Khóe môi Dạ Huyền giương lên, thanh âm nhu mị tiếp tục khống chế Lâm Hồi Âm: “Hôn môi ta….”

Lâm Hồi Âm không hề do dự ngẩng đầu lên, đôi môi mềm mại như hoa tiếp cận về hướng Dạ Huyền.

Trong nháy mắt đó, Dạ Huyền cũng không biết rốt cuộc là mình làm sao vậy, thế nhưng toàn thân từ trên xuống dưới dâng lên dục vọng.

Đặc biệt mãnh liệt.

Hắn xúc động mãnh liệt muốn chủ động hôn môi nàng.

Nhưng không được…chỉ có nàng chủ đọng hôn môi hắn, bị thị nữ này thấy được, mới có thể làm ra sóng to gió lớn____Nữ nhân Triều Ca bảo hộ, ở sau lưng hắn ta chủ động câu dẫn nam nhân khác.

Dạ Huyền cứng rắn khống chế được ý muốn của chính mình.

Các thị nữ được Hồi Âm đáp lại, thuần thục đẩy cửa ra.

Môi của Lâm Hồi Âm hướng về phía Dạ Huyền ngày càng gần.

Mà tiếng bước chân của thị nữ cũng dần dần tới gần.

Môi Lâm Hồi Âm cách Dạ Huyền chỉ có khoảng cách một li thước.

Các thị nữ đã đứng trước giường lớn che màn, đang chuẩn bị xốc lên màn che.

Máu toàn thân Dạ Huyền không nhịn được đều trở nên hưng phấn.

Chỉ cần các thị nữ nà nhìn thấy Lâm Hồi Âm hôn môi hắn. Như vậy, mục đích chỉnh Triều Ca liền đạt tới.

Môi Lâm Hồi Âm, mắt thấy đã kề sát Dạ Huyền, nhưng đột nhiên nàng lại yên lặng bất động. Ánh mắt của nàng nhẹ nhàng chớp chớp, thấy khoảng cách của mình với Dạ Huyền gần như vậy, nàng không nghỉ liền đẩy Dạ Huyền ra.

Lực đạo của nàng rất lớn.

Lớn đến mức có chút không tưởng tượng được.

Thế nhưng đẩy Dạ Huyền ở trên giường ngã xuống mặt đất.

Thị nữ ở bên ngoài đang chuẩn bị vén màn che, đột nhiên có người từ bên trong vọt ra, gắng gượng đem màn che hạ xuống.

Các nàng sợ đến mức kêu lên một tiếng, tản ra chung quanh.

Nháy mắt đầu của Lâm Hồi Âm hiện ra những gì Dạ Huyền vừa làm với mình. Hắn thế nhưng muốn lợi dụng nàng, trả thù Triều Ca.

Thù cũ thêm thù mới chồng chất ở trong đầu Lâm Hồi Âm, biến thành tức giận nồng đậm. Nàng không nghĩ gì liền xông về phía Dạ Huyền.

Thị nữ ở bên ngoài còn hoảng hồn chưa bình tĩnh được. Ngay sau đó lại nhìn thấy có một bóng người ở trên giường nhảy xuống, các nàng sợ hãi hét chói tai.

Dạ Huyền rơi xuống đất một giây, lập tức đứng dậy trong nháy mắt. Ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm Lâm Hồi Âm đang từ trên giường nhào về phía trước, theo bản năng muốn bóp cổ Lâm Hồi Âm.

Nhưng tốc độ của Lâm Hồi Âm so với hắn còn nhanh hơn. Đầu tiên hắn nắm cổ tay của nàng, nhưng ngay sau đó tay kia của nàng nâng lên thật nhanh, dốc sức tát vào mặt của Dạ Huyền.

Một loạt động tác này của Lâm Hồi Âm, nối liền nhanh chóng.

Nhanh đến mức làm cho Dạ Huyền đã trải qua năm trăm năm không thấy được nửa điểm dấu hiệu.

Một cái tát kia, Lâm Hồi Âm dùng hết toàn bộ sức lực, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Dạ Huyền lệch sang một bên, da thịt trắng nõn hiện lên năm ngón tay màu đỏ.

Toàn thân Dạ Huyền bộc phát ra sát khí.

Tràn ngập toàn bộ đại điện.

Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn thẳng Lâm Hồi Âm.

Lâm Hồi Âm không sợ hãi một chút nào, giơ tay lên, ngược lại định cho hắn một cái tát, sau đó nhìn vào mắt của hắn, thanh âm rõ ràng lưu loát: “Ta đã sớm muốn đánh ngươi. Chẳng qua trước đây ta không đánh lại ngươi. Tuy không biết tại sao hôm nay ta có thể bộc phát lực lượng cùng tốc độ như vậy nhưng chỉ cần ở chung, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội đáp trả lại ngươi đâu!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện