Kiến từ khắp nơi đổ đến khiến mọi người không còn cách nào khác.

Tống Hàn Chương hít một hơi thật sâu: “Chúng ta không có lựa chọn khác nữa rồi.”

Cố Phong Nghi nắm thanh thép đã được nắn chỉnh lại trên tay, nhìn về phía đông nam: “Chỉ có thể đến đó.”

Địa bàn của bầy ong, con đường mà họ không có quyền lựa chọn.

Sáu người cùng chạy trốn trong rừng mưa, Cố Phong Nghi một tay kéo Liễu Thanh Thanh, một tay mở đường. Trần Lộ và Hạ Hoan nắm tay theo sau, Tống Hàn Chương và Lâm Giác bọc hậu. Trong khu rừng chỉ vang vọng tiếng thở dốc ồ ồ của họ và âm thanh đế giày đạp trên nền đất ướt. Bốn phương tám hướng ngoài sương mù thì chỉ còn bóng tối vô tận.

Bọn họ tứ cố vô thân.

Khi vừa mới vượt qua cây cầu trên con sông bên ngoài trung tâm hoạt động học sinh, bọn họ liền phát hiện một người treo ngược mình trên thân cây thấp lùn – Lục Nhận.

Hắn dùng chân móc vào cành cây thô to, đầu chúc ngược xuống đất, mỉm cười nói với sáu người đang thở hổn hển: “Đến tị nạn hả? Đây cũng không phải chỗ lý tưởng đâu.”

“Sao cậu lại ở đây?” Tống Hàn Chương lạnh lùng hỏi.

Lục Nhận nhẹ nhàng cuộn mình ngồi thẳng lại trên cành cây, sau đó nhảy xuống trước mặt Tống Hàn Chương.

“Quay đầu lại nhìn một cái là hiểu ngay.”

Lâm Giác quay lại nhìn, trên mặt không khỏi lộ vẻ kinh ngạc. Đàn kiến vốn đang hung hăng lao tới giờ lại như bị thứ vô hình nào đó cản trở, dừng lại ở bên kia cầu xoay vòng vòng hồi lâu mà vẫn không cách nào qua được.

Cố Phong Nghi buông tay Liễu Thanh Thanh, một mình đi tới sát bên cầu, giơ thanh thép trên tay mạnh bạo vung một đường, thanh thép xuyên qua màn chắn vô hình, công khai khiêu khích đàn kiến đang giương nanh múa vuốt. Lũ kiến tức giận khua loạn mấy cái chân biến dị, thế nhưng vẫn không dám tiến lên nửa bước.”

“Đây là địa bàn của ong mật.” Lục Nhận ngồi xuống bên thân cây, cầm một nhánh cây ẩm mềm nhũn chọc lung tung xuống đất “Chắc chỉ chốc nữa thôi là náo nhiệt lắm đây.”

“Ý cậu là gì?” Tống Hàn Chương hỏi.

Lục Nhận cười không đáp.

Trong yên lặng, lỗ tai Lâm Giác bỗng bắt được tiếng đập cánh vù vù rất nhỏ, cậu cảnh giác đảo mắt tìm bóng dáng con ong nào đó, thế nhưng chỉ thấy độc một màu sương. Lâm Giác không còn cách nào đành nhìn Tống Hàn Chương muốn anh giúp đỡ, có điều Tống Hàn Chương lại chẳng có ý định động tay chút nào.

Lục Nhận cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm về hướng âm thanh phát ra: “Để nó về mật báo là hết đường chạy đấy.”

Trần Lộ lập tức đè tay lên đồ đằng trên cổ tay trái, ánh sáng nhàn nhạt từ đồ đằng lọt qua khe hở giữa các ngón tay, từng luồng khí vô hình mà sắc bén lập tức càn quét tứ tung trong không trung. Một con ong mật lớn bằng quả bóng đá cứ thế rơi xuống trước mặt cô.

Hạ Hoan nơm nớp lo sợ ôm túi cứu thương lùi về phía sau hai bước, Trần Lộ ngồi xổm xuống dùng một con dao gọt hoa quả lật con ong lại, có vẻ định xem xét cẩn thận một chút.

Đột nhiên, con ong thợ kia quẫy mình một cái, hung hăng từ mặt đất vọt lên, thoáng cái lao vào mặt Trần Lộ. Cô hoảng hốt kêu lên một tiếng, vung tay đập con ong mật xuống đất giẫm đạp điên cuồng, đạp đến mức cái bụng mềm của con ong mật vỡ ra, dịch thể dính nhớp bắn tung tóe khắp nơi cũng không dừng lại. Cô vừa đạp vừa ra sức xoa phấn hoa và chất dịch không biết là thứ gì dính đầy trên mặt, biểu cảm vô cùng dữ tợn.

“Trần Lộ!” Cố Phong Nghi trầm giọng gầm lên. Trần Lộ khựng lại như bị điện giật, cúi đầu vừa thấy tử trạng ghê người của con ong mật liền đột ngột che miệng khuỵu xuống một bên không ngừng nôn mửa.

Hành động quá khích của Trần Lộ khiến Hạ Hoan càng thêm hoảng sợ, hai chân run rẩy không biết có phải đang muốn bước đến trấn an cô bạn hay không.

Lục Nhận đột nhiên phì cười một tiếng, nhấc đao vác lên vai: “Tôi nghe thấy có động, đi trước một bước, có cơ hội thì cùng nhau đánh boss nhé.”

Tống Hàn Chương hơi gật đầu, nhìn hắn nghênh ngang rời đi.

Lục Nhận vừa khẽ ngâm nga một đoạn nhạc kì lạ vừa linh hoạt đặt bước giữa rừng mưa, dễ dàng tránh những rễ cây và cây bụi nhấp nhô trên mặt đất, thoạt trông quả thật thoải mái như đang đi bộ trên đất bằng.

Bỗng nhiên, hắn dừng bước.

“Đi theo tao lâu thế hẳn mày cũng chán rồi đi.” Lục Nhận đứng giữa hai thân cây to lớn, đầu không ngoảnh lại nói.

Xung quanh vắng vẻ, không một tiếng động.

“Muốn tao tự tay lôi mày ra sao? Không thành vấn đề.” Lục Nhận chậm rãi xoay người, đường đao trên tay chậm rãi giơ lên, chỉ thẳng về một hướng.

“Làm sao mày phát hiện ra tao?” Thiện Lượng từ sau một thân cây nhảy ra.

“Kĩ xảo theo dõi của mày không tệ, thế nhưng cái ánh mắt mày nhìn chằm chằm tao quả thật làm người ta phải khó chịu.” Lục Nhận nghiêng đầu đánh giá Thiện Lượng “Y như ánh mắt của loài bò sát đang quan sát một mãnh thú vậy, vừa hèn mọn, vừa toan tính ngu xuẩn.”

Thiện Lượng mỉm cười, không hề bị chọc giận chút nào.

“Đời này có một việc mà mày làm không biết chán, chính là lừa người. Ngay cả chính mình mày cũng không quên lừa.” Lục Nhận không chút lưu tình bóc trần lớp mặt nạ của Thiện Lượng.

“Đừng nói thế chứ, chúng ta cũng cùng một loại người thôi. Cả tao và mày đều đội lốt một người bình thường, thế nhưng quan điểm của chúng ta hoàn toàn khác họ, không thể hòa hợp mà sinh sống trên thế giới này được. Mày chắc là phải cảm tạ cái trò chơi này lắm, bởi vì chỉ có ở đây mày mới có thể không hề kiêng kị sống theo ý thích của mình. Đây chính là nơi mày có thể thích ứng…”

Câu nói dang dở của Thiện Lượng đột ngột dừng lại, cho dù cậu ta đã cố gắng che giấu nhưng nỗi khiếp sợ vẫn tràn đầy đôi mắt.

Lục Nhận này rõ ràng một khắc trước còn đang đứng cách cậu ta hơn mười thước, vậy mà chỉ thoáng cái bóng dáng hắn đã gần ngay trước mặt, đường đao sắc bén kề sát yết hầu Thiện Lượng.

Lục Nhận đang cười, cười đến lạnh lẽo: “Chúng ta thân quen gì nhau sao?”

Thiện Lượng đưa tay đẩy mũi đao, vẻ mặt vô tội nói: “Tao nói sai gì à? Hay là…”

Nói hoàn toàn đúng? Ánh mắt của Thiện Lượng như đang viết rõ ràng từng chữ một.

Cổ bỗng nhói đau, Thiện Lượng không nhịn được lùi về phía sau, tựa trên một thân cây. Lưỡi đao rời đi, thế vào đó là bàn tay lạnh như băng của Lục Nhận áp sát vào cái cổ gầy gò có vẻ chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy. Khuôn mặt Lục Nhận gần trong gang tấc, hơi thở của con người phả vào trên mặt Thiện Lượng, lạnh đến nỗi làm người khác phải run sợ.

Thiện Lượng cũng đang cười, cười đến rạng rỡ, không hề sợ hãi chút nào.

“Tao nói rồi, tao rất ghét ánh mắt của mày. Người chết thì nên có biểu cảm của người chết.” Lục Nhận nheo mắt.

“Có lẽ là số tao còn chưa chết được.” Thiện Lượng mỉm cười đáp.

“Ai biết được.” Lục Nhận nói, buông lỏng bàn tay siết cổ Thiện Lượng, lui về sau hai bước, lười biếng nói “Mong là mày có thể làm cho trò chơi này thêm chút thú vị, nếu không tao sẽ giết mày đấy.”

Thiện Lượng vuốt vết xanh tím trên cổ: “Đành cố hết sức thôi.”



Trước mắt là một cái tổ ong lớn chưa từng thấy, Tống Hàn Chương vịn cành cây đứng trên cao, bao quát toàn bộ cái tổ khổng lồ nằm giữa khu phế tích.

Nó có hình dạng một tòa sen lộn ngược hoặc một tòa tháp cao, sừng sững đứng ở xa xa giữa rừng mưa và tòa kiến trúc đổ sụp giống như một ngọn núi, xa không thể tới, cao không thể trèo.

Sương mù dày đặc gây cản trở tầm nhìn, thế nhưng anh vẫn có thể nhìn ra, thứ kia không thể khinh thường được.

Tống Hàn Chương xuống khỏi thân cây, bắt đầu cùng mọi người bàn bạc đối sách. Đầu tiên, anh nói qua một lần đặc tính của ong mật.

“Một đàn ong mật sẽ chia làm ba loại ong: ong chúa có quyền lãnh đạo tuyệt đối, ong thợ cái không có khả năng sinh sản và ong đực được ong chúa sinh sản đơn tính mà ra. Ong thợ có số lượng nhiều nhất, chúng chỉ khác với ong chúa ở cách chúng được nuôi lớn thôi, nếu như ong con vừa sinh ra đã được ong chúa dùng sữa của mình thúc đẩy năng lực sinh sản thì nó sẽ trở thành ong chúa. Ong chúa mới sẽ giết hết những con ong non có khả năng trở thành ong chúa khác, sau đó ong chúa già sẽ mang theo một số lượng ong trong tổ rời đi, xây dựng một tổ ong mới. Ong chúa sẽ chọn con ong đực cường tráng nhất để giao phối, sau khi giao phối thì bộ phận sinh dục của ong đực sẽ gãy trong cơ thể ong chúa nhằm đảm bảo khả năng thụ tinh, sau đó con ong đực đã mất năng lực sinh sản đó sẽ bị đuổi khỏi tổ ong*. Đương nhiên những gì tôi vừa nói chỉ là về loài ong mật bình thường thôi.”

Tống Hàn Chương uống một hớp nước, tiếp tục nói: “Hiện tại tổ ong ở ngay vị trí rạp hát. Theo như trứng màu nói thì bọn ong này sẽ có ham muốn đặc biệt với óc người, đặc biệt là ong chúa.”

“Chúng ta nên làm gì bây giờ, cứ chờ ở đây sớm muộn cũng sẽ bị lũ ong bao vây tiêu diệt.” Lâm Giác cắn môi dưới, cau mày.

Cố Phong Nghi liền đề xuất một phương án đơn giản mà thô bạo: “Đốt đi. Bãi đỗ xe cạnh nhà hát có không ít xe, lấy chút xăng không có gì khó, hơn nữa xung quanh đây là rừng mưa ẩm ướt, dù không đốt sạch được tổ ong thì cũng có thể hun khói đuổi lũ ong bỏ chạy.”

“Sau đó chúng ta sẽ đối đầu với một đám ong mật đang trong cơn điên cuồng hả?” Tống Hàn Chương không đồng ý nói.

“Chúng ta có thể trốn xuống nước một chút, từ giờ đến bình minh cũng không còn lâu lắm.” Cố Phong Nghi bổ sung thêm “Tuy rằng không phải kế hoạch tốt, nhưng tôi nghĩ cũng có thể dùng được.”

“Trong nước cũng chưa chắc an toàn.” Lâm Giác dựa vào trực giác phán đoán “Nói không chừng trong nước cũng có loài côn trùng biến dị nào đó, tỷ như ấu trùng chuồn chuồn, nhện nước, các loại chân đốt gì đó, nếu vậy thì những người không giỏi thủy chiến như chúng ta sẽ rất bị động, hơn nữa bây giờ đang là mùa lạnh, dù chỉ ngâm nước một lát thôi có lẽ chúng ta cũng không chịu nổi.”

Cố Phong Nghi có chút lo âu liếc nhìn Liễu Thanh Thanh. Liễu Thanh Thanh làm bộ thoải mái gồng tay bắt chước động tác “khoe cơ bắp” khiến Cố Phong Nghi bật cười, xoa xoa đầu cô không nói.

“Năng lực của Liễu Thanh Thanh dùng để đối phó ong mật rất được, nhưng nếu như xuống nước, chưa cần nói đến thể lực cô ấy có chịu được không, năng lực đó sẽ thành vô dụng, cái được không đủ bù cái mất.”

Cố Phong Nghi ừ một tiếng, bỗng nhiên lại quay đầu nhìn về phía tổ ong.

“Ong mật, rất nhiều.” Cố Phong Nghi cảnh giác phát hiện tổ ong có dị trạng.

Trong chốc lát, tiếng vù vù bắt đầu xuất hiện từ bốn phương tám hướng, càng lúc càng vang.

Từ trong sương mù, một con ong mật lớn xé trời lao ra, đôi cánh lớn như cánh đại bàng không ngừng rung động, khí thế ngập trời. Sau lưng nó, cả bầy ong mật đen đặc như nạn châu chấu kéo tới che khuất bầu trời, nối đuôi bay lượn trên đỉnh đầu họ.

Mọi người hoàn toàn choáng váng trước bầy ong khổng lồ, Tống Hàn Chương hạ giọng nói: “Chúng tìm bạn tình, kỳ giao phối của ong chúa đến rồi.”

Không chỉ riêng đám ong đực đang đuổi theo ong chúa, ngay cả lũ ong thợ cũng dốc toàn lực lượng bay ra khỏi tổ, lũ lượt xuyên qua rừng mưa. Khu rừng trong thoáng chốc đã dày đặc toàn là ong quá nguy hiểm, chỗ an toàn nhất giờ chỉ có…

Cố Phong Nghi đánh bay một con ong thợ, vẻ mặt căng thẳng: “Hết cách rồi, đến tổ ong thôi.”



(*): Đặc tính của ong mật mà tác giả viết ở đây có hơi khác so với thông tin mà tớ tìm được trên google, nhưng vì là truyện thôi mà nên mọi người kệ nhé, tớ vẫn edit nguyên vẹn theo những gì tác giả viết thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện