119. Hắn chết tốt hơn ta chết(19)
Nam tử kêu Văn Hiên kia có vẻ rất kiên nhẫn, gặp khó không đi, còn tiếp tục vẻ mặt hữu hảo nói ra câu thứ hai: "Ngươi rất lợi hại, ta rất bội phục ngươi."
Dạ Huyền vẫn trầm ngâm không đứng dậy.
Mọi người nhịn không được có chút chờ mong, có phải Văn Hiên này sẽ thành công? Trong lòng Văn Hiên cũng nghĩ như vậy, hắn nhìn Dạ Huyền không hé răng, nhịn không được nâng tay, vỗ vai Dạ Huyền.
Dạ Huyền vẫn không thích đám râu ria đụng chạm thân thể mình, cho dù là ở trong hoàng cung, trừ bỏ lũ thị nữ hầu hạ, mấy lúc thế này, xung quanh hắn sẽ không có ai xuất hiện, cho nên lúc tay Văn Hiên chạm lên người mình, hắn nhẹ nhàng nghiêng người, bất động thanh sắc né tránh.
Văn Hiên lại không buông tha cho, ngược lại bội phục tán thưởng: "Bội phục, bội phục! Thật không ngờ ngươi thế nhưng lại là thâm tàng bất lộ."
Dạ Huyền tính tình cũng không tốt, rất quái gở, nhìn người này ở trước mặt mình năm lần bảy lượt nói chuyện, ảnh hưởng nghiêm trọng đến không gian ăn cơm tốt đẹp của hắn và Lâm Hồi Âm, một cỗ sát khí theo đáy lòng nhất thời lan tràn ra, không nhìn người đứng trước mặt, chính là khẽ mở bạc môi, nói ra một chữ:"Cút!"
Văn Hiên bị mắng có chút mạc danh kỳ diệu, mình tỉnh lại một chút, cảm thấy mình tựa hồ cũng không nói gì sai, liền đối với Dạ Huyền cười nói:"Không biết Văn Hiên làm sai chỗ nào, để ——"
"Cút!"chiếc đũa Dạ Huyền cầm trong tay nhẹ nhàng đặt trên bàn, lòng bàn tay hắn có một luồng đỏ ngập tràn.
Lâm Hồi Âm quá quen thuộc, là hắn vận dụng sát khí, muốn giết người, Lâm Hồi Âm cũng biết, văn Hiên kia chỉ cần không nói gì nữa, xoay người rời đi, sẽ không phải chết.
Nhưng Văn Hiên kia lại chẳng hay biết, vẻ mặt hồ nghi nhìn Dạ Huyền, tiếp tục lên tiếng:"Ta......."
Hắn còn chưa nói ra một chữ, Dạ Huyền đã bóp cổ hắn.
Lực đạo rất lớn, trong lòng bàn tay có hồng quang dần dần sâu sắc, hồng quang này lướt đến cổ Văn Hiên, có vết máu chảy xuôi xuống dưới.
Người trong nhà ăn sợ đến ngây ngẩn.
Lâm Hồi Âm kỳ thật là không dám trêu chọc Dạ Huyền, tuy nói chuyện không liên quan đến mình, thờ ơ là phong cách hành sự của nàng, nhưng trước mắt mạng người quan thiên, Lâm Hồi Âm từ chối một chút, vẫn ngang đầu, mềm nhũn kháng nghị một câu: "Hắn chỉ muốn làm bạn với ngươi thôi, ngươi không muốn để ý thì đừng để ý, làm gì đại khai sát giới!"
Giọng nói rất nhỏ, cuối cùng còn chẳng nghe rõ.
Nam tử kêu Văn Hiên kia có vẻ rất kiên nhẫn, gặp khó không đi, còn tiếp tục vẻ mặt hữu hảo nói ra câu thứ hai: "Ngươi rất lợi hại, ta rất bội phục ngươi."
Dạ Huyền vẫn trầm ngâm không đứng dậy.
Mọi người nhịn không được có chút chờ mong, có phải Văn Hiên này sẽ thành công? Trong lòng Văn Hiên cũng nghĩ như vậy, hắn nhìn Dạ Huyền không hé răng, nhịn không được nâng tay, vỗ vai Dạ Huyền.
Dạ Huyền vẫn không thích đám râu ria đụng chạm thân thể mình, cho dù là ở trong hoàng cung, trừ bỏ lũ thị nữ hầu hạ, mấy lúc thế này, xung quanh hắn sẽ không có ai xuất hiện, cho nên lúc tay Văn Hiên chạm lên người mình, hắn nhẹ nhàng nghiêng người, bất động thanh sắc né tránh.
Văn Hiên lại không buông tha cho, ngược lại bội phục tán thưởng: "Bội phục, bội phục! Thật không ngờ ngươi thế nhưng lại là thâm tàng bất lộ."
Dạ Huyền tính tình cũng không tốt, rất quái gở, nhìn người này ở trước mặt mình năm lần bảy lượt nói chuyện, ảnh hưởng nghiêm trọng đến không gian ăn cơm tốt đẹp của hắn và Lâm Hồi Âm, một cỗ sát khí theo đáy lòng nhất thời lan tràn ra, không nhìn người đứng trước mặt, chính là khẽ mở bạc môi, nói ra một chữ:"Cút!"
Văn Hiên bị mắng có chút mạc danh kỳ diệu, mình tỉnh lại một chút, cảm thấy mình tựa hồ cũng không nói gì sai, liền đối với Dạ Huyền cười nói:"Không biết Văn Hiên làm sai chỗ nào, để ——"
"Cút!"chiếc đũa Dạ Huyền cầm trong tay nhẹ nhàng đặt trên bàn, lòng bàn tay hắn có một luồng đỏ ngập tràn.
Lâm Hồi Âm quá quen thuộc, là hắn vận dụng sát khí, muốn giết người, Lâm Hồi Âm cũng biết, văn Hiên kia chỉ cần không nói gì nữa, xoay người rời đi, sẽ không phải chết.
Nhưng Văn Hiên kia lại chẳng hay biết, vẻ mặt hồ nghi nhìn Dạ Huyền, tiếp tục lên tiếng:"Ta......."
Hắn còn chưa nói ra một chữ, Dạ Huyền đã bóp cổ hắn.
Lực đạo rất lớn, trong lòng bàn tay có hồng quang dần dần sâu sắc, hồng quang này lướt đến cổ Văn Hiên, có vết máu chảy xuôi xuống dưới.
Người trong nhà ăn sợ đến ngây ngẩn.
Lâm Hồi Âm kỳ thật là không dám trêu chọc Dạ Huyền, tuy nói chuyện không liên quan đến mình, thờ ơ là phong cách hành sự của nàng, nhưng trước mắt mạng người quan thiên, Lâm Hồi Âm từ chối một chút, vẫn ngang đầu, mềm nhũn kháng nghị một câu: "Hắn chỉ muốn làm bạn với ngươi thôi, ngươi không muốn để ý thì đừng để ý, làm gì đại khai sát giới!"
Giọng nói rất nhỏ, cuối cùng còn chẳng nghe rõ.
Danh sách chương