Sau khóa huấn luyện quân sự, Liễu Nguyệt Đan càng trở nên dạn dĩ hơn. Thân thể cô hiện giờ không thể nói là tráng kiện (vì nghe đàn ông quá) mà phải nói là cực kì khỏe khoắn.

Quân đội cũng rèn luyện con người ta lối sống nề nếp, không được buông thả bản thân.

Vào được một tháng, Liễu Nguyệt Đan đã cai được trà sữa.

Haizzz....

Nhớ ngày trước Minh Quân Đạo học kỳ đầu lớp 12 còn đi lông nhông giải quyết hết đám người này đến đám người khác vi phạm nội quy.

Sao đến lượt cô thì đến cả thời gian đi vệ sinh cũng không thể lãng phí?

Là vì cô học dốt hơn hắn ư?

Hình như cũng có lý!

Liễu Nguyệt Đan là chuyên gia học lệch, ngoài toán ra, tất cả đều chỉ đạt trung bình.

Nhưng muốn vào đại học không chỉ có thi toán thôi, vì vậy Liễu Nguyệt Đan phải không ngừng ôn tập, nịnh nọt Lưu Trân nhằm nhờ cô ấy phổ cập kiến thức cho mình.

Hạ Mẫn khó thấy cũng chăm chỉ như vậy, bây giờ cả ba đang ngồi trong thư viện.

Chuyện Lâm Hân làm, Liễu Nguyệt Đan cũng đã kể cho hai người họ nghe. Căn bản cô ta cũng chưa bao giờ nói chuyện với họ, bây giờ cô lập cô ta cũng chẳng phải vấn đề to tát gì.

"Sao lúc đó không gọi tớ tới đánh nó một trận?" Hạ Mẫn đập bàn làm người trong thư viện bắn ánh mắt hình viên đạn tới họ.

"Tớ đánh rồi, sẵn tiện nó đang nằm viện, cho nó nằm thêm vài hôm!" Liễu Nguyệt Đan cười đến vô tư, như thể người ra tay đánh Lâm Hân không phải cô.

Đã nói rồi, cô không phải thánh nữ hay Mary Sue, đừng có trông chờ cô lấy ân báo oán!

"Rốt cục các cậu vào đây để học hay để nói?" Lưu Trân hết chịu nổi phải chen miệng.

"Không có, tớ vào đây để học. Là tại Tiểu Đan gợi chuyện trước!" Hạ Mẫn ngay lập tức bán đứng bạn bè.

Liễu Nguyệt Đan dĩ nhiên không tha thứ cho hành động trên, bèn vuốt lông ngựa: "Lưu Lưu, bài này làm thế nào? Tớ làm cả buổi đều không ra, đều là Hạ Mẫn quấy rầy tớ!"

Hạ Mẫn chống nạnh, "Cậu lại ngậm máu phun người!"

Liễu Nguyệt Đan không đếm xỉa Hạ Mẫn nữa, cô phải tập trung giải đề, nếu không thì Lưu Trân sẽ khai trừ cô ra.

Thật là đáng sợ ~

Cô muốn đỗ đại học nha!

-

Chương trình cuối cấp không đùa được, đã vậy còn cộng thêm kiến thức lớp 10, 11 nữa. Quá khứ qua rồi, không thể để nó trôi qua luôn được hay sao? Tại sao cứ mãi đào bới như vậy chứ?

Níu kéo làm gì, chúng ta đã chẳng còn tình cảm!

Lại một hôm, giờ hóa thiêng liêng của Liễu Nguyệt Đan, cô lại bị thầy giáo bắt đứng hành lang.

Tội làm nổ thiết bị hóa học!

Cô cũng không biết là nó sẽ nổ mà, nếu cô biết thì cô đã làm sớm rồi, không cần phải đợi tới tiết hóa đâu!

Hừ!

Lại từ hành lang lầu 2, nhìn đối diện tòa nhà khối 11, ở hành lang có một thiếu niên cũng bị phạt đứng hành lang.

Liễu Nguyệt Đan lấy điện thoại, tay bấm một dãy số, "Này, lại bị thầy giáo phạt à?"

Trong điện thoại vang lên một tiếng nói buồn bã, "Dạ, chị, em mới chợp mắt một tí thì bị thầy bắt đứng ngoài sân cho tỉnh ngủ." Mặc Thế Vinh vừa nói vừa ngáp.

"Tối qua cậu đi ăn trộm à?"

"Không có, tối qua em đi quay quảng cáo, về hơi trễ nên không có ngủ đủ."

Liễu Nguyệt Đan "à" lên một tiếng, tên nhóc này cũng chăm chỉ gớm nhỉ.

"Nếu đã muốn làm minh tinh, sao còn đi học chi cho tốn thời gian?"

"Diễn viên lúc lên lúc xuống, lúc gặp thời thì lên như diều gặp gió, lúc hơi lớn tuổi rồi sẽ tự khắc có người thay thế, chỉ có học vấn là không phụ người theo đuổi nó." Mặc Thế Vinh nói một tràng dài như diễn thuyết.

Liễu Nguyệt Đan hơi bất ngờ, thằng bé này lại có suy nghĩ sâu xa đến vậy. Ý muốn rủ cậu ta trốn học đi chơi đã tan thành mây khói.

Thật là xấu hổ mà!

-

"Chủ nhật này là sinh thần của ba anh, chúng ta cùng nhau tới chứ?" Minh Quân Đạo hôm nay dẫn bạn gái đi khu vui chơi, bù lại những ngày học tập cật lực.

Từ ngày bị Mặc Thế Vinh gián tiếp vả mặt, Liễu Nguyệt Đan như bị "nhập", học tới không biết trời trăng mây gió.

Lúc này nghe nói đến đi dự tiệc, vừa định từ chối thì sực nhớ.

Ý, đây là bạn trai nhỏ mà!

Bạn trai nhỏ là ngoại lệ, cho nên cô đồng ý.

Minh Quân Đạo gật đầu, "Được, vậy hôm đó anh mang đồ tới cho em!"

Hôm đó là dạ tiệc của Minh gia, người quan to chức lớn sẽ tham dự rất đông, không thể để cô mặc đồng phục tới được.

Do đó, Liễu Nguyệt Đan, tại bữa tiệc, đứng trước mặt bạn trai mặc áo vest đen, cổ thắt nơ, tóc vuốt keo phong cách trưởng thành các kiểu, trên tay cầm một chiếc đầm đuôi cá xòe rộng, lấp lánh lung linh, có chút cạn lời.

Những cái dạ tiệc như vầy trong phim, biến cố hơn 90% sẽ xảy ra, đã vậy còn cho cô mặc bộ này, đến lúc xảy ra sự cố, sao cô chạy cho kịp?

Mặc thế này sao đánh nhau khi cần được chứ?

Không thể làm gì khác, Liễu Nguyệt Đan đành phải cầm bộ váy bước vào phòng thay đồ cho khách.

Khi cô bước ra, cả bữa tiệc như bừng sáng dưới màn đêm.

Cả bầu trời đầy sao cũng không lấp lánh bằng bộ trang phục cô đang mặc.

Thiếu nữ uyển chuyển bước đi, đôi mắt đa tình lay động câu nhân, đôi môi quyến rũ, vòng eo thon thả, cô như ánh trăng ngày rằm làm lu mờ hết những ánh sao đang quanh quẩn.

Minh Quân Đạo mắt nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, sau đó lia mắt ngăn chặn hết những ánh nhìn xung quanh.

Đây là phụ nữ của tôi! Ai cho các người nhìn?

Nhìn chút thôi làm gì dữ vậy!

Khách khứa dần tản ra, tuy nhiên cũng có người hiếu kì soi xét thân phận của Liễu Nguyệt Đan và mối quan hệ của cô với Minh Quân Đạo.

"Anh hố em đúng không?" Liễu Nguyệt Đan kéo tà váy, dài quá, ai mà dẫm lên cô chỉ có nước té dập mặt.

Minh Quân Đạo giật mình lắc đầu nguầy nguậy, "Anh nào có!", xong cúi sát tai cô nói, "Hôm nay em rất đẹp!"

"Thế mọi hôm em không đẹp?" Liễu Nguyệt Đan nhướng mày.

Minh Quân Đạo cứng họng, dạo gần đây hắn ít lên mạng, không biết đối phó ra sao.

Liễu Nguyệt Đan bật cười, bạn trai nhỏ ấp úng mới đúng nha.

Trước mấy câu hỏi tào lao thế này, đối với cô, bạn trai nhỏ không nên trả lời lắc léo.

Những cô gái khác thích những chàng trai lắc léo, còn cô, thì không.

Biết thì nói biết, không thì nói không, đã xấu mà muốn người ta khen đẹp, ngốc mà lại muốn người khác bảo mình thông minh, cho dù bạn trai có nói theo, căn bản đều là những lời dối trá.

Liễu Nguyệt Đan kéo tay Minh Quân Đạo rời khỏi đám đông, tìm một nơi ngồi xuống.

"Anh không cần chuẩn bị gì sao?"

Minh Quân Đạo nói, "Lát nữa sẽ cùng ba anh bước ra, ông ấy sẽ giới thiệu một chút, sau đó mọi người cứ tự nhiên nhập tiệc."

"Thế còn tiết mục tặng quà?" Liễu Nguyệt Đan nghi vấn.

"Mọi người tặng trước rồi!" Minh Quân Đạo ngây ngô.

Liễu Nguyệt Đan vỗ lên cánh tay hắn một cái, "Trời ạ, thế sao anh không nói em?"

Nói rồi, Minh Quân Đạo dẫn Liễu Nguyệt Đan vòng ra nhà sau, nơi mọi người đang vây xung quang Minh phụ, người chủ trì bữa tiệc hôm nay.

-----

Vạch đích đã cận kề :((

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện