05:25 bắt đầu tách ra, cậu từ cửa Đông tòa nhà khoa ngoại ngữ đi ra, gõ trụ đèn cạnh sân cỏ như lúc chúng ta chạy khỏi ký túc xá ấy, nếu may mắn có lẽ sẽ kéo đi được một nửa số tang thi, nhưng cũng có thể dẫn thêm một số tang thi ở gần đó tới, cậu phải cẩn thận một chút.”

Tiếng đánh bang bang ầm ĩ vang lên, đám tang thi đang bị mùi máu tươi và thi thể hấp dẫn chần chừ một chút, cuối cùng tốp năm tốp ba đi về phía cậu.

Hiện giờ chính là thời điểm rét lạnh nhất trong ngày, Lâm Giác đứng dưới ánh đèn, nét mặt kiên nghị nhìn lũ xác sống giống như thủy triều tiến về phía mình. Dưới vầng sáng mờ ảo của đèn đường, chúng nó cúi thấp đầu, phát ra tiếng giống như dã thú nức nở, tha cái thân thể hư thối tìm đến con mồi.

Đó là một loại áp lực tinh thần khổng lồ, bản năng sợ hãi đang thúc giục cậu chạy trốn, nhưng lý trí của cậu lại ép buộc cậu phải đứng ở đây.

Khẩn cấp ngẩng đầu nhìn về phía hành lang trên cao, Tống Hàn Chương đứng ở đó, như là một người ngoài cuộc đứng xem diễn trò.

Rõ ràng là chuyện liên quan đến sống chết của anh ta, sao anh ta vẫn có thể lạnh lùng bình thản như vậy? Không, cũng không phải hoàn toàn hờ hững. Chí ít khi cậu mạnh mẽ biểu đạt mình tình nguyện đi mạo hiểm, cậu thấy được trong đôi mắt đen kịt trong trẻo mà lạnh lùng của Tống Hàn Chương những mảnh băng đang vỡ ra, lặng lẽ chìm vào biển cả…

Tống Hàn Chương đưa tay ra một ám hiệu cho cậu, sau đó cũng rời khỏi hành lang lộ thiên, xuống lầu. Thời gian từ lúc anh bị cắn đã vượt quá 30 phút, thân thể đã bắt đầu nhận thấy cảm giác suy yếu rét run rõ ràng, nếu như lúc này Lâm Giác thất bại, vậy thì anh sẽ không còn cách nào tránh được thi hóa nữa.

“Kế tiếp cậu dụ bọn tang thi đến cửa tây tòa nhà học viện ngoại ngữ, sau đó cứ mặc kệ chúng ở đó, chạy đến tòa nhà hành chính ở phía Bắc, đi qua tòa nhà hành chính, đến thẳng khúc sông nhân tạo ngay cạnh bích hồ *. Nhất định phải chạy không ngừng, nếu như không có sai sót gì, khi cậu tới đó sẽ vào khoảng 5 giờ rưỡi.”

*(chính xác là 碧湖, viết thành cái hồ màu xanh thì chuối quá nhưng bớt đi lại ko hay nên tớ để nguyên bích hồ cho văn vẻ luôn)

Bọn tang thi vốn cũng không nhanh nhẹn lắm, Lâm Giác rất dễ dàng thoát khỏi chúng, xông qua đại sảnh tòa nhà hành chính. Trên đường cũng có đụng phải mấy con tang thi chậm chạp, cậu đều thuận lợi giải quyết hết.

Gió lạnh thổi qua gò má đau rát, Lâm Giác đứng ở bên hồ, nhìn những viên đá chỉnh tề xếp thành bờ sông, lại quay đầu nhìn lướt qua lũ tang thi tầng tầng lớp lớp, hít sâu một hơi, nhảy xuống.

“Bất ngờ tấn công chính diện là chuyện bất khả thi, chỉ có thể dùng mưu mà đánh. Đêm nay gió thổi hướng tây bắc, sau nửa đêm gió thổi mạnh hơn, hơn nữa mùi máu tươi trên sân cỏ rất nặng, nếu trốn trong nước sẽ có thể giấu được khứu giác của lũ tang thi. Nếu cậu từ sông nhân tạo bên cạnh tòa nhà hành chính bơi đến rồi lên bờ ở khúc sông chỗ vắc xin rơi, sẽ có cơ hội trước khi bọn tang thi phát hiện tiếp cận được phạm vi 20, 30 thước gần nó. Tuy nói thế nhưng khả năng thành công cũng cực kỳ thấp, chuyện sau đó cũng còn phải xem năng lực thực chiến của cậu. Thời gian cấp bách, nếu như trước 05:40 cậu không lấy được thuốc, vậy coi như công cốc rồi.”

Nước sông lạnh như băng, Lâm Giác giống như một con cá ngụp lặn nhấp nhô giữa dòng. Khí lạnh thấm vào tứ chi, cậu chưa bao giờ biết mùa này nước sông lại rét lạnh thấu xương đến thế, lạnh đến mức thần kinh cậu cũng gần như tê liệt.

Nửa giờ trước, Tống Hàn Chương ngồi trên đất dùng phấn vẽ ra sơ đồ kiến trúc quảng trường phía nam và hệ thống sông hồ nhân tạo, sau đó cân nhắc nhiều lần chọn ra con đường có khả năng thành công cao nhất đồng thời dự kiến những bất trắc có thể xảy ra trên đường. Từ hướng gió, dòng chảy đến mức độ tiến hóa của tang thi, từng bước đều đảm bảo tính toán thật chính xác, thậm chí còn lê cái chân bị thương cùng Lâm Giác đi bắt sống một con tang thi về làm thí nghiệm, kiểm tra xem trong mười mấy tiếng vừa rồi tang thi đã tiến hóa như thế nào. May là tang thi ở quảng trường phía nam này cũng chưa khá lên được bao nhiêu, còn không hung mãnh bằng mấy con ở thư viện lúc trước.

Lâm Giác vô thanh vô tức thò đầu khỏi mặt nước.

Cách đó không xa là lũ tang thi đang tụ tập và ống vắc xin nằm lẫn trong mặt cỏ. Từ trên cao nhìn xuống thì may ra còn thấy được vị trí của ống thuốc, còn từ trong nước quả thật không cách nào xác định được nó ở đâu.

Số lượng tang thi… thật đúng là khiến người ta tuyệt vọng.

Lũ xác sống tham lam còn đang lưu luyến bên cạnh chút cơm thừa canh cặn của bữa tiệc vừa tàn, mãi không muốn rời đi.

Lâm Giác cong thắt lưng, giống như một loài động vật dạ hành (động vật sống về đêm í, nhưng mà để chữ hán có vẻ hay hơn), lặng yên không tiếng động lên bờ. Gió lạnh hút đi chút hơi ấm sót lại trên da, cậu cảm giác được tay đang run rẩy vì cóng lạnh.

Thân thể cũng đang run rẩy, bởi sợ hãi và hưng phấn.

Cậu tuyệt không thể lùi về phía sau, lại càng không thể thất bại, bởi vì trên lưng cậu bây giờ chính là tính mạng của chiến hữu.

Đúng, chiến hữu. Cho dù người kia chắc không cho là vậy, thế nhưng cậu vẫn bướng bỉnh mà định nghĩa quan hệ của hai người thành chiến hữu kề vai sát cánh, thậm chí có thể giao phó cả tính mạng.

Tuyệt đối không thể thua!

Đã gần hết thời gian rồi, tang thi xoay người phát ra âm thanh gầm nhẹ khiến người run sợ, một con ngã xuống lại có con khác tiến lên nhào về phía cậu. Lâm Giác cầm gậy gỗ trong tay liều mạng xông tới trước, hai tay ra sức đẩy lũ tang thi ra.

Vắc xin… vắc xin đâu rồi?

Mùi hôi và mùi máu tươi không tiêu tán nổi vờn quanh người cậu, trong đầu cậu trống rỗng, một giây cũng không ngừng tiến lên.

Rất gần, quá gần, cho dù trong cơn ác mộng kinh khủng nhất cậu cũng chưa từng mỗi giây đều chìm trong máu và sự tàn bạo như vậy.

Đôi mắt đục ngầu và hàm răng dữ tợn của tang thi đột nhiên phóng đại trước mắt, từng bộ mặt hư thối biến dạng không ngừng tiến sát lại thân mình cậu, mỗi cái mồm há to đều muốn xé toang thân thể cậu, kéo nội tạng ra nuốt chửng. Dưới áp bách của thứ dục vọng nguyên thủy buồn nôn đó, con người sẽ bộc phát ra tất cả năng lực tiềm tàng.

Gậy gỗ cố sức xuyên thủng một con mắt của tang thi đang nhào lên, lại dùng chân đá văng một con tang thi khác, thân thể cúi thấp, lộn người một cú tránh khỏi con thứ ba, càng ngày càng có nhiều tang thi tụ lại đây, mà cậu vẫn còn đang phải tìm tung tích ống thuốc. Hẳn là ở trong khoảng này, bên cạnh một lùm cây.

Thấy rồi!!

Lâm Giác mừng rỡ chạy về phía vắc xin, trong lúc bất ngờ không kịp đề phòng bị một con tang thi đẩy ngã nhào xuống đất, một cơn đau nhức truyền đến, cậu gần như bị tươi sống gạt bay một miếng thịt vai.

Vị trí đằng sau như vậy căn bản dùng gậy gỗ không thể công kích được, một khắc kia ngã trên mặt đất cậu đã thấy đàn tang thi sắp vây kín mình!

“Cái này cho cậu” Tống Hàn Chương đưa dao găm lấy được ở quảng trường đồng hồ cho Lâm Giác.

“Cái này… Có lẽ không cần đâu, hơn nữa anh cũng phải giữ phòng thân chứ.” Lâm Giác cào loạn mớ tóc trên đầu.

“Nếu như cậu thất bại tôi cũng chết chắc, đằng nào vẫn cho cậu thôi, lúc cận chiến cái này có ích hơn gậy gỗ nhiều, lại rất sắc bén.”

Lâm Giác cố nén đau đớn trên vai, rút dao găm từ bên hông hung hăng nhắm phía sau vai đâm tới. Một đòn này chứa đầy sự tức giận, lưỡi dao sắc lẻm thoáng cái xuyên qua đầu tang thi, Lâm Giác ra sức xả đầu nó xuống mặt đất, dùng chân đạp nó ra. Thấy vẫn còn cánh tay hư thối huơ huơ giữa không khí, trong mắt cậu chớp lóe sát ý dữ tợn, mũi nhọn của gậy gỗ nhằm ngay nơi dao găm đã đâm thủng hung mãnh xuyên vào! Tang thi rốt cục không giãy dụa nữa.

Lại thêm nhiều tang thi vọt tới, Lâm Giác cố nén đau đớn trên người, nhặt ống vắc xin lên ngậm trong miệng, một đường đột phá vòng vây.

Vết thương trên vai đang ròng ròng chảy máu, kích thích lũ tang thi càng thêm cuồng bạo.

Cách bờ sông đã không xa.

Lâm Giác bày ra tư thế liều mạng, gậy gỗ trái phải càn quét, gạt hết tầng tầng lớp lớp tang thi ngã rạp trên đất, dưới chân vẫn không nghỉ, như gió thổi cuồn cuộn lao đến bờ sông.

Lũ tang thi giống như bầy sói trong đêm đông đang đói khát cực cùng, vì thức ăn mà điên cuồng đổ tới. Lâm Giác không còn biết được trên người đã bị móng vuốt của chúng cào ra bao nhiêu vết thương nữa, cậu cố gắng chống giữ một hơi thở, sử dụng toàn bộ sức lực, cứ một con lại một con tang thi đem giẫm nát dưới chân.

Cứ liều chết không để ý mình có bị cắn bị thương hay không, cũng không để tâm mình ra tay ngoan độc như thế nào, rốt cuộc Lâm Giác đã từ trong vòng vây trùng điệp của lũ xác chết mở ra một đường máu. Trong khoảnh khắc nhảy xuống nước, Lâm Giác mới cảm thấy được mình đã hoàn toàn mệt lả.

Thân thể theo dòng nước trôi đi, cậu hữu khí vô lực nhúc nhích một chút, ngoại trừ khớp hàm đang cắn ống thuốc dù chết cũng không buông, toàn thân cậu đã không còn chút sức.

“Nếu bị nhiễm chưa quá 45 thì có thể chữa, thế nhưng nếu quá thời hạn thì…”

Lâm Giác ở trong nước mở choàng mắt. Tống Hàn Chương còn đang chờ vắc xin!

Chẳng biết khí lực ở đâu tới, cậu lại có thể cử động, cánh tay đã hoàn toàn vô lực rồi, cậu chỉ dùng hai chân đạp nước tiến lên.

Càng lúc càng tiến đến gần điểm hẹn, cậu đã nhìn thấy Tống Hàn Chương đang đứng bên bờ sông.

Dưới ánh trăng mờ, thân hình anh thẳng tắp đứng đó, như là một cái cây, một cây cọc tiêu, hoặc cũng có thể nói, một ngọn hải đăng.

Lâm Giác cũng không biết nên hình dung cảm giác này như thế nào.

Chỉ là trong một khắc nhìn thấy anh kia, cậu đột nhiên cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.

Kéo đôi chân đã tê cóng, sức cùng lực kiệt, cậu chậm rãi bước lên những bậc đá bờ sông, dùng đôi tay run rẩy gỡ vắc xin trong miệng xuống, mở ra đặt trước mặt Tống Hàn Chương, trên khuôn mặt suy yếu hé ra nụ cười mãn nguyện.

“Học trưởng, may mà không phụ sứ mệnh được giao.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện