Lâm Hồi Âm nhìn một cái đã nhận ra... Đó từng là lễ vậy mình đã từng len lén xuống núi mua tặng sinh nhật Triêu Ca.

Sau đó nàng cùng Triêu Ca một dao chặt đứt quan hệ, chiếc vòng tay kia đã bị nàng ném xuống sơn cốc.

Liên Y hài lòng nhìn Lâm Hồi Âm khẽ run lên, chậm rãi hất cao cằm, sau đó nhìn Lâm Hồi Âm cũng không né tránh kiếm khí của nàng, còn mở miệng, giọng nói vừa đủ chỉ để hai người nghe: "Ngươi biết vật này chứ? Phía trên còn khắc Hồi Âm, Triêu Ca..."

"Có lẽ..." Liên Y đọc chữ trên vòng tay xong thì mang theo mấy phần châm chọc bật cười: "Ở thần sơn có quy định không cho phép đệ tử thích hoàng thái tử, nếu là vui thì sẽ bị đuổi ra thần sơn, còn không sẽ xử tử! Lâm Hồi Âm, ngươi thật to gan, lại dám yêu thầm Hoàng thái tử!"

Ban đầu nàng bị phạt xuống thang cốc, ngồi trong hang núi cằn cỗi hơn trăm ngày nhàm chán, nên đi khắp nơi dạo lung tung, vô tình nhặt được chiếc vòng tay này. Nàng chỉ cầm nó rồi nghĩ làm sao để uy hiếp Lâm Hồi Âm, nhưng không hề nghĩ đến lúc này lại rất có tác dụng!

Lực đạo đâm đến của trường kiếm trong tay Lâm Hồi Âm đã chậm lại.

Liên Y cảm thấy Lâm Hồi Âm sợ càng dương dương đắc ý nói: "Lâm HỒi Âm, ngươi nói xem bây giờ ta đưa vòng tay này cho hai vị trưởng lão và chưởng môn, bọn họ sẽ có phản ứng gì?"

Lâm Hồi Âm cắn răng, ngàn vạn lần không nghĩ đến cái vòng tay mình ném đi lại lần nữa xuất hiện.

Hơn nữa còn bị Liên Y dùng để uy hiếp mình.

Liên Y cười khoe khoang, hơn nữa bên người còn tràn ra vô số kiếm quang bọc Lâm Hồi Âm trong đó để cho người ngoài không thể nhìn rõ cảnh tượng bên trọng của hai người.

Sắc mặt Lâm Hồi Âm tái nhợt, không hề lên tiếng.

Nhân thua? Nàng tình nguyện bại dưới tay bất kỳ ai nhưng tuyệt đối không thể bại dưới tay Liên Y.

Nàng biết LIên Y là loại người gì, nếu cái vòng tay này nằm trong tay cô ta, hẳn nàng sẽ luôn bị khống chế.

Lâm Hồi Âm nhìn nụ cười sung sướng của Liên Y, cắn chặt răng sau đó lộn cổ tay, chém từng đạo kiếm về phía LIên Y, nhếch môi cười lạnh: "Ngươi cho rằng ngươi cầm vật này có thể uy hiếp được ta? Ai có thể chứng minh đây là do ta làm?"

"Không phải ngươi thì có thể là ai? Chẵng lẽ là hoàng thái tử?" Liên Y không dự liệu được Lâm Hồi Âm còn có thể nói như vậy, giọng nói có chút cao vút.

"Ta có thể nói là ta bị bêu xấu, toàn bộ đệ tử thần sơn đều biết ta và Liên Y ngươi khong hợp, vật này nằm tron tay ngươi có ao nhiêu sức thuyết phục?" Lâm Hồi Âm không thuận theo, chém từng kiếm về phía Liên Y không ngừng.

Lần này chiêu thức của nàng tàn nhẫn cực kỳ, Liên Y miễn cưỡng phản kháng, trong miệng nghiến răng nghiến lợi hướng về phía Lâm Hồi Âm nói: Ngươi, đàn bà không biết xuấ hổ, đừng cho rằng ta không biết ngươi câu dẫn hoàng thái tử, ngươi không chịu bỏ qua cho Hắc thái tử nữa! Ngươi đừng tưởng ta không nhìn thấy nửa tháng trước ngươi không ở trong phòng, lúc đó hắc thái tử không có trong phòng, sau đó hắn ta trở lại ngươi mới về phòng của ngươi. Những chuyện kia ta đều thấy cả."

Lâm Hồi Âm nghe câu nói này tay ném trường kiếm khẽ run rẩy.

Nửa tháng trước nàng không có ở trong phòng Dạ Huyền cũng vậy? Đêm hôm đó không phải là nàng bị "Triêu Ca" bắt cóc sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện