Cho nên nàng phải biết được Dạ Huyền có thích nàng hay không mới có thể suy nghĩ tiếp theo nên thẳng thắn với hắn như thế nào.
Nhưng nàng cũng không thể trực tiếp nói với hắn rằng: Dạ Huyền, ta thích ngươi.
Đàn ông thời cổ đại sao có thể thích người đàn bà cởi mở như thế? Đây là nàng đang đi đường vòng... Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, đáy lòng đưa ra quyết định, chuẩn bị dò xét Dạ Huyền lần hai. Vậy nên nàng lại đi đến cạnh mép giường hắn, tự nhiên nắm lấy tay áo trắng rộng thùng thình của hắn, dùng khăn giúp hắn lau tay. Sau đó ngồi xuống phiến ghế bên cạnh, ngẩng dầu thoải mái nhìn Dạ Huyền.
So với Lâm Hồi Âm trấn định, Dạ Huyền bị nàng nhìn như vậy có chút xấu hổ, khẩn trương, nhưng vẫn duy trì vẻ vui mừng lúc này, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.
Lâm Hồi Âm hít sâu một hơi, dáng vẻ phấn khích nhìn Dạ Huyền cũng đang bất động.
Nhưng sau một hồi rốt cuộc người thua vẫn là nàng, nàng không có cách nào cả, ai bảo ánh mắt hắn lại đẹp đến vậy. Ánh mắt kia giống như một trận pháp hấp dẫn hồn phách nàng.
Nếu tiếp tục nhìn vào đó chỉ sợ nàng sẽ thất thủ, tự lẩm bẩm nói ra tâm ý của mình mất.
Lâm Hồi Âm đặt bàn tay Dạ Huyền về giường, sau đó trải ga giường hết nửa ngày, cuối cùng trong lúc bất chợt lại bật cười một tiếng, vòng vo nhìn Dạ Huyền hỏi: "Dạ Huyền, ngươi cảm thấy ta như thế nào?"
Hắn tiếp xúc với con gái không nhiều, cũng không hiểu được ám chỉ của Lâm Hồi Âm.
Sau khi Lâm Hồi Âm hỏi vấn đề này, Dạ Huyền tinh tế quan sát nàng một lúc lâu, phát hiện lời nói của hắn làm con tim hắn chấn động mạnh, trầm tư hồi lâu cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ, biểu ý sự ca ngợi từ sâu trong đáy lòng mình: "Rất tốt."
Hắn nói thật sự rất thành khẩn.
Nhưng mà Lâm Hồi Âm lại thấy không hài lòng.
Bởi vì dù cho Dạ Huyền có chân thành khen ngợi nàng đi nữa nàng cũng cảm thấy đây chỉ là qua loa lấy lệ.
Lâm hồi Âm bĩu môi, không buông tha: "Có thể cụ thể một chút không? Giống như ngoại hình ta đẹp không? Vóc người thế nào?"
"Đẹp mắt." Dạ Huyền tập trung trả lời vấn đề của Lâm Hồi ÂM, sau đó lướt qua dáng người nàng, nghĩ đến những lúc triền miên cùng nàng quấn quít kia, sắc mặt bỗng ửng đỏ, hắn ngẩng đầu mất tự nhiên "ừ" một tiếng.
Ừ... Với vóc dáng của nàng hắn chỉ ừ...
Đây là có ý gì.
Lâm Hồi ÂM cực kỳ không hài lòng, nàng cúi thấp đầu, nhéo hồng mình một cái, lại đưa tay kéo kéo ngực, sau đó cogn môi nói: "Thái độ đó của ngươi là sao, có phải ngươi cảm thấy vóc người ta không tốt? ĐƯợc rồi, ta biết là vóc người ta không hoàn mỹ nhưng cũng được tám phần đi, ngực ta tuy không lớn như Tường Vi nhưng cũng không nhỏ, tính theo vóc người ta thì ngực ta đã rất rất tốt rồi."
Nhưng nàng cũng không thể trực tiếp nói với hắn rằng: Dạ Huyền, ta thích ngươi.
Đàn ông thời cổ đại sao có thể thích người đàn bà cởi mở như thế? Đây là nàng đang đi đường vòng... Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, đáy lòng đưa ra quyết định, chuẩn bị dò xét Dạ Huyền lần hai. Vậy nên nàng lại đi đến cạnh mép giường hắn, tự nhiên nắm lấy tay áo trắng rộng thùng thình của hắn, dùng khăn giúp hắn lau tay. Sau đó ngồi xuống phiến ghế bên cạnh, ngẩng dầu thoải mái nhìn Dạ Huyền.
So với Lâm Hồi Âm trấn định, Dạ Huyền bị nàng nhìn như vậy có chút xấu hổ, khẩn trương, nhưng vẫn duy trì vẻ vui mừng lúc này, ánh mắt thâm thúy nhìn nàng.
Lâm Hồi Âm hít sâu một hơi, dáng vẻ phấn khích nhìn Dạ Huyền cũng đang bất động.
Nhưng sau một hồi rốt cuộc người thua vẫn là nàng, nàng không có cách nào cả, ai bảo ánh mắt hắn lại đẹp đến vậy. Ánh mắt kia giống như một trận pháp hấp dẫn hồn phách nàng.
Nếu tiếp tục nhìn vào đó chỉ sợ nàng sẽ thất thủ, tự lẩm bẩm nói ra tâm ý của mình mất.
Lâm Hồi Âm đặt bàn tay Dạ Huyền về giường, sau đó trải ga giường hết nửa ngày, cuối cùng trong lúc bất chợt lại bật cười một tiếng, vòng vo nhìn Dạ Huyền hỏi: "Dạ Huyền, ngươi cảm thấy ta như thế nào?"
Hắn tiếp xúc với con gái không nhiều, cũng không hiểu được ám chỉ của Lâm Hồi Âm.
Sau khi Lâm Hồi Âm hỏi vấn đề này, Dạ Huyền tinh tế quan sát nàng một lúc lâu, phát hiện lời nói của hắn làm con tim hắn chấn động mạnh, trầm tư hồi lâu cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ, biểu ý sự ca ngợi từ sâu trong đáy lòng mình: "Rất tốt."
Hắn nói thật sự rất thành khẩn.
Nhưng mà Lâm Hồi Âm lại thấy không hài lòng.
Bởi vì dù cho Dạ Huyền có chân thành khen ngợi nàng đi nữa nàng cũng cảm thấy đây chỉ là qua loa lấy lệ.
Lâm hồi Âm bĩu môi, không buông tha: "Có thể cụ thể một chút không? Giống như ngoại hình ta đẹp không? Vóc người thế nào?"
"Đẹp mắt." Dạ Huyền tập trung trả lời vấn đề của Lâm Hồi ÂM, sau đó lướt qua dáng người nàng, nghĩ đến những lúc triền miên cùng nàng quấn quít kia, sắc mặt bỗng ửng đỏ, hắn ngẩng đầu mất tự nhiên "ừ" một tiếng.
Ừ... Với vóc dáng của nàng hắn chỉ ừ...
Đây là có ý gì.
Lâm Hồi ÂM cực kỳ không hài lòng, nàng cúi thấp đầu, nhéo hồng mình một cái, lại đưa tay kéo kéo ngực, sau đó cogn môi nói: "Thái độ đó của ngươi là sao, có phải ngươi cảm thấy vóc người ta không tốt? ĐƯợc rồi, ta biết là vóc người ta không hoàn mỹ nhưng cũng được tám phần đi, ngực ta tuy không lớn như Tường Vi nhưng cũng không nhỏ, tính theo vóc người ta thì ngực ta đã rất rất tốt rồi."
Danh sách chương