Đâu phải nói muốn trả thù ai đó là phải đánh cho họ bầm vập mặt mũi.

Như Liễu Nguyệt Đan cô đây, lên mạng thao túng cổ phiếu của Tiêu gia một tí.

Sau đó, gọi điện thoại cho anh cả, dù sao anh ấy cũng đã có nghiên cứu về Tiêu gia, phân tích thế mạnh thế yếu của họ.

Chưa dừng lại ở đó, Liễu Nguyệt Đan còn bảo Minh Quân Đạo chặn hết mấy nguồn vốn, bảo Tiêu Mai đang bệnh hoạn phải cung cấp thông tin.

Vừa nhận được cái gật đầu trả thù của Tiêu Mai là Liễu Nguyệt Đan liền hưng phấn.

Chưa bao giờ cô thấy mình có nhiều người bảo kê thế này.

Hai người anh trai của Tiêu Mai chỉ là hạng tép riu, quen thói ăn trên ngồi trước, nào có biết thương trường như chiến trường.

Phần lớn tiền Tiêu gia có sau khi Tiêu phụ mất toàn là từ Tiêu Mai kiếm.

Bọn họ ngu ngốc tìm cách hại Tiêu Mai, không nghĩ tới khi không có cô ấy thì bọn họ cũng đi ăn mày à?

Chỉ sau một tuần, hai tên anh trai của Tiêu Mai đã bán gần hết cổ phần, bị siết nợ đuổi ra khỏi nhà.

Liễu Nguyệt Đan cũng không làm quá mạnh tay, dù sao cũng là tâm huyết của Tiêu phụ để lại.

-

"Tiêu Mai, thì ra là mày! Lại cấu kết với người ngoài hãm hại người trong nhà, uổng công tao nuôi mày khôn lớn!" Tiêu mẫu rống lớn.

Tiêu Mai hừ cười, nuôi cô khôn lớn? Mười năm cô ở Tiêu gia đều là xài tiền của ba cô, bà ta cho cô được thứ gì?

Liễu Nguyệt Đan đương nhiên phải đi cùng Tiêu Mai, sức khỏe cô ấy còn yếu, không thể đối đầu đám người này.

"Khỏi nói nhiều, mấy người mau dọn ra khỏi đây, chúng tôi còn phải dọn đồ vào." Liễu Nguyệt Đan hô hào.

"Mày là ai? À thì ra là chúng bây, là chúng bây hại tao ra nông nỗi này, tao liều chết với chúng mày!" Nói rồi, Tiêu mẫu nhào tới định nắm tóc Liễu Nguyệt Đan.

Nhưng chuyện nào có đơn giản vậy, Tiêu Mai chụp lấy tay bà ta bẻ ngược ra sau.

"Bắt nạt tôi, tôi có thể bỏ qua, đụng tới bạn tôi, bà coi chừng!" Nói xong đẩy bà ta ra.

Liễu Nguyệt Đan tròn xoe mắt. Soái quá!!!

"Mày điên hả, dám làm thế với mẹ?" Hai người anh trai của Tiêu Mai đỡ lấy mẹ mình.

"Tiêu Mai, tao nói cho mày biết! Tất cả những gì mày có hôm nay đều là Tiêu gia cho mày. Khôn hồn thì mày mau trả lại cổ phần công ty cho bọn tao, căn nhà này cũng phải sang tên lại cho bọn tao. May ra thì Tiêu gia còn chứa chấp mày!"

Liễu Nguyệt Đan chạy vào trong nhà uống miếng nước, sợ đứng đó nghe thêm mấy lời vô liêm sỉ vừa rồi khiến cô không kìm được mà chơi dao găm với họ.

Tiêu Mai cũng không làm ra hành động gì, chỉ nói: "Các người không cần lo, tôi vẫn chừa cho các người 5% cổ phần công ty, có thể an phận sống hết quãng đời còn lại."

"Mày đúng là tham lam, 50% cổ phần của chồng tao để lại cho tao và con tao, mày dựa vào đâu mà lấy hết chứ!" Tiêu mẫu nổi đóa.

"Dựa vào con trai bà vô dụng, bán hết cổ phần cho bạn tôi!"

Phải, Tiêu Mai để tất cả cổ phần cho Liễu Nguyệt Đan, hay nói cách khác hiện giờ Liễu Nguyệt Đan mới là chủ nhân của Tiêu thị.

"Mày nói cái gì? Hai đứa bán hết cổ phần?" Tiêu mẫu nhìn qua hai đứa con trai mà bà ta hết mực yêu thương.

Hai người họ cúi đầu lẳng lặng không biết nói gì, người mang tiền đánh bạc, người mang tiền bao gái, công ty dưới tay họ một ngày cũng phá sản.

"Tôi không nói nhiều với các người, cho các người một ngày, dọn hết đồ đạc ra khỏi nhà, còn nếu không làm xong, chẳng những 5% cổ phần không còn, cảnh sát cũng sẽ tới tìm các người uống nước trà!"

Liễu Nguyệt Đan hất mặt đi ra, Tiêu Mai nhìn ngắm căn nhà mà cha mình đã dày công xây dựng vun đắp. Nếu hôm nay cô không phải là người mua lại nó, có lẽ sẽ không còn cơ hội gặp lại nó nữa.

"Cậu chắc chắn là để cổ phần cho mình giữ?" Liễu Nguyệt Đan cặp tay Tiêu Mai.

"Ừa, nhưng sẽ có chút rắc rối cho cậu!" Tiêu Mai không muốn dây dưa với Tiêu gia, nhưng cũng không muốn Tiêu thị rơi vào tay người ngoài, cách tốt nhất là để Liễu Nguyệt Đan giữ, người mà hiện giờ cô có thể tin tưởng.

"Không có gì, cứ để ở chỗ tớ, mất công bọn họ nghĩ cậu có cổ phần rồi làm phiền cậu. Khi nào cậu lớn, tớ trả!"

Tiêu Mai bật cười, "Cậu nói chuyện y như mấy bà mẹ nói chuyện với con nít, như kiểu đưa tiền lì xì cho mẹ giữ, lớn lên mẹ trả lại."

Liễu Nguyệt Đan phản bác: "Không giống nhé, mấy bà mẹ cơ bản sẽ không trả lại tiền cho con của họ, còn tớ thì sẽ trả lại cổ phần cho cậu khi cậu đòi!"

Tiêu Mai cảm thấy vui vẻ, tự đáy lòng: "Thật may vì có cậu!"

-

Không hiểu sao Minh Quảng Tuân có thể xin nhà trường làm thực tập đến hết học kì một, dạo gần đây cứ liên tục tìm đến Liễu Nguyệt Đan làm cô có chút khó chịu. Niệm tình hắn đã từng cứu cô một mạng, cô sẽ cố gắng lịch sự với hắn, sau đó tìm cách giúp đỡ hắn chuyện gì đó, không ai nợ ai.

Minh Quân Đạo hỏi cô có muốn về làm cho Minh thị không? Đây là hành động đào góc tường nhân lực trực tiếp của nhà họ Liễu, để cổ đông biết được, chắc chắn sẽ nổi giận, nếu họ đến mắng cô, Liễu Nguyệt Đan sợ mình sẽ đánh họ mất!

Với lại bây giờ cô còn phải quản lí cổ phần Tiêu thị nữa.

Đây chỉ là ngụy biện cho sự lười biếng của cô thôi, tuy nói cô nắm cổ phần Tiêu thị, nhưng quản lý công ty đều là Tiêu Mai làm.

Cô đang lợi dụng người khác?

Không có nha, cô có trả lương cho Tiêu Mai đàng hoàng.

Hằng ngày trên lớp đối diện với Minh Quảng Tuân, xuống lớp đối diện với công ty. Liễu Nguyệt Đan không hề lười biếng.

Cô đang cố gắng làm giàu!

-

Tháng ba.

Cuộc thi thể dục thể thao toàn quốc hai năm một lần được tổ chức tại trường năng khiếu Tây Châu, nơi mà anh hai Tường Tín của Liễu Nguyệt Đan đang theo học.

Năm nay là năm cuối của hắn, tất cả đều được quyết định bằng trận thi đấu này.

Tuy được tổ chức ở trường đại học nhưng học sinh phổ thông vẫn có quyền đăng kí tham gia. Trường phổ thông Trung Đại cũng đã đăng kí cho học sinh trường mình.

Đây là cơ hội để thầy cô tuyển chọn ra những mầm non ưu tú cho nền thể thao nước nhà đi thi quốc tế.

Đa số những bạn học sinh trung học được các thầy cô Tây Châu nhắm trúng, khi lên đại học sẽ theo học tại Tây Châu.

Lớp của Liễu Nguyệt Đan, Lâm Hân ghi danh tham gia chạy đường dài.

Mọi người ai cũng bất ngờ, không ai nghĩ Lâm Hân giỏi thể thao.

Trong lớp nhân duyên cũng không tốt, cũng chưa từng thấy cô ta chạy bao giờ.

Liễu Nguyệt Đan mắc bệnh đa nghi, mong là sẽ không liên quan tới cô.

-

Ngày thi.

Cả trường phổ thông Trung Đại đón xe cho thí sinh và cổ động viên ngồi lên Tây Châu. Ai nấy cũng đều phấn khởi hào hứng, đặc biệt là nữ sinh.

Nghe nói đàn anh ở Tây Châu đều toàn là soái ca, thân hình vạm vỡ, rắn chắc. Nghĩ thôi là đã chảy nước dãi.

Đùa gì đấy, trường thể dục thể thao chắc chắn phải rắn chắc nhưng chưa chắc đã đẹp trai nha.

Nói đến đẹp trai thì phải nhắc đến bạn trai nhỏ của Liễu Nguyệt Đan.

Khuôn mặt xán lán nghiêm nghị, dáng người tạc tượng rắn rỏi, sáu múi rõ ràng, mặt lạnh thì nam thần, mặt cười thì... à, đừng nhắc mặt cười!

Cho dù không học Tây Châu, vẫn cơ bụng mê người, vẫn gân tay cuồn cuộn. Thử hỏi ở đây có ai bằng bạn trai nhỏ của cô.

Hứ!

Liễu Nguyệt Đan cũng không phải muốn đi cổ vũ cho lớp, chỉ là muốn đi cổ vũ cho anh trai của mình mà thôi.

"Tiểu Đan, bây giờ anh chưa thi, có thể dẫn em đi lòng vòng chơi!" Liễu Tường Tín nghe tin em gái tới nơi liền ra cổng đón.

"Cũng được, nhưng khoảng chừng nửa tiếng thôi, tụi em phải chuẩn bị băng rôn, dụng cụ trang trí này nọ nữa." Liễu Nguyệt Đan đưa chai nước cho anh hai.

"Em có trong đội cổ vũ không?"

"Không, em chỉ là cổ động viên bình thường thôi, không có hứng tham gia đội cổ vũ!"

"Đúng vậy, nữ sinh đội cổ vũ đứng nhảy liên tục, mệt chết!"

Liễu Nguyệt Đan phì cười. Đội cổ vũ chỉ nhảy khi đội nhà chiến thắng thôi, nếu thua thì cũng chẳng cần phải thay đồ nữa, mệt gì chứ?

Đi lòng vòng một hồi, có người gọi cho Liễu Nguyệt Đan, nói rằng Lâm Hân ngất xỉu, bây giờ không có ai chạy thế cô ta.

Ây da, có biến!

Lớp cô bây giờ chỉ có cô đi theo, chắc chắn bắt cô chạy hộ.

Giày chạy bộ Lâm Hân mang theo nằm cạnh tủ, Liễu Nguyệt Đan lặng lẽ bước tới.

Thầy thể dục nói: "Tiểu Đan, phải trông cậy vào em rồi, em không cần áp lực, chỉ cần có mặt tham gia là được. Con bé Lâm Hân này thật là..."

"Không sao đâu thầy, để em chuẩn bị!"

"Khoan đã!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện