"Triết Hy! Anh vào phòng nhé!"

Không có tiếng đáp lại, Hoàng Hiểu Long đứng ngoài gọi tên anh một lúc rồi tự động mở cửa bước vào. Đã ba ngày trôi qua từ lúc xuất viện, anh muốn về biệt thự của Trình Dương Lạc, ở lại Nhật Bản chứ nhất định không theo Hoàng Hiểu Long về Trung Quốc. Hắn không ép buộc anh nhưng ngày nào hắn cũng tới đây với anh.

Hắn bước vào phòng, nhìn xung quanh thì không có một ai. Tuy nhiên cánh cửa bước ra ban công lại mở toang ra, vẻ mặt hắn lập tức biến sắc khi trong đầu nghĩ được một chuyện không lành. Hắn vội vàng chạy tới, quả nhiên... hắn thấy Lục Triết Hy thản nhiên ngồi vắt vẻo trên lan can bằng đá ở tầng 3...

Hắn không khỏi sửng sốt và lo sợ liền chạy tới bế anh lên rồi đưa vào phòng. Đặt anh lên giường xong hắn ra đóng chặt cửa đi ra ban công.

"Bộ em hết chỗ để ngồi rồi à???" Vì lo lắng cho anh nên hắn hơi tức giận, giọng lớn tiếng.

Lục Triết Hy nhìn bộ dạng thất thần của hắn như vậy thì cười thích thú:"Anh tưởng tôi sẽ nhảy xuống dưới để tự sát à?"

"Trời ơi, anh xin em đấy! Em đừng làm chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng được không? Khó khăn lắm anh mới tìm được em..."

Hắn thậm chí còn chắp hai tay cao qua đầu rồi lạy anh mấy cái...

Trước sự lo lắng, sợ sệt của hắn thì anh rất hồn nhiên trả lời:"Tôi chỉ ngắm cảnh hoàng hôn thôi mà."

"Ngắm nghía gì giờ này! Mai tôi đưa em lên núi ngắm cảnh đẹp hơn nhiều!" Hắn vội vàng nói.

Lục Triết Hy nghe vậy thì vui mừng nở nụ cười xán lạn:"Anh hứa rồi đấy!"

Còn Hoàng Hiểu Long khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt anh thì trái tim xao động, khuôn mặt hơi đỏ lên khẽ trả lời:"Ừ! Anh hứa mà!"

Hắn đứng hình nhìn anh vài phút rồi gượng gạo ho một tiếng:"E hèm... được rồi, bây giờ em mau đi tắm rồi anh xuống dưới mang đồ ăn lên cho em. Em ăn xong thì mau đi ngủ đi!"

"Hả??? Còn sớm mà..."

"Muộn lắm rồi! Sức khỏe của em không tốt phải ngủ sớm thì mai mới có sức đi ngắm cảnh chứ?"

"Được rồi..."

Gần như hắn đã dành cả ngày tới đây để chăm sóc, phục vụ anh tận tình chu đáo như một đứa trẻ. Nhiều lúc anh cảm thấy rất phiền toái với sự quan tâm quá mức của hắn, dù anh có quát hắn, bảo hắn về đi nhưng hắn vẫn mặt dày bám riết ở đây, không rời mắt khỏi anh.

"Triết Hy à, đêm nay cho anh ngủ cùng em nhé!" Hắn nhẹ nhàng nói.

"Không!" Anh lạnh nhạt đáp lại.

Hắn đứng cạnh giường, còn anh thì nằm trên giường trùm chăn kín mít.

"Em vẫn còn giận anh à?"

Hắn không nghe thấy tiếng đáp lại, cuối cùng thở dài một hơi nói:"Thôi vậy, anh không làm phiền em nữa. Em ngủ ngon. Sáng mai anh sẽ đưa em lên núi ngắm cảnh!"

Ngày nào hắn cũng ở lại đến đêm, đến khi anh nhắm mắt nằm ngủ yên thì mới lặng lẽ rời khỏi. Hắn đi rồi anh mới chui đầu khỏi chăn và khẽ mỉm cười nói một câu:"Đồ ngốc."

...

Sáng hôm sau, chiếc xe Hyundai Santafe chạy đều đều trên đường cao tốc và tới một khu nghỉ dưỡng trên núi. Trong xe, Viên Thành ngồi ghế lái, Trương Hoàn ngồi ghế phụ. Hai người ngồi phía trước rất yên tĩnh nhưng ở hàng ghế phía sau thì...

"Triết Hy, em muốn sushi không?"

"Tôi ăn sáng rồi!"

Nghe vậy Hoàng Hiểu Long cất hộp thức ăn đi nhưng lại lấy từ túi ra một hộp thuốc.

"Đi xa như vậy em có bị say xe không? Em có cần uống thuốc không?"

"Tôi không sao!"

"Vậy em ngồi đấy điều hòa thổi vào có bị lạnh lắm không?"

"Không!!!"

Dường như những lời quan tâm quá mức của hắn khiến anh nghe mà phát chán.

"Em có muốn..."

Anh quay mặt nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt dửng dưng hờ hững đáp:"Tôi muốn anh để tôi yên tĩnh một lúc có được không?"

Hắn mặt mày ủ rũ vì trúng đòn đả kích nặng... Hắn miễn cưỡng nói:"Được..." sau đó cũng hướng mắt nhìn ra cửa sổ bên cạnh, không nói thêm gì nữa...

Khi hai người ngồi phía sau yên ắng thì lại đến lượt hai người ngồi phía trước nói thủ thỉ với nhau.

Trương Hoàn:"Tôi chưa thấy ai dám thẳng thừng phớt lờ Hoàng thiếu như vậy..."

Viên Thành:"Thì giờ cậu thấy rồi đấy... Lục Triết Hy vẫn còn giận Hoàng thiếu như vậy thì không biết chuyến đi này có thuận lợi được không đây?"

"Cậu nhắc hai chữ 'thuận lợi' tôi mới để ý, lúc sáng đi thời tiết vẫn trong xanh lắm mà? Sao bây giờ bầu trời đen kịt vậy..."

"Xem ra Hoàng thiếu chọn không đúng ngày để đi chơi rồi... Nhìn thế này tôi dám chắc thời tiết sẽ rất xấu..."

...

Qủa nhiên, khi bọn họ vừa tới khu nghỉ dưỡng thì... trời đổ cơn mưa rào.

Lục Triết Hy đứng từ cửa sổ ngắm mưa, sắc mặt không biểu lộ cảm xúc...

Hoàng Hiểu Long vội vàng nói:"Triết Hy... em đừng buồn... đợi hết mưa thì anh sẽ đưa em lên núi ngắm cảnh nha. Dịch vụ spa ở đây rất tốt... chúng ta vào tắm suối nước nóng rồi chuẩn bị ăn trưa nhé..."

"Ừ!" Anh gật đầu nói một tiếng.

"Để anh xách đồ lên cho em."

Chẳng ai đoán được cảm xúc buồn, vui, mừng, giận trên khuôn mặt anh. Đó mới là điều khiến Hoàng Hiểu Long lo lắng. Thà rằng anh mắng chửi hay đánh hắn thì hắn đều chấp nhận... chứ anh cứ im lặng với hắn như vậy quả thực rất đáng sợ...

Hai người bạn của hắn cũng chán cảnh hắn suốt ngày bám theo "hầu hạ" người tình như vậy...

"Tôi thấy..." Viên Thành bình luận một câu:"Hoàng thiếu bắt đầu sống kiếp thằng chồng thê nô cho Lục Triết Hy rồi đấy..."

"Không! Tôi lại thấy... Hoàng thiếu giống ông bố của Lục Triết Hy hơn..."

"Ờ... Công nhận..."

Đúng như vậy thật, Lục Triết Hy đi cùng với Hoàng Hiểu Long thì nhìn bề ngoài vóc dáng của anh rất thấp và gầy như đứa trẻ 15 tuổi, lúc trước còn cao được tới cổ hắn... bây giờ thì còn thấp hơn cả ngực hắn... Hoàng Hiểu Long thì cao lớn gần mét chín luôn đi phía sau anh, ánh mắt luôn trừng mắt nhìn những kẻ nào cố ý đồ với anh... rất giống một ông bố trẻ đang bảo vệ con trai của mình...

...

Những cơn mưa rào mùa hạ rất to nhưng cũng mau chóng tạnh. Thế nên bọn họ có thể vào nhà tắm ngoài trời nổi tiếng của Nhật Bản.

Hoàng Hiểu Long quấn chiếc khăn tắm ở hông bước vào. Hai người bạn của hắn thoải mái vừa ngâm nước nóng vừa thưởng thưởng thức rượu ngon.

"Hoàng thiếu, uống một ly không?"

Hắn chẳng may may đến, liếc mắt nhìn xung quanh hỏi:"Triết Hy đâu?"

Viên Thành chỉ tay ra xa nói:"Kia kìa."

Hoàng Hiểu Long nhìn theo hướng chỉ tay và thấy Lục Triết Hy khoác trên người bộ Yukata mỏng nằm ngửa nhìn lên bầu trời và nổi trên mặt nước. Trông vẻ mặt anh chẳng giống như đang hưởng thụ chút nào... giống như những kẻ chán đời phó mặc cho số phận mình trôi đi đâu thì trôi vậy...

Hoàng Hiểu Long vừa trông thấy thì hoảng sợ, vẻ mặt biến sắc hét lên:"Triết Hy!!!"

Rồi hắn nhảy ùm xuống rồi bước về phía anh, càng đi càng xuống sâu, nước ngập đến tận cổ hắn...

"Chỗ này sâu như vậy... em ra đây làm gì??? Lỡ chân bị chuột rút rồi chết đuối thì làm sao???" Hắn vừa nói vừa thở hồng hộc, hai tay giữ chặt lấy anh, đưa anh vào.

"Hoàng thiếu, cậu đâu cần lo lắng như vậy? Làm gì có chuyện chết đuối ở nhà tắm công cộng chứ???"

"Phải đấy!"

Hắn đặt anh ngồi vào chỗ nước nông xong thì nằm ùm xuống nước thở phào nhẹ nhõm:"Triết Hy, anh xin em đấy! Em đừng dọa anh nữa có được không?"

"Tôi đâu có dọa anh! Là anh tự tưởng tượng ra cảnh tôi tự tử mà..."

Hắn:"..."

Viên Thành nhịn không được nói một câu:"Lục Triết Hy, cậu đừng quá đáng như vậy được không? Hoàng thiếu thực sự rất lo cho cậu!"

"Thì ai khiến anh ta lo lắng cho tôi!" Lục Triết Hy rất thản nhiên đáp lại.

"Cậu..."

"Được rồi! Cậu tính cãi nhau với Lục Triết Hy à???" Thấy Viên Thành có vẻ hơi tức giận, Trương Hoàn nhanh chóng cản lại.

Viên Thành vẫn không chịu nhượng bộ:"Hoàng thiếu, cậu nói gì đi chứ? Chẳng lẽ cậu định để cậu ta hành xác như vậy à???"

Hoàng Hiểu Long lúc này mới ngồi dậy. Hắn chẳng có chút tức giận gì:"Không sao đâu. Dù gì thì tôi là người có lỗi với em ấy."

Viên Thành bất lực than thở:"Bó tay..."

"Đúng rồi, Triết Hy..." Hắn tiến lại gần anh nói:"Em mặc như vậy không khó chịu à..."

Lục Triết Hy khoác trên người bộ Yukata ướt sũng nên cử động sẽ thấy rất nặng. Nhưng anh lại đáp:"Không!"

Hắn không bỏ cuộc, hai tay hắn đặt lên vai anh có ý muốn cởi đồ của anh ra:"Thôi mà, em đâu cần thấy xấu hổ... Dù sao thì bọn anh cũng nhìn thấy cơ thể em r..."

Hắn chưa nói hết câu thì lần này Lục Triết Hy đưa mắt liếc nhìn hắn bằng một cái nhìn chán ghét, không chút cảm tình... Hắn cảm nhận được cơn tức giận đang tỏa ra từ trong ánh mắt đó.

"Xin lỗi, anh lỡ lời..." Hắn vội vàng xua tay, nhẹ giọng sửa lại:"Ý anh là... anh bao trọn cả nhà tắm này nên chỉ có bốn chúng ta thôi... không có người ngoài đâu nên em thoải mái đi..."

Lạ nhỉ? Có khác gì câu trên đâu...

Lục Triết Hy lạnh nhạt nói:"Tôi không cởi!!!"

"Nhưng mặc vậy sẽ rất khó chịu đấy!"Hắn vẫn túm lấy anh, hai cái tay thì thuần thục cởi dây buộc ở thắt lưng ra...

Anh giận đến đỏ mặt quát lên:"Đừng động vào tôi!"

Anh và hắn đứng giằng co với nhau một lúc...

Hai người kia thấy vậy thì đứng xem, còn thấp giọng cảnh báo:"Cẩn thận ngã đấy!"

Vừa dứt lời, hắn trượt chân và ngã về phía trước thật...

ẦM!

Nước bắn vào mặt nên hắn nhắm tịt mắt một hồi lâu. Đến khi mở mắt ra nhìn thì phát hiện... hắn đang đè lên người anh và miệng vừa vặn chạm lên môi anh...

Hắn sướng chết đi được ấy nhưng chưa hưởng được một phút thì... anh tức giận hung hăng giơ chân đạp mạnh vào bụng hắn.

Chẳng biết anh lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy, đến mức có thể đạp hắn bay ra khỏi người mình...

Hắn ăn cú đạp đó dĩ nhiên không hề hấn gì, vội ngồi dậy, giọng lúng túng nói:" Xin lỗi...Anh... anh không có ý. Tai nạn... chỉ là tai nạn thôi..."

"Hoàng, Hiểu, Long!!!" Lục Triết Hy mặt đỏ bừng bừng, tức giận gằn giọng nói.

Cả người anh ướt sũng, cổ áo bị mở rộng để lộ vùng ngực trắng nõn nhưng lại đầy những vết sẹo hình thù khác nhau...

"Em..." Hoàng Hiểu Long sững sờ khi nhìn thấy mà đau lòng và hắn còn rất hối hận với hành động của mình...

"CÚT RA NGOÀI!!!"

Không nói nhiều, anh chỉ hét lên ba từ như vậy và hắn ba chân bốn cẳng cút khỏi nhà tắm thật...

Hắn đi rồi, Lục Triết Hy toát mồ hôi thở hổn hển một lúc lâu, đến khi bình tĩnh lại thì vội kéo áo che đi vùng ngực của mình.

Viên Thành nói:"Xem chừng thế này có lấy nhau về thì có ngày Hoàng thiếu bị cậu ta đuổi ra khỏi nhà mất!"

Trương Hoàn đáp lại:"Ừ! Đến lúc đó thì chúng ta sẽ được thấy cảnh đứa con độc nhất của Hoàng gia quỳ xuống khóc lóc van xin để được vào nhà... Chắc hẳn lúc đó sẽ có bão..."

Lục Triết Hy nghe vậy mới phát hiện hai người họ vẫn đứng ngay bên cạnh mình. Anh cau mày nhìn sang thì họ tự động quay mặt đi chỗ khác.

"À... lúc nãy tôi chưa thấy gì đâu. Thề đấy!"

"Phải phải! Bọn tôi cũng ra ngoài đây. Cậu cũng mau lên đi kẻo cảm lạnh đấy..."

Rõ vớ vẩn! Tắm nước nóng làm sao cảm lạnh được...

Nói xong, hai người đó cũng nhanh chóng ra ngoài...

...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện