Tay áo Triêu Ca lay động theo gió, sải bước đến cạnh Dạ Huyền, giọng nói đều đặn, bình thản như nước: "Hôm nay ở phòng ăn suýt chút nữa ngươi đã giết người?"

Dạ Huyền không lên tiếng, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Triêu Ca một cái, chỉ là sắc mặt vừa có chút ôn tình đã biến mất, trở nên lãnh ngạo, cất con thỏ nhỏ Lâm Hồi Âm đan vào một hộp đen trong tay áo mình

Triêu Ca bình tĩnh nhìn Dạ Huyền, trầm mặt một lúc lại nói: "Hắn cũng không có ác ý gì, chỉ muốn kết giao bằng hữu với ngươi, tại sao ngươi không thử tiếp nhận ý tốt của người khác?"

Dạ Huyền vẫn im lặng, chỉ khép mi mắt lại, hất cằm lên, thu lại ánh mắt ngắm nhìn núi xanh ngoài cửa sổ, khuôn mặt không có chút biểu cảm nào.

Thần thái kia của Dạ Huyền làm cho Triêu Ca nhất thời cảm thấy, hắn giống như không hề nghe mình nói chuyện vậy, giật giật môi, ánh mắt gợn sóng nhưng không hề sợ hãi, nhìn chằm chằm Dạ Huyền, chậm rãi lên tiếng: "Ta biết ngàn năm trước, cái chết của mẫu hậu đã làm ngươi trở nên cảnh giác với mọi chuyện, nhưng cả đời này ngươi cũng không nên cô tịch như vậy, người sống trên thế gian đều cần có bạn, sao ngươi không chọn cho mình một bằng hữu có thể tin tưởng."

Triêu Ca vừa nhắc đến Tiên Hậu, biểu tình của Dạ Huyền trở nên âm trầm hơn, sát khi tản ra khắp nơi.

Nắm tay hắn cuộn thành nắm đấm, mi tâm nhíu chặt, khuôn mặt thanh thú trắng hồng trở nên đỏ gắt.

Triêu Ca không hề sợ, chẳng qua chỉ lạnh nhạt đứng đó, lẳng lặng nói tiếp: "Dạ Huyền, tin tưởng so với cự tuyệt làm con người thoải mái hơn."

Dạ Huyền giống như nghe được truyện hài nhất trên thế giới vậy, bật ra tiếng cười lạnh lùng, yêu khí trên người hắn không ngừng thay đổi, cả người toát ra vẻ mị diễm, hắn từ từ liếc Triêu Ca một cái, chậm rãi xoay người, từng bước tiến lại gần Triêu Ca hơn. Cuối cùng dừng lại bên cạnh hắn, thu lại nụ cười xinh đẹp trên khóe môi, khuôn mặt trở nên đen xịt, giọng nói lại êm ái vô cùng: "Hoàng thái tử muốn dùng tình hòa ái cảm hóa ta sao?"

Triêu Ca bình tĩnh nhìn Dạ Huyền hoang dã yêu mị, giọng nói lãnh đạm, tao nhã, bộ dáng ung dung: "Chẳng qua ta hi vọng ngươi có thể hạnh phúc."

Hắn là hy vọng Dạ Huyền hạnh phúc.

Vứt bỏ ác mộng ngàn năm trước, vứt hết mọi chấp niệm trở về cuộc sống an nhạc, tự do.

"Hạnh phúc?" Dạ Huyền thấp giọng trào phúng hỏi một câu, nghieng đầu hất cằm nhìn Triêu Ca, ánh mắt lóe lên chắc chắn: "Giết người là hạnh phúc lớn nhất của ta."

"Với ta mà nói, nhân tính và tính nhiệm là thứ bẩn thỉu nhất thế gian này." Gã đàn ông yêu mi toàn thân toát ra sát khi vừa tự phụ lại vừa cô độc. Giống như trong mắt hắn, người khắp thiên hạ đều là loại kiến hôi vậy, căn bản không đáng để hắn coi trọng: "Loại bạn rẻ tiền đó, Dạ Huyền ta không cầ!"

Sau khi nói dứt câu, Dạ Huyền lại nhìn Triêu Ca một cái, lướt qua người hắn rời đi.

Lúc đi tới cửa, Dạ Huyền lại dừng chân, không quay đầu, hai lưng đối nhau lạnh lùng nói với Triêu Ca: "Trở thành người tốt, ta không hứng thú hữu hảo sinh hoạt chung một chỗ với đệ tử Thần Sơn."

Hứng thú của hắn chỉ có Lâm Hồi Âm.

Cái gì mà bạn bè, cái gì mà tính nhiệm, hắn không cần thiết! "Ta hy vọng lúc ta trở lại ngươi đã rời đi." Dạ Huyền vứt lại một câu nói, sau đó bóng đỏ liền vội biến mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện