Ánh mắt của chưởng môn sắc bén, quan sát kỹ nàng sau đó nghiêng đầu liếc mắt nhìn hai vị trưởng lão bên cạnh, cả ba người gật đầu một cái sau đó thần thái trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Chưởng môn THần Sơn lại mở miệng nói: "Đây là sức mạnh Tây Lương ma tôn!"
"Sư huynh, ngươi chắc chắn?" Hai bị trưởng lão đồng thời hỏi.
"CHắc chắn, hơn hai ngàn năm trước ta đã từng gặp sức mạnh này!" Chưởng môn trả lời.
"Chẳng qua là, tại sao sức mạnh Tây Lương ma tôn lại xuất hiện trên người tiểu cô nương này?"
"Đây không phải là dấu hiệu tỉnh lại của ma tôn Tây LƯơng chứ?"
Hai vị trưởng lão mỗi người một câu lên tiếng hỏi.
"Đứng vậy, ma tôn đã tỉnh lại." Chưởng môn gật đầu một cái, chậm rãi nói tiếp: "Ngàn năm trước ma tôn chính là tiên nhất thượng chí cao, cũng là vị tiên có hy vọng trở thành trung thành nhất. Lúc dó tiên giới không cho phép tiên nhân mến nhau, tài năng này xuất chúng trong tiên giới hy vọng có thể phát triển thiếu niên này. Vẫn là luôn tuân thủ theo tiên quy, tích cực cố gắng. Tuy nhiên trong năm trăm năm ma tôn đã trở thành đệ nhất tiên gới, không người nào đánh thắng được hắn. Dựa theo năng lực hắn lúc đó chỉ sợ nếu hắn tiếp tục phát triển tiếp sẽ trở thành chí tôn đông hoang Tây Lương, nhưng mà hết lần này đến lần khác vận may trêu người. Trong quá trình ma tôn hàng yêu trừ ma tạo phúc cho thiên hạ lại phải lòng một người phàm. Lúc ấy tiên quy không cho phép, huống chi ma tôn còn là người gánh vác hưng vượng của tiên giới. Cho nên tiên đế một mực ngăn cản ma tôn đến với cô gái đó. Nhưng ma tôn không chỉ là tiên tài tru tiên ngàn năm có một mà còn là một kẻ si tình, hắn toại nguyện trỏ thành người phàm dể ở chung một chỗ với cô gái đó. Lúc đó làm sao tiên đế có thể cho phép, vậy nên đã bí mật trừ khử cô gái đó. Sau khi biết được, Ma tôn hết sức tức giận, vì bảo vệ cô gái kia mà trở thành kẻ địch với tiên giới. Một mình ma tôn xưng bá ở đông hoang Tây Lương nhưng cũng không chống nổi mười trượu tiên binh. Cuối cùng người đàn bà kia vì bảo vệ ma tôn mà nhận một đao, tiên khí chém vào tiên thể thì không sao nhưng người phạm nhận lấy khẳng định phải chết. Lúc ấy ma tôn nhìn nữ nhân mình yêu chết trong ngực, nhất thời bị đả kích nặng nề, tẩu hỏa nhập ma, giết sạch toàn bộ tiên binh mà tiên đế phái đi. Sau đó ôm thi thể cô gái kia biến mất khỏi đông hoang dại lục. Năm trăm năm sau ma tôn thống nhất Tây Lương, trở thành địch của đông hoang đại lục. Sau nhiều ngàn năm chiến tranh, nhờ tiên hậu phong ấn ma tôn mới tạm thời đình chiến, giờ phút này ma tôn sống lại chỉ sợ chiến tranh sẽ trở lại!"
Chưởng môn tự nhiên nhắc lại chuyện cũ, sau đó lại nói tiếp: "Lúc ma tôn bị phong ấn toàn bộ sức mạnh đều giữ trong chiếc nhẫn kia, chỉ cần phá nhẫn đi ma tôn sẽ không còn sức mạnh, cũng chẳng có chiến tranh, trăm họ đông hoang đại lục sẽ không còn sinh linh đồ thán."
Dừng một chút chưởng môn mới nghiêng đầu nhìn Triêu Ca: "Triêu Ca, ngươi mang chiếc nhẫn trên tay nàng đến đây."
Chưởng môn THần Sơn lại mở miệng nói: "Đây là sức mạnh Tây Lương ma tôn!"
"Sư huynh, ngươi chắc chắn?" Hai bị trưởng lão đồng thời hỏi.
"CHắc chắn, hơn hai ngàn năm trước ta đã từng gặp sức mạnh này!" Chưởng môn trả lời.
"Chẳng qua là, tại sao sức mạnh Tây Lương ma tôn lại xuất hiện trên người tiểu cô nương này?"
"Đây không phải là dấu hiệu tỉnh lại của ma tôn Tây LƯơng chứ?"
Hai vị trưởng lão mỗi người một câu lên tiếng hỏi.
"Đứng vậy, ma tôn đã tỉnh lại." Chưởng môn gật đầu một cái, chậm rãi nói tiếp: "Ngàn năm trước ma tôn chính là tiên nhất thượng chí cao, cũng là vị tiên có hy vọng trở thành trung thành nhất. Lúc dó tiên giới không cho phép tiên nhân mến nhau, tài năng này xuất chúng trong tiên giới hy vọng có thể phát triển thiếu niên này. Vẫn là luôn tuân thủ theo tiên quy, tích cực cố gắng. Tuy nhiên trong năm trăm năm ma tôn đã trở thành đệ nhất tiên gới, không người nào đánh thắng được hắn. Dựa theo năng lực hắn lúc đó chỉ sợ nếu hắn tiếp tục phát triển tiếp sẽ trở thành chí tôn đông hoang Tây Lương, nhưng mà hết lần này đến lần khác vận may trêu người. Trong quá trình ma tôn hàng yêu trừ ma tạo phúc cho thiên hạ lại phải lòng một người phàm. Lúc ấy tiên quy không cho phép, huống chi ma tôn còn là người gánh vác hưng vượng của tiên giới. Cho nên tiên đế một mực ngăn cản ma tôn đến với cô gái đó. Nhưng ma tôn không chỉ là tiên tài tru tiên ngàn năm có một mà còn là một kẻ si tình, hắn toại nguyện trỏ thành người phàm dể ở chung một chỗ với cô gái đó. Lúc đó làm sao tiên đế có thể cho phép, vậy nên đã bí mật trừ khử cô gái đó. Sau khi biết được, Ma tôn hết sức tức giận, vì bảo vệ cô gái kia mà trở thành kẻ địch với tiên giới. Một mình ma tôn xưng bá ở đông hoang Tây Lương nhưng cũng không chống nổi mười trượu tiên binh. Cuối cùng người đàn bà kia vì bảo vệ ma tôn mà nhận một đao, tiên khí chém vào tiên thể thì không sao nhưng người phạm nhận lấy khẳng định phải chết. Lúc ấy ma tôn nhìn nữ nhân mình yêu chết trong ngực, nhất thời bị đả kích nặng nề, tẩu hỏa nhập ma, giết sạch toàn bộ tiên binh mà tiên đế phái đi. Sau đó ôm thi thể cô gái kia biến mất khỏi đông hoang dại lục. Năm trăm năm sau ma tôn thống nhất Tây Lương, trở thành địch của đông hoang đại lục. Sau nhiều ngàn năm chiến tranh, nhờ tiên hậu phong ấn ma tôn mới tạm thời đình chiến, giờ phút này ma tôn sống lại chỉ sợ chiến tranh sẽ trở lại!"
Chưởng môn tự nhiên nhắc lại chuyện cũ, sau đó lại nói tiếp: "Lúc ma tôn bị phong ấn toàn bộ sức mạnh đều giữ trong chiếc nhẫn kia, chỉ cần phá nhẫn đi ma tôn sẽ không còn sức mạnh, cũng chẳng có chiến tranh, trăm họ đông hoang đại lục sẽ không còn sinh linh đồ thán."
Dừng một chút chưởng môn mới nghiêng đầu nhìn Triêu Ca: "Triêu Ca, ngươi mang chiếc nhẫn trên tay nàng đến đây."
Danh sách chương