“May mà nàng ấy vẫn còn lấy đại cục làm trọng!”
Nhìn thân ảnh càng lúc càng xa trong cơn gió lạnh kia, Đoan Mộc Văn Thanh thở phào một hơi, bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm cũng lặng lẽ buông lỏng.
“Phong vương…” Hạ Khí Thù mở miệng, giống như muốn nói cái gì, chỉ là lời nói vừa lên tới miệng thì bỗng dưng nghẹn lại. Hắn nhìn người xa xa phía trước, áo trắng không ngừng tung bay trong gió, một đầu tóc đen thật dài đan vào nhau, thân ảnh kia sao mà gầy yếu quá, tựa hồ chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn nàng đi… Hắn trầm tư hồi lâu, tất cả suy nghĩ cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Đoan Mộc Văn Thanh đưa mắt nhìn về phía doanh trướng chỉnh tề của Phong Vân Kỵ. Nhìn từng tốp binh lính nhuệ khí tận trời đang lẳng lặng đứng sừng sững kia, hắn không khỏi mở miệng cảm thán: “Năm vạn Phong Vân Kỵ… Không ngờ ngoài năm vạn lúc trước ra, nàng còn có thêm năm vạn nữa!”
“Lấy thực lực quốc gia của Phong Quốc mà nói, có được mười vạn tinh kỵ cũng không phải là việc khó, chỉ là…” Hạ Khí Thù hơi ngừng một chút, dùng thanh âm ẩn ẩn có chút lo lắng nói: “Năm vạn tinh kỵ này của Phong vương, chẳng những người ngoài không biết, ngay cả vương hình như cũng không biết đâu!”
“Ngay cả vương cũng không biết sao, a…” Đoan Mộc Văn Thanh còn chưa nói xong, ánh mắt giống như đã bị cái gì hấp dẫn, buột miệng nói: “Khí Thù, ngươi có để ý tới không?”
“Để ý cái gì cơ?”
“Bốn người kia kìa, bốn người đang canh giữ bên ngoài trướng bồng của Phong vương ấy, vừa nhìn qua khí thế của bọn họ ta liền biết võ công của bốn người chắc chắn đều trên ngươi và ta!”
“Ừ.” Hạ Khí Thù gật đầu: “Lực lượng ẩn giấu của Phong vương đúng là không thể khinh thường được, chỉ là, không biết vì sao nàng lại có hành động như thế nhỉ? Cục diện về sau không biết sẽ trở thành như thế nào đây! Khó trách Xuyên Vũ lại…”
“Mặc dù đã bị Xuyên Vũ nỗ lực ngăn trở nhưng vương vẫn kiên quyết đến đây, chỉ nhiêu đó đã đủ thấy phân lượng của Phong vương ở trong lòng ngài rồi!” Ánh mắt Đoan Mộc Văn Thanh chuyển về phía vương của bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái thật sâu: “Chỉ tiếc… Chúng ta đã tới muộn! Nhưng bất luận quan hệ về sau của hai vương như thế nào, chúng ta chỉ cần tuân theo ý chỉ của vương là được.”
“Đúng vậy.”
Hạ Khí Thù dời mắt nhìn lại, mọi người xung quanh đều đi cả rồi, chỉ còn một mình vương của bọn họ cô độc đứng trong gió. Ngài khoanh tay nhìn trời, hắn không biết tâm tình của ngài lúc này là như thế nào, cũng không biết vẻ mặt lúc này của ngài ra sao, nhưng khi nhìn vào bóng dáng sừng sững trong gió kia, hắn lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác trống trải lạnh lẽo.
“Mộng nhập Giang Nam yên thủy lộ, hành tẫn Giang Nam, bất dữ li nhân ngộ.
Thụy lí tiêu hồn vô xử thuyết, giác lai trù trướng tiêu hồn ngộ.
Dục tẫn thử tình thư xích tố, phù nhạn trầm ngư, chung liễu vô bằng cư.
Khước ỷ hoãn huyền ca biệt tự, đoạn tràng di phá tần tranh trụ.”
[Đây là bài Điệp Luyến Hoa của tác giả Án Kỷ Đạo (1050-1119), bản dịch sau được lấy từ Thi Viện:
Mộng tới Giang Nam trên đường khói nước, đi hết Giang Nam, không gặp người xưa.
Trong giấc ngủ, hồn tiêu không biết đâu nói, tỉnh lại tiêu hồn buồn rầu mê muội.
Muốn đem hết tình này viết trên tấm lụa, nhưng nhạn nổi cá chìm mất tăm, rốt cuộc không có hồi âm.
Muốn lấy dây đàn chậm ca nỗi sầu ly biệt, di khắp trụ đàn tranh Tần vẫn không thể gảy lên được nỗi đoạn trường.
Đây là bản dịch nghĩa (vì tiểu Dạ muốn để mọi người hiểu hết nghĩa của bài).
Phượng Tê Ngô cúi đầu ngâm nga, sau đó hơi thở dài vươn tay gấp quyển sách lại. Bài từ này của cổ nhân tuy lãnh hương u độc nhưng lại khiến lòng người bối rối không yên! Nàng nâng chén trà nóng lên, hấp thụ một tia nhiệt lượng để xua tan sự rét lạnh của màn đêm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về cây nến đỏ đã cháy được một nửa trên giá nến hình hoa sen.
[lãnh hương u độc: vừa thơm ngát lại vừa tĩnh lặng cô độc]
“Hồng chúc tự liên vô hảo kế, dạ hàn không thế nhân thùy lệ.”
[Đây cũng là một câu trong bài Điệp Luyến Hoa, bản dịch sau được lấy từ Thi Viện]
Nến hồng cũng tự than không còn cách nào, trong đêm lạnh thay người nhỏ lệ.]
Một tiếng ngâm u oán hòa cùng một nụ cười khổ mang chút hối tiếc vang lên, nàng dời bước ôm lấy cây đàn tỳ bà trên bàn, đầu ngón tay khẽ động, thanh âm trong trẻo từ dây đàn sâu kín vang lên trong phòng. Tiếng đàn này, có mấy người có thể nghe hiểu được? Người nọ… liệu người nọ có từng nhập tâm lắng nghe? Chỉ cần nhập tâm lắng nghe… là đủ rồi…
“Phượng cô nương, bên ngoài có Nhâm quân sư cầu kiến người.” Tiếu Nhi nhẹ vén rèm đi vào.
“Nhâm quân sư?” Đầu ngón tay đang gảy gảy dây đàn của Phượng Tê Ngô thoáng ngưng lại: “Hắn tìm ta có chuyện gì?”
“Cô nương đi ra xem một cái chẳng phải sẽ biết hay sao.” Tiếu Nhi vẫn giữ nét mặt tươi cười.
“Thay ta nói lại với hắn.” Phượng Tê Ngô lãnh đạm nói: “Chỗ ở của của ta chỉ là chỗ ở của một ca giả nho nhỏ, không thích hợp cùng quân sư thương lượng đâu.”
“Nhưng quân sư nói hắn có chuyện rất quan trọng, là chuyện liên quan tới vương.” Tiếu Nhi cẩn thận quan sát Phượng Tê Ngô, quả nhiên phát hiện thần sắc của nàng đã biến đổi.
“Được rồi.” Phượng Tê Ngô trầm ngâm một lát, sau đó buông tỳ bà nói.
Nhâm Xuyên Vũ đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách nho nhỏ, thấy Phượng Tê Ngô đi tới, hắn liền đứng dậy, nho nhã lễ độ chào hỏi: “Phượng cô nương.”
“Không biết đêm khuya quân sư tới chơi là có chuyện gì?” Con ngươi lãnh đạm của Phượng Tê Ngô liếc nhìn Nhâm Xuyên Vũ một cái, thản nhiên ngồi xuống đối diện hắn.
Đối mặt với câu hỏi trực tiếp của Phượng Tê Ngô, Nhâm Xuyên Vũ vẫn không vội trả lời mà chỉ ngưng mắt nhìn nàng. Ánh mắt này giống như mặt gương sáng, giống như một cây châm bén nhọn mang theo vẻ nghiền ngẫm thận trọng đánh giá nàng, tựa hồ muốn triệt để nhìn thấu nàng. Từ tâm tư đến ý thức của nàng, từ nàng của hiện tại đến nàng của tương lai, tất cả giống như đều được phản chiếu trong cặp mắt kia của hắn!
Đợi một lát vẫn không thấy Nhâm Xuyên Vũ trả lời, Phượng Tê Ngô liền đứng dậy nói: “Đêm đã khuya, nếu quân sư không có chuyện gì để nói thì Tê Ngô xin phép đi nghỉ ngơi.” Dứt lời, nàng lập tức xoay người rời đi.
“Tê Ngô… Tê Ngô… Quả nhiên là phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng! Phóng mắt khắp toàn bộ thiên hạ, cũng chỉ có đế đô là xứng đáng trở thành cây ngô đồng cho phượng hoàng mà thôi!”
[Phượng Tê Ngô còn có nghĩa là phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng]
Lời nói đột ngột của Nhâm Xuyên Vũ khiến cho bước chân của Phượng Tê Ngô thoáng dừng lại. Nàng xoay người, trong mắt lóe lên một tia sáng vừa lạnh lẽo lại vừa bén nhọn: “Lời này của quân sư là có ý gì?”
“Bất luận tài năng hay là tướng mạo của Phượng cô nương đều là vạn người có một, chẳng lẽ cô nương lại cam lòng làm một ca giả cả đời?” Trên mặt Nhâm Xuyên Vũ là một mảnh tươi cười, dường như hắn muốn dùng nụ cười này để hóa giải hàn quang trong mắt Phượng Tê Ngô: “Ngày vương của ta đăng cơ thành đế, chẳng lẽ Phượng cô nương không muốn trọng chấn uy danh của Phượng gia, không muốn kế thừa truyền thuyết của Phượng gia hay sao?”
Phượng Tê Ngô nhìn Nhâm Xuyên Vũ thật lâu, sương lạnh trên mặt dần hòa tan, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhạt hiếm có. Một nụ cười này khiến cho gương mặt của nàng tràn ngập ánh sáng kiều diễm ướt át, Nhâm Xuyên Vũ nhìn thấy trong lòng cũng lộ vẻ cảm thán. Quả nhiên là như thế!
“Quân sư, Tê Ngô không phải là người thông minh, thuở nhỏ không phải ngu ngốc thì là cứng nhắc, bởi vậy không thể trèo cao bám trăng, ngược lại còn phải lưu lạc chốn phong trần, quả thật cảm thấy vô cùng hổ thẹn đối với tổ tiên Phượng thị.” Phượng Tê Ngô thản nhiên cười cười, lại lần nữa quay về ghế mềm ngồi xuống: “Mà Nhâm Xuyên quân sư lại khác. Ngài thông minh hơn người, tâm tư sâu sắc, ánh mắt độc đáo, thiết nghĩ trên đời này cũng không có chuyện gì có thể thoát khỏi bàn tay của quân sư, không có người nào có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của ngài.”
“Cô nương đây là đang khích lệ Xuyên Vũ hay là đang thầm mắng Xuyên Vũ thế?” Nhâm Xuyên Vũ nâng tay vuốt cằm, ôn hòa cười nói.
“Cũng không phải.” Phượng Tê Ngô chậm rãi lắc đầu: “Tê Ngô chỉ muốn nói cho quân sư nghe vài thứ mà thôi.”
“Xuyên Vũ xin rửa tai lắng nghe.”
Nụ cười duyên của Phượng Tê Ngô đột nhiên biến mất, thay vào đó là một tầng băng sương lạnh lẽo, nàng châm chọc nhìn Nhâm Xuyên Vũ, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Cho dù quân sư có tính toán tường tận đến đâu, nhưng mà… ngài đã xem thường Phượng Tê Ngô ta rồi!”
Nét cười trên mặt Nhâm Xuyên Vũ bị một câu nói lạnh lùng này làm cho cứng đờ, ngay cả bàn tay đang vuốt cằm cũng khựng lại, hắn kinh ngạc nhìn Phượng Tê Ngô, giống như không thể tin được nàng lại cho hắn một câu trả lời như vậy.
“Cô nương…”
“Đêm đã khuya, xin quân sư hãy về đi.” Phượng Tê Ngô hờ hững chuyển đề tài, sau đó đứng dậy ra ý tiễn khách.
“Tính tình cô nương quả nhiên là cao ngạo bất khuất, tuy nhiên, những lời khi nãy của Xuyên Vũ cũng không phải là xem thường cô nương đâu.” Nhâm Xuyên Vũ đứng dậy, vẻ mặt thân thiết mỉm cười đã được đổi thành vẻ nghiêm nghị chín chắn: “Xuyên Vũ biết rõ tấm lòng sâu nặng của cô nương đối với vương của ta, nếu cô nương có thể bầu bạn lâu dài với vương, đây cũng là phúc khí của vương!”
Phượng Tê Ngô nghe vậy lại chỉ cười nhạt một tiếng: “Lòng trung thành của quân sư, Tê Ngô cho dù có ngu dốt hơn cũng biết, chẳng qua là…” Phượng Tê Ngô chậm rãi rời đi, tới khi đến cửa lều, nàng mới quay đầu nhìn hắn một cái: “Chuyện của hai người kia… sao có thể để cho người ngoài nhúng tay vào!”
Nhâm Xuyên Vũ nhìn thân ảnh dần biến mất sau tấm màn che, thật lâu sau mới thì thào lên tiếng: “Người của Phượng gia… Đáng tiếc…thật là đáng tiếc!”
…
Ánh sáng có chút u ám, doanh trướng màu trắng, ngọn nến màu trắng, màn che màu trắng, xiêm y màu trắng… Trước mắt đều là màu trắng, giống như một cánh đồng tuyết mênh mang, trống trải…cô quạnh…lạnh lẽo.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
“Vâng!”
Người hầu, cung nhân đều lặng lẽ lui ra, trong lều chỉ còn sót lại thân ảnh của một vị nữ vương áo trắng như tuyết.
Trong doanh trướng rộng rãi có đặt hai cỗ quan tài, một trái một phải.
Tích Vân nhấc đôi chân nặng tựa ngàn cân, từng bước từng bước tới gần, khi ánh mắt vô thần chạm phải thân hình của người đang yên tĩnh nằm trong quan tài kia, hai dòng lệ của nàng không thể kìm nén được nữa mà mãnh liệt tuôn ra. Thân thể nàng giống như đã bị rút hết sức lực, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, nàng dùng hai tay che mặt, bả vai không ngừng run lên, thanh âm khóc nức nở tuy đã được nàng cật lực áp chế nhưng thỉnh thoảng lại vẫn theo khóe môi tràn ra bên ngoài.
Cửu Dung… Lâm Cơ…
Bọn họ gặp nhau thời niên thiếu, cùng nhau lớn lên, cùng nhau học văn tập võ, cùng nhau trêu đùa vui chơi, cứ như thế, trong nháy mắt đã qua hơn mười năm. Họ vốn là những cô nhi không hề quen biết, nhưng những năm tháng đó, bọn họ đã sống với nhau như người một nhà, hoà thuận biết bao, vui vẻ biết bao… Bọn họ từng nghĩ sẽ làm bạn bên nhau cả đời, đến tận lúc tóc ai cũng chuyển sang màu trắng… Một Bao Thừa thật thà chất phác lại kiệm lời… Một Cửu Dung hở tí là đỏ mặt… Một Lâm Cơ thích lên giọng mỉa mai… Bất luận thời gian có trôi qua bao lâu, những nụ cười, những giọt nước mắt, những tiếng hồ nháo ầm ĩ của họ như vẫn còn bên tai… Giống như chỉ cần nàng quay đầu một cái thì sẽ có thể vươn tay bắt lấy họ, vĩnh viễn không chia cắt!
“Bộp!”
Có thứ gì đó theo tay áo rơi ra, nàng nhặt lên nhìn, phát hiện đó là một cái túi nhỏ bằng tơ màu trắng thuần.
“Vương, đây là vật lấy được từ trong ngực của Cửu Dung, nó được bảo quản rất kĩ, có thể đây là một vật cực kỳ trọng yếu của hắn.” Lời nói của Tề Thứ vẫn còn vang vọng bên tai nàng.
Nàng run rẩy mở chiếc túi ra, bên trong là một khối tuyết ngọc Thương Sơn, ngọc tâm có một điểm nhỏ màu đỏ hết sức rực rỡ. Xung quanh khối ngọc là những viên thủy tinh màu lam nhạt, từng viên từng viên rải rác xung quanh khối tuyết ngọc, thoạt nhìn giống như những giọt nước mắt mà ngọc tâm nhỏ ra!
[ngọc tâm: trung tâm của khối ngọc]
Cửu Dung… Cửu Dung…
Tích Vân gắt gao nắm chặt lấy chiếc túi tơ, nước mắt như từng viên trân châu rơi vào trong túi, nhỏ xuống ngọc tâm.
Cửu Dung… Tiếng khóc kìm nén đã trở thành tiếng khóc thảm thiết, ánh nến mông lung giống như cộng hưởng với tiếng khóc của nàng, ngọn lửa lay động, toàn bộ doanh trướng như được phủ thêm một lớp ánh sáng lạnh lẽo, phiêu phù không thực.
Cửu Dung… hu hu hu… hu hu hu…
[thật ra từ tượng thanh cho tiếng khóc bên Trung sẽ là “ô ô ô”, tiểu Dạ sợ để vậy nhiều người không hiểu nên sửa thành “hu hu hu”, cơ mà không hiểu sao cứ có cảm giác kì kì]
Thời gian lẳng lặng trôi qua, nến trắng cũng lặng lẽ nhỏ lệ cùng nàng.
Tiếng khóc rốt cục cũng ngừng lại, nàng đứng dậy, dời bước đi tới trước quan tài, đem túi tơ đặt vào bàn tay lạnh như băng kia, sau đó hơi dùng sức khép nó lại.
Hai tay nàng nắm lấy tấm vải bố trắng… ánh mắt lưu luyến nhìn theo miếng vải từ từ che đi thân thể hắn… bả vai hắn… cổ hắn… cằm hắn… môi hắn… mũi hắn…
Cửu Dung… Lâm Cơ…
Nàng gắt gao nhắm chặt mắt lại, cổ tay run lên, cứ như vậy mà đoạn tuyệt!
“Vương.”
Tề Thứ, Từ Uyên, Trình Tri đồng loạt đi vào doanh trướng yên tĩnh, theo sau họ là bốn gã võ sĩ áo bạc.
“Các ngươi đi bái biệt Lâm Cơ và Cửu Dung đi.”
“Vâng!”
Bảy người cung kính bái biệt với hai người huynh đệ ngày xưa, lúc dập đầu, vài giọt nước (mắt) khẽ rơi xuống bức màn trắng, để lại trên đó vài dấu nước tròn tròn, mà khi ngẩng đầu, trên mặt bảy người không còn gì khác ngoài thần sắc nghiêm nghị không biết sợ hãi.
“Làm người đứng đầu của một quốc gia, làm chủ soái của một quân đoàn, có vài lời tuyệt đối không thể nói ra, nhưng ngày hôm nay, ta vẫn muốn nói cho các ngươi biết.”
Thanh âm của Tích Vân vang lên trong lều, nàng chắp tay phía sau, đưa lưng về phía bảy người, áo trắng chấm đất, tóc dài che thân, bóng dáng kia vô hình chung lại mang theo một nét yên tĩnh cùng trang nghiêm.
“Chúng thần cung kính lắng nghe!” Bảy người cúi đầu nói.
“Ha ha…” Đối với sự trịnh trọng của bảy người, Tích Vân nhẹ cười một tiếng, nàng nâng tay lên che trán, đầu ngón tay gắt gao dán chặt vào mi tâm: “Về sau… bất luận quyết đấu với ai, một khi xác định không thể thắng lợi, các ngươi…liền chạy trốn hoặc đầu hàng đi!”
“Vương…” Bảy người đồng thời kêu lên, không khỏi khiếp sợ nhìn vương của mình.
“Bởi vì… chỉ khi các ngươi còn sống, ta mới có thể cứu các ngươi về, mới có thể tìm lại các ngươi!” Tích Vân không hề nhìn lấy vẻ mặt của bảy người, nàng tiếp tục bình tĩnh nói ra, bàn tay trên trán dần trượt xuống, cuối cùng buông thõng ở bên người: “Ở trong lòng bổn vương, các ngươi…còn quan trọng hơn cái thiên hạ này rất nhiều!”
“Vương!” Bảy người cúi đầu quỳ trên mặt đất, chỉ tiếc bả vai không ngừng run rẩy kia đã bán đứng tâm tình kích động của bọn họ.
“Bổn vương thật sự không phải là một vị vua đủ tư cách!” Tích Vân tự giễu cười cười: “Loại lời nói này mà cũng nói ra được, ngày sau đại khái sẽ thành trò cười trong sử sách thôi!”
Ngày sau, lời nói ấy không phải là trò cười trong sử sách, mà là một tiếng thở dài lưu lại ngàn năm.
Sử gia viết: Có thể nói ra lời ấy, như vậy đủ thấy Phong vương là một người lòng ôm nhân ái, có thể đối đãi với bộ hạ đến dường này, đủ thấy ngài là một người nhân nghĩa vẹn toàn! Nhìn chung, cả đời Phong vương đều là một vị đế vương nhân ái chiếm được lòng dân, dùng người thì không nghi ngờ người, biết trọng dụng người tài đức, tài trí công lao sự nghiệp lại càng nhiều không kể xiết, xưa nay hiếm thấy, rõ ràng là một bậc minh quân. Song, ngài vẫn biết rõ những thứ không thể nói, những việc không thể làm, một vị vương giả như thế, phải làm sao đây! Phải làm sao đây!
“Vương, mặc kệ người khác nói như thế nào, mặc kệ ngài làm cái gì, ngài vẫn mãi là vương của Phong Quốc chúng ta! Là vị vương duy nhất mà Phong Vân Kỵ chúng ta thề chết trung thành! Là vị vương độc nhất vô nhị trong lòng chúng ta!” Bảy người đồng loạt cúi đầu xuống.
“Đứng lên đi.” Tích Vân xoay người, bình tĩnh nhìn bọn họ: “Thứ, ngươi sai người đem linh cữu của Lâm Cơ và Cửu Dung quay về Phong Quốc đi, chúng ta cũng nên lên đường rồi.”
“Vâng.”
Ánh mắt Tích Vân đảo qua bốn gã võ sĩ áo bạc bên kia, một lát sau mới mở miệng phân phó: “Vô Hàn, ngươi theo làm phó tướng của Tề Thứ đi.”
“Vâng!” Vô Hàn khom người lĩnh mệnh.
“Hiểu Chiến, ngươi làm phó tướng của Từ Uyên.”
“Vâng!” Hiểu Chiến đáp.
“Trảm Lâu, người làm phó tướng của Trình Tri.”
“Vâng!” Trảm Lâu lĩnh mệnh.
“Tiêu Miên, sau này ngươi hãy đi theo bên người Cửu Vi tiên sinh, bảo hộ cho hắn.”
“Vâng!” Tiêu Miên lĩnh mệnh.
Bốn người này đều khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc dù diện mạo khác nhau, thế nhưng chiều cao, hình thể, trang phục lại giống nhau như đúc, nếu chỉ nhìn sơ qua còn tưởng bọn họ là huynh ruột thịt. Bọn họ ai nấy đều có khí chất lạnh lùng, cả người tản ra một loại kiếm khí sắc bén, vừa nhìn đã biết ngay là cao thủ đứng đầu.
Tích Vân trở lại nhìn linh cữu của hai người lần cuối, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu, thanh âm bình tĩnh mà ngắn gọn: “Chúng ta hãy đi chấm dứt thời loạn thế này thôi, không thể để máu của Bao Thừa, Lâm Cơ và Cửu Dung đổ ra vô ích như vậy được!”
“Vâng!” Thanh âm hưởng ứng kiên định vang lên trong lều!
Ngày 28 tháng 10, Kiều Cẩn suất lĩnh Mặc Vũ Kỵ đánh hạ Giao thành.
Ngày 29 tháng 10, Phong vương cùng Tức vương dẫn đại quân xuất phát chạy tới đế đô.
Khi đang trên đường đi dọc theo núi Lạc Anh, Phong vương nhìn ngọn núi này thật lâu, cuối cùng hạ bút viết: Lạc Anh… Lạc Anh…… Vẫn lạc vô số anh linh! Về sau cứ gọi núi này là núi Anh đi!
Tại một khắc kia, núi Lạc Anh đã được đổi tên thành núi Anh.
Cuối tháng 10 năm đó, quân sư Liễu Vũ Sinh của Hoa Quốc đã hộ tống Nam Thành hầu đến hoàng đô của Hoàng Quốc.
Sau khi phục mệnh với nhị công tử là Hoàng Quý xong, Liễu Vũ Sinh liền thỉnh cầu được yết kiến công chúa Thuần Nhiên – cũng là vương hậu của Hoàng Quốc hiện nay – Hoa Thuần Nhiên, nhị công tử nghe vậy xúc động trong lòng, đương nhiên đã cho phép.
[phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh]
Trong hoàng cung trang nghiêm…
Lúc báo cáo tin tử trận của ba vị công tử ở Trắc thành cho Hoa Thuần Nhiên biết, Liễu Vũ Sinh không kìm được mà nâng mắt, lặng lẽ nhìn trộm công chúa một cái, hắn tò mò muốn biết phản ứng của nàng đối với cái chết của ba vị huynh trưởng này. Tuy chỉ là một cái liếc mắt vội vàng, thế nhưng như thế cũng đủ để hắn thấy rõ người đang ngồi trên cẩm tọa, đó là một gương mặt ưu thương nhưng lại không hề mất đi nét đoan trang, dáng vẻ tao nhã, dung nhan tuyệt mỹ.
[cẩm tọa: ghế gấm]
Đây là phản ứng bình thường của con người, nhưng không hiểu sao ngay tại một khắc kia, Liễu Vũ Sinh lại có cảm giác mình đã phụ lòng minh chủ, dã tâm mở ra một thời kì phồn thịnh hay chí khí trở thành một danh thần, tất cả đều tan thành mây khói trong nháy mắt! Một khắc kia, hắn rõ ràng ý thức được chính mình đã trở nên già cỗi cùng ngu ngốc, thiên hạ này, mặc kệ sau này nó thay đổi bất ngờ như thế nào, nhanh chóng như thế nào… cũng không phải là chuyện của hắn nữa! Thiên hạ này sớm đã trở thành thiên hạ của bọn họ rồi!
“Ba vị ca ca chết trận dưới tay tướng quân Đông Đào Dã khi đang tấn công vương vực của Trắc thành sao?”
Thanh âm của Hoa Thuần Nhiên giống như mang theo một tia khóc thầm, tuy nhiên đôi mắt nhìn về phía Liễu Vũ Sinh của nàng lại vẫn trong suốt như cũ.
“Đúng vậy.” Liễu Vũ Sinh cúi đầu đáp.
“Mặc dù ba vị ca ca bất hạnh qua đời, thế nhưng đối với một người nam nhi mà nói, có thể chết trận trên chiến trường cũng là một loại vinh quang, đúng không?”
Thanh âm của nàng cực nhẹ, giống như một nữ tử ngây thơ không hiểu thế sự đang đau lòng vì ca ca đã mất, cố gắng tìm chút vinh quang an ủi ca ca trên đường xuống suối vàng.
“Đúng vậy.” Liễu Vũ Sinh đáp.
“Nếu vậy… Liễu quân sư cũng đi chuyển lời với phụ vương y như vậy đi.” Thanh âm của Hoa Thuần Nhiên có chút giống với tiếng hạt băng rơi xuống đất, tuy thanh thúy dễ nghe nhưng cũng lạnh lẽo khiến người khác phát run.
“Vâng.” Liễu Vũ Sinh cúi đầu càng thấp. Khóe miệng hắn dấy lên một tia cười cười tự giễu, thật uổng cho mình còn đứng đây tự phụ một đời thông minh, ở trước mặt vị công chúa này, mình lại biến thành ngây thơ đến dường nào!
Trong đại điện rơi vào một mảnh im lặng, thật lâu sau, thanh âm như chuông băng của Hoa Thuần Nhiên lại vang lên, ánh mắt nàng bắn thẳng về phía Liễu Vũ Sinh, khiến hắn dù đang cúi đầu nhưng vẫn cảm thấy da đầu một trận tê dại.
“Xin Liễu quân sư thay mặt Thuần Nhiên chuyển cáo đến phụ vương một câu: Tuy ba vị ca ca đã ra đi nhưng trong vương tộc vẫn còn rất nhiều ca ca cùng vương chất khác hầu hạ dưới gối người, cho nên xin phụ vương hãy nén bi thương, bảo trọng thân thể.”
[vương chất: cháu trong vương tộc]
“Vâng.” Liễu Vũ Sinh đáp lại ngắn gọn.
“Còn nữa, xin quân sư hãy thay bản cung mang chiếc khăn này giao cho phụ vương.” Hoa Thuần Nhiên cởi một chiếc khăn lụa trên cổ tay xuống đưa cho Liễu Vũ Sinh: “Thuần Nhiên không thể tận sức báo hiếu cho phụ vương, quả thật cảm thấy vô cùng xấu hổ đau xót, cái khăn này là do Thuần Nhiên tự tay thêu, bây giờ ta lấy khăn thay người, bày tỏ tấm lòng hiếu thảo với phụ vương.”
“Vâng, thần nhất định sẽ chuyển cáo đầy đủ cho đại vương.” Liễu Vũ Sinh khom người tiếp nhận chiếc khăn lụa.
Ánh mắt Hoa Thuần Nhiên thoáng liếc qua chiếc khăn lụa lần cuối, trong mắt dường như có một tia buồn bã mất mát xẹt qua, nhưng rất nhanh đã biến mất: “Khi nào quân sư lên đường về nước?”
“Ngày mai thần sẽ lên đường.”
“Ừ.” Hoa Thuần Nhiên gật đầu, sau đó phân phó nội thị hầu hạ bên người: “Tạ tổng quản, ngươi hãy đem củ nhân sâm Bạch Sơn hôm qua Vương Thái Hậu ban ra đây tặng cho Liễu quân sư đi, quân sư một đường vất vả, củ sâm này liền tặng cho quân sư bồi bổ thân mình vậy.”
3
“Vâng.” Tạ tổng quản lĩnh mệnh rời đi.
“Thần tạ ơn công chúa tặng lễ.” Liễu Vũ Sinh quỳ xuống đất nói: “Sau khi về nước, thần sẽ quay về Vũ Sơn sống nốt quãng đời còn lại, sợ là sẽ không có cơ hội hầu hạ công chúa nữa rồi, lần này xem như là thần bái biệt công chúa.” Hắn dập đầu thật sâu.
Hoa Thuần Nhiên nhìn Liễu Vũ Sinh đang quỳ trên mặt đất, trầm ngâm hồi lâu mới có chút cảm thán nói: “Cũng tốt.”
“Thần xin cáo lui, cầu cho công chúa được khỏe mạnh trường thọ cả đời!” Câu nói cuối cùng của Liễu Vũ Sinh dường như mang theo một tầng thâm ý khác.
“Ừ, đi đi.” Hoa Thuần Nhiên thản nhiên phất tay.
Chờ Liễu Vũ Sinh rời đi xong, Hoa Thuần Nhiên liền ra lệnh cho cung nhân ra ngoài hết. Nàng ngồi một mình trên ghế nhìn cung điện yên tĩnh, sau đó ngơ ngác rũ mắt nhìn hai tay của mình. Mặc dù đã trở thành hoàng hậu cao quý của một nước, thế nhưng trên đôi tay trắng mịn mềm mại của nàng lại không có bất kì một vật trang sức nào, vô cùng trống trải, ngay cả chiếc khăn lụa cuối cùng kia cũng đã gỡ xuống mất rồi…
“Đều đi hết rồi… Hoa thị nhất mạch sau này có thể bình yên rồi…” Âm thanh thì thào tự nói vang lên trong đại điện trống trải, ánh mắt nàng xuyên qua bức rèm châu trước cửa, thứ lọt vào mắt cũng chỉ là một góc ngói lưu ly màu xanh: “Huống hồ…ta còn có… của ngươi…” Nàng nâng tay khẽ vuốt ve cái bụng hơi nhô lên: “Ta có Hoàng vương, ta là vương hậu của Hoàng Quốc, chẳng những thế… sau này có khi ta còn trở thành hoàng hậu của vương triều mới nữa!”
“Người đâu, tới đây!”
Lời nói vừa ra, mười mấy tên cung nhân đã đồng loạt đi đến trước mặt nàng.
“Thay bản cung truyền chỉ xuống, giờ Thân hôm nay sẽ thiết yến ở vườn Ưu Khánh, đón gió tẩy trần cho Nam Thành hầu.”
“Vâng.” Lập tức có người đi ra ngoài thông báo.
Hoa Thuần Nhiên đứng dậy đi tới trước gương đồng, nhìn dung nhan tuyệt mỹ vô song trong gương, nàng bình tĩnh nói: “Khách nhân từ phương xa tới, bản cung sao có thể thất lễ cho được. Khởi Nhi, đem Xích Diễm phượng bào và mũ phượng lấy ra, hôm nay bản cung muốn ăn mặc hoa quý để đãi khách, như vậy mới có thể biểu hiện được sự tôn trọng của bản cung đối với khách nhân!”
“Vâng, thưa nương nương.”
Trung tuần tháng mười một, thời điểm tuyết đầu mùa theo gió tung bay khắp trời cũng là lúc Liễu Vũ Sinh mang theo linh cữu của ba vị vương tử về tới vương đô Hoa Quốc.
[trung tuần: một tháng chia thành ba tuần là thượng tuần, trung tuần và hạ tuần, một tuần có mười ngày]
“Thần xin bái kiến đại vương!”
Liễu Vũ Sinh buồn bã quỳ gối trước giường bệnh của Hoa vương.
“Vũ Sinh không cần đa lễ, cứ đứng lên mà nói.”
“Thần xin cảm tạ đại vương!” Liễu Vũ Sinh đứng dậy, ánh mắt nhìn thoáng qua vị Hoa vương già nua ốm yếu trên giường. Thật không thể tin được, rõ ràng mấy tháng trước ngài ấy vẫn oai phong khí phách dẫn quân đi chinh phạt Phong Quốc, vậy mà bây giờ…
“Ái khanh có thể bình an trở về, bổn vương rất vui.” Trên gương mặt tái nhợt của Hoa vương chợt hiện lên một tia cười nhợt nhạt.
“Thần đáng chết! Thần không thể hộ tống ba vị công tử chu đáo, thần…thần thật sự là đáng chết vạn lần!” Liễu Vũ Sinh dập đầu quỳ trên mặt đất, trong giọng nói mang theo nét nghẹn ngào nức nở: “Thần thật sự quá vô năng, xin đại vương giáng tội!”
“Bổn…bổn vương đã biết rồi.” Thanh âm của Hoa vương vừa yếu ớt lại vừa run rẩy, hắn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt vẩn đục nhẹ rơi xuống giường: “Vũ Sinh, ngươi đứng lên đi.”
“Đại vương… Đây là thứ mà công chúa nhờ thần giao cho ngài.” Liễu Vũ Sinh lấy chiếc khăn lụa từ trong lòng ra nâng lên đỉnh đầu.
Tên nội thị lập tức tiến lên đỡ lấy chiếc khăn, sau đó cung kính dâng lên Hoa vương.
Hoa vương vuốt ve chiếc khăn lụa mềm mại, hành động nhẹ nhàng giống như đang vỗ về đứa con gái mà mình yêu thương nhất, trong đôi mắt vẩn đục của hắn đột nhiên dâng lên một tia sáng: “Thuần nhi có nói gì với bổn vương không?”
“Công chúa từng dặn dò Vũ Sinh chuyển lời cho đại vương, bảo rằng: Tuy ba vị ca ca đã ra đi nhưng trong vương tộc vẫn còn rất nhiều ca ca cùng vương chất khác hầu hạ dưới gối người, cho nên xin phụ vương hãy nén bi thương, bảo trọng thân thể.” Liễu Vũ Sinh cung kính đáp.
“À.” Hoa vương thở dài: “Thuần nhi chỉ nói nhiêu đó thôi sao?”
“Lúc cuối công chúa còn nói thêm: Thuần Nhiên không thể tận sức báo hiếu cho phụ vương, quả thật cảm thấy vô cùng xấu hổ đau xót, cái khăn này là do Thuần Nhiên tự tay thêu, bây giờ ta lấy khăn thay người, bày tỏ tấm lòng hiếu thảo với phụ vương.” Liễu Vũ Sinh lại nói tiếp.
Tay Hoa vương vẫn không ngừng vuốt ve chiếc khăn lụa, ánh mắt hắn dừng lại trên hoa văn được thêu trên khăn, thật lâu sau mới hơi gật đầu nói: “Đây là Cung Cung và Cự Hư, là hai loài dị thú thân cận như hình với bóng trong truyền thuyết, đây là ý của Thuần nhi sao?”
[theo nguồn thông tin mơ hồ mà tiểu Dạ tìm được thì Cung Cung và Cự Hư là hai loài dị thú trong truyền thuyết của Trung Quốc. Bọn nó có chân trước là chân chuột, chân sau là chân thỏ, bởi vậy di chuyển rất khó khăn. Hai con thú này muốn đi đâu thì phải dìu nhau mới có thể cùng đi được, bởi vậy bọn nó tượng trưng cho sự gắn bó không rời]
“Đại vương…” Liễu Vũ Sinh kinh ngạc nhìn nụ cười vui buồn lẫn lộn của Hoa vương, mở miệng nói.
“Cung Cung và Cự Hư, gần gũi như hình với bóng? Hoa thị của ta cùng Hoàng thị cũng giống như thế sao? Từ nay về sau không xa không rời, cùng hưởng tân thiên hạ, đó là những lời mà con muốn nói cho phụ vương biết sao, Thuần nhi? Ha ha ha… Khụ khụ… Khụ khụ…”
“Đại vương… Đại vương…”
Hoa vương đột nhiên kịch liệt ho khan khiến cho nội thị và cung nhân xung quanh luống cuống tay chân.
“Mau… Mau gọi ngự y tới đây!”
Giờ hợi ngày 14 tháng 11 năm Nhân Dĩ thứ mười tám, Hoa vương hoăng. Trong di chỉ, ngài đã viết sẽ truyền quốc cho Phò mã, cũng chính là vương của Hoàng Quốc – Hoàng Triều!
[hoăng: có nghĩa là chết, đây là từ dùng cho các chư hầu vua chúa]
[di chỉ: kiểu như di chúc thôi]
Ngày 15 tháng 11, Bạch vương công phá đế đô, kéo dài chín ngày.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, toán thiết kỵ tựa như một cơn gió chạy qua, giẫm đạp lên con đường lớn bị phủ một lớp tuyết mỏng khiến cho bọt nước (tuyết) bắn tung tóe. Dưới ánh mặt trời, những giọt nước đó tỏa ra tia sáng bảy sắc rực rỡ, dù thế, nó vẫn không có cách nào so sánh được với những đóa hoa mai màu máu trong màn tuyết kia, ánh đỏ nồng đượm mà chói mắt!
Những căn phòng bị khói lửa chiến tranh tàn phá, những cư dân thuần hậu bị binh lính giết hại… Cho dù nơi này đã biến thành núi thây biển máu, chân tay cụt đứt rải rác khắp nơi, bên này có những người chết không nhắm mắt, bên kia có bàn tay vặn vẹo vẫn giữ nguyên tư thế vươn ra giống như muốn túm lấy cái gì trước khi chết, những tiếng kêu rên thống khổ tuyệt vọng thỉnh thoảng lại vang lên… tất cả những điều đó đều không hề ảnh hưởng đến vó ngựa băng băng của Bạch vương!
Từ ngày bỏ chạy khỏi vương đô, mấy tháng tiếp theo của Bạch vương đều diễn ra theo một trình tự nhất định: công thành, bỏ thành, chạy trốn, sau đó lại tiếp tục công thành, bỏ thành, chạy trốn… Cứ lặp đi lặp lại như thế, những cảm xúc như bất lực, mệt mỏi, chán ghét, oán hận, sợ hãi liên tục dày vò hắn, che mờ hai mắt hắn, vắt kiệt lý trí của hắn, mài mòn ý chí chiến đấu của hắn!
Đất nước đã sớm mất, gia viên đã sớm hủy, thần dân đã sớm rã, quân đội cũng đã mất sạch, dù vậy, cuối cùng hắn cũng đã tới được đế đô. Hắn muốn đích thân chém đứt cổ của con cự thú luôn ngự trị trên đỉnh đầu bọn họ, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống bọn họ hơn ba trăm năm qua! Sau khi trải qua thiên tân vạn khổ, đây là phần thưởng mà hắn bằng mọi giá cũng phải lấy được! Bạch Cảnh Diệu hắn cũng phải để lại một nét bút chói mắt nhất trong sử sách đời sau!
Hắn hung hăng quất roi, con ngựa bị đau lập tức hí dài một tiếng, sau đó tung vó phi nhanh về phía trước. Bức tường cung điện màu vàng xen lẫn chút đỏ hồng cùng mái ngói lưu ly đã dần hiện ra trước mắt, trước cổng lớn là hai con sư tử đá cao ngất… Đó là hoàng cung! Đó là hoàng cung mà hoàng đế đang cư ngụ!
Băng qua cửa cung điện chừng năm, sáu trượng, một phiến mây đen đột nhiên xuất hiện phía xa, che khuất tầm mắt quân lính! Đám mây đen kia xuất hiện đột ngột, hơn nữa tốc độ lại rất mau, thoạt nhìn giống như một bức tường nhưng lại có cảm giác hư ảo. Cảnh tượng quỷ dị khó dò như vậy khiến cho người ta không kìm được mà sinh ra cảm giác sợ hãi!
Đây là cái gì? Là người sao? Nhưng loại hàn khí giống như đến từ địa ngục này không thể là do con người phát ra được!? Con ngựa cảm giác được nguy hiểm nên đã sớm dừng bước, Bạch vương nhân cơ hội quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy quân lính theo hắn tổng cộng chỉ có chừng một trăm tên, nhiêu đó đủ để phá tan bức tường đen trước mắt này sao?
“Đại vương!”
Trong lúc hắn còn đang ngẩn người, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên, kéo hắn từ trong dòng suy nghĩ trở về. Hắn quay đầu, chỉ thấy trước mắt là một gã đại thần, người này đang quỳ hai đầu gối xuống đất, kiếm kề sát cổ, đôi mắt mở to gắt gao nhìn hắn.
“Thần – Thái Luật – xin cung tiễn đại vương!”
Thái Luật? Tên này không có chạy trốn, cũng không có chết sao? Thì ra vẫn còn một thần tử nguyện đi theo hắn!
Cung tiễn? Gió lạnh chính diện thổi tới, chuôi bảo kiếm trên cổ vị thần tử này liên tục bắn ra quang mang bén nhọn, tia sáng này khiến mắt hắn đau đớn, cũng khiến hắn thanh tỉnh hơn. Hắn dời mắt nhìn chung quanh… chỉ thấy xung quanh đều đã bị tướng sĩ giáp đen vây chặt từ lúc nào, đao kiếm trong tay bọn họ đều lóe ra hàn quang lạnh lẽo!
Một khắc kia, một cỗ tuyệt vọng lập tức bao phủ cả người hắn, gắt gao đè ép khiến hắn không thể nhúc nhích! Cũng ngay tại một khắc kia, hắn đột nhiên trở nên thông suốt, những thứ xảy ra từ đầu đến giờ, hắn đều đã nhìn thấu!
“Phong Lan Tức… Phong Lan Tức… Giỏi! Giỏi! Giỏi!”
Bạch vương ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó nâng cánh tay vung kiếm, một vòi máu tươi lập tức phun ra, rơi xuống nền tuyết trắng!
Hoàng cung ở trung tâm đế đô to lớn, khí phái, lộng lẫy và xa hoa hơn hoàng cung của sáu nước rất nhiều, trong đó, nơi trang trọng nhất chính là điện Tụ Long, đây là nơi hoàng đế tiếp kiến chư hầu của các quốc gia, cho dù là nhất phẩm triều thần như Thái tể, nếu không được hoàng đế cho gọi thì cũng không thể tiến vào!
Chiếc long ỷ được đặt ở nơi cao nhất trong điện, mà lúc này, đương kim Hoàng Thượng của Đông Triều đế quốc – Kì Đế – đang ngồi trên chiếc long ỷ làm bằng vàng ròng, bên trên có chạm trổ hình dáng của chín con rồng và khảm nạm rất nhiều bảo thạch trân quý này.
Một tờ giấy bạch ngọc chuyên dụng của hoàng thất được trải ngay ngắn trên long án, Kì Đế bên này đang chăm chú cúi đầu nhìn xuống, tuy nhiên không phải là viết chiếu thư đế chỉ mà là đang hết sức chuyên chú vẽ tranh!
[long án: bàn rồng, đò của vua là vậy đó mà]
[chiếu thư đế chỉ: thư từ, thánh chỉ của hoàng đế]
“Đao kiếm đang chiến đấu ngoài cửa, thế nhưng bệ hạ lại vẫn có thể nhồi vững như núi, ngài quả thật là một vị dũng giả!”
Thời điểm thanh âm trong trẻo kia vang lên trong điện cũng là lúc Kì Đế vẽ xong nét bút cuối cùng, khi thu bút lại, trong đầu hắn không khỏi nghĩ thầm, thanh âm dễ nghe này nếu do một ca giả sở hữu thì nhất định sẽ có thể xướng lên một khúc ca tuyệt thế! Đây không phải khúc ca khí khái của tráng sĩ, cũng không phải bản nhạc êm đẹp của giai nhân, đó là một tiếng ca trong vắt theo gió chiều bay tới, lướt qua con thuyền nhẹ trôi, dùng lại trên mặt sông lấp lánh đang được ánh hoàng hôn bao phủ.
Hắn buông bút, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người hắc y như mực, mặt như tuyết ngọc đang đứng trong trung tâm đại điện. Tuy chỉ mới liếc mắt một cái nhưng Kì Đế cũng không thể không tán thưởng, giỏi cho một vị thế gia công tử, không ngờ vẫn có thể giữ nét ung dung tự tại trong thời loạn thế như thế này! Thật không hổ là đời sau của “Mặc Tuyết Lan Vương” Phong Cực – đệ nhất mỹ nam của Đông Triều vào ba trăm năm trước!
“Là Tức vương sao?” Kì Đế không nóng không vội, chỉ chậm rãi mở miệng, một câu này tuy là câu hỏi nhưng đã bao hàm cả ý khẳng định bên trong.
“Đúng vậy, bệ hạ.” Lan Tức hơi khom người, hoàn thành tốt lễ tiết thần tử của mình, đồng thời, đôi con ngươi đen nhánh sâu không tháy đáy của hắn lại mang theo vẻ bình tĩnh thong dong quan sát vị hoàng đế cao cao tại thượng ngồi trên kia.
“Người đến đây đầu tiên quả nhiên là ngươi.” Kì Đế cũng bình tĩnh nở nụ cười, từ trên ngai vàng đứng dậy, sau đó chậm rãi bước xuống bậc thang: “Trẫm đã từng đoán thử, không biết trong ba người Hoàng vương, Phong vương và Tức vương ngươi, ai sẽ là người đến trước.”
“Bệ hạ muốn gặp ba người chúng ta sao?”
Một thanh âm trong trẻo vang lên, hai người nương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử áo trắng đã đứng ở cửa đại điện từ khi nào. Đôi mắt trong vắt, dung nhan thuần khiết, phong tư tuyệt đại, nàng lấy một loại bộ pháp nhẹ nhàng như đạp mây tao nhã đi tới, cùng Lan Tức sóng vai, tạo nên một bức tranh hắc bạch phân minh, hoà thuận vui vẻ.
“Phong vương cũng đến đây rồi.” Kì Đế vuốt cằm mà cười: “Không chỉ mình ba người các ngươi thôi đâu, nếu có cơ hội, trẫm còn hy vọng có thể được gặp mặt cả bảy vị vương, đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trẫm được gặp mặt vua của bảy nước.”
“Bảy nước không trọn vẹn, tâm nguyện của bệ hạ chỉ sợ sẽ khó thành hiện thực.” Lan Tức tao nhã mỉm cười nói.
“Đế quốc Đông Triều là do Thủy Đế cùng bảy vị tướng chung tay dựng nên, năm đó, nghi lễ phong (chức) vương nhận nước, nhỏ máu thề ước của bọn họ cũng đã diễn ra ngay tại đại điện này. Mà giờ phút này cũng là thời khắc sắp sửa suy tàn của đế quốc, nếu đời sau của tám người Đông, Hoàng, Ninh, (Hắc) Phong, Bạch, Hoa, (Bạch) Phong, Nam năm đó cùng tề tụ lại đây một lần nữa, đây chẳng phải là rất hoàn mỹ hay sao?”
Kì Đế vẫn cười nhạt như cũ, nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh kia, giống như thứ hắn đang đàm luận không phải là kết cục tàn diệt của vương quốc này mà chỉ là đoạn kết cuối cùng của một trò chơi.
Tích Vân lẳng lặng nhìn Kì Đế, thật lâu sau, nàng mới mở miệng nói: “Bệ hạ nên được sinh ra vào năm Thái Thông.” Thái Thông là niên hiệu của Ngôn đế, là thời kì phồn thịnh thái bình nhất của đế quốc Đông Triều.
[niên hiệu: tên năm mà vua đó cai trị, giống như bây giờ là năm Nhân Dĩ]
“Chẳng lẽ trẫm chỉ có thể làm một vị Thiên Tử trong thời kì thái bình mà không thể làm một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thời mạt thế hay sao?” Ánh mắt Kì Đế chuyển về phía Tích Vân.
Tích Vân cười nhẹ: “Mỗi người đều có thứ biết thứ không, đế vương cũng đồng dạng như vậy.”
Kì Đế nghe vậy khẽ gật đầu, hắn cất bước đến gần, ánh mắt chuyên chú đánh giá mảnh ngọc hình trăng khuyết trên trán hai người, sau đó có chút cảm khái nói: “Ba trăm năm trước, một đôi Bích Nguyệt bị chia cắt trong điện Tụ Long, mà ba trăm năm sau, bọn chúng vẫn được đoàn tụ tại nơi này!”
Hai người nghe vậy không khỏi đồng loạt nâng tay sờ lên mảnh ngọc, đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại lẳng lặng dời đi.
“Bởi vì một đôi Bích Nguyệt này nên mới có bảy nước, mà loạn thế ngày hôm nay, cũng là do nó.” Kì Đế lẳng lặng xoay người, gương mặt đối diện với long ỷ trên cao, thanh âm yên lặng, trang nghiêm lại trầm thấp: “Ly hợp tụ tán, nhân quả tuần hoàn. Lầu cao đổ nát, sự phồn hoa mang theo vẻ thối nát hoang phí… Từ không tới có, từ hưng thịnh tới bi ai… Sinh sôi nảy nở, thế sự xoay vần, nhân sinh là như thế, mà thiên địa…cũng là như thế.”
[ly hợp tụ tán: chia ly, hợp lại, tụ tập, phân tán]
Kì Đế chậm rãi bước lên bậc thang, tiến về phía long ỷ. Hắn đứng trước long án, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy khối long tỉ trên bàn, sau đó dùng nó in lên tấm lụa vàng đã tràn ngập chữ đỏ: “Đây là thứ các ngươi muốn, cầm đi.”
Nhìn thân ảnh càng lúc càng xa trong cơn gió lạnh kia, Đoan Mộc Văn Thanh thở phào một hơi, bàn tay đang siết chặt chuôi kiếm cũng lặng lẽ buông lỏng.
“Phong vương…” Hạ Khí Thù mở miệng, giống như muốn nói cái gì, chỉ là lời nói vừa lên tới miệng thì bỗng dưng nghẹn lại. Hắn nhìn người xa xa phía trước, áo trắng không ngừng tung bay trong gió, một đầu tóc đen thật dài đan vào nhau, thân ảnh kia sao mà gầy yếu quá, tựa hồ chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuốn nàng đi… Hắn trầm tư hồi lâu, tất cả suy nghĩ cuối cùng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài.
Đoan Mộc Văn Thanh đưa mắt nhìn về phía doanh trướng chỉnh tề của Phong Vân Kỵ. Nhìn từng tốp binh lính nhuệ khí tận trời đang lẳng lặng đứng sừng sững kia, hắn không khỏi mở miệng cảm thán: “Năm vạn Phong Vân Kỵ… Không ngờ ngoài năm vạn lúc trước ra, nàng còn có thêm năm vạn nữa!”
“Lấy thực lực quốc gia của Phong Quốc mà nói, có được mười vạn tinh kỵ cũng không phải là việc khó, chỉ là…” Hạ Khí Thù hơi ngừng một chút, dùng thanh âm ẩn ẩn có chút lo lắng nói: “Năm vạn tinh kỵ này của Phong vương, chẳng những người ngoài không biết, ngay cả vương hình như cũng không biết đâu!”
“Ngay cả vương cũng không biết sao, a…” Đoan Mộc Văn Thanh còn chưa nói xong, ánh mắt giống như đã bị cái gì hấp dẫn, buột miệng nói: “Khí Thù, ngươi có để ý tới không?”
“Để ý cái gì cơ?”
“Bốn người kia kìa, bốn người đang canh giữ bên ngoài trướng bồng của Phong vương ấy, vừa nhìn qua khí thế của bọn họ ta liền biết võ công của bốn người chắc chắn đều trên ngươi và ta!”
“Ừ.” Hạ Khí Thù gật đầu: “Lực lượng ẩn giấu của Phong vương đúng là không thể khinh thường được, chỉ là, không biết vì sao nàng lại có hành động như thế nhỉ? Cục diện về sau không biết sẽ trở thành như thế nào đây! Khó trách Xuyên Vũ lại…”
“Mặc dù đã bị Xuyên Vũ nỗ lực ngăn trở nhưng vương vẫn kiên quyết đến đây, chỉ nhiêu đó đã đủ thấy phân lượng của Phong vương ở trong lòng ngài rồi!” Ánh mắt Đoan Mộc Văn Thanh chuyển về phía vương của bọn họ, trên mặt lộ ra vẻ cảm khái thật sâu: “Chỉ tiếc… Chúng ta đã tới muộn! Nhưng bất luận quan hệ về sau của hai vương như thế nào, chúng ta chỉ cần tuân theo ý chỉ của vương là được.”
“Đúng vậy.”
Hạ Khí Thù dời mắt nhìn lại, mọi người xung quanh đều đi cả rồi, chỉ còn một mình vương của bọn họ cô độc đứng trong gió. Ngài khoanh tay nhìn trời, hắn không biết tâm tình của ngài lúc này là như thế nào, cũng không biết vẻ mặt lúc này của ngài ra sao, nhưng khi nhìn vào bóng dáng sừng sững trong gió kia, hắn lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác trống trải lạnh lẽo.
“Mộng nhập Giang Nam yên thủy lộ, hành tẫn Giang Nam, bất dữ li nhân ngộ.
Thụy lí tiêu hồn vô xử thuyết, giác lai trù trướng tiêu hồn ngộ.
Dục tẫn thử tình thư xích tố, phù nhạn trầm ngư, chung liễu vô bằng cư.
Khước ỷ hoãn huyền ca biệt tự, đoạn tràng di phá tần tranh trụ.”
[Đây là bài Điệp Luyến Hoa của tác giả Án Kỷ Đạo (1050-1119), bản dịch sau được lấy từ Thi Viện:
Mộng tới Giang Nam trên đường khói nước, đi hết Giang Nam, không gặp người xưa.
Trong giấc ngủ, hồn tiêu không biết đâu nói, tỉnh lại tiêu hồn buồn rầu mê muội.
Muốn đem hết tình này viết trên tấm lụa, nhưng nhạn nổi cá chìm mất tăm, rốt cuộc không có hồi âm.
Muốn lấy dây đàn chậm ca nỗi sầu ly biệt, di khắp trụ đàn tranh Tần vẫn không thể gảy lên được nỗi đoạn trường.
Đây là bản dịch nghĩa (vì tiểu Dạ muốn để mọi người hiểu hết nghĩa của bài).
Phượng Tê Ngô cúi đầu ngâm nga, sau đó hơi thở dài vươn tay gấp quyển sách lại. Bài từ này của cổ nhân tuy lãnh hương u độc nhưng lại khiến lòng người bối rối không yên! Nàng nâng chén trà nóng lên, hấp thụ một tia nhiệt lượng để xua tan sự rét lạnh của màn đêm, sau đó đột nhiên ngẩng đầu nhìn về cây nến đỏ đã cháy được một nửa trên giá nến hình hoa sen.
[lãnh hương u độc: vừa thơm ngát lại vừa tĩnh lặng cô độc]
“Hồng chúc tự liên vô hảo kế, dạ hàn không thế nhân thùy lệ.”
[Đây cũng là một câu trong bài Điệp Luyến Hoa, bản dịch sau được lấy từ Thi Viện]
Nến hồng cũng tự than không còn cách nào, trong đêm lạnh thay người nhỏ lệ.]
Một tiếng ngâm u oán hòa cùng một nụ cười khổ mang chút hối tiếc vang lên, nàng dời bước ôm lấy cây đàn tỳ bà trên bàn, đầu ngón tay khẽ động, thanh âm trong trẻo từ dây đàn sâu kín vang lên trong phòng. Tiếng đàn này, có mấy người có thể nghe hiểu được? Người nọ… liệu người nọ có từng nhập tâm lắng nghe? Chỉ cần nhập tâm lắng nghe… là đủ rồi…
“Phượng cô nương, bên ngoài có Nhâm quân sư cầu kiến người.” Tiếu Nhi nhẹ vén rèm đi vào.
“Nhâm quân sư?” Đầu ngón tay đang gảy gảy dây đàn của Phượng Tê Ngô thoáng ngưng lại: “Hắn tìm ta có chuyện gì?”
“Cô nương đi ra xem một cái chẳng phải sẽ biết hay sao.” Tiếu Nhi vẫn giữ nét mặt tươi cười.
“Thay ta nói lại với hắn.” Phượng Tê Ngô lãnh đạm nói: “Chỗ ở của của ta chỉ là chỗ ở của một ca giả nho nhỏ, không thích hợp cùng quân sư thương lượng đâu.”
“Nhưng quân sư nói hắn có chuyện rất quan trọng, là chuyện liên quan tới vương.” Tiếu Nhi cẩn thận quan sát Phượng Tê Ngô, quả nhiên phát hiện thần sắc của nàng đã biến đổi.
“Được rồi.” Phượng Tê Ngô trầm ngâm một lát, sau đó buông tỳ bà nói.
Nhâm Xuyên Vũ đang ngồi ngay ngắn trong phòng khách nho nhỏ, thấy Phượng Tê Ngô đi tới, hắn liền đứng dậy, nho nhã lễ độ chào hỏi: “Phượng cô nương.”
“Không biết đêm khuya quân sư tới chơi là có chuyện gì?” Con ngươi lãnh đạm của Phượng Tê Ngô liếc nhìn Nhâm Xuyên Vũ một cái, thản nhiên ngồi xuống đối diện hắn.
Đối mặt với câu hỏi trực tiếp của Phượng Tê Ngô, Nhâm Xuyên Vũ vẫn không vội trả lời mà chỉ ngưng mắt nhìn nàng. Ánh mắt này giống như mặt gương sáng, giống như một cây châm bén nhọn mang theo vẻ nghiền ngẫm thận trọng đánh giá nàng, tựa hồ muốn triệt để nhìn thấu nàng. Từ tâm tư đến ý thức của nàng, từ nàng của hiện tại đến nàng của tương lai, tất cả giống như đều được phản chiếu trong cặp mắt kia của hắn!
Đợi một lát vẫn không thấy Nhâm Xuyên Vũ trả lời, Phượng Tê Ngô liền đứng dậy nói: “Đêm đã khuya, nếu quân sư không có chuyện gì để nói thì Tê Ngô xin phép đi nghỉ ngơi.” Dứt lời, nàng lập tức xoay người rời đi.
“Tê Ngô… Tê Ngô… Quả nhiên là phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng! Phóng mắt khắp toàn bộ thiên hạ, cũng chỉ có đế đô là xứng đáng trở thành cây ngô đồng cho phượng hoàng mà thôi!”
[Phượng Tê Ngô còn có nghĩa là phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng]
Lời nói đột ngột của Nhâm Xuyên Vũ khiến cho bước chân của Phượng Tê Ngô thoáng dừng lại. Nàng xoay người, trong mắt lóe lên một tia sáng vừa lạnh lẽo lại vừa bén nhọn: “Lời này của quân sư là có ý gì?”
“Bất luận tài năng hay là tướng mạo của Phượng cô nương đều là vạn người có một, chẳng lẽ cô nương lại cam lòng làm một ca giả cả đời?” Trên mặt Nhâm Xuyên Vũ là một mảnh tươi cười, dường như hắn muốn dùng nụ cười này để hóa giải hàn quang trong mắt Phượng Tê Ngô: “Ngày vương của ta đăng cơ thành đế, chẳng lẽ Phượng cô nương không muốn trọng chấn uy danh của Phượng gia, không muốn kế thừa truyền thuyết của Phượng gia hay sao?”
Phượng Tê Ngô nhìn Nhâm Xuyên Vũ thật lâu, sương lạnh trên mặt dần hòa tan, cuối cùng lộ ra một nụ cười nhạt hiếm có. Một nụ cười này khiến cho gương mặt của nàng tràn ngập ánh sáng kiều diễm ướt át, Nhâm Xuyên Vũ nhìn thấy trong lòng cũng lộ vẻ cảm thán. Quả nhiên là như thế!
“Quân sư, Tê Ngô không phải là người thông minh, thuở nhỏ không phải ngu ngốc thì là cứng nhắc, bởi vậy không thể trèo cao bám trăng, ngược lại còn phải lưu lạc chốn phong trần, quả thật cảm thấy vô cùng hổ thẹn đối với tổ tiên Phượng thị.” Phượng Tê Ngô thản nhiên cười cười, lại lần nữa quay về ghế mềm ngồi xuống: “Mà Nhâm Xuyên quân sư lại khác. Ngài thông minh hơn người, tâm tư sâu sắc, ánh mắt độc đáo, thiết nghĩ trên đời này cũng không có chuyện gì có thể thoát khỏi bàn tay của quân sư, không có người nào có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của ngài.”
“Cô nương đây là đang khích lệ Xuyên Vũ hay là đang thầm mắng Xuyên Vũ thế?” Nhâm Xuyên Vũ nâng tay vuốt cằm, ôn hòa cười nói.
“Cũng không phải.” Phượng Tê Ngô chậm rãi lắc đầu: “Tê Ngô chỉ muốn nói cho quân sư nghe vài thứ mà thôi.”
“Xuyên Vũ xin rửa tai lắng nghe.”
Nụ cười duyên của Phượng Tê Ngô đột nhiên biến mất, thay vào đó là một tầng băng sương lạnh lẽo, nàng châm chọc nhìn Nhâm Xuyên Vũ, dùng âm thanh lạnh lùng nói: “Cho dù quân sư có tính toán tường tận đến đâu, nhưng mà… ngài đã xem thường Phượng Tê Ngô ta rồi!”
Nét cười trên mặt Nhâm Xuyên Vũ bị một câu nói lạnh lùng này làm cho cứng đờ, ngay cả bàn tay đang vuốt cằm cũng khựng lại, hắn kinh ngạc nhìn Phượng Tê Ngô, giống như không thể tin được nàng lại cho hắn một câu trả lời như vậy.
“Cô nương…”
“Đêm đã khuya, xin quân sư hãy về đi.” Phượng Tê Ngô hờ hững chuyển đề tài, sau đó đứng dậy ra ý tiễn khách.
“Tính tình cô nương quả nhiên là cao ngạo bất khuất, tuy nhiên, những lời khi nãy của Xuyên Vũ cũng không phải là xem thường cô nương đâu.” Nhâm Xuyên Vũ đứng dậy, vẻ mặt thân thiết mỉm cười đã được đổi thành vẻ nghiêm nghị chín chắn: “Xuyên Vũ biết rõ tấm lòng sâu nặng của cô nương đối với vương của ta, nếu cô nương có thể bầu bạn lâu dài với vương, đây cũng là phúc khí của vương!”
Phượng Tê Ngô nghe vậy lại chỉ cười nhạt một tiếng: “Lòng trung thành của quân sư, Tê Ngô cho dù có ngu dốt hơn cũng biết, chẳng qua là…” Phượng Tê Ngô chậm rãi rời đi, tới khi đến cửa lều, nàng mới quay đầu nhìn hắn một cái: “Chuyện của hai người kia… sao có thể để cho người ngoài nhúng tay vào!”
Nhâm Xuyên Vũ nhìn thân ảnh dần biến mất sau tấm màn che, thật lâu sau mới thì thào lên tiếng: “Người của Phượng gia… Đáng tiếc…thật là đáng tiếc!”
…
Ánh sáng có chút u ám, doanh trướng màu trắng, ngọn nến màu trắng, màn che màu trắng, xiêm y màu trắng… Trước mắt đều là màu trắng, giống như một cánh đồng tuyết mênh mang, trống trải…cô quạnh…lạnh lẽo.
“Các ngươi đều lui ra đi.”
“Vâng!”
Người hầu, cung nhân đều lặng lẽ lui ra, trong lều chỉ còn sót lại thân ảnh của một vị nữ vương áo trắng như tuyết.
Trong doanh trướng rộng rãi có đặt hai cỗ quan tài, một trái một phải.
Tích Vân nhấc đôi chân nặng tựa ngàn cân, từng bước từng bước tới gần, khi ánh mắt vô thần chạm phải thân hình của người đang yên tĩnh nằm trong quan tài kia, hai dòng lệ của nàng không thể kìm nén được nữa mà mãnh liệt tuôn ra. Thân thể nàng giống như đã bị rút hết sức lực, suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, nàng dùng hai tay che mặt, bả vai không ngừng run lên, thanh âm khóc nức nở tuy đã được nàng cật lực áp chế nhưng thỉnh thoảng lại vẫn theo khóe môi tràn ra bên ngoài.
Cửu Dung… Lâm Cơ…
Bọn họ gặp nhau thời niên thiếu, cùng nhau lớn lên, cùng nhau học văn tập võ, cùng nhau trêu đùa vui chơi, cứ như thế, trong nháy mắt đã qua hơn mười năm. Họ vốn là những cô nhi không hề quen biết, nhưng những năm tháng đó, bọn họ đã sống với nhau như người một nhà, hoà thuận biết bao, vui vẻ biết bao… Bọn họ từng nghĩ sẽ làm bạn bên nhau cả đời, đến tận lúc tóc ai cũng chuyển sang màu trắng… Một Bao Thừa thật thà chất phác lại kiệm lời… Một Cửu Dung hở tí là đỏ mặt… Một Lâm Cơ thích lên giọng mỉa mai… Bất luận thời gian có trôi qua bao lâu, những nụ cười, những giọt nước mắt, những tiếng hồ nháo ầm ĩ của họ như vẫn còn bên tai… Giống như chỉ cần nàng quay đầu một cái thì sẽ có thể vươn tay bắt lấy họ, vĩnh viễn không chia cắt!
“Bộp!”
Có thứ gì đó theo tay áo rơi ra, nàng nhặt lên nhìn, phát hiện đó là một cái túi nhỏ bằng tơ màu trắng thuần.
“Vương, đây là vật lấy được từ trong ngực của Cửu Dung, nó được bảo quản rất kĩ, có thể đây là một vật cực kỳ trọng yếu của hắn.” Lời nói của Tề Thứ vẫn còn vang vọng bên tai nàng.
Nàng run rẩy mở chiếc túi ra, bên trong là một khối tuyết ngọc Thương Sơn, ngọc tâm có một điểm nhỏ màu đỏ hết sức rực rỡ. Xung quanh khối ngọc là những viên thủy tinh màu lam nhạt, từng viên từng viên rải rác xung quanh khối tuyết ngọc, thoạt nhìn giống như những giọt nước mắt mà ngọc tâm nhỏ ra!
[ngọc tâm: trung tâm của khối ngọc]
Cửu Dung… Cửu Dung…
Tích Vân gắt gao nắm chặt lấy chiếc túi tơ, nước mắt như từng viên trân châu rơi vào trong túi, nhỏ xuống ngọc tâm.
Cửu Dung… Tiếng khóc kìm nén đã trở thành tiếng khóc thảm thiết, ánh nến mông lung giống như cộng hưởng với tiếng khóc của nàng, ngọn lửa lay động, toàn bộ doanh trướng như được phủ thêm một lớp ánh sáng lạnh lẽo, phiêu phù không thực.
Cửu Dung… hu hu hu… hu hu hu…
[thật ra từ tượng thanh cho tiếng khóc bên Trung sẽ là “ô ô ô”, tiểu Dạ sợ để vậy nhiều người không hiểu nên sửa thành “hu hu hu”, cơ mà không hiểu sao cứ có cảm giác kì kì]
Thời gian lẳng lặng trôi qua, nến trắng cũng lặng lẽ nhỏ lệ cùng nàng.
Tiếng khóc rốt cục cũng ngừng lại, nàng đứng dậy, dời bước đi tới trước quan tài, đem túi tơ đặt vào bàn tay lạnh như băng kia, sau đó hơi dùng sức khép nó lại.
Hai tay nàng nắm lấy tấm vải bố trắng… ánh mắt lưu luyến nhìn theo miếng vải từ từ che đi thân thể hắn… bả vai hắn… cổ hắn… cằm hắn… môi hắn… mũi hắn…
Cửu Dung… Lâm Cơ…
Nàng gắt gao nhắm chặt mắt lại, cổ tay run lên, cứ như vậy mà đoạn tuyệt!
“Vương.”
Tề Thứ, Từ Uyên, Trình Tri đồng loạt đi vào doanh trướng yên tĩnh, theo sau họ là bốn gã võ sĩ áo bạc.
“Các ngươi đi bái biệt Lâm Cơ và Cửu Dung đi.”
“Vâng!”
Bảy người cung kính bái biệt với hai người huynh đệ ngày xưa, lúc dập đầu, vài giọt nước (mắt) khẽ rơi xuống bức màn trắng, để lại trên đó vài dấu nước tròn tròn, mà khi ngẩng đầu, trên mặt bảy người không còn gì khác ngoài thần sắc nghiêm nghị không biết sợ hãi.
“Làm người đứng đầu của một quốc gia, làm chủ soái của một quân đoàn, có vài lời tuyệt đối không thể nói ra, nhưng ngày hôm nay, ta vẫn muốn nói cho các ngươi biết.”
Thanh âm của Tích Vân vang lên trong lều, nàng chắp tay phía sau, đưa lưng về phía bảy người, áo trắng chấm đất, tóc dài che thân, bóng dáng kia vô hình chung lại mang theo một nét yên tĩnh cùng trang nghiêm.
“Chúng thần cung kính lắng nghe!” Bảy người cúi đầu nói.
“Ha ha…” Đối với sự trịnh trọng của bảy người, Tích Vân nhẹ cười một tiếng, nàng nâng tay lên che trán, đầu ngón tay gắt gao dán chặt vào mi tâm: “Về sau… bất luận quyết đấu với ai, một khi xác định không thể thắng lợi, các ngươi…liền chạy trốn hoặc đầu hàng đi!”
“Vương…” Bảy người đồng thời kêu lên, không khỏi khiếp sợ nhìn vương của mình.
“Bởi vì… chỉ khi các ngươi còn sống, ta mới có thể cứu các ngươi về, mới có thể tìm lại các ngươi!” Tích Vân không hề nhìn lấy vẻ mặt của bảy người, nàng tiếp tục bình tĩnh nói ra, bàn tay trên trán dần trượt xuống, cuối cùng buông thõng ở bên người: “Ở trong lòng bổn vương, các ngươi…còn quan trọng hơn cái thiên hạ này rất nhiều!”
“Vương!” Bảy người cúi đầu quỳ trên mặt đất, chỉ tiếc bả vai không ngừng run rẩy kia đã bán đứng tâm tình kích động của bọn họ.
“Bổn vương thật sự không phải là một vị vua đủ tư cách!” Tích Vân tự giễu cười cười: “Loại lời nói này mà cũng nói ra được, ngày sau đại khái sẽ thành trò cười trong sử sách thôi!”
Ngày sau, lời nói ấy không phải là trò cười trong sử sách, mà là một tiếng thở dài lưu lại ngàn năm.
Sử gia viết: Có thể nói ra lời ấy, như vậy đủ thấy Phong vương là một người lòng ôm nhân ái, có thể đối đãi với bộ hạ đến dường này, đủ thấy ngài là một người nhân nghĩa vẹn toàn! Nhìn chung, cả đời Phong vương đều là một vị đế vương nhân ái chiếm được lòng dân, dùng người thì không nghi ngờ người, biết trọng dụng người tài đức, tài trí công lao sự nghiệp lại càng nhiều không kể xiết, xưa nay hiếm thấy, rõ ràng là một bậc minh quân. Song, ngài vẫn biết rõ những thứ không thể nói, những việc không thể làm, một vị vương giả như thế, phải làm sao đây! Phải làm sao đây!
“Vương, mặc kệ người khác nói như thế nào, mặc kệ ngài làm cái gì, ngài vẫn mãi là vương của Phong Quốc chúng ta! Là vị vương duy nhất mà Phong Vân Kỵ chúng ta thề chết trung thành! Là vị vương độc nhất vô nhị trong lòng chúng ta!” Bảy người đồng loạt cúi đầu xuống.
“Đứng lên đi.” Tích Vân xoay người, bình tĩnh nhìn bọn họ: “Thứ, ngươi sai người đem linh cữu của Lâm Cơ và Cửu Dung quay về Phong Quốc đi, chúng ta cũng nên lên đường rồi.”
“Vâng.”
Ánh mắt Tích Vân đảo qua bốn gã võ sĩ áo bạc bên kia, một lát sau mới mở miệng phân phó: “Vô Hàn, ngươi theo làm phó tướng của Tề Thứ đi.”
“Vâng!” Vô Hàn khom người lĩnh mệnh.
“Hiểu Chiến, ngươi làm phó tướng của Từ Uyên.”
“Vâng!” Hiểu Chiến đáp.
“Trảm Lâu, người làm phó tướng của Trình Tri.”
“Vâng!” Trảm Lâu lĩnh mệnh.
“Tiêu Miên, sau này ngươi hãy đi theo bên người Cửu Vi tiên sinh, bảo hộ cho hắn.”
“Vâng!” Tiêu Miên lĩnh mệnh.
Bốn người này đều khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặc dù diện mạo khác nhau, thế nhưng chiều cao, hình thể, trang phục lại giống nhau như đúc, nếu chỉ nhìn sơ qua còn tưởng bọn họ là huynh ruột thịt. Bọn họ ai nấy đều có khí chất lạnh lùng, cả người tản ra một loại kiếm khí sắc bén, vừa nhìn đã biết ngay là cao thủ đứng đầu.
Tích Vân trở lại nhìn linh cữu của hai người lần cuối, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, ngửa đầu, thanh âm bình tĩnh mà ngắn gọn: “Chúng ta hãy đi chấm dứt thời loạn thế này thôi, không thể để máu của Bao Thừa, Lâm Cơ và Cửu Dung đổ ra vô ích như vậy được!”
“Vâng!” Thanh âm hưởng ứng kiên định vang lên trong lều!
Ngày 28 tháng 10, Kiều Cẩn suất lĩnh Mặc Vũ Kỵ đánh hạ Giao thành.
Ngày 29 tháng 10, Phong vương cùng Tức vương dẫn đại quân xuất phát chạy tới đế đô.
Khi đang trên đường đi dọc theo núi Lạc Anh, Phong vương nhìn ngọn núi này thật lâu, cuối cùng hạ bút viết: Lạc Anh… Lạc Anh…… Vẫn lạc vô số anh linh! Về sau cứ gọi núi này là núi Anh đi!
Tại một khắc kia, núi Lạc Anh đã được đổi tên thành núi Anh.
Cuối tháng 10 năm đó, quân sư Liễu Vũ Sinh của Hoa Quốc đã hộ tống Nam Thành hầu đến hoàng đô của Hoàng Quốc.
Sau khi phục mệnh với nhị công tử là Hoàng Quý xong, Liễu Vũ Sinh liền thỉnh cầu được yết kiến công chúa Thuần Nhiên – cũng là vương hậu của Hoàng Quốc hiện nay – Hoa Thuần Nhiên, nhị công tử nghe vậy xúc động trong lòng, đương nhiên đã cho phép.
[phục mệnh: báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh]
Trong hoàng cung trang nghiêm…
Lúc báo cáo tin tử trận của ba vị công tử ở Trắc thành cho Hoa Thuần Nhiên biết, Liễu Vũ Sinh không kìm được mà nâng mắt, lặng lẽ nhìn trộm công chúa một cái, hắn tò mò muốn biết phản ứng của nàng đối với cái chết của ba vị huynh trưởng này. Tuy chỉ là một cái liếc mắt vội vàng, thế nhưng như thế cũng đủ để hắn thấy rõ người đang ngồi trên cẩm tọa, đó là một gương mặt ưu thương nhưng lại không hề mất đi nét đoan trang, dáng vẻ tao nhã, dung nhan tuyệt mỹ.
[cẩm tọa: ghế gấm]
Đây là phản ứng bình thường của con người, nhưng không hiểu sao ngay tại một khắc kia, Liễu Vũ Sinh lại có cảm giác mình đã phụ lòng minh chủ, dã tâm mở ra một thời kì phồn thịnh hay chí khí trở thành một danh thần, tất cả đều tan thành mây khói trong nháy mắt! Một khắc kia, hắn rõ ràng ý thức được chính mình đã trở nên già cỗi cùng ngu ngốc, thiên hạ này, mặc kệ sau này nó thay đổi bất ngờ như thế nào, nhanh chóng như thế nào… cũng không phải là chuyện của hắn nữa! Thiên hạ này sớm đã trở thành thiên hạ của bọn họ rồi!
“Ba vị ca ca chết trận dưới tay tướng quân Đông Đào Dã khi đang tấn công vương vực của Trắc thành sao?”
Thanh âm của Hoa Thuần Nhiên giống như mang theo một tia khóc thầm, tuy nhiên đôi mắt nhìn về phía Liễu Vũ Sinh của nàng lại vẫn trong suốt như cũ.
“Đúng vậy.” Liễu Vũ Sinh cúi đầu đáp.
“Mặc dù ba vị ca ca bất hạnh qua đời, thế nhưng đối với một người nam nhi mà nói, có thể chết trận trên chiến trường cũng là một loại vinh quang, đúng không?”
Thanh âm của nàng cực nhẹ, giống như một nữ tử ngây thơ không hiểu thế sự đang đau lòng vì ca ca đã mất, cố gắng tìm chút vinh quang an ủi ca ca trên đường xuống suối vàng.
“Đúng vậy.” Liễu Vũ Sinh đáp.
“Nếu vậy… Liễu quân sư cũng đi chuyển lời với phụ vương y như vậy đi.” Thanh âm của Hoa Thuần Nhiên có chút giống với tiếng hạt băng rơi xuống đất, tuy thanh thúy dễ nghe nhưng cũng lạnh lẽo khiến người khác phát run.
“Vâng.” Liễu Vũ Sinh cúi đầu càng thấp. Khóe miệng hắn dấy lên một tia cười cười tự giễu, thật uổng cho mình còn đứng đây tự phụ một đời thông minh, ở trước mặt vị công chúa này, mình lại biến thành ngây thơ đến dường nào!
Trong đại điện rơi vào một mảnh im lặng, thật lâu sau, thanh âm như chuông băng của Hoa Thuần Nhiên lại vang lên, ánh mắt nàng bắn thẳng về phía Liễu Vũ Sinh, khiến hắn dù đang cúi đầu nhưng vẫn cảm thấy da đầu một trận tê dại.
“Xin Liễu quân sư thay mặt Thuần Nhiên chuyển cáo đến phụ vương một câu: Tuy ba vị ca ca đã ra đi nhưng trong vương tộc vẫn còn rất nhiều ca ca cùng vương chất khác hầu hạ dưới gối người, cho nên xin phụ vương hãy nén bi thương, bảo trọng thân thể.”
[vương chất: cháu trong vương tộc]
“Vâng.” Liễu Vũ Sinh đáp lại ngắn gọn.
“Còn nữa, xin quân sư hãy thay bản cung mang chiếc khăn này giao cho phụ vương.” Hoa Thuần Nhiên cởi một chiếc khăn lụa trên cổ tay xuống đưa cho Liễu Vũ Sinh: “Thuần Nhiên không thể tận sức báo hiếu cho phụ vương, quả thật cảm thấy vô cùng xấu hổ đau xót, cái khăn này là do Thuần Nhiên tự tay thêu, bây giờ ta lấy khăn thay người, bày tỏ tấm lòng hiếu thảo với phụ vương.”
“Vâng, thần nhất định sẽ chuyển cáo đầy đủ cho đại vương.” Liễu Vũ Sinh khom người tiếp nhận chiếc khăn lụa.
Ánh mắt Hoa Thuần Nhiên thoáng liếc qua chiếc khăn lụa lần cuối, trong mắt dường như có một tia buồn bã mất mát xẹt qua, nhưng rất nhanh đã biến mất: “Khi nào quân sư lên đường về nước?”
“Ngày mai thần sẽ lên đường.”
“Ừ.” Hoa Thuần Nhiên gật đầu, sau đó phân phó nội thị hầu hạ bên người: “Tạ tổng quản, ngươi hãy đem củ nhân sâm Bạch Sơn hôm qua Vương Thái Hậu ban ra đây tặng cho Liễu quân sư đi, quân sư một đường vất vả, củ sâm này liền tặng cho quân sư bồi bổ thân mình vậy.”
3
“Vâng.” Tạ tổng quản lĩnh mệnh rời đi.
“Thần tạ ơn công chúa tặng lễ.” Liễu Vũ Sinh quỳ xuống đất nói: “Sau khi về nước, thần sẽ quay về Vũ Sơn sống nốt quãng đời còn lại, sợ là sẽ không có cơ hội hầu hạ công chúa nữa rồi, lần này xem như là thần bái biệt công chúa.” Hắn dập đầu thật sâu.
Hoa Thuần Nhiên nhìn Liễu Vũ Sinh đang quỳ trên mặt đất, trầm ngâm hồi lâu mới có chút cảm thán nói: “Cũng tốt.”
“Thần xin cáo lui, cầu cho công chúa được khỏe mạnh trường thọ cả đời!” Câu nói cuối cùng của Liễu Vũ Sinh dường như mang theo một tầng thâm ý khác.
“Ừ, đi đi.” Hoa Thuần Nhiên thản nhiên phất tay.
Chờ Liễu Vũ Sinh rời đi xong, Hoa Thuần Nhiên liền ra lệnh cho cung nhân ra ngoài hết. Nàng ngồi một mình trên ghế nhìn cung điện yên tĩnh, sau đó ngơ ngác rũ mắt nhìn hai tay của mình. Mặc dù đã trở thành hoàng hậu cao quý của một nước, thế nhưng trên đôi tay trắng mịn mềm mại của nàng lại không có bất kì một vật trang sức nào, vô cùng trống trải, ngay cả chiếc khăn lụa cuối cùng kia cũng đã gỡ xuống mất rồi…
“Đều đi hết rồi… Hoa thị nhất mạch sau này có thể bình yên rồi…” Âm thanh thì thào tự nói vang lên trong đại điện trống trải, ánh mắt nàng xuyên qua bức rèm châu trước cửa, thứ lọt vào mắt cũng chỉ là một góc ngói lưu ly màu xanh: “Huống hồ…ta còn có… của ngươi…” Nàng nâng tay khẽ vuốt ve cái bụng hơi nhô lên: “Ta có Hoàng vương, ta là vương hậu của Hoàng Quốc, chẳng những thế… sau này có khi ta còn trở thành hoàng hậu của vương triều mới nữa!”
“Người đâu, tới đây!”
Lời nói vừa ra, mười mấy tên cung nhân đã đồng loạt đi đến trước mặt nàng.
“Thay bản cung truyền chỉ xuống, giờ Thân hôm nay sẽ thiết yến ở vườn Ưu Khánh, đón gió tẩy trần cho Nam Thành hầu.”
“Vâng.” Lập tức có người đi ra ngoài thông báo.
Hoa Thuần Nhiên đứng dậy đi tới trước gương đồng, nhìn dung nhan tuyệt mỹ vô song trong gương, nàng bình tĩnh nói: “Khách nhân từ phương xa tới, bản cung sao có thể thất lễ cho được. Khởi Nhi, đem Xích Diễm phượng bào và mũ phượng lấy ra, hôm nay bản cung muốn ăn mặc hoa quý để đãi khách, như vậy mới có thể biểu hiện được sự tôn trọng của bản cung đối với khách nhân!”
“Vâng, thưa nương nương.”
Trung tuần tháng mười một, thời điểm tuyết đầu mùa theo gió tung bay khắp trời cũng là lúc Liễu Vũ Sinh mang theo linh cữu của ba vị vương tử về tới vương đô Hoa Quốc.
[trung tuần: một tháng chia thành ba tuần là thượng tuần, trung tuần và hạ tuần, một tuần có mười ngày]
“Thần xin bái kiến đại vương!”
Liễu Vũ Sinh buồn bã quỳ gối trước giường bệnh của Hoa vương.
“Vũ Sinh không cần đa lễ, cứ đứng lên mà nói.”
“Thần xin cảm tạ đại vương!” Liễu Vũ Sinh đứng dậy, ánh mắt nhìn thoáng qua vị Hoa vương già nua ốm yếu trên giường. Thật không thể tin được, rõ ràng mấy tháng trước ngài ấy vẫn oai phong khí phách dẫn quân đi chinh phạt Phong Quốc, vậy mà bây giờ…
“Ái khanh có thể bình an trở về, bổn vương rất vui.” Trên gương mặt tái nhợt của Hoa vương chợt hiện lên một tia cười nhợt nhạt.
“Thần đáng chết! Thần không thể hộ tống ba vị công tử chu đáo, thần…thần thật sự là đáng chết vạn lần!” Liễu Vũ Sinh dập đầu quỳ trên mặt đất, trong giọng nói mang theo nét nghẹn ngào nức nở: “Thần thật sự quá vô năng, xin đại vương giáng tội!”
“Bổn…bổn vương đã biết rồi.” Thanh âm của Hoa vương vừa yếu ớt lại vừa run rẩy, hắn nhắm mắt lại, một giọt nước mắt vẩn đục nhẹ rơi xuống giường: “Vũ Sinh, ngươi đứng lên đi.”
“Đại vương… Đây là thứ mà công chúa nhờ thần giao cho ngài.” Liễu Vũ Sinh lấy chiếc khăn lụa từ trong lòng ra nâng lên đỉnh đầu.
Tên nội thị lập tức tiến lên đỡ lấy chiếc khăn, sau đó cung kính dâng lên Hoa vương.
Hoa vương vuốt ve chiếc khăn lụa mềm mại, hành động nhẹ nhàng giống như đang vỗ về đứa con gái mà mình yêu thương nhất, trong đôi mắt vẩn đục của hắn đột nhiên dâng lên một tia sáng: “Thuần nhi có nói gì với bổn vương không?”
“Công chúa từng dặn dò Vũ Sinh chuyển lời cho đại vương, bảo rằng: Tuy ba vị ca ca đã ra đi nhưng trong vương tộc vẫn còn rất nhiều ca ca cùng vương chất khác hầu hạ dưới gối người, cho nên xin phụ vương hãy nén bi thương, bảo trọng thân thể.” Liễu Vũ Sinh cung kính đáp.
“À.” Hoa vương thở dài: “Thuần nhi chỉ nói nhiêu đó thôi sao?”
“Lúc cuối công chúa còn nói thêm: Thuần Nhiên không thể tận sức báo hiếu cho phụ vương, quả thật cảm thấy vô cùng xấu hổ đau xót, cái khăn này là do Thuần Nhiên tự tay thêu, bây giờ ta lấy khăn thay người, bày tỏ tấm lòng hiếu thảo với phụ vương.” Liễu Vũ Sinh lại nói tiếp.
Tay Hoa vương vẫn không ngừng vuốt ve chiếc khăn lụa, ánh mắt hắn dừng lại trên hoa văn được thêu trên khăn, thật lâu sau mới hơi gật đầu nói: “Đây là Cung Cung và Cự Hư, là hai loài dị thú thân cận như hình với bóng trong truyền thuyết, đây là ý của Thuần nhi sao?”
[theo nguồn thông tin mơ hồ mà tiểu Dạ tìm được thì Cung Cung và Cự Hư là hai loài dị thú trong truyền thuyết của Trung Quốc. Bọn nó có chân trước là chân chuột, chân sau là chân thỏ, bởi vậy di chuyển rất khó khăn. Hai con thú này muốn đi đâu thì phải dìu nhau mới có thể cùng đi được, bởi vậy bọn nó tượng trưng cho sự gắn bó không rời]
“Đại vương…” Liễu Vũ Sinh kinh ngạc nhìn nụ cười vui buồn lẫn lộn của Hoa vương, mở miệng nói.
“Cung Cung và Cự Hư, gần gũi như hình với bóng? Hoa thị của ta cùng Hoàng thị cũng giống như thế sao? Từ nay về sau không xa không rời, cùng hưởng tân thiên hạ, đó là những lời mà con muốn nói cho phụ vương biết sao, Thuần nhi? Ha ha ha… Khụ khụ… Khụ khụ…”
“Đại vương… Đại vương…”
Hoa vương đột nhiên kịch liệt ho khan khiến cho nội thị và cung nhân xung quanh luống cuống tay chân.
“Mau… Mau gọi ngự y tới đây!”
Giờ hợi ngày 14 tháng 11 năm Nhân Dĩ thứ mười tám, Hoa vương hoăng. Trong di chỉ, ngài đã viết sẽ truyền quốc cho Phò mã, cũng chính là vương của Hoàng Quốc – Hoàng Triều!
[hoăng: có nghĩa là chết, đây là từ dùng cho các chư hầu vua chúa]
[di chỉ: kiểu như di chúc thôi]
Ngày 15 tháng 11, Bạch vương công phá đế đô, kéo dài chín ngày.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên, toán thiết kỵ tựa như một cơn gió chạy qua, giẫm đạp lên con đường lớn bị phủ một lớp tuyết mỏng khiến cho bọt nước (tuyết) bắn tung tóe. Dưới ánh mặt trời, những giọt nước đó tỏa ra tia sáng bảy sắc rực rỡ, dù thế, nó vẫn không có cách nào so sánh được với những đóa hoa mai màu máu trong màn tuyết kia, ánh đỏ nồng đượm mà chói mắt!
Những căn phòng bị khói lửa chiến tranh tàn phá, những cư dân thuần hậu bị binh lính giết hại… Cho dù nơi này đã biến thành núi thây biển máu, chân tay cụt đứt rải rác khắp nơi, bên này có những người chết không nhắm mắt, bên kia có bàn tay vặn vẹo vẫn giữ nguyên tư thế vươn ra giống như muốn túm lấy cái gì trước khi chết, những tiếng kêu rên thống khổ tuyệt vọng thỉnh thoảng lại vang lên… tất cả những điều đó đều không hề ảnh hưởng đến vó ngựa băng băng của Bạch vương!
Từ ngày bỏ chạy khỏi vương đô, mấy tháng tiếp theo của Bạch vương đều diễn ra theo một trình tự nhất định: công thành, bỏ thành, chạy trốn, sau đó lại tiếp tục công thành, bỏ thành, chạy trốn… Cứ lặp đi lặp lại như thế, những cảm xúc như bất lực, mệt mỏi, chán ghét, oán hận, sợ hãi liên tục dày vò hắn, che mờ hai mắt hắn, vắt kiệt lý trí của hắn, mài mòn ý chí chiến đấu của hắn!
Đất nước đã sớm mất, gia viên đã sớm hủy, thần dân đã sớm rã, quân đội cũng đã mất sạch, dù vậy, cuối cùng hắn cũng đã tới được đế đô. Hắn muốn đích thân chém đứt cổ của con cự thú luôn ngự trị trên đỉnh đầu bọn họ, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn xuống bọn họ hơn ba trăm năm qua! Sau khi trải qua thiên tân vạn khổ, đây là phần thưởng mà hắn bằng mọi giá cũng phải lấy được! Bạch Cảnh Diệu hắn cũng phải để lại một nét bút chói mắt nhất trong sử sách đời sau!
Hắn hung hăng quất roi, con ngựa bị đau lập tức hí dài một tiếng, sau đó tung vó phi nhanh về phía trước. Bức tường cung điện màu vàng xen lẫn chút đỏ hồng cùng mái ngói lưu ly đã dần hiện ra trước mắt, trước cổng lớn là hai con sư tử đá cao ngất… Đó là hoàng cung! Đó là hoàng cung mà hoàng đế đang cư ngụ!
Băng qua cửa cung điện chừng năm, sáu trượng, một phiến mây đen đột nhiên xuất hiện phía xa, che khuất tầm mắt quân lính! Đám mây đen kia xuất hiện đột ngột, hơn nữa tốc độ lại rất mau, thoạt nhìn giống như một bức tường nhưng lại có cảm giác hư ảo. Cảnh tượng quỷ dị khó dò như vậy khiến cho người ta không kìm được mà sinh ra cảm giác sợ hãi!
Đây là cái gì? Là người sao? Nhưng loại hàn khí giống như đến từ địa ngục này không thể là do con người phát ra được!? Con ngựa cảm giác được nguy hiểm nên đã sớm dừng bước, Bạch vương nhân cơ hội quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy quân lính theo hắn tổng cộng chỉ có chừng một trăm tên, nhiêu đó đủ để phá tan bức tường đen trước mắt này sao?
“Đại vương!”
Trong lúc hắn còn đang ngẩn người, một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên, kéo hắn từ trong dòng suy nghĩ trở về. Hắn quay đầu, chỉ thấy trước mắt là một gã đại thần, người này đang quỳ hai đầu gối xuống đất, kiếm kề sát cổ, đôi mắt mở to gắt gao nhìn hắn.
“Thần – Thái Luật – xin cung tiễn đại vương!”
Thái Luật? Tên này không có chạy trốn, cũng không có chết sao? Thì ra vẫn còn một thần tử nguyện đi theo hắn!
Cung tiễn? Gió lạnh chính diện thổi tới, chuôi bảo kiếm trên cổ vị thần tử này liên tục bắn ra quang mang bén nhọn, tia sáng này khiến mắt hắn đau đớn, cũng khiến hắn thanh tỉnh hơn. Hắn dời mắt nhìn chung quanh… chỉ thấy xung quanh đều đã bị tướng sĩ giáp đen vây chặt từ lúc nào, đao kiếm trong tay bọn họ đều lóe ra hàn quang lạnh lẽo!
Một khắc kia, một cỗ tuyệt vọng lập tức bao phủ cả người hắn, gắt gao đè ép khiến hắn không thể nhúc nhích! Cũng ngay tại một khắc kia, hắn đột nhiên trở nên thông suốt, những thứ xảy ra từ đầu đến giờ, hắn đều đã nhìn thấu!
“Phong Lan Tức… Phong Lan Tức… Giỏi! Giỏi! Giỏi!”
Bạch vương ngửa mặt lên trời thở dài, sau đó nâng cánh tay vung kiếm, một vòi máu tươi lập tức phun ra, rơi xuống nền tuyết trắng!
Hoàng cung ở trung tâm đế đô to lớn, khí phái, lộng lẫy và xa hoa hơn hoàng cung của sáu nước rất nhiều, trong đó, nơi trang trọng nhất chính là điện Tụ Long, đây là nơi hoàng đế tiếp kiến chư hầu của các quốc gia, cho dù là nhất phẩm triều thần như Thái tể, nếu không được hoàng đế cho gọi thì cũng không thể tiến vào!
Chiếc long ỷ được đặt ở nơi cao nhất trong điện, mà lúc này, đương kim Hoàng Thượng của Đông Triều đế quốc – Kì Đế – đang ngồi trên chiếc long ỷ làm bằng vàng ròng, bên trên có chạm trổ hình dáng của chín con rồng và khảm nạm rất nhiều bảo thạch trân quý này.
Một tờ giấy bạch ngọc chuyên dụng của hoàng thất được trải ngay ngắn trên long án, Kì Đế bên này đang chăm chú cúi đầu nhìn xuống, tuy nhiên không phải là viết chiếu thư đế chỉ mà là đang hết sức chuyên chú vẽ tranh!
[long án: bàn rồng, đò của vua là vậy đó mà]
[chiếu thư đế chỉ: thư từ, thánh chỉ của hoàng đế]
“Đao kiếm đang chiến đấu ngoài cửa, thế nhưng bệ hạ lại vẫn có thể nhồi vững như núi, ngài quả thật là một vị dũng giả!”
Thời điểm thanh âm trong trẻo kia vang lên trong điện cũng là lúc Kì Đế vẽ xong nét bút cuối cùng, khi thu bút lại, trong đầu hắn không khỏi nghĩ thầm, thanh âm dễ nghe này nếu do một ca giả sở hữu thì nhất định sẽ có thể xướng lên một khúc ca tuyệt thế! Đây không phải khúc ca khí khái của tráng sĩ, cũng không phải bản nhạc êm đẹp của giai nhân, đó là một tiếng ca trong vắt theo gió chiều bay tới, lướt qua con thuyền nhẹ trôi, dùng lại trên mặt sông lấp lánh đang được ánh hoàng hôn bao phủ.
Hắn buông bút, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người hắc y như mực, mặt như tuyết ngọc đang đứng trong trung tâm đại điện. Tuy chỉ mới liếc mắt một cái nhưng Kì Đế cũng không thể không tán thưởng, giỏi cho một vị thế gia công tử, không ngờ vẫn có thể giữ nét ung dung tự tại trong thời loạn thế như thế này! Thật không hổ là đời sau của “Mặc Tuyết Lan Vương” Phong Cực – đệ nhất mỹ nam của Đông Triều vào ba trăm năm trước!
“Là Tức vương sao?” Kì Đế không nóng không vội, chỉ chậm rãi mở miệng, một câu này tuy là câu hỏi nhưng đã bao hàm cả ý khẳng định bên trong.
“Đúng vậy, bệ hạ.” Lan Tức hơi khom người, hoàn thành tốt lễ tiết thần tử của mình, đồng thời, đôi con ngươi đen nhánh sâu không tháy đáy của hắn lại mang theo vẻ bình tĩnh thong dong quan sát vị hoàng đế cao cao tại thượng ngồi trên kia.
“Người đến đây đầu tiên quả nhiên là ngươi.” Kì Đế cũng bình tĩnh nở nụ cười, từ trên ngai vàng đứng dậy, sau đó chậm rãi bước xuống bậc thang: “Trẫm đã từng đoán thử, không biết trong ba người Hoàng vương, Phong vương và Tức vương ngươi, ai sẽ là người đến trước.”
“Bệ hạ muốn gặp ba người chúng ta sao?”
Một thanh âm trong trẻo vang lên, hai người nương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử áo trắng đã đứng ở cửa đại điện từ khi nào. Đôi mắt trong vắt, dung nhan thuần khiết, phong tư tuyệt đại, nàng lấy một loại bộ pháp nhẹ nhàng như đạp mây tao nhã đi tới, cùng Lan Tức sóng vai, tạo nên một bức tranh hắc bạch phân minh, hoà thuận vui vẻ.
“Phong vương cũng đến đây rồi.” Kì Đế vuốt cằm mà cười: “Không chỉ mình ba người các ngươi thôi đâu, nếu có cơ hội, trẫm còn hy vọng có thể được gặp mặt cả bảy vị vương, đây sẽ là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng trẫm được gặp mặt vua của bảy nước.”
“Bảy nước không trọn vẹn, tâm nguyện của bệ hạ chỉ sợ sẽ khó thành hiện thực.” Lan Tức tao nhã mỉm cười nói.
“Đế quốc Đông Triều là do Thủy Đế cùng bảy vị tướng chung tay dựng nên, năm đó, nghi lễ phong (chức) vương nhận nước, nhỏ máu thề ước của bọn họ cũng đã diễn ra ngay tại đại điện này. Mà giờ phút này cũng là thời khắc sắp sửa suy tàn của đế quốc, nếu đời sau của tám người Đông, Hoàng, Ninh, (Hắc) Phong, Bạch, Hoa, (Bạch) Phong, Nam năm đó cùng tề tụ lại đây một lần nữa, đây chẳng phải là rất hoàn mỹ hay sao?”
Kì Đế vẫn cười nhạt như cũ, nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh kia, giống như thứ hắn đang đàm luận không phải là kết cục tàn diệt của vương quốc này mà chỉ là đoạn kết cuối cùng của một trò chơi.
Tích Vân lẳng lặng nhìn Kì Đế, thật lâu sau, nàng mới mở miệng nói: “Bệ hạ nên được sinh ra vào năm Thái Thông.” Thái Thông là niên hiệu của Ngôn đế, là thời kì phồn thịnh thái bình nhất của đế quốc Đông Triều.
[niên hiệu: tên năm mà vua đó cai trị, giống như bây giờ là năm Nhân Dĩ]
“Chẳng lẽ trẫm chỉ có thể làm một vị Thiên Tử trong thời kì thái bình mà không thể làm một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất thời mạt thế hay sao?” Ánh mắt Kì Đế chuyển về phía Tích Vân.
Tích Vân cười nhẹ: “Mỗi người đều có thứ biết thứ không, đế vương cũng đồng dạng như vậy.”
Kì Đế nghe vậy khẽ gật đầu, hắn cất bước đến gần, ánh mắt chuyên chú đánh giá mảnh ngọc hình trăng khuyết trên trán hai người, sau đó có chút cảm khái nói: “Ba trăm năm trước, một đôi Bích Nguyệt bị chia cắt trong điện Tụ Long, mà ba trăm năm sau, bọn chúng vẫn được đoàn tụ tại nơi này!”
Hai người nghe vậy không khỏi đồng loạt nâng tay sờ lên mảnh ngọc, đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại lẳng lặng dời đi.
“Bởi vì một đôi Bích Nguyệt này nên mới có bảy nước, mà loạn thế ngày hôm nay, cũng là do nó.” Kì Đế lẳng lặng xoay người, gương mặt đối diện với long ỷ trên cao, thanh âm yên lặng, trang nghiêm lại trầm thấp: “Ly hợp tụ tán, nhân quả tuần hoàn. Lầu cao đổ nát, sự phồn hoa mang theo vẻ thối nát hoang phí… Từ không tới có, từ hưng thịnh tới bi ai… Sinh sôi nảy nở, thế sự xoay vần, nhân sinh là như thế, mà thiên địa…cũng là như thế.”
[ly hợp tụ tán: chia ly, hợp lại, tụ tập, phân tán]
Kì Đế chậm rãi bước lên bậc thang, tiến về phía long ỷ. Hắn đứng trước long án, vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy khối long tỉ trên bàn, sau đó dùng nó in lên tấm lụa vàng đã tràn ngập chữ đỏ: “Đây là thứ các ngươi muốn, cầm đi.”
Danh sách chương