Quỷ thắt cổ?!

Lâm Giác giật lùi hai bước. Cậu siết chặt đường đao trong tay, lưng áo đẫm mồ hôi lạnh.

Thiện Lượng đâu? Hắn biến đi đâu rồi? Lâm Giác căng thẳng quan sát bốn phía, diện tích căn phòng này rất lớn, trong phạm vi có thể nhìn thấy đã có phòng bếp, phòng khách, hành lang, phòng ngủ… Thế nhưng không thấy bóng dáng Thiện Lượng.

Lẽ nào hắn không bị cuốn vào? Không thể nào, ảo cảnh này chắc chắn là của Thiện Lượng, thế nên hắn không thể không ở đây!

“Xì xì” hai tiếng bình xịt vang lên từ góc sâu trong bếp, Lâm Giác lúc này mới phát hiện phòng bếp này nối liền với nhà vệ sinh, âm thanh vừa rồi phát ra chính từ nơi đó. Thiện Lượng từ sau cánh cửa phòng vệ sinh bước ra, tay cầm một bình thuốc xịt lắc lư hai cái, nhìn cậu mỉm cười.

Hắn vẫn đang dùng bề ngoài của Tống Hàn Chương, bình thuốc làm nhạt hơi thở giúp hắn qua mắt quái vật, ở trong ảo cảnh này rõ ràng có ưu thế hơn Lâm Giác nhiều. Sau khi mắt trái mất thị lực, cảm giác thăng bằng và cảm nhận về khoảng cách của Lâm Giác không còn được như xưa, mà nguy hiểm hơn nữa là chính cậu vẫn chưa ý thức được vấn đề này.

Sợi dây thừng treo xác người phụ nữ trong phòng đột nhiên đứt! Thi thể bốc mùi hôi thối ngã vật xuống nền nhà, thanh âm va đập nặng nề khiến người ta giật mình hoảng hốt.

Thi thể nằm giữa căn bếp âm u vẫn không nhúc nhích, dường như linh hồn cô ta đã vĩnh viễn tan đi, thế nhưng thế giới đã bị dị hóa này lại cho cô ta một “sinh mệnh” khác, giúp cô ta trở lại trần gian thành quái vật.

Đầu tiên là âm thanh. Từ thi thể cô ta vang lên tiếng “ken két” nửa như đầu khớp xương bị gặm cắn, nửa như tiếng người nghiến răng lúc đêm khuya. Sau đó là cử động. Cánh tay tái nhợt gầy guộc của cô ta từ từ nhô lên, chống đỡ thân thể khô tàn đứng dậy, cái cổ đã bị chính thể trọng của cô ta kéo gãy chậm chạp ngẩng cao, để lộ khuôn mặt xốc xếch dưới mái tóc đen rối bù, con mắt lồi ra, lưỡi thè dài thượt kinh khủng!

Thiện Lượng đứng sau lưng cô ta, lẳng lặng nhìn xác chết đang bò lê trên đất, nhìn cô ta tiến lại gần Lâm Giác!

Mới đầu tốc độ của cô ta còn chậm chạp, nhưng sau khi bò ra khỏi cánh cửa bếp mở toang, cô ta bỗng như thức tỉnh, thân thể úp sấp trên mặt đất đột ngột cong lên, tứ chi chạm đất như loài súc vật, há cái mồm to đỏ máu nhào tới Lâm Giác!

Nguy hiểm!

Lâm Giác phản xạ nghiêng mình tránh sang bên, mắt thấy xác người phụ nữ kia sắp sượt qua người cậu, nhưng chỉ ngay giây sau cô ta bất ngờ xoay đầu…

Cái cổ gãy “răng rắc” một tiếng, đầu cô ta xoay 90 độ, cái lưỡi thè ra khỏi khoang miệng như tia chớp vươn về phía Lâm Giác!

Cái lưỡi rất dài, dinh dính, tanh hôi.

Đường đao trên tay Lâm Giác đâm thẳng tới, nhưng con mắt trái bị thương khiến cậu ước lượng sai khoảng cách, mũi đao không chạm được tới đầu lưỡi kia!

Cậu chỉ vừa kịp nhận ra mình tấn công thất bại, cái lưỡi dài đã chuẩn xác quấn chặt lấy cổ họng, quật cậu ngã nhào!

Trong nháy mắt bị vật ngã, đầu óc Lâm Giác trắng xóa, hai mắt cậu mở to, khuôn mặt xác chết biến dạng vô cùng kinh khủng gần như kề sát mặt cậu! Cô ta thậm chí đang mỉm cười, dải lưỡi dài giống như sợi dây thừng chết chóc quấn chặt yết hầu, bóp nghẹt nơi yếu hại của cậu!

Cổ họng đau đớn, hô hấp tắc nghẽn, Lâm Giác vùng vẫy muốn đạp văng quái vật đang cuốn lấy cậu, nhưng thi thể phụ nữ kia sau khi trúng hai đạp của cậu không những không đau mà lại càng thêm cuồng nộ, cứ thế dùng đầu lưỡi kéo cậu lao vào phòng bếp! Lâm Giác một tay túm lấy lưỡi cô ta không để mình bị siết đến tắc thở, một tay vẫn nắm chặt vũ khí.

Sự đau đớn vì hít thở không thông và cảm giác cái chết cận kề ùn ùn kéo tới, tàn phá khát vọng sống của con người. Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi bị kéo lê từ phòng khách tới phòng bếp, Lâm Giác đã dạo quanh quỷ môn quan một vòng, cậu tưởng rằng mạng mình đã tận.

Lâm Giác trước ranh giới sinh tử cố sức mở bừng con mắt sung huyết bầm đỏ, phạm vi mắt trái có thể nhìn thấy chỉ là một màu đen kịt, thế giới trong mắt phải quay cuồng nghiêng ngả. Giữa không gian đảo điên rung chuyển, từ phía xa xa có gì đó ánh vào mắt cậu, đó là người đang đứng yên lặng – Tống Hàn Chương.

Như ngọn lửa giữa rừng sâu núi thẳm, như ngọn hải đăng nơi biển rộng trập trùng, như ngôi sao mai dẫn đường sớm tối không bao giờ tắt.

“Cùng nhau sống sót đi.” Dưới ánh trăng gột rửa nhân gian, Tống Hàn Chương đã từng nói với cậu như vậy.

Cậu bỗng nhiên tìm được về dũng khí và lòng tin khi ấy.

Cậu làm sao có thể chết ở đây? Lâm Giác đã nửa tỉnh nửa mê tự hỏi lòng mình, cậu làm sao có thể chết ở đây được?!

Dù cho cổ họng bị thương đã không còn có thể gào thét, dù thân thể thiếu dưỡng khí đã đau đớn đến sắp cầm không nổi cây đao, nhưng tín ngưỡng của cậu vẫn chưa sụp đổ!

Lâm Giác liều mạng dồn chút sức lực cuối cùng, trong khoảnh khắc quái vật kéo cậu vào phòng bếp, không một tiếng động vung đao đâm thẳng thi thể đang điên cuồng bò đi!

Một đao mạnh mẽ hạ xuống, cái xác nữ không kịp né tránh thét gào chói tai, mũi đao không lệch một li đã xuyên thẳng qua miệng cô ta, chọc thủng xương sọ, lộ ra sống đao lạnh lẽo sau gáy!

Xác chết kia điên cuồng giật đầu lưỡi, Lâm Giác bị quăng xa vài mét trượt dài trên sàn gạch, lướt qua Thiện Lượng đang đầy mặt kinh hãi nơi góc phòng

Lâm Giác nhận ra hắn, cậu nhận ra Tống Hàn Chương mà mình nhìn thấy trong lúc nửa tỉnh nửa mê chính là tên dối trá kia, trong đôi mắt giăng kín tơ máu nhất thời tỏa ra ngùn ngụt hận thù.

Trực giác chiến đấu lại một lần nữa giúp cậu, dù cho một con mắt đã mù, dù cho đao trên tay đã mất, cậu vẫn kịp ôm chặt bắp đùi Thiện Lượng trong lúc trượt đi, kéo hắn theo mình ngã lăn trên đất.

Thiện Lượng giãy giụa vung dao găm muốn đâm Lâm Giác. Hắn cầm dao bằng tay phải, phía đó vừa lúc nằm trong điểm mù của con mắt trái bị thương của Lâm Giác, nhưng dựa vào thiên phú chiến đấu khó mà giải thích được, Lâm Giác vẫn dễ dàng bắt trúng cổ tay hắn, con dao bị gạt bay ra, rơi xuống bên cái xác đang ở cách xa vài mét.

Thiện Lượng lúc này thật sự luống cuống. Lâm Giác vốn sắp bị quái vật giết chết lại có thể phản công chỉ trong vỏn vẹn vài giây, trong nháy mắt khi cái xác nữ bị đâm thủng đầu, tim Thiện Lượng tựa như ngừng đập. Vô số hạnh phúc nhỏ vụn và đau khổ vĩnh hằng nhói lên trong trí nhớ của hắn, cuối cùng hòa lẫn vào nhau trở thành phẫn nộ cực điểm, phẫn nộ thiêu rụi lý trí của hắn, càn quét đầu óc hắn trống rỗng, bởi vậy một khắc kia khi Lâm Giác ôm chặt lấy mình, hắn không kịp trở tay chống cự.

Lâm Giác bóp chặt cổ họng hắn, dộng mạnh đầu hắn lên bức tường ốp gạch men, hung hăng đập đến khi cả mặt Thiện Lượng là máu, ngay cả gạch men cứng cáp cũng vỡ vụn, lộ ra mặt tường trát xi măng bẩn thỉu.

Thiện Lượng máu chảy ròng ròng, răng cũng bị đánh gãy đột nhiên há miệng cười điên dại, tiếng cười đau xé ruột xé gan, cười như gào khóc.

Lần thứ hai, linh hồn hắn đã lần thứ hai tan vỡ ở nơi này, tất cả sống chết, tất cả yêu hận, nhẫn nhịn, lừa dối bỗng trào dâng trong đầu hắn, hắn không thể kiềm chế nhìn chòng chọc thi thể bị đao xuyên thủng đầu cách đó không xa, điên loạn cười, cuồng dại khóc.

Hắn là người điên, sự điên dại này thừa hưởng từ mẹ của hắn, cũng là một người điên!

Bà cũng từng là một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp không mang đến may mắn cho bà. Bà nhẹ dạ dâng hiến tình yêu của mình, sinh ra một đứa bé trai chảy dòng máu của mình, thậm chí bà không biết người đàn ông mình yêu tha thiết sớm đã có vợ con.

Khi bà biết được tất cả sự thật, bà khờ dại tin rằng người đàn ông đó sẽ vì mình mà kết thúc “cuộc hôn nhân nhạt nhẽo ngột ngạt không có tiếng nói chung”, nhưng sau bao năm mòn mỏi đợi chờ trong lừa dối mà không có kết quả, cuối cùng người đàn ông đó đã chán bà, chỉ để lại cho bà một số tiền lớn, từ đó về sau không còn tung tích.

Năm đó hắn đã năm tuổi rồi, hắn thậm chí còn tỉnh táo hơn bà mẹ ngu dại của mình. Hắn có thể dùng lời nói trẻ thơ giành được vật mình muốn từ túi tiền của người đàn ông, dùng nụ cười ngây thơ và những lời ngọt ngào khiến người đó vui vẻ, thế nhưng tất cả vẫn không đủ để ngăn ông ta vô tình biến mất.

Từ đó trở đi, cuộc đời hắn rơi vào địa ngục. Mẹ hắn điên, bà bị đưa vào một bệnh viện tâm thần cao cấp xa hoa, bởi vì cha mẹ của bà – cũng là hai người mang bệnh tâm thần – đã sớm tạ thế, họ hàng thân thích đều không còn ai, rốt cuộc hắn được giao cho nhân viên xã hội ở địa phương chăm sóc. Những nhân viên xã hội đó luôn mang đầy “tình thương cao cả”, họ không hề kiêng kỵ bàn luận về người mẹ điên ngay trước mặt hắn, sau đó bố thí cho hắn lòng đồng cảm không đáng một đồng.

Hắn không phản bác lời họ, hắn ngụy trang thành một đứa trẻ ngây ngô, cái gì cũng không hiểu.

Ngay từ khi còn học mẫu giáo hắn đã có thể đeo ba lô trên lưng một mình lên xe buýt dưới con mắt kinh ngạc của tài xế, ngồi trên xe xóc nảy suốt một giờ đồng hồ, băng qua cả thành phố tới bệnh viện tâm thần ở ngoại ô thăm người mẹ điên. Bà không phải một người tình tốt, không phải một người mẹ tốt, thậm chí còn chẳng phải một bệnh nhân tốt. Bà cả ngày la hét nói người yêu sẽ đến đón bà, luôn tỏ vẻ căm ghét tất cả bệnh nhân nữ trẻ tuổi trong phòng bệnh, còn hay vô duyên vô cớ nổi giận, đột ngột gào khóc khiến nhân viên y tế vô cùng đau đầu.

Hắn muốn dỗ bà vui vẻ hơn một chút, hắn cũng nhanh chóng học được mình phải làm gì.

Hắn cho bà xem những sách vở, đồ dùng học tập, quần áo mà mình phải làm đủ cách mới có được, hắn nói với bà đây là đồ khi bố đến thăm mua cho mình, ông cũng có tới thăm bà nữa, chỉ là lúc đó quá khuya, bà đã ngủ mất. Bệnh của bà rất nặng, tất nhiên không biết bệnh viện cấm người ra vào ban đêm, cho nên khi nghe hắn nói bà vô cùng vui vẻ, dịu dàng hôn lên má hắn, dặn đi dặn lại hắn phải thật ngoan, phải làm sao để bố đến thăm hắn nhiều hơn một chút, bảo ông lần sau tới nhất định phải đánh thức bà.

Hắn bị sự dịu dàng hiếm hoi của bà làm rung động, ngơ ngác nhìn nụ cười trên mặt bà, ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó tiếp tục những lời dối trá.

Những cái hôn chan chứa yêu thương của bà là phần thưởng của hắn, giống như bà là người dạy thú cầm khúc xương, dụ con chó đói khát là hắn quỳ rạp trên đất mà gặm, khiến hắn cảm thấy đây là thứ ngon nhất trên đời, khiến hắn như bị nghiện mà muốn ăn thêm lần nữa, thêm lần nữa, lại thêm lần nữa.

Những lời nói dối hoang đường cứ tiếp diễn gần mười năm, mẹ hắn cuối cùng cũng được xuất viện trở về nhà. Thế nhưng những lời nói dối lặp lại ngày qua ngày suốt bao nhiêu năm đó đã khiến hắn căm ghét đến tột cùng, thậm chí cảm thấy chúng thật ghê tởm.

Bị người ta vứt bỏ đau khổ như vậy sao? Người đàn ông kia có gì đáng giá để bà nhớ mãi không quên sao? Vì sao không chịu chấp nhận hiện thực? Vì sao không nghĩ tới chuyện cùng con trai sống nương tựa lẫn nhau? Hắn mới là người duy nhất đời này bà có thể dựa vào kia mà!

Hắn có đáng phải chịu hành hạ như vậy cả đời hay không? Hắn rốt cục đã làm sai điều gì chứ?!

Sự chán nản và bực bội xâm chiếm linh hồn hắn, mãi cho đến một ngày hắn không còn nhịn được nữa, hắn đột nhiên bùng nổ trước đôi mắt tha thiết mong đợi của bà, hắn nói cho bà biết: bà đã bị vứt bỏ từ lâu rồi, người đàn ông kia cho tới giờ vẫn chưa từng ghé qua, những chuyện xảy ra bao nhiêu năm qua đều là lời nói dối của hắn!

Thời khắc vạch trần sự giả dối, hắn không chớp mắt nhìn bà, nhìn thấy khuôn mặt bà từ tươi cười rạng rỡ trở nên suy sụp. Sau suốt ngần ấy năm kiềm chế, hắn rốt cuộc được nếm lại niềm vui tội ác, hạnh phúc trả thù.

Hắn thích vẻ mặt này, hắn thích nhìn người ta tan vỡ, biểu cảm đó tựa như ma túy, khiến hắn say, khiến hắn nghiện.

Hắn nghĩ, mình rốt cuộc có thể thoát khỏi cơn ác mộng lặp đi lặp lại suốt bao nhiêu năm này rồi, mà sự thực… đúng là hắn đã được được giải thoát.

Trong đêm khuya thanh vắng, hắn bất chợt tỉnh giấc, mơ màng đi tới nhà vệ sinh.

Một cái bóng màu đen treo trên trần bếp, tựa như một con quỷ thắt cổ.

Hắn bật công tắc đèn phòng bếp, trong ánh sáng vàng ấm nóng, hắn nhìn thấy một đôi mắt lồi ra, cái lưỡi thè dài, toàn thân hôi thối – quỷ thắt cổ.

Thế giới xám ngắt không tiếng động, hắn lẳng lặng nhìn một hồi, bình thản đi ngang qua thi thể của bà, vào nhà vệ sinh lật bệ bồn cầu lên, giải quyết xong lại chu đáo hạ nó xuống tựa như lâu nay hắn vẫn làm.

Hắn rửa tay, chậm chạp rửa tay, hắn xát xà phòng ba lần, tỉ mỉ rửa đến khi đầu ngón tay nhăn nheo trắng bệch.

Vòi nước vẫn mở, hắn bỗng quay đầu nhìn thi thể giữa phòng bếp, đại não đóng băng vào giờ phút này rốt cục lần thứ hai khởi động.

Hắn tỉnh lại từ trong ác mộng, xác người phụ nữ treo cổ trên kia, là mẹ hắn.

Hắn đột nhiên phát điên xông ra ngoài, ôm lấy chân bà gào khóc. Tất cả cảm xúc trống rỗng từ một khắc nhìn thấy thi thể kia phút chốc vỡ òa, hắn khóc đến khàn giọng, hắn điên cuồng gọi, điên cuồng cầu xin bà đừng vứt bỏ hắn, mãi cho đến khi hàng xóm phát hiện báo nguy, cảnh sát cạy cửa nhà hắn xông vào.

Hắn bị đưa vào bệnh viện tâm thần, cũng chính là nơi mà mẹ hắn từng sống.

Vận mệnh, chính là một vòng tròn nực cười như thế.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện