"Các ngươi không cần cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Liên Y công chúa, đó là công chúa ban thưởng cho mọi người!"
Rõ ràng trong lời nói của nàng chứa đầy sự châm chọc nhưng kết hợp với nét tươi cười hoạt bát của nàng lại cho người ta cảm thấy giống như lời nói này chỉ chứa ý tốt vậy. Mọi người vây quanh đều ngẩn mặt ra, sau đó rất phối hợp với nàng quay về phía Liên Y công chúa, đồng loạt mở miệng: "Cảm ơn Liên Y công chúa!"
Tiếng cảm ơn kia giống như một cái tát, giáng mạnh xuống má Liên Y vậy! Rõ ràng nàng với thân phận công chúa, nhập học ở Thần Sơn, luôn kiêu ngạo, lợi dụng sự chiều chuộng của tiên đế và hoàng thái phi mà khiến cho mọi người ghen tỵ với mình, khiến cho nhiều đệ tử trong lớp phải bám đuôi!
Vừa rồi nàng muốn ở trước mặt nhiều người dạy dỗ Liễu Nhiễu, tạo ra uy tính cho bản thân vậy mà Liễu Nhiễu vốn dĩ chẳng thèm đoái hoài gì đến hành động của nàng. Nàng ra tay muốn thu hồi mặt mũi cho mình, nhưng không thành công lại còn chạm phải một Lâm Hồi Âm "cao thủ" như vậy, liên tiếp chặn ba chiêu của nàng. Nhưng "cao thủ" đứng đối diện nàng kia làm cũng chưa làm gì lại dễ dàng có được sự tín phục của nhiều người như vậy!
Hơn nữa điều nàng không thể nào chấp nhận được chính là nàng ta còn dựa vào số bánh bao mà mình ném đi để thắng được!
Cả đời này nàng chưa từng chịu uất ức nào lớn như vậy.
Liên Y nhìn Lâm Hồi Âm đứng trước mặt mình, dáng người yêu kiều, giống như một mĩ nữ xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt nàng còn phảng phất ý cười, tùy tiện để lệ hàm răng trắng noãn. Nụ cười kia rực rỡ như ánh nắng mùa hè, nàng như vậy chẳng có chút phong độ gì, cũng không có phép tắc của khuê nữ nhà quan, nhưng dù là vậy nàng vẫn rất được nhiều người thích, mọi người đều thấy Lâm Hồi Âm như vậy chẳng có gì không ổn.
Liên Y rất uất ức đứng dậy, nàng không thể chấp nhận người khác nổi bật hơn mình, nàng mới là thiếu nữ được nhiều người yêu thích nhất ở đông hoang đại lục này.
Cũng không biết những người xung quanh nói gì càng chọc cho Lâm Hồi Âm cười rực rỡ hơn.
Cười như vậy càng làm cho khí giận trong người Liên Y bốc lên cuồn cuộn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta trở nên đỏ bừng.
Nàng ta dám cười nàng!
Nhìn mặt nàng ta không bị đánh cho sưng thành cái đầu heo, còn nhìn mình cười, nàng xem nàng ta cười được bao lâu.
Lâm Hồi Âm vừa cử động, thoải mái phủi vai áo, lại cho người ta cảm giác thoải mái dẫn đến tạo cho hình tượng Lâm Hồi Âm trong mắt đám đệ tử Thần Sơn thật tốt. Thậm chí có người còn đánh bạo hỏi tên họ của nàng, nhiều người khác cũng rất phấn khích hô hào nàng giới thiệu tên tuổi, giống như chỉ mong Lâm Hồi Âm lưu lại một ấn tượng thật sâu sắc trong lòng họ.
Lâm Hồi Âm tính tình hiền lành thân thiện, ở trong hiện đại tuy xuất thân giàu có nhưng không hề mang tính con gái nhà giàu kiêu ngạo, ngược lại rất phóng khoáng, nhưng không kém phần tao nhã, càng làm cho mọi người thêm yêu mến.
Vậy nên đối mặt với những lời thoại quen thuộc kia, Lâm Hồi Âm cũng chẳng làm cao gì còn hoạt bát hài hước trò chuyện cùng bọn họ.
Rõ ràng trong lời nói của nàng chứa đầy sự châm chọc nhưng kết hợp với nét tươi cười hoạt bát của nàng lại cho người ta cảm thấy giống như lời nói này chỉ chứa ý tốt vậy. Mọi người vây quanh đều ngẩn mặt ra, sau đó rất phối hợp với nàng quay về phía Liên Y công chúa, đồng loạt mở miệng: "Cảm ơn Liên Y công chúa!"
Tiếng cảm ơn kia giống như một cái tát, giáng mạnh xuống má Liên Y vậy! Rõ ràng nàng với thân phận công chúa, nhập học ở Thần Sơn, luôn kiêu ngạo, lợi dụng sự chiều chuộng của tiên đế và hoàng thái phi mà khiến cho mọi người ghen tỵ với mình, khiến cho nhiều đệ tử trong lớp phải bám đuôi!
Vừa rồi nàng muốn ở trước mặt nhiều người dạy dỗ Liễu Nhiễu, tạo ra uy tính cho bản thân vậy mà Liễu Nhiễu vốn dĩ chẳng thèm đoái hoài gì đến hành động của nàng. Nàng ra tay muốn thu hồi mặt mũi cho mình, nhưng không thành công lại còn chạm phải một Lâm Hồi Âm "cao thủ" như vậy, liên tiếp chặn ba chiêu của nàng. Nhưng "cao thủ" đứng đối diện nàng kia làm cũng chưa làm gì lại dễ dàng có được sự tín phục của nhiều người như vậy!
Hơn nữa điều nàng không thể nào chấp nhận được chính là nàng ta còn dựa vào số bánh bao mà mình ném đi để thắng được!
Cả đời này nàng chưa từng chịu uất ức nào lớn như vậy.
Liên Y nhìn Lâm Hồi Âm đứng trước mặt mình, dáng người yêu kiều, giống như một mĩ nữ xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt nàng còn phảng phất ý cười, tùy tiện để lệ hàm răng trắng noãn. Nụ cười kia rực rỡ như ánh nắng mùa hè, nàng như vậy chẳng có chút phong độ gì, cũng không có phép tắc của khuê nữ nhà quan, nhưng dù là vậy nàng vẫn rất được nhiều người thích, mọi người đều thấy Lâm Hồi Âm như vậy chẳng có gì không ổn.
Liên Y rất uất ức đứng dậy, nàng không thể chấp nhận người khác nổi bật hơn mình, nàng mới là thiếu nữ được nhiều người yêu thích nhất ở đông hoang đại lục này.
Cũng không biết những người xung quanh nói gì càng chọc cho Lâm Hồi Âm cười rực rỡ hơn.
Cười như vậy càng làm cho khí giận trong người Liên Y bốc lên cuồn cuộn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta trở nên đỏ bừng.
Nàng ta dám cười nàng!
Nhìn mặt nàng ta không bị đánh cho sưng thành cái đầu heo, còn nhìn mình cười, nàng xem nàng ta cười được bao lâu.
Lâm Hồi Âm vừa cử động, thoải mái phủi vai áo, lại cho người ta cảm giác thoải mái dẫn đến tạo cho hình tượng Lâm Hồi Âm trong mắt đám đệ tử Thần Sơn thật tốt. Thậm chí có người còn đánh bạo hỏi tên họ của nàng, nhiều người khác cũng rất phấn khích hô hào nàng giới thiệu tên tuổi, giống như chỉ mong Lâm Hồi Âm lưu lại một ấn tượng thật sâu sắc trong lòng họ.
Lâm Hồi Âm tính tình hiền lành thân thiện, ở trong hiện đại tuy xuất thân giàu có nhưng không hề mang tính con gái nhà giàu kiêu ngạo, ngược lại rất phóng khoáng, nhưng không kém phần tao nhã, càng làm cho mọi người thêm yêu mến.
Vậy nên đối mặt với những lời thoại quen thuộc kia, Lâm Hồi Âm cũng chẳng làm cao gì còn hoạt bát hài hước trò chuyện cùng bọn họ.
Danh sách chương