Minh Quảng Tuân mặc áo sơ mi quần tây, giày da bóng loáng. Đôi mắt kính làm hắn trông đẹp trai hẳn ra, cái miệng hay cười đúng là vũ khí đốn tim phái nữ.

Nhưng hình như Liễu Nguyệt Đan không nằm trong đội ngũ phái nữ nói trên, lúc này cô chỉ muốn tránh xa người này ra một chút.

Cô có cảm giác hắn tiếp cận cô là có mục đích.

Minh gia hiện giờ do cha của Minh Quân Đạo "cầm đầu", chưa biết nửa chừng người này có hớt tay trên đánh đổ Minh Quân Đạo hay không.

Cô ở bên cạnh bạn trai nhỏ là để giúp đỡ, yêu thương hắn, không phải để trở thành điểm yếu của hắn.

"Là thầy ạ, thật ngại quá, em chuẩn bị mua quà cho anh trai, nếu không phải chuyện gấp thì nói sau được không ạ?"

Liễu Nguyệt Đan cố gắng kiếm đường chuồn, ở gần với những người mưu mô thường thì sẽ gặp chuyện xui xẻo.

"Tôi chỉ nói một câu thôi, xong là để em đi ngay. Với lại, tôi đã không còn thực tập ở trường, em không nhất thiết phải gọi tôi bằng thầy nữa." Minh Quảng Tuân nói.

Liễu Nguyệt Đan ngửi thấy mùi nguy hiểm, "Sao thế được, một ngày làm thầy, suốt đời làm cha, em đang suy nghĩ có nên gọi thầy bằng sư phụ không nữa kìa!"

"Vậy sao?" Minh Quảng Tuân bật cười thích thú.

Thấy không thể từ chối nữa, Liễu Nguyệt Đan thỏa hiệp, "Thế có gì thầy mau nói đi!"

Minh Quảng Tuân lại gần Liễu Nguyệt Đan, cô không lùi lại mà chỉ lấy thế chuẩn bị lên gối.

"Tôi thấy mình có cảm tình với em, không biết chúng ta có thể không?"

Biết ngay là có biến mà.

Chú út đào tường cháu trai, tội này có tha được không?

Liễu Nguyệt Đan cười hỏi: "Thầy đoán xem?"

Minh Quảng Tuân vẫn giữ vững phong thái, "Tôi thấy chúng ta rất xứng đôi!"

Liễu Nguyệt Đan vui vẻ, "Em có bạn trai rồi, là cháu trai của thầy đó. Em thấy gọi thầy, sau này gọi chú sẽ thuận miệng hơn là bạn trai sau này lại gọi bằng cháu trai!"

"Cũng không phải vấn đề gì to tát, chỉ là xưng hô mà thôi!"

"Ồ, vậy sao?" Liễu Nguyệt Đan đặt hai tay sau lưng, "Thế thầy có gì hơn bạn trai của em để em phải từ bỏ anh ấy mà đi theo thầy?"

"Những gì Quân Đạo có thể cho em, tôi đều có thể làm được, thậm chí còn nhiều hơn!", Minh Quảng Tuân quả quyết. Hắn về nước chính là để đòi lại những thứ ở Minh gia vốn dĩ thuộc về hắn.

Liễu Nguyệt Đan bắt đầu thấy lười tiếp chuyện với thầy giáo trẻ, "Tuy nhiên có một điều thầy không làm được, Minh Quân Đạo làm được!"

Minh Quảng Tuân nhíu mày, "Là chuyện gì?"

Liễu Nguyệt Đan đặt tay phủi phủi vai áo của Minh Quảng Tuân, "Anh ấy nếu kết hôn với em, sẽ đổi thành họ Liễu, còn thầy, thầy làm được không?"

Minh Quảng Tuân tái mặt, hắn không tin Minh Quân Đạo sẽ làm vậy. Mọi thứ ở Minh gia, đâu thể từ bỏ là từ bỏ được.

"Không thể nào!"

"Thấy chưa, thầy không làm được kìa." Liễu Nguyệt Đan cười.

"Tôi không phải ý đó..." Ý hắn là Minh Quân Đạo sẽ không theo họ của cô đâu.

Liễu Nguyệt Đạo kéo khóe miệng nguýt gió, "Dù thầy có ý gì thì cũng không quan trọng. Vậy nha, tạm biệt thầy, sau này có việc thì ... đừng có đến tìm em nữa đấy!"

Minh Quảng Tuân đứng nhìn bóng người con gái kia dần khuất xa, cố nén sự giận dữ.

Minh Quân Đạo, dựa vào gì chứ? Hắn cũng là con cháu Minh gia, sao lại không được quyền thừa kế?

Còn Liễu Nguyệt Đan, rõ ràng là hắn ra tay cứu cô trước, cũng bị Minh Quân Đạo cướp lấy.

Sao lúc nào cũng là Minh Quân Đạo chứ?

Lâm Hân đứng một góc chứng kiến toàn bộ sự việc, lẳng lặng rút điện thoại ra.

-

Cao Nghệ đương nhiên sẽ không để yên cho Liễu Nguyệt Đan, vì nó mà Minh Quân Đạo mới huỷ hôn với cô ta.

Cô ta nghĩ ra cách thuê thủy quân bắt đầu bôi đen Liễu Nguyệt Đan.

Không phải muốn làm diễn viên sao, tao sẽ cho mày làm!

Đầu đề: "Nữ sinh vai hoàng hậu là tiểu tam, giật bạn trai người khác!"

"Liễu Nguyệt Đan thành tích tệ hại, không lo học tập, chỉ lo hẹn hò?"

Đánh Rắm Đổ Thừa: "Cái gì, hoàng hậu mà lại là tiểu tam?"

Quần Lót Chưa Khô: "Tuổi còn nhỏ không lo học hành, lại còn giật bồ người khác, nhân cách kiểu gì vậy?"

Choảng Nhau Không?: "Mặt đẹp thế kia mà, không làm bồ nhí cũng uổng!"

...

Người phản ứng đầu tiên trước chuyện bôi đen không phải Liễu Nguyệt Đan mà chính là mẹ Trịnh.

"Con gái, dạo này con đắc tội ai sao?"

Liễu Nguyệt Đan sau khi đọc xong tin trên mạng thì thấy ngứa ngáy tay chân, cô lắc tay lắc chân khởi động người.

Nghỉ hè cũng không yên, bổn cung đã đóng phim từ hơn một năm trước, vậy mà cũng ráng đào lại cho được.

Đã vậy, bổn cung giúp người đào.

"Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo!"

"Nếu con cần gì thì nói với mẹ, quan hệ trong giới của mẹ vẫn còn!" Mẹ Trịnh không sợ bị bôi đen, bà đã quá quen với mấy chuyện này, kinh nghiệm phải nói là dày dặn.

"Dạ, có gì con sẽ nói với mẹ!"

Nói chuyện xong với mẹ mình, Liễu Nguyệt Đan gọi điện cho đạo diễn Lý xin số điện thoại Tiểu Trần.

Liễu Nguyệt Đan gửi đoạn video cô quay được cho cô ta, mong rằng cô ta biết nên làm gì.

Lương Nhĩ Tâm hay tin vội vàng gọi điện thoại xin lỗi mẹ Trịnh, sau đó liền gọi cho Liễu Nguyệt Đan.

"Dì xin lỗi con, dì sẽ dùng tài nguyên công ty tẩy trắng cho con!"

"Không cần đâu vú, con sẽ tự giải quyết. Vú đừng tự trách, không phải lỗi của vú mà. Con có việc rồi, gặp vú sau nha!"

Sau đó, Liễu Nguyệt Đan liên hệ đồn cảnh sát, muốn xem lại lời khai của bọn cướp hôm cô và bạn trai nhỏ đi xem phim.

Chúng bảo rằng có người sai chúng đi đánh cô, nhưng không có thấy mặt, chỉ biết là giọng phụ nữ.

Liễu Nguyệt Đan dùng quan hệ, nhờ anh trai điều tra hang ổ của bọn chúng.

-

"Chị đây nói cho mấy cưng biết, mau chóng tìm cho ra kẻ đã sai khiến mấy đứa. Nếu không, chị sẽ bảo bạn trai chị khởi tố mấy đứa tội cố ý hành hung."

Liễu Nguyệt Đan ngồi vắt chân trên ghế như thể cô mới là đại ca của mấy tên cướp đang run rẩy dưới đất, "À quên nói cho mấy đứa, bạn trai chị giàu lắm, dùng quan hệ cũng có thể cho mấy đứa ở tù mãn kiếp."

Bọn cướp thà rằng ở tù cũng không muốn nhìn thấy bà cô này ở đây.

"Chị ơi, em có thể gọi cho cô ta đòi thêm tiền, nếu cô ta không cho, em sẽ uy hiếp cô ta. Chị thấy có được không ạ?" Tên cầm đầu ngày ấy oai phong bao nhiêu bây giờ lại chật vật bấy nhiêu.

"Uy hiếp cô ta rồi sao nữa?" Liễu Nguyệt Đan hớp một ngụm trà sữa.

"Em hẹn cô ta ra, chị bắt quả tang tại trận. Không phải chị muốn xử lý cô ta sao?"

"Ý kiến không tồi, vậy hẹn cô ta ngày mai đi!"

"Dạ, dạ, bọn em làm ngay đây!" Cả bọn nhanh chóng chuồn đi.

Đứng ở đó chút nữa e là họ sẽ không thở nổi.

Sợ chết đi được!

Cả người đau nhứt!

Liễu Nguyệt Đan nghĩ tới việc lưỡi lam trong giày có liên quan tới Lâm Hân, mà Lâm Hân lại là em họ của Cao Nghệ, khó có thể khiến cô ta mở miệng.

Liễu Nguyệt Đan vừa nhai trân châu vừa suy nghĩ, trời mùa hè nóng thế này mà còn bắt cô phải dùng não, Cao Nghệ này, sức sống mãnh liệt còn hơn cả đỉa trâu nữa.

Minh Quân Đạo nhìn thấy tin Liễu Nguyệt Đan bị bôi đen, tự nhiên có động thái.

Hắn không ngờ Cao Nghệ lại có thể làm tới mức này.

-----

Truyện sắp đi tới hồi kết rồi, ai đó làm bộ động viên tác giả đê ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện