7:30.
Lâm Giác mở mắt ra, việc đầu tiên cậu nghĩ đến là phải tìm Tống Hàn Chương.
Cùng lúc đó Tống Hàn Chương cũng tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cảm giác mệt mỏi và sợ hãi khi cái chết cận kề vẫn chưa hoàn toàn tan biến, thế nhưng Lâm Giác vẫn nở nụ cười. Cậu gần như là ngã lộn khỏi giường, nhào tới Tống Hàn Chương còn đang nằm trong chăn, ôm anh thật chặt.
“Còn sống! Chúng ta còn sống!” Lâm Giác liên tục lặp đi lặp lại một câu này, nước mắt không kiềm chế được từ khóe mắt trào ra.
Tống Hàn Chương trầm mặc thật lâu nhưng không hề đẩy Lâm Giác đang hưng phấn quá độ ra, thậm chí anh còn vươn tay, vụng về xoa xoa đầu cậu.
Lâm Giác từ từ bình tĩnh lại, cậu dựa vào người Tống Hàn Chương nhìn anh. Khuôn mặt mơ màng khi vừa tỉnh ngủ của anh thoạt trông ôn hòa hơn bình thường rất nhiều, nhưng đôi mắt không giấu sau cặp kính lại đong đầy suy tư, tụ thành một màu đen trống rỗng.
“Học trưởng?” Lâm Giác cảm giác được Tống Hàn Chương đang lo lắng bất an, nhịn không được gọi anh.
Tống Hàn Chương ra hiệu bảo cậu đứng lên rồi ngồi dậy, tìm kính đeo vào.
“Lúc chúng ta thoát khỏi cái gương, cậu nói cậu muốn biết sau khi kết thúc đêm thứ nhất rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, giờ cậu còn muốn biết không?” Tống Hàn Chương nhìn thẳng vào mắt Lâm Giác, từng chữ từng chữ hỏi cậu.
Lâm Giác trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên có.”
Tống Hàn Chương vén chăn đứng lên: “Đi theo tôi.”
Rời khỏi thế giới bóng đêm bao phủ, ngôi trường lại trở lại yên bình như cũ. Lâm Giác đạp lên thảm lá cuối thu, theo sát Tống Hàn Chương trên con đường xuyên suốt vườn cây râm mát.
Họ đã đến rất gần chân tướng.
“Ở đây vốn có một vết khắc, là do tôi khắc vào trong đêm đầu tiên của trò chơi.” Tống Hàn Chương vuốt ve gốc long não cạnh ký túc xá “Sau khi đêm đó kết thúc, nó biến mất. Lúc đó tôi nghĩ, may quá, mình đã thoát khỏi cái trò chơi đáng sợ kia rồi, mình đã trở về với thế giới hiện thực rồi.
Nhưng tôi vẫn không hết hoài nghi, liệu tôi đã thực sự trở về chưa?” Tống Hàn Chương buông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.Hai người im lặng bước qua cổng ký túc xá, đi tới gác chuông giữa quảng trường đồng hồ.
“Sau vòng đầu tiên, trong thế giới ban ngày này, tôi lại khắc thêm một vết khắc thứ hai ở đây.” Tống Hàn Chương vuốt ve một góc gác chuông, trầm giọng nói “Lúc vòng thứ hai bắt đầu, tôi thấy nó ở đây, thế nhưng giờ nó đã biến mất.”
Lâm Giác bỗng cảm thấy tim đập dồn dập, cổ họng khô khốc dường như không phát ra nổi âm thanh nào.
“Nhưng… nhưng thế thì sao chứ? Chỉ là vết khắc… vết khắc thôi…”
Cậu thậm chí không thể tự thuyết phục cả bản thân mình.
Nếu như thế giới nơi mà gác chuông còn lưu vết khắc kia mới là thế giới thật, vậy lúc này đây… họ đang ở đâu? Tống Hàn Chương rũ xuống hàng mi, trầm giọng nói ra nghi ngờ bấy lâu vẫn chôn giấu dưới đáy lòng.
“Nó chứng minh thế giới mà chúng ta đang sống đây, là giả.”
Lâm Giác mở mắt ra, việc đầu tiên cậu nghĩ đến là phải tìm Tống Hàn Chương.
Cùng lúc đó Tống Hàn Chương cũng tỉnh lại, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cảm giác mệt mỏi và sợ hãi khi cái chết cận kề vẫn chưa hoàn toàn tan biến, thế nhưng Lâm Giác vẫn nở nụ cười. Cậu gần như là ngã lộn khỏi giường, nhào tới Tống Hàn Chương còn đang nằm trong chăn, ôm anh thật chặt.
“Còn sống! Chúng ta còn sống!” Lâm Giác liên tục lặp đi lặp lại một câu này, nước mắt không kiềm chế được từ khóe mắt trào ra.
Tống Hàn Chương trầm mặc thật lâu nhưng không hề đẩy Lâm Giác đang hưng phấn quá độ ra, thậm chí anh còn vươn tay, vụng về xoa xoa đầu cậu.
Lâm Giác từ từ bình tĩnh lại, cậu dựa vào người Tống Hàn Chương nhìn anh. Khuôn mặt mơ màng khi vừa tỉnh ngủ của anh thoạt trông ôn hòa hơn bình thường rất nhiều, nhưng đôi mắt không giấu sau cặp kính lại đong đầy suy tư, tụ thành một màu đen trống rỗng.
“Học trưởng?” Lâm Giác cảm giác được Tống Hàn Chương đang lo lắng bất an, nhịn không được gọi anh.
Tống Hàn Chương ra hiệu bảo cậu đứng lên rồi ngồi dậy, tìm kính đeo vào.
“Lúc chúng ta thoát khỏi cái gương, cậu nói cậu muốn biết sau khi kết thúc đêm thứ nhất rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, giờ cậu còn muốn biết không?” Tống Hàn Chương nhìn thẳng vào mắt Lâm Giác, từng chữ từng chữ hỏi cậu.
Lâm Giác trịnh trọng gật đầu: “Đương nhiên có.”
Tống Hàn Chương vén chăn đứng lên: “Đi theo tôi.”
Rời khỏi thế giới bóng đêm bao phủ, ngôi trường lại trở lại yên bình như cũ. Lâm Giác đạp lên thảm lá cuối thu, theo sát Tống Hàn Chương trên con đường xuyên suốt vườn cây râm mát.
Họ đã đến rất gần chân tướng.
“Ở đây vốn có một vết khắc, là do tôi khắc vào trong đêm đầu tiên của trò chơi.” Tống Hàn Chương vuốt ve gốc long não cạnh ký túc xá “Sau khi đêm đó kết thúc, nó biến mất. Lúc đó tôi nghĩ, may quá, mình đã thoát khỏi cái trò chơi đáng sợ kia rồi, mình đã trở về với thế giới hiện thực rồi.
Nhưng tôi vẫn không hết hoài nghi, liệu tôi đã thực sự trở về chưa?” Tống Hàn Chương buông tay ra, tiếp tục đi về phía trước.Hai người im lặng bước qua cổng ký túc xá, đi tới gác chuông giữa quảng trường đồng hồ.
“Sau vòng đầu tiên, trong thế giới ban ngày này, tôi lại khắc thêm một vết khắc thứ hai ở đây.” Tống Hàn Chương vuốt ve một góc gác chuông, trầm giọng nói “Lúc vòng thứ hai bắt đầu, tôi thấy nó ở đây, thế nhưng giờ nó đã biến mất.”
Lâm Giác bỗng cảm thấy tim đập dồn dập, cổ họng khô khốc dường như không phát ra nổi âm thanh nào.
“Nhưng… nhưng thế thì sao chứ? Chỉ là vết khắc… vết khắc thôi…”
Cậu thậm chí không thể tự thuyết phục cả bản thân mình.
Nếu như thế giới nơi mà gác chuông còn lưu vết khắc kia mới là thế giới thật, vậy lúc này đây… họ đang ở đâu? Tống Hàn Chương rũ xuống hàng mi, trầm giọng nói ra nghi ngờ bấy lâu vẫn chôn giấu dưới đáy lòng.
“Nó chứng minh thế giới mà chúng ta đang sống đây, là giả.”
Danh sách chương