Nhưng điều khiến nàng kinh ngạc chính là, lúc chiếc bánh kia sắp đập vào tay nàng thì đột ngột rơi xuống đất.
Nhưng kinh ngạc nhất chính là rốt cộc vừa xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên nó lại rơi xuống đất.
Liễu Nhiễu ngồi phía đối diện vốn dĩ muốn xuất thủ, nhưng cảm giác có người ra tay nhanh hơn mình nửa bước nên theo bản năng thu lại sức mạnh ở cổ tay, sau đó thì nhìn thấy một người đàn ông mang trang phục đỏ bước vào phòng ăn.
Liễu Nhiễu là thiên tài cúng tế, lúc còn nhỏ đã có thể cảm giác được suy nghĩ của người khác, lúc ở trong giáo đường, nàng đại khái cũng nhận biết được năng lực của mọi người, tuy nhiên đối với Dạ Huyền ngồi cạnh Lâm Hồi Âm một chút cơ hội cũng không thể nào đoán ra được.
Chỉ cảm thấy người đàn ông kia giống như cá dưới đại dương mênh mong, sức mạnh trong cơ thể hắn trong nháy mắt biến mất không còn chút dấu vết.
Bây giờ hắn ra tay, tất nhiên Liên Y công chúa cũng không có được điều tốt.
Liên Y ở bên cạnh nghĩ đến chiếc bánh báo mình ném đi kia lại bị thiếu nữ áo xanh ngăn cản, nhất thời không phục, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ tha thứ được cho người nào cười nhạo người, giờ còn đánh trả, vì vậy vội bắt lấy một cái bánh bao khác, ném về phía Lâm Hồi Âm!
Nàng không tin lần này cũng không thể ném trúng nàng!
Liễu Nhiên đối với hành động của Liên Y mà nhăn mày, lại thấy Lâm Hồi ÂM đứng trước mắt mình vẫn run lên sợ hãi, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, cảm giác được suy nghĩ trong lòng Lâm Hồi Âm, lập tức đưa chân dưới bàn đá Lâm Hồi Âm một cái.
Lâm Hồi Âm hoàn hồn, quay đầu nhìn Liễu Nhiễu, thấy nàng ta mở miệng, dùng khẩu hình nói với nàng: "Không phải sợ, đánh trả đi!"
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu, lại thấy một chiếc bánh bao bay về phía mình, nghĩ đến lời của Liễu Nhiễu nhất thời cho là cái bánh bao lúc nãy vừa rơi xuống đất là do mình khống chế, nên lần này Liễu Nhiễu mới khẳng định chiếc bánh bao kia không thể nào đánh trung mình. Vì vậy cũng tự tin hơn rất nhiều, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở đó tiếp tục ăn cơm.
Đúng như nàng nghĩ, lúc chiếc bánh bao sắp đến vị trí của nàng thị lại bị rơi xuống đất.
Liễu Y thấy mình thất bại hai lần, lại thấy những người xung quanh mình nhìn Lâm Hồi Âm đầy thán phục, nhất thời càng không phục mà đứng bật dậy, cuộn chặt nắm đấm, ném về phía Lâm Hồi Âm hết số bánh bao trên bàn.
Người có tính khí tốt hơn nữa cũng sẽ bị Liên Y chọc giận!
Lâm Hồi Âm thấy bánh bao không thể đánh trúng mình, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn người ta xúc phạm mình đi!
Nhất thời Lâm Hồi Âm "Ba" một tiếng đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn, nhìn Liên Y, thần thái cao ngạo hỏi: "Rốt cuộc ngươi chơi đã đủ chưa!"
Dạ Huyền đứng ngoài cửa sổ, cũng vượt khỏi sự giới hạn tức giận, có thể bỏ qua một lần, hai lần, nhưng vẫn dám có lần thứ ba? Lại còn ném một lúc nhiều cái gì vậy? Hắn thấy Lâm Hồi Âm cũng buông đũa đứng dậy muốn đánh trả nên cũng vội dừng lại, lời nàng nói ra chứa đầy sát khí, khống chế những chiếc bánh bao kia bất động giữa không trung.
Nhưng kinh ngạc nhất chính là rốt cộc vừa xảy ra chuyện gì, tại sao đột nhiên nó lại rơi xuống đất.
Liễu Nhiễu ngồi phía đối diện vốn dĩ muốn xuất thủ, nhưng cảm giác có người ra tay nhanh hơn mình nửa bước nên theo bản năng thu lại sức mạnh ở cổ tay, sau đó thì nhìn thấy một người đàn ông mang trang phục đỏ bước vào phòng ăn.
Liễu Nhiễu là thiên tài cúng tế, lúc còn nhỏ đã có thể cảm giác được suy nghĩ của người khác, lúc ở trong giáo đường, nàng đại khái cũng nhận biết được năng lực của mọi người, tuy nhiên đối với Dạ Huyền ngồi cạnh Lâm Hồi Âm một chút cơ hội cũng không thể nào đoán ra được.
Chỉ cảm thấy người đàn ông kia giống như cá dưới đại dương mênh mong, sức mạnh trong cơ thể hắn trong nháy mắt biến mất không còn chút dấu vết.
Bây giờ hắn ra tay, tất nhiên Liên Y công chúa cũng không có được điều tốt.
Liên Y ở bên cạnh nghĩ đến chiếc bánh báo mình ném đi kia lại bị thiếu nữ áo xanh ngăn cản, nhất thời không phục, từ trước đến nay nàng chưa bao giờ tha thứ được cho người nào cười nhạo người, giờ còn đánh trả, vì vậy vội bắt lấy một cái bánh bao khác, ném về phía Lâm Hồi Âm!
Nàng không tin lần này cũng không thể ném trúng nàng!
Liễu Nhiên đối với hành động của Liên Y mà nhăn mày, lại thấy Lâm Hồi ÂM đứng trước mắt mình vẫn run lên sợ hãi, nàng nhẹ nhàng nghiêng đầu, cảm giác được suy nghĩ trong lòng Lâm Hồi Âm, lập tức đưa chân dưới bàn đá Lâm Hồi Âm một cái.
Lâm Hồi Âm hoàn hồn, quay đầu nhìn Liễu Nhiễu, thấy nàng ta mở miệng, dùng khẩu hình nói với nàng: "Không phải sợ, đánh trả đi!"
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu, lại thấy một chiếc bánh bao bay về phía mình, nghĩ đến lời của Liễu Nhiễu nhất thời cho là cái bánh bao lúc nãy vừa rơi xuống đất là do mình khống chế, nên lần này Liễu Nhiễu mới khẳng định chiếc bánh bao kia không thể nào đánh trung mình. Vì vậy cũng tự tin hơn rất nhiều, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, ngồi ở đó tiếp tục ăn cơm.
Đúng như nàng nghĩ, lúc chiếc bánh bao sắp đến vị trí của nàng thị lại bị rơi xuống đất.
Liễu Y thấy mình thất bại hai lần, lại thấy những người xung quanh mình nhìn Lâm Hồi Âm đầy thán phục, nhất thời càng không phục mà đứng bật dậy, cuộn chặt nắm đấm, ném về phía Lâm Hồi Âm hết số bánh bao trên bàn.
Người có tính khí tốt hơn nữa cũng sẽ bị Liên Y chọc giận!
Lâm Hồi Âm thấy bánh bao không thể đánh trúng mình, nhưng nàng cũng không thể trơ mắt nhìn người ta xúc phạm mình đi!
Nhất thời Lâm Hồi Âm "Ba" một tiếng đập mạnh đôi đũa trên tay xuống bàn, nhìn Liên Y, thần thái cao ngạo hỏi: "Rốt cuộc ngươi chơi đã đủ chưa!"
Dạ Huyền đứng ngoài cửa sổ, cũng vượt khỏi sự giới hạn tức giận, có thể bỏ qua một lần, hai lần, nhưng vẫn dám có lần thứ ba? Lại còn ném một lúc nhiều cái gì vậy? Hắn thấy Lâm Hồi Âm cũng buông đũa đứng dậy muốn đánh trả nên cũng vội dừng lại, lời nàng nói ra chứa đầy sát khí, khống chế những chiếc bánh bao kia bất động giữa không trung.
Danh sách chương