Vì vậy, đôi mắt nàng khẽ chuyển, sau đó chưa bỏ ý định, thầm nghĩ lúc bước qua eo hắn sẽ dò xét thêm lần nữa.
Cho nên lần này nàng cố ý làm rất chậm, lúc đi nang hạ bộ của Dạ Huyền, còn dùng sức áp chân xuống.
Ai ngờ nàng còn chưa cảm nhận được có phải hạ bộ của hắn cũng cứng rắn hơn một chút hay không thì Dạ Huyền đã nhanh như tia chớp lùi lại về sau tránh né.
Lâm Hồi Âm chân không có lực chống, trong nháy mắt mất thăng bằng, cả người đột nhiên nhào về phía trước.
Đầu nàng đụng phải cằm Dạ Huyền.
Hắn bị đau hít lạnh một hơi, còn Lâm Hồi ÂM thì thấp giọng hét lên một cái
Lâm Hồi Âm ngẩng đầu, đối diện với Dạ Huyền nhất thời có một ý tưởng nảy lên trong lòng, nàng giả bộ thẹn thùng, sau đó nhanh chóng bò dậy, chẳng qua lúc nàng vừa leo được một nửa thì lại ngã xuống lần nữa.
Dạ Huyền nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra ôm lấy Lâm Hồi Âm, ngăn cản nàng ngã xuống hạ bộ mình, chỉ là lần này đầu của nàng lại đụng vào đầu Dạ Huyền, còn có cả môi nàng nữa.
Dạ Huyền muốn định nói "cẩn thận." nhưng vừa há miệng đã cảm thấy bên môi mình dán lên một hương vị ngọt ngào. Đầu óc Dạ Huyền như muốn nổ tung, nghĩ đến cái mông nhỏ lúc nãy hướng về phía mình uốn tới uốn lui. Mặc dù nàng mang quần náo nhưng trong đầu hắn lại tưởng tượng ra cảnh nàng lột sách không còn mảnh vải, đứng trước mặt hắn chuyển động. Sau đó càng làm hắn điên hơn là nàng lại xoay người bước qua hông hắn hai lần, còn vô tình dẫm lên hạ bộ của hắn.
Lần đầu tiên hoàn toàn bất ngờ làm trong cơ thể hắn dấy lên từng cổ khí nóng.
Lần thứ hai nếu không phải hắn tránh kịp thì sợ đã sớm mất không chết.
Cứ tưởng rằng đó đã là dụ hoặc cực điểm nhất, chỉ là không nghĩ đến môi nàng lại dán lên môi hắn.
Những cử chỉ này hắn chỉ cho rằng là Lâm Hồi Âm không cẩn thận nên va phải, nhưng hoàn toàn thiêu đốt lửa nóng trong cơ thể hắn, hắn như sắp không chịu đựng nổi.
Dạ Huyền trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt Lâm Hồi ÂM phóng đại trong gang tấc, không nhịn được mà nuốt nước bọt mộ cái. Nhưng cũng không dám có bất kỳ hành động càn rỡ nào.
Mặc dù đáy lòng hắn đã rất muốn đè nàng xuống dưới thân như con hổ đói nhảy tới vồ mồi vậy.
Tất cả những chuyện này Lâm HỒi ÂM đã lên kế hoạch, nàng nhớ đã từng thấy trong sách hiện đại. Nếu một người đàn ông thật sự thích một người đàn bà, vậy thì chỉ vì người nọ trogn giây phút nhất thời có một hành động lẳng lơ thì nahats định gã sẽ hóa thân thành chó sói.
Cho nên tối hôm qua nàng đã nghĩ đến nghĩ lui hơn nửa ngày, cuối cùng mới ra phương pháp này.
Nếu nàng không thể dò xét bằng lời nói vậy chi cứ để nàng dùng thân thể đi!
Lâm Hồi Âm dán chặt môi mình lên môi Dạ Huyền, tốc độ nhịp thở gấp gáp, nàng cẩn thận mở to mắt đánh giá Dạ Huyền, thầm nghĩ hắn có thể đột nhiên hôn trả nàng không? Hơn nữa lúc nàng không thích hắn, trong đêm sinh nhật hoàng thái tử xuống núi, hắn và nàng vô tình chạm môi nhau, hắn cũng từng hôn nàng mà!
Vậy nên nếu hắn thật sực thích này, lần này nhất định sẽ hôn trả.
Cho nên lần này nàng cố ý làm rất chậm, lúc đi nang hạ bộ của Dạ Huyền, còn dùng sức áp chân xuống.
Ai ngờ nàng còn chưa cảm nhận được có phải hạ bộ của hắn cũng cứng rắn hơn một chút hay không thì Dạ Huyền đã nhanh như tia chớp lùi lại về sau tránh né.
Lâm Hồi Âm chân không có lực chống, trong nháy mắt mất thăng bằng, cả người đột nhiên nhào về phía trước.
Đầu nàng đụng phải cằm Dạ Huyền.
Hắn bị đau hít lạnh một hơi, còn Lâm Hồi ÂM thì thấp giọng hét lên một cái
Lâm Hồi Âm ngẩng đầu, đối diện với Dạ Huyền nhất thời có một ý tưởng nảy lên trong lòng, nàng giả bộ thẹn thùng, sau đó nhanh chóng bò dậy, chẳng qua lúc nàng vừa leo được một nửa thì lại ngã xuống lần nữa.
Dạ Huyền nhanh tay lẹ mắt đưa tay ra ôm lấy Lâm Hồi Âm, ngăn cản nàng ngã xuống hạ bộ mình, chỉ là lần này đầu của nàng lại đụng vào đầu Dạ Huyền, còn có cả môi nàng nữa.
Dạ Huyền muốn định nói "cẩn thận." nhưng vừa há miệng đã cảm thấy bên môi mình dán lên một hương vị ngọt ngào. Đầu óc Dạ Huyền như muốn nổ tung, nghĩ đến cái mông nhỏ lúc nãy hướng về phía mình uốn tới uốn lui. Mặc dù nàng mang quần náo nhưng trong đầu hắn lại tưởng tượng ra cảnh nàng lột sách không còn mảnh vải, đứng trước mặt hắn chuyển động. Sau đó càng làm hắn điên hơn là nàng lại xoay người bước qua hông hắn hai lần, còn vô tình dẫm lên hạ bộ của hắn.
Lần đầu tiên hoàn toàn bất ngờ làm trong cơ thể hắn dấy lên từng cổ khí nóng.
Lần thứ hai nếu không phải hắn tránh kịp thì sợ đã sớm mất không chết.
Cứ tưởng rằng đó đã là dụ hoặc cực điểm nhất, chỉ là không nghĩ đến môi nàng lại dán lên môi hắn.
Những cử chỉ này hắn chỉ cho rằng là Lâm Hồi Âm không cẩn thận nên va phải, nhưng hoàn toàn thiêu đốt lửa nóng trong cơ thể hắn, hắn như sắp không chịu đựng nổi.
Dạ Huyền trợn tròn mắt, nhìn khuôn mặt Lâm Hồi ÂM phóng đại trong gang tấc, không nhịn được mà nuốt nước bọt mộ cái. Nhưng cũng không dám có bất kỳ hành động càn rỡ nào.
Mặc dù đáy lòng hắn đã rất muốn đè nàng xuống dưới thân như con hổ đói nhảy tới vồ mồi vậy.
Tất cả những chuyện này Lâm HỒi ÂM đã lên kế hoạch, nàng nhớ đã từng thấy trong sách hiện đại. Nếu một người đàn ông thật sự thích một người đàn bà, vậy thì chỉ vì người nọ trogn giây phút nhất thời có một hành động lẳng lơ thì nahats định gã sẽ hóa thân thành chó sói.
Cho nên tối hôm qua nàng đã nghĩ đến nghĩ lui hơn nửa ngày, cuối cùng mới ra phương pháp này.
Nếu nàng không thể dò xét bằng lời nói vậy chi cứ để nàng dùng thân thể đi!
Lâm Hồi Âm dán chặt môi mình lên môi Dạ Huyền, tốc độ nhịp thở gấp gáp, nàng cẩn thận mở to mắt đánh giá Dạ Huyền, thầm nghĩ hắn có thể đột nhiên hôn trả nàng không? Hơn nữa lúc nàng không thích hắn, trong đêm sinh nhật hoàng thái tử xuống núi, hắn và nàng vô tình chạm môi nhau, hắn cũng từng hôn nàng mà!
Vậy nên nếu hắn thật sực thích này, lần này nhất định sẽ hôn trả.
Danh sách chương