Trịnh Nhu kéo khóe miệng, đi vòng qua Bình Thân vương rồi tiến gần tới hoàng thượng.

"Hoàng thượng, người xem, đệ đệ ruột của người còn không bằng người dưng nước lã, ra sức muốn giết người, còn muốn cướp phi tần của người, ta phải làm sao đây?"

Trịnh Nhu cười vui vẻ, tay nàng nắm lấy tay Cảnh Lâm, ngón tay nàng mân mê trên lòng bàn tay hắn.

"Liễu thống lĩnh sắp tới."

Cảnh Lâm giật mình, Trịnh Nhu đang viết lên tay hắn.

Bình Thân vương thấy hành động kia cũng chẳng để tâm:

"Phu thê tình thâm thật là chân ái. Để ta giúp hai người các ngươi đoàn tụ nơi chín suối. Hoàng huynh, đừng trách đệ! Dù sao đệ cũng suy nghĩ cho huynh, có mỹ nhân cùng bầu bạn, huynh sẽ không còn cô đơn nữa."

Nói xong hắn một đường kiếm vung tới. Cảnh Lâm hiện không thể nhúc nhích, Trịnh Nhu chỉ có thể dùng các vật dụng ra sức ném về phía hắn.

Tình thế cấp bách, Liễu Nguyệt Đan không thể làm gì, cả người nóng như lửa đốt, chỉ mong đại ca nàng mau chóng chạy tới.

"Ngươi không phải muốn ta đứng về phía ngươi sao?" Trịnh Nhu cất tiếng.

"Sao hả? Muốn thay đổi ý định? Ta nói ngươi muộn rồi!" Bình Thân vương vừa nói vừa tiến lên.

"Ngươi không nghĩ tới nếu giết ta thì cha ta sẽ để yên cho ngươi sao?" Trịnh Nhu uy hiếp.

Liễu Nguyệt Đan liếc mắt thấy Liễu Quan Trúc đang dẫn đầu đội quân tiến tới, thiết nghĩ Trịnh Nhu cũng đã thấy.

Âm thanh lớn như thế làm sao Bình Thân vương có thể không nghe thấy. Hắn thét lớn.

"Tiện nhân!" Xong liền không chần chờ gì nữa mà hết sức xông tới Cảnh Lâm. Trịnh Nhu không tính tới chuyện Bình Thân vương phát điên. Mắt thấy nhát dao kia sắp giáng xuống người Cảnh Lâm, Trịnh Nhu liền đưa thân ra đỡ.

"Không!!!" Liễu Nguyệt Đan, Cảnh Lâm và Liễu Quan Trúc đồng thanh cùng la lên.

Trịnh Nhu ngã xuống, máu trên người nàng từ đỏ chuyển sang đen. Trên đao có độc.

Cảnh Lâm cắn răng.

"Giết bất luận tội!" Liễu Quan Trúc vừa lúc xuyên kiếm qua người Bình Thân vương, lúc này đang nằm trên đất, hơi thở mong manh, chắc cũng không còn bao lâu.

Liễu Nguyệt Đan khụy xuống, nàng bò lại người Trịnh Nhu.

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ có thể thấy muội không? Là muội đây!" Liễu Nguyệt Đan cố gắng ôm lấy nàng ấy vào lòng. Trong mơ hồ, Liễu Nguyệt Đan thấy Trịnh Nhu mỉm cười gật nhẹ đầu.

Trịnh Nhu giơ tay, Liễu Nguyệt Đan muốn nhưng không bắt được tay nàng.

Liễu Quan Trúc nắm lấy.

Liễu Nguyệt Đan bần thần, nhìn sang đại ca nàng.

"Liễu đại ca, huynh có hận Nhu Nhi không?" Trịnh Nhu khó khăn nói.

Liễu Quan Trúc nắm chặt tay nàng.

"Không, không bao giờ, Liễu đại ca không có hận Nhu Nhi. Nhu Nhi đừng nói gì cả, Liễu đại ca đưa muội đi tìm đại phu, có được không?"

Liễu Quan Trúc vô cùng gấp rút. Trịnh Nhu mỉm cười.

"Huynh không hận muội, nhưng tiểu Đan chắc hẳn rất hận muội."

Liễu Nguyệt Đan quỳ bên cạnh ra sức lắc đầu. Những giọt nước mắt như pha lê rơi xuống mỗi khi nàng cử động.

"Không có, muội không có hận tỷ, Trịnh Nhu, muội sai rồi, tỷ có nghe thấy tiếng của muội không? Muội ở ngay đây, bên cạnh tỷ này, tỷ mau gọi Tiểu Đan đi. Tiểu Đan đang ở cạnh tỷ này."

Tiếc là Trịnh Nhu không nghe được những lời đó.

"Nghe được Liễu đại ca không ghét Nhu Nhi, Nhu Nhi rất vui."

Trịnh Nhu mỉm cười rồi đưa tay còn lại về phía Cảnh Lâm.

Cảnh Lâm lúc này không hiểu lấy sức lực ở đâu, tiến tới nắm chặt tay của Trịnh Nhu.

"Là trẫm liên lụy nàng, là trẫm hại nàng." Lần đầu tiên Liễu Nguyệt Đan thấy Cảnh Lâm rơi lệ. Hắn mân mê bàn tay Trịnh Nhu áp chặt vào má hắn.

"Nàng phải vượt qua. Trẫm muốn nàng tiếp tục sống mà hận trẫm trong quãng đời còn lại. Nàng có nghe không, Trịnh Nhu?"

Trịnh Nhu cười. Nàng nói.

"Thần thiếp không hận hoàng thượng. Hoàng thượng là vua của một nước, đừng khóc."

Dừng một chút, Trịnh Nhu nói tiếp.

"Hoàng thượng, có thể giúp thần thiếp ba việc được không?"

"Chỉ cần nàng sống, chúng ta cùng nhau làm, được không?"

Trịnh Nhu không trả lời, nàng trở mình muốn tìm một vị trí khiến nàng dễ chịu hơn. Liễu Nguyệt Đan nhìn thấy vội vàng muốn đỡ Trịnh Nhu dậy nhưng Liễu Quan Trúc nhanh hơn một bước.

"Hoàng thượng, chuyện đầu tiên, người có thể tha cho đại hoàng tử một mạng được không?"

Trịnh Nhu sợ mình sẽ quên chuyện nàng hứa với Thục phi, nên phải nói trước.

"Hắn là con ta, ta sẽ không giết hắn, nhưng không có nghĩa là sẽ không trừng phạt, nàng yên tâm." Cảnh Lâm muốn nói rõ cho Trịnh Nhu biết để nàng không phải canh cánh trong lòng.

Trịnh Nhu gật đầu.

"Chuyện thứ hai, mong hoàng thượng hãy tha cho cha của thần thiếp. Thiếp biết ông không đáng được tha thứ, nhưng là con của người, thiếp không thể nhìn ông ấy chết được. Vả lại, mong người hãy thu lại binh quyền của các ca ca thần thiếp."

Liễu Nguyệt Đan cúi đầu, nước mắt nàng sao cứ chảy thế này.

Trịnh Nhu muốn hoàng thượng cắt hết chức quan, từ nay không dùng tới Trịnh gia nữa. Nhưng nhờ thế có thể bảo vệ họ không bị xử tử.

"Được, ta hứa với nàng."

"Hoàng thượng", Trịnh Nhu dồn hết sức, nàng tham lam cố gắng thu gom hết không khí xung quanh để thở. Liễu Nguyệt Đan hận không thể thay nàng nằm đó.

"Xin người hãy mang tam công chúa... giao cho... hoàng hậu nuôi dưỡng... giúp thiếp."

Nói xong câu này, bàn tay đặt trên mặt Cảnh Lâm rũ xuống.

Mọi thứ như rơi vào vô định. Liễu Nguyệt Đan không còn nghe thấy gì nữa. Nàng chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu nữ nằm yên bất động.

Tỷ nói gì cơ, tỷ muốn muội chăm sóc cho Thủy Nhi thì đứng lên, tự tới Trường Lạc cung mà nói. Muội không cho phép tỷ nói cho Cảnh Lâm biết trước. Tỷ mau tỉnh lại, muội không có giận tỷ mà. Tiểu Nhu tỷ tỷ hết thương Tiểu Đan rồi. Tỷ mở mắt nhìn muội một cái được không. Đi mà, Tiểu Đan ngoan mà...

Liễu Nguyệt Đan thẫn thờ nhìn người ta mang Trịnh Nhu đi.

Nàng chợt nhìn thấy trước mắt nàng là một thảo nguyên xanh mướt...

Bướm bay, hoa nở...

Có hai thiếu nữ rượt đuổi nhau. Tiếng cười đùa vui vẻ.

Một rực rỡ như mặt trời chói lọi.

Một đằm thắm dịu dàng như nước.

Đóa mẫu đơn sắc sảo.

Khóm bạch liên nhẹ đưa.

Ánh chiều chợt tắt.

Bạch liên héo rũ.

Mẫu đơn thấy cô liêu...

-----------

Thiệt là muốn end truyện ngay đây. Huhu, Trịnh quý phi của tui... :((((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện