Dạ Huyền bình tĩnh nhàn nhã bưng thuốc uống, lúc nghe được câu này bàn tay đột nhiên run rẩy một cái.
Nước thuốc đen thùi lùi trong chén ngọc chao đảo, rơi xuống nệm giường trắng như tuyết của hắn tạo ra một vế ố đen.
Nhưng mà hắn lại hồn nhiên tỏ ra chẳng chút cảm giác gì, chỉ là nắm chặt chén ngọc, mặt không dám tin, cảm thấy như mình xuất hiện ảo giác.
Mới vừa rồi lời kia của Lâm Hồi Âm chỉ là vô tình nói ra, ngay cả nàng cũng không nhận thức được mình vừa nói cái gì.
Sau khi nàng dứt lời hồi lâu nàng còn đần người nhìn Dạ Huyền hồi lâu, thấy hắn ta chắng có phản ứng gì thì mới ý thức được vừa rồi rốt cuộc lời mình nói có bao nhiêu là kinh khủng.
Sắc mặt nàng trở nên đỏ ửng, giống như có thể vắt ra máu vậy.
Nàng cắn môi dưới, theo bản năng muốn giải thích lời mình vừa nói với Dạ Huyền, nhưng lúc vừa định lên tiếng nàng đã bỏ đi suy nghĩ đó, chỉ là cẩn thận quan sát Dạ Huyền.
Nàng muốn xem ngoại trừ kinh ngạc ra hắn sẽ còn phản ứng nào.
Hắn có thể vì câu nói kia của nàng mà cảm thấy vui mừng? Hắn đối với nàng rất tốt, tốt đến không còn điểm nào để bắt bẻ, cái tốt ấy vượt quá ngưỡng bạn bè.
Nhưng Dạ Huyền chưa từng nói lời yêu với nàng.
Chỉ một lần trong sơn động ở Tây Lương, vì hắn bị thương lại thêm diễn xuất nên nói ra.
Cho đến nay Lâm Hồi Âm vẫn không thể xác định được, những cái quan tâm Dạ Huyền dành cho mình thật sự có hàm ý gì.
Lâm Hồi Âm biết mục đích mình làm như vậy thật không tốt, nhưng mà nàng thật sự thích hắn cho nên cũng rất muốn biết hắn có thích nàng không.
Lâm Hồi Âm nghĩ vậy nên nín thở, cả người không nhịn được mà khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm biểu cảm của Dạ Huyền. Đến chớp mắt một cái cũng không, rất sợ sẽ bỏ qua biến hóa thật nhỏ trên khuôn mặt hắn.
Nhưng mà ngoại trừ sự run rẩy lúc nãy ra thì hắn cũng chẳng có phản ứng gì khác.
Biểu tình của hắn trở nên ổn địn và bình tĩnh, giống như lời nàng nói chẳng làm lòng hắn có bất kỳ gợn sóng nào vậy.
Vốn dĩ nàng đang khẩn trương lẫn mong đợi giờ đang từng chút từng chút nguội lạnh.
Trời mới biết mặc dù Dạ Huyền đang nắm chặt chén ngọc trong tay, bề ngoài như phong đạm vân khinh nhưng đáy lòng đã sớm dậy sóng mãnh liệt.
Nàng lại nói với hắn nàng muốn thành thân cùng người đàn như hắn...
Đây là nàng công nhận tình cảm với hắn sao?
Tin tức này đến quá bất ngờ, để hắn trong chốc lát không dám tin, hoặc là nói có cảm giác như mình nằm mơ vậy.
Kiếp trước người nàng yêu là Triêu Ca, kiếp này nàng đã từng rất ghét hắn...
Dạ Huyền suy nghĩ hồi lâu lông mi dài mới khẽ động, sau đó từ từ quay đầu nhìn Lâm Hồi Âm.
Nước thuốc đen thùi lùi trong chén ngọc chao đảo, rơi xuống nệm giường trắng như tuyết của hắn tạo ra một vế ố đen.
Nhưng mà hắn lại hồn nhiên tỏ ra chẳng chút cảm giác gì, chỉ là nắm chặt chén ngọc, mặt không dám tin, cảm thấy như mình xuất hiện ảo giác.
Mới vừa rồi lời kia của Lâm Hồi Âm chỉ là vô tình nói ra, ngay cả nàng cũng không nhận thức được mình vừa nói cái gì.
Sau khi nàng dứt lời hồi lâu nàng còn đần người nhìn Dạ Huyền hồi lâu, thấy hắn ta chắng có phản ứng gì thì mới ý thức được vừa rồi rốt cuộc lời mình nói có bao nhiêu là kinh khủng.
Sắc mặt nàng trở nên đỏ ửng, giống như có thể vắt ra máu vậy.
Nàng cắn môi dưới, theo bản năng muốn giải thích lời mình vừa nói với Dạ Huyền, nhưng lúc vừa định lên tiếng nàng đã bỏ đi suy nghĩ đó, chỉ là cẩn thận quan sát Dạ Huyền.
Nàng muốn xem ngoại trừ kinh ngạc ra hắn sẽ còn phản ứng nào.
Hắn có thể vì câu nói kia của nàng mà cảm thấy vui mừng? Hắn đối với nàng rất tốt, tốt đến không còn điểm nào để bắt bẻ, cái tốt ấy vượt quá ngưỡng bạn bè.
Nhưng Dạ Huyền chưa từng nói lời yêu với nàng.
Chỉ một lần trong sơn động ở Tây Lương, vì hắn bị thương lại thêm diễn xuất nên nói ra.
Cho đến nay Lâm Hồi Âm vẫn không thể xác định được, những cái quan tâm Dạ Huyền dành cho mình thật sự có hàm ý gì.
Lâm Hồi Âm biết mục đích mình làm như vậy thật không tốt, nhưng mà nàng thật sự thích hắn cho nên cũng rất muốn biết hắn có thích nàng không.
Lâm Hồi Âm nghĩ vậy nên nín thở, cả người không nhịn được mà khẩn trương, ánh mắt nhìn chằm chằm biểu cảm của Dạ Huyền. Đến chớp mắt một cái cũng không, rất sợ sẽ bỏ qua biến hóa thật nhỏ trên khuôn mặt hắn.
Nhưng mà ngoại trừ sự run rẩy lúc nãy ra thì hắn cũng chẳng có phản ứng gì khác.
Biểu tình của hắn trở nên ổn địn và bình tĩnh, giống như lời nàng nói chẳng làm lòng hắn có bất kỳ gợn sóng nào vậy.
Vốn dĩ nàng đang khẩn trương lẫn mong đợi giờ đang từng chút từng chút nguội lạnh.
Trời mới biết mặc dù Dạ Huyền đang nắm chặt chén ngọc trong tay, bề ngoài như phong đạm vân khinh nhưng đáy lòng đã sớm dậy sóng mãnh liệt.
Nàng lại nói với hắn nàng muốn thành thân cùng người đàn như hắn...
Đây là nàng công nhận tình cảm với hắn sao?
Tin tức này đến quá bất ngờ, để hắn trong chốc lát không dám tin, hoặc là nói có cảm giác như mình nằm mơ vậy.
Kiếp trước người nàng yêu là Triêu Ca, kiếp này nàng đã từng rất ghét hắn...
Dạ Huyền suy nghĩ hồi lâu lông mi dài mới khẽ động, sau đó từ từ quay đầu nhìn Lâm Hồi Âm.
Danh sách chương