Mãi đến khi màn đêm hạ xuống, Dạ Huyền mới nghe thấy tiếng bước chân từ mấy căn phòng vang lên, còn có âm thanh nói chuyện náo nhiệt, toàn bộ đều liên quan đến cuộc tranh giải lần này.
Đột nhiên cánh cửa căn phòng đối diện "Két" một tiếng mở ra, hắn vội ngảng đầu lên nhìn thấy thiễu nữ mang đồ xanh bước vào phòng.
Hắn thẳng người vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lâm Hồi Âm.
Bước chân của Lâm Hồi ÂM dừng lại, mấy ngày nay nàng không gặp Dạ Huyền, trong lúc bất chợt thấy hắn cả người nàng có chút chết lặng, chần chờ một chút mới giả bộ như không có chuyện gì, cất bước đến bên cửa sổ, đối diện với Dạ Huyền lên tiếng chào hỏi: "Thân thể ngươi khỏe chưa?"
"Ừ." Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm gật đầu một cái.
Lâm Hồi Âm lập tức không biết nói gì, nên dứt khoát im lặng.
Dạ Huyền phiền não vì tâm sự của mình giờ cũng có chút yên tĩnh, hai người chỉ chào hỏi nhau hai câu sau đó hoàn toàn không nói gì nữa.
Bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt, qua một lúc lâu Lâm Hồi Âm mới lại lên tiếng: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta nghỉ ngơi trước."
Dạ Huyền gật đầu một cái, còn đáp: "Được."
Lâm HỒi Âm nhìn Dạ Huyền hai cái, sau đó đưa tay khép cửa sổ lại.
Đêm qua nàng bị gã biến thái kia bắt cóc, cả đêm cũng không nghỉ ngơi. HÔm nay một ngày mệt mỏi ở giáo trường vất vả đợi cuộc tranh tài kết thúc, vốn dĩ muốn về phòng nghỉ ngơi, bây giờ thấy Dạ Huyền Lâm Hồi Âm nằm ở trên giường hoàn toàn không thấy buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn.
Nghĩ đến mình từng bị "Triêu Ca" bắt cóc cường bạo, suýt nữa động tâm với hắn nàng liền cảm giác khó chịu, nhất là Dạ Huyền nằm bên cửa sổ, hình dáng phong hoa tuyệt đại kia, nàng liền cảm thấy mình không xứng với hắn.
Nếu như có thể nàng thật muốn không để cho mình yêu Dạ Huyền.
Nhưng cái loại ái tình này tới thì làm sao có thể nói không thương là không thương được đây? Lâm Hồi Âm nhẹ nhàng quay người, thở dài một cái, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ không biết Dạ Huyền bên phòng đối diện đang làm những gì.
Không biết qua bao lâu, Lâm Hồi Âm rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ đi.
Trong giấc mơ nàng mơ thấy Dạ Huyền đứng bên cạnh mình, mặt đầy cao ngạo nhìn nàng hỏi: "Hồi Âm, ngươi thích ta, đúng không?"
Nàng không nói ra được, chỉ là khẩn trương, sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, nàng muốn chạy trốn nhưng lại bị Dạ Huyền bắt lại.
Mặc dù nàng ở trong mộng nhưng lại phát hiện ánh mắt hắn cực kỳ chân thật, lúc hắn đưa mắt nhìn nàng, giống nhau như đúc ma lực cực mạnh để nàng không tự chủ được mà sa vào.
Hắn nhìn mắt nàng lần nữa mở miệng: "Hòi Âm, ta rất vui, ngươi cũng biết ta thích ngươi, nếu không ta sẽ không đối tốt với ngươi như vậy, cũng sẽ không vì nươi mà nhảy xuống vô vọng nhai."
Lời hắn nói giống như một tia sét đánh vào trái tim nàng, để lúc nàng ngủ mơ cũng cảm thấy có chút không dám tin.
Hắn đối tốt với nàng là bởi vì thích?
Nàng thật sự không dám tin sự thật này...
Nhưng đây là giấc mơ, nàng có thể để mình sa vào, vậy nên dứt khoát lên tiếng: "Đúng vậy, ta thích ngươi....:
Đột nhiên cánh cửa căn phòng đối diện "Két" một tiếng mở ra, hắn vội ngảng đầu lên nhìn thấy thiễu nữ mang đồ xanh bước vào phòng.
Hắn thẳng người vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lâm Hồi Âm.
Bước chân của Lâm Hồi ÂM dừng lại, mấy ngày nay nàng không gặp Dạ Huyền, trong lúc bất chợt thấy hắn cả người nàng có chút chết lặng, chần chờ một chút mới giả bộ như không có chuyện gì, cất bước đến bên cửa sổ, đối diện với Dạ Huyền lên tiếng chào hỏi: "Thân thể ngươi khỏe chưa?"
"Ừ." Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm gật đầu một cái.
Lâm Hồi Âm lập tức không biết nói gì, nên dứt khoát im lặng.
Dạ Huyền phiền não vì tâm sự của mình giờ cũng có chút yên tĩnh, hai người chỉ chào hỏi nhau hai câu sau đó hoàn toàn không nói gì nữa.
Bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt, qua một lúc lâu Lâm Hồi Âm mới lại lên tiếng: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, ta nghỉ ngơi trước."
Dạ Huyền gật đầu một cái, còn đáp: "Được."
Lâm HỒi Âm nhìn Dạ Huyền hai cái, sau đó đưa tay khép cửa sổ lại.
Đêm qua nàng bị gã biến thái kia bắt cóc, cả đêm cũng không nghỉ ngơi. HÔm nay một ngày mệt mỏi ở giáo trường vất vả đợi cuộc tranh tài kết thúc, vốn dĩ muốn về phòng nghỉ ngơi, bây giờ thấy Dạ Huyền Lâm Hồi Âm nằm ở trên giường hoàn toàn không thấy buồn ngủ, đầu óc hỗn loạn.
Nghĩ đến mình từng bị "Triêu Ca" bắt cóc cường bạo, suýt nữa động tâm với hắn nàng liền cảm giác khó chịu, nhất là Dạ Huyền nằm bên cửa sổ, hình dáng phong hoa tuyệt đại kia, nàng liền cảm thấy mình không xứng với hắn.
Nếu như có thể nàng thật muốn không để cho mình yêu Dạ Huyền.
Nhưng cái loại ái tình này tới thì làm sao có thể nói không thương là không thương được đây? Lâm Hồi Âm nhẹ nhàng quay người, thở dài một cái, nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ra cửa sổ, suy nghĩ không biết Dạ Huyền bên phòng đối diện đang làm những gì.
Không biết qua bao lâu, Lâm Hồi Âm rốt cuộc mơ mơ màng màng ngủ đi.
Trong giấc mơ nàng mơ thấy Dạ Huyền đứng bên cạnh mình, mặt đầy cao ngạo nhìn nàng hỏi: "Hồi Âm, ngươi thích ta, đúng không?"
Nàng không nói ra được, chỉ là khẩn trương, sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, nàng muốn chạy trốn nhưng lại bị Dạ Huyền bắt lại.
Mặc dù nàng ở trong mộng nhưng lại phát hiện ánh mắt hắn cực kỳ chân thật, lúc hắn đưa mắt nhìn nàng, giống nhau như đúc ma lực cực mạnh để nàng không tự chủ được mà sa vào.
Hắn nhìn mắt nàng lần nữa mở miệng: "Hòi Âm, ta rất vui, ngươi cũng biết ta thích ngươi, nếu không ta sẽ không đối tốt với ngươi như vậy, cũng sẽ không vì nươi mà nhảy xuống vô vọng nhai."
Lời hắn nói giống như một tia sét đánh vào trái tim nàng, để lúc nàng ngủ mơ cũng cảm thấy có chút không dám tin.
Hắn đối tốt với nàng là bởi vì thích?
Nàng thật sự không dám tin sự thật này...
Nhưng đây là giấc mơ, nàng có thể để mình sa vào, vậy nên dứt khoát lên tiếng: "Đúng vậy, ta thích ngươi....:
Danh sách chương