Triều Ca và Lâm Hồi Âm dừng bước chân, quay đầu, quả nhiên thấy bóng dáng màu đỏ xinh đẹp của Dạ Huyền đi vào. Trên vai của hắn có một con mèo trắng đang nằm. Lâm Hồi Âm đã sớm gặp nó.

Tầm mắt của Dạ Huyền không buồn lướt qua Triều Ca, trực tiếp nhìn Lâm Hồi Âm đứng ở bên cạnh.

Tiềm thức của Lâm Hồi Âm rất sợ hãi nam nhân này nên nàng theo bản năng cọ cọ ở bên người Triều Ca. Ánh mắt Dạ Huyền lúc đó đột nhiên sa sầm, trên khóe môi cười lạnh không dễ phát giác, bước qua hai người đi tiếp.



Tiên đế và Tiên phi, ngồi ở nơi cao nhất của Thần điện..

Nhìn thấy Dạ Huyền, sắc mặt Tiên đế không hờn giận, chỉ thấy đột nhiên ánh mắt trở nên lãnh đạm dị thường.

Mà Dạ Huyền cũng không để ý đến Tiên đế, an vị ngồi trước bàn bên trái Thần điện. Tiểu miêu ở trên vai hắn nhìn thấy một bàn con rượu toàn món ngon, thèm nhỏ dãi liền từ trên vai hắn nhảy xuống, rơi xuống bàn, vùng lên ăn.

Triều Ca và Lâm Hồi Âm theo sát ở phía sau Dạ Huyền, đi vào Thần cung đại điện.

Triều Ca một thân tao nhã đứng ở giữa Thần điện, đầu tiên thăm hỏi Tiên đế cùng Tiên phi cao cao tại thượng: “Phụ hoàng, mẫu phi.”

Ánh mắt Tiên đế nhìn Triều Ca, so với Dạ Huyền thân mật hơn nhiều, thầm chí trên khóe môi còn nán lại một nụ cười, gật gật đầu: “Ngồi xuống đi.”

“Vâng.” Triều Ca lên tiếng, mang Lâm Hồi Âm ngồi trước bàn đối diện với Dạ Huyền.

Sau khi Lâm Hồi Âm ngồi xuống, mới nhẹ nhàng đảo mát, nhìn thoáng qua Tiên đế và Tiên phi. Dáng vè Tiên đế nhìn qua mới chỉ đến trung niên, tóc đen nhánh, một thân vàng rực. Mà Tiên phi ở bên cạnh, lại như một nữ tử tuổi mới thanh xuân. Dáng người tinh tế, ngũ quan kiều mị, tư thái ung dung, xinh đẹp vô cùng.

“Triều Ca, đêm qua, con cùng tên súc sinh Dạ Huyền đã xảy ra chuyện gì?” Tiên đế đợi sau khi Triều Ca ngồi vào chỗ của mình, trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề.

Tên súc sinh Dạ Huyền…Lâm Hồi Âm nghe thấy Tiên đế trực tiếp nhục mạ Dạ Huyền, theo bản năng nâng mắt hướng về phía Dạ Huyền ở đối diện.

Mà nam tử đẹp đẽ kia, như không nghe thấy lời nói của Tiên đế, lười biếng ngồi ở chỗ đó, hơi hơi nghiêng đầu, một tay đặt trên đều của tiểu miêu tham ăn, gạt đi một cọng lông của nó.

Triều Ca nghe được “Tên súc sinh Dạ Huyền” thì mày hơi cau lại, thần sắc vẫn bình thản như trước, nhưng lại trầm mặc, không trả lời câu hỏi của Tiên đế

“Triều Ca, có người bẩm báo, con vì một nữ tử mà động thủ với tên súc sinh kia! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Lúc này Tiên đế không nói tên của Dạ Huyền, trực tiếp dùng “Súc sinh” thay thế! “Phụ hoàng, nhi thần không cùng động thủ với súc sinh. Nhi thần chỉ cùng Dạ Huyền luyện tiên thuật thôi.” Triều Ca không nhanh không chậm nâng lên tách trà, chậm rãi nhấp một ngụm, không nóng không lạnh trả lời.

Bên trong phòng thị vệ và thị nữ đều bị Tiên đế cho lui ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại Tiên đế, Tiên phi, Triều Ca, Dạ Huyền và Lâm Hồi Âm năm người. Mà năm người đều hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Triều ca là hắn bất mãn khi nghe Tiên đế nhục mạ Dạ Huyền là “súc sinh”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện