai của tứ tướng Phong Vân Kỵ, bọn họ không giống như mọi người đứng bên phe của Tức vương khen ngợi hắn.

“Để cho Bạch vương đào tẩu, đây chẳng phải là hậu hoạn vô cùng hay sao?!” Đây là ý tưởng chung của tứ tướng.

Phong vương nghe vậy cũng chỉ mỉm cười lắc đầu: “Chẳng lẽ các ngươi đã quên lời chúng ta đã nói với thiên hạ khi khởi binh hay sao?”

Lời vừa nói ra, tứ tướng lập tức cả kinh.

“Đó là “phạt loạn thần dĩ an quân tắc, tảo nghịch tặc dĩ an dân sinh”, nếu thiên hạ này không có cái gì gọi là “loạn thần nghịch tặc”, vậy chúng ta còn có lý do để thảo phạt hay sao? Nếu cây cầu đi thông với đế đô này bị chặt đứt, vậy chúng ta phải làm sao để tới đế đô đây?” Phong vương ôn tồn đánh thức ái tướng.

(Phạt loạn thần dĩ an quân tắc, tảo nghịch tặc dĩ an dân sinh: chinh phạt loạn thần giúp ổn định quy tắc quân vương, trừ nghịch tặc giúp dân sinh an ổn)

“Bạch vương bỏ thành mà chạy, chuyện này cũng là chuyện hợp tình hợp lý, hắn đương nhiên tự có tính toán của mình.” Tích Vân lại tiếp tục nói: “Bên ngoài có Mặc Vũ Kỵ như hổ rình mồi, bên trong thì dân tâm tán loạn, quân tâm cũng không xong, cho dù có giao chiến thì kết quả cũng chỉ là hai chữ thảm bại, nếu vậy, không bằng bây giờ cứ bỏ thành để bảo tồn thực lực, sau lại hội họp với đại quân của hai vị công tử, cùng hợp lực tiến công về phía vương vực. Mặc dù không thể thắng Phong quân, thế nhưng quân đội của vương vực so với Bạch quân còn yếu hơn, cứ lặp đi lặp lại như thế, nếu có thể đánh tới đế đô, bắt giữ Hoàng đế, vậy hắn sẽ có thể hiệu lệnh chư hầu trong thiên hạ…”

Nói đến đây, Phong vương chợt dừng lại một chút, ánh mắt nhìn về những cụm mây nơi chân trời: “Tuy nhiên đế đô vẫn còn có một vị Đông Thù Phóng đại tướng quân. Đông Triều đế quốc sở dĩ còn lưu lại danh tiếng, Hoàng đế sở dĩ còn ngồi trên Kim Điện trong đế đô, tất cả đều là nhờ công lao của vị đại tướng quân này! Cho nên giấc mộng của Bạch vương cuối cùng cũng sẽ thất bại mà thôi!”

Phong vương nhìn về phía chư tướng, nói: “Sau này các ngươi sẽ được chứng kiến một kỳ cảnh chưa bao giờ xuất hiện qua trong lịch sử, hơn thế nữa, các ngươi còn có thể tự mình tham gia, trở thành một phần trong đoạn lịch sử này, tuy nhiên…đây là may mắn hay bất hạnh, ngay cả chính ta cũng chưa chắc chắn. Nhưng bất luận là Bạch vương hay là Đông Thù Phóng, bọn họ rốt cục cũng chỉ là quân cờ trong tay người khác mà thôi. Người nắm trong tay những quân cờ này mặc dù chưa từng lên ngựa giết qua một người, thế nhưng cho dù là một đại tướng không gì cản nổi, giết địch thành núi cũng không thể địch lại một ngón tay của hắn! Người kia không có áo giáp, nhưng y chính là một danh tướng khuynh thế!”

Sau khi nói xong lời này, trên mặt Phong vương lộ ra vẻ mặt khiến người khác khó hiểu, nó vừa giống cười lại vừa giống thở dài, vừa giống vui lại vừa giống buồn, vừa giống tán thưởng lại vừa giống trào phúng, thật không giống với phản ứng mà vương hậu tương lai của Tức vương đang đắc thắng nên có.

Ngày sau, lời nói của Hoàng vương, Ngọc Vô Duyên cùng câu nói cuối cùng này của Phong vương đều được ghi vào sử sách.

Các sử gia đã viết: Lời của công tử, hiển lộ ra trí tuệ cùng tài năng như ngọc quý; Lời của Hoàng vương, lộ ra trí thức của vương giả cùng khí độ anh hùng trọng anh hùng; Lời của Phong vương, chỉ ra sự mâu thuẫn trong lời nói “Tham gia sáng tạo nên lịch sử chưa chắc là hạnh phúc hay là bất hạnh”, cộng với ánh mắt sắc bén nhìn thấu thế sự thời cuộc của một vị vương giả. Đây, tam vương trong thời buổi loạn lạc, quả thật rất có khí chất nhân ái của một vị quân vương tốt. Hoàng có bá khí khiến cho thiên hạ cúi đầu, mà Phong tuy có năng lực của đế vương, thế nhưng lại thiếu đi dã tâm, là một khúc nhạc vô dục mà thượng thiên giáng xuống nhân gian.

“Nếu Tức vương đã đánh hạ Bạch Đô, vậy ngày mai chúng ta cũng đi chiếm lấy Loan thành đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện