Liễu Nguyệt Đan rời nhà trong tâm thế phấn khởi. Cô cuối cùng đã có thể tung hoành ngang dọc rồi.

"Cậu ngủ gì mà lâu thế?" Tiếng thiếu niên trách móc.

Liễu Nguyệt Đan lườm cậu ta.

Thiếu niên rụt vai, không nói nữa.

"Có nặng không? Để tớ xách hộ cho."

"Không cần đâu. Ơ này Tiểu Tân, cậu chỉ có một va li thôi à?" Liễu Nguyệt Đan vừa đi vừa nói.

Còn nhớ cậu bé làm loạn ở siêu thị không? Đấy, cậu ta đấy, tên gọi Thái Giác Tân. Sau khi đánh cậu ta mười năm trước, trở về nhà liền phát hiện cậu ta ở chung khu nhà của cô, chỉ là cách hai lầu. Nhà Liễu Nguyệt Đan ở dưới, nhà cậu ta ở trên, thế là từ đó cậu ta liền trở thành đàn em, à không, thành thanh mai trúc mã của cô.

Thiếu niên ngày xưa thấp hơn cô, giờ đây trổ giò cao hơn cô hẳn một cái đầu. Hắn hay tụ tập cùng với Tường Tín chơi bóng rổ nên có làn da màu đồng khỏe mạnh. Khuôn mặt điển trai góc cạnh, tuy nhiên vẫn còn ngây thơ chán.

Tính tình bướng bỉnh ngày xưa cũng đã được Liễu Nguyệt Đan chỉnh sửa không ít.

"Mẹ tôi gửi chị họ mang lên đó trước rồi." Thái Giác Tân dù bị từ chối vẫn giành lấy va li của Liễu Nguyệt Đan.

Liễu Nguyệt Đan cũng không phản ứng gì, chỉ nói.

"Có quan hệ, thật tốt!"

Hai người hướng về trạm xe.

----

Trường phổ thông Trung Đại ngồi tàu điện hết gần bốn tiếng đồng hồ. Học sinh như Liễu Nguyệt Đan hôm nay bắt đầu vào kí túc xá dọn dẹp đồ đạc, tham gia hướng nghiệp, làm quen với thầy cô chủ nhiệm bạn bè này nọ đến tuần sau nữa mới bắt đầu nhập học.

Thủ tục nhàm chán, bổn cung không tiếp.

"Nguyệt Đan, tàu còn hơn mười lăm phút nữa mới tới, lại đây ngồi đi."

Thái Giác Tân kéo lê hành lí hai người lại băng ghế gần đó, thở phì phò.

Liễu Nguyệt Đan nhìn trước ngó sau, không có tiệm bán trà sữa.

Thật buồn phiền.

"Ăn cướp, bớ người ta, ăn cướp!" Vừa định lại ghế ngồi thì có chuyện.

Một cô gái đang hết sức đuổi theo một thanh niên, miệng la thất thanh.

Thanh niên chạy đằng trước vẻ mặt hốt hoảng lo lắng, chân nọ lọ chân kia mà chạy, nhìn vào là thấy không chuyên nghiệp.

Liễu Nguyệt Đan quay qua: "Muốn nhìn thấy chị đây soái thế nào không? Mau lấy điện thoại ra lưu lại khoảnh khắc."

Nói rồi cô chạy ra đón đường tên cướp.

Thái Giác Tân không kịp nắm tay cô, liền nghĩ vừa rồi cô bảo gì. Muốn quay phim sao?

Người thanh niên có lẽ trạc tuổi Liễu Nguyệt Đan, hớt ha hớt hải chạy. Lúc sắp vượt qua, Liễu Nguyệt Đan đưa chân ra, tên cướp liền té lăn xuống đất.

Cô lại túm lấy cổ áo hắn, sau đó liền thực hiện một cú vật qua vai thật đẹp mắt làm người xem cũng phải trầm trồ.

Lúc này cô gái kia chạy tới, giật lại chiếc ví trên người của cậu thanh niên. Kiểm tra xong thấy không có mất gì, cô ta quát.

"Mau giải hắn lên đồn!"

Liễu Nguyệt Đan liếc nhìn người phụ nữ. Quần áo cô ta mặc cũng thuộc loại đắt tiền, chân mang giày đế bằng, hiện tại chống nạnh quát tháo.

Sau đó, cô mới nhìn qua tên cướp. Tóc cắt ngắn, khuôn mặt cũng sáng sủa, quần áo có phần hơi dơ nhưng vẫn gọn gàng, không nhìn ra là một tên cướp.

"Chị ơi, em lỡ dại lần đầu, chị đừng bắt em tội nghiệp. Em chỉ muốn xin chút tiền mua thuốc cho mẹ em thôi!" Cậu thanh niên cầu xin.

"Thôi đừng có già mồm, láo xược. Cậu nghĩ nói thế là tôi sẽ bỏ qua cho cậu à. Hạng người như cậu nên ở trong tù." Người phụ nữ đẩy tay cậu thanh niên ra rồi khoanh tay trước ngực.

Lúc này, Liễu Nguyệt Đan liền tiến tới.

"Này, mẹ cậu bị bệnh sao?"

"Vâng, mẹ em bị bệnh. Nhà em không có tiền, nên em đành làm liều. Đây là lần đầu tiên, em không dám tái phạm nữa, xin mọi người bỏ qua cho em." Cậu thiếu niên vẫn luôn van xin, người xung quanh cũng thấy mủi lòng.

Liễu Nguyệt Đan rút trong túi ra một tờ tiền rồi dúi vào tay cậu thanh niên.

"Cầm lấy rồi đi đi."

Cậu thanh niên nhìn thấy tờ tiền mệnh giá lớn như vậy liền rơi nước mắt. Cậu ta hướng mắt về phía người phụ nữ kia. Tuy nhiên...

"Không được, cậu ta không thể đi được!" Cô ta vẫn hất hàm la lối.

"Cậu còn không đi là tôi gọi cảnh sát đấy!" Liễu Nguyệt Đan hù dọa.

Lúc này, cậu thanh niên mới đứng dậy, cầm lấy tiền của Liễu Nguyệt Đan rồi cuống quýt chạy đi. Miệng không ngừng rối rít cảm ơn.

"Cô kia, sao cô lại thả hắn đi chứ?" Cô gái kia bỗng quay sang Liễu Nguyệt Đan.

"Người là do tôi bắt được, thả hay không thả là quyền của tôi." Liễu Nguyệt Đan cười rạng rỡ.

Ánh nắng ban mai càng làm cho nụ cười của cô trở nên chói mắt.

Cô gái kia phẫn nộ.

"Nhưng người bị hại là tôi. À, có phải cô cùng một giuộc với hắn ta không?"

Người xung quanh cảm thấy vô cùng khó chịu với cô gái này.

"Cô ta bị sao thế, rõ ràng là người ta giúp cô ta lấy lại tiền, không cám ơn lại còn lớn lối."

"Thằng bé đã cầu xin như vậy rồi, dù sao cũng đâu mất mát gì..."

"Có còn tình người không..."

Liễu Nguyệt Đan nghe thế, cười càng tươi hơn.

"Cô vui là được rồi!"

Vừa nghe xong, cô gái kia liền hét lớn với người xung quanh.

"Các người đều mù hết rồi à, cô ta chính là cùng một đám với tên khốn kia, sao các người không giữ bọn họ lại. Các người đúng là mù hết rồi."

Tàu điện đúng lúc vừa đến, Liễu Nguyệt Đan kéo hành lí lên xe rồi quay lại vẫy tay với cô gái kia.

"Nếu như cả thế giới này bị mù chỉ mình chị sáng mắt, thì chị vẫn bị xem là người lập dị mà thôi!"

Nói xong, cô kéo Thái Giác Tân còn đang ngẩn ngơ lên tàu.

Cô gái kia tức giậm chân, mọi người sau một hồi chỉ trỏ cũng tản đi.

Ngồi trên tàu, Liễu Nguyệt Đan hỏi.

"Có quay được không?"

Thái Giác Tân lúc này mới sực tỉnh, vội rút điện thoại ra.

Liễu Nguyệt Đan xem qua một hồi liền nói.

"Tốt lắm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện