Kính Tâm điện

Hoàng thượng đang phê duyệt tấu chương.

Trương tổng quản hớt hơ hớt hải chạy vào bẩm báo:

"Hoàng thượng, Quý phi nương nương cầu kiến."

"Xem ngươi đi, còn ra thể thống gì."

"Hoàng thượng bớt giận, nương nương bảo có chuyện khẩn cấp nên nô tài nào dám chậm trễ." Trương tổng quản lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

"Để nàng vào, còn các ngươi lui ra ngoài hết." Nói với đám cung nữ thái giám xong, hoàng thượng cũng buông bút xuống.

Trịnh Quý phi đã thay thường phục ra, lúc này đang vận trên người cung trang đúng chuẩn.

"Thần thiếp bái kiến hoàng thượng."

"Miễn lễ, có chuyện gì mà nàng lại cần gặp trẫm thế. Nàng cũng biết đây là thời gian trẫm bận nhất trong ngày mà." Hoàng thượng có vẻ hơi giận vì sự thiếu khéo léo của Trịnh Nhu, tuy nhiên cũng không có ý phạt nàng.

"Hoàng thượng đừng giận, thần thiếp đường đột cầu kiến người cũng là vì bình yên của hậu cung. Người đâu, lôi bọn chúng vào!" Trịnh Quý phi lúc còn trò chuyện với hoàng thượng vẫn dịu dàng hòa nhã nhưng khi cho gọi bọn nô tài thì không giấu được tức giận.

Đây là lần đầu tiên hoàng thượng thấy Quý phi ở Kính Tâm mất bình tĩnh như thế. Liễu Nguyệt Đan cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hai tên thái giám bị kéo lê dưới sàn đang run cầm cập, môi chập vào nhau không dám lên tiếng.

"Nàng lôi hai tên này tới đây làm gì? Nếu bọn chúng làm sai, nàng cho phạt chúng là được, đâu cần mang tới đây cho trẫm xem." Hoàng thượng chán nản.

"Hôm nay thần thiếp kiểm tra tiến độ trang hoàng các cung, lúc đi ngang qua Trường Lạc cung thấy hai tên này thập thò làm chuyện mờ ám. Hoàng thượng có biết bọn chúng đang làm gì không?" Trịnh Quý phi uyển chuyển giải thích.

Không đợi hoàng thượng trả lời, Trịnh Nhu đã nói, "Bọn chúng đang chôn thuốc nổ xung quanh tẩm cung của hoàng hậu."

"Cái gì?"

Nghe xong, hoàng thượng nổi giận ném nghiên mực trúng đầu một tên thái giám, hắn run bần bật, máu chảy khắp trán nhưng vẫn không dám kêu.

"Đúng là gan to bằng trời, ai sai các ngươi làm, nói!"

"Bọn chúng còn biết thuốc nổ của bọn chúng là loại dùng trên chiến trường, sức nổ và tàn phá mạnh mẽ, trong Đông Tề quốc này, ngoài quân đội ra..." Còn ai sử dụng thuốc nổ? Trịnh Quý phi không nói tiếp.

Bốp.

Cảnh Lâm ném tách trà xuống sàn, hai tên thái giám lại được dịp run lên cầm cập.

"Quý phi nàng ngày càng có uy thế nhỉ, dám ở đây nghi ngờ trẫm cho người hại hoàng hậu sao? Có phải nàng được sủng ái quá nên quên mất mình là ai rồi rồi không?" Hoàng thượng cười như không cười.

"Thần thiếp không dám." Trịnh Quý phi đúng mực quỳ xuống nhưng không hề hoảng sợ. Nàng muốn dùng phép thử nhỏ để xem hoàng thượng có liên quan đến chuyện này không. Xem ra là không phải.

Hai năm không đủ cho nàng tin tưởng hoàng thượng tuyệt đối.

Hoàng thượng có tình cảm với hoàng hậu, không đồng nghĩa với việc hắn có tình cảm với nhà họ Liễu.

Cho nên hắn không trông mong đứa con của họ vào lúc này cũng là điều dễ hiểu.

Liễu Nguyệt Đan đứng nhìn hai người họ giương cung bạt kiếm, thì ra không phải là động đất, mà là Trường Lạc cung bị nổ.

"Nói, ai lệnh các ngươi chôn thuốc nổ ở cung của hoàng hậu?" Hoàng thượng không muốn gây nhau với Quý phi, hắn cần tự mình làm sáng tỏ mọi việc.

"Là Liên phi. Hoàng thượng, là Liên phi sai bọn nô tài làm. Người nói nếu thành công sẽ cho bọn thuộc hạ làm thân tín của người. Hoàng thượng, chúng nô tài lỡ dại một lần, hoàng thượng tha mạng." Hai tiểu thái giám không ngừng xin tha.

"To gan, các ngươi biết vu oan cho phi tần hậu cung là tội gì không?" Trịnh Quý Phi không tin Liên phi có thể tìm được thuốc nổ.

"Là chính mắt nô tài nhìn thấy Liên phi nương nương cầm thuốc nổ giấu trong một chiếc hộp gỗ. Nô tài còn nghe được Phỉ Thúy bên cạnh nương nương hỏi "Nương nương, làm sao đại nhân tìm được?", Liên phi nương nương liền bảo, "Cha ta quen biết rộng rãi, chút việc cỏn con này không làm khó được ông," Hoàng thượng, Quý phi nương nương, những lời nô tài nói là thật, không có nửa lời gian dối." Hai tiểu thái giám ra sức biện hộ hòng tìm con đường thoát.

"Bằng chứng?" Hoàng thượng hỏi.

"Hoàng thượng, đây là ngọc bội Hàm Dương do Phỉ Thúy bên cạnh Liên phi đưa cho nô tài, bảo nô tài nếu thành công sẽ cho chúng nô tài nhiều hơn."

Trịnh Nhu tiến tới xem thử ngọc bội, "Hoàng thượng, đúng là ngọc Hàm Dương."

Không khí ngưng trọng. Hoàng thượng đập bàn quát lớn.

"Hay cho Liên phi, dám bày trò mưu hại hoàng hậu. Các ngươi đúng là không sợ chết, lại dám làm chuyện động trời này. Trương Đức Tiêu!"

Trương tổng quản một lần nữa hổn hển chạy vào, "Có nô tài."

"Bắt hai tên gian tặc này tống vào ngục cho trẫm, chờ xét xử."

"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng..." tiếng kêu nhỏ dần rồi biến mất.

Trong điện còn lại hai người rưỡi.

"Chuyện này ngoài nàng ra còn ai biết?"

"Ngoài thiếp ra chỉ có Lan Nhi và hai hộ vệ. Thuốc nổ đã cho người đào lên." Trịnh Quý phi ngắn gọn kể lại sự tình.

"Không cần thiết, nàng cứ chôn lại vào chỗ cũ, ta sẽ cho người đưa hoàng hậu đi. Đừng cho chúng kể lại với người ngoài." Hoàng thượng căn dặn.

Trịnh Quý phi cười mỉm, "Hoàng thượng định một lưới bắt gọn?"

"Trẫm không muốn hoàng hậu vì chuyện này mà lo lắng làm động thai khí."

"Thần thiếp có lỗi vì nghi ngờ hoàng thượng, nguyện chịu trách phạt." Trịnh Nhu cảm thấy mình hôm nay có hơi lỗ mãng.

"Tuy nhiên, thần thiếp mong là hoàng thượng có thể bảo vệ tốt cho Tiểu Đan. Chuyện như hôm nay mong là hoàng thượng có thể tăng cường người bảo hộ tẩm cung hoàng hậu."

"Trẫm đã có dự tính, nàng quay về đi."

Những lời này đâm thẳng vào lòng Liễu Nguyệt Đan. Đã lâu lắm rồi Trịnh Nhu không còn gọi nàng bằng cái tên thân mật ấy nữa. Hôm nay, Liễu Nguyệt Đan nhận ra Trịnh Nhu không giống với kí ức của nàng. Nàng ấy tức giận vì nàng, quan tâm tới sự an nguy của nàng. Thời điểm Trịnh Nhu cho người bắt hai tên thái giám đó lại, nàng chỉ thấy cảm kích nhưng lúc này đây nàng cảm thấy bối rối. Nàng sai rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện