Lần này động tác của hắn điên cuồng hơn nhiều, thậm chí cũng dùng lực mạnh hơn. Không để ý đến dáng vẻ không tự nguyện kia, hắn tách hai chân nàng ra, sau đó ôm lấy bờ vai nàng, dùng sức tiến vào.
Cảm giác đau đớn truyền đến. Lâm Hồi Âm cuộn chặt nắm đấm mong giảm bớt cảm giác đau đớn khó chịu trong mình, miệng liên tục hét lên: "Buông ta ra... Buông ta ra..."
Nhưng hắn ta lại không có chút dấu hiệu dừng lại nào, ôm lấy cơ thể nàng tốc độ càng lớn hơn.
Lâm Hồi Âm đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, nàng nắm chặt lấy tấm thảm lông xù dưới thân, há miệng, giọng điệu mềm mại mang theo sự đáng thương: "Đau..."
Giọng nói của nàng rất nhỏ, giống như là đau đến chết. Thế nhưng lời của nàng vẫn rõ ràng lọt vào tai tên kia, động tác của hắn cũng vì thế mà ngừng lại.
Lâm Hồi Âm nhắm mắt, cảm thấy thân thể mình đã khá hơn nhiều. Lúc này nàng mới buông lỏng, môi dưới sắp bị cắn nát rồi. Thời gian dần qua, nàng tức giận hít thở một cái lại phát hiện gã đàn ông lại tiếp tục. Nhưng không ác liệt, ngang tàn như lúc này, lần này mang đến cho Lâm Hồi Âm một cảm giác khó nói nên lời, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy chuyển động theo.
Cái cảm giác này rất lạ lẫm, lạ đến nỗi làm Lâm Hồi Âm hốt hoảng. So với đau đớn lúc nãy hắn gây ra, lần này đáy lòng cô còn thấy khó chịu hơn, theo bản năng đẩy bờ vai hắn ra, khẽ mở miệng: "Thả ta ra..."
Người đàn ông không để ý đến cô, chỉ là theo thời gian cứ thế giày vò nàng. Lâm Hồi Âm sợ hãi, nhịn không được mà nói láo: "Ngươi buông ta ra... Ta không thoải mái..."
Người đàn ông này giống như rất để ý đến suy nghĩ trong lòng nàng. Thật sự dừng lại, lúc này cũng không lưu lại trong cơ thể nàng nữa mà rút ra.
Lần này Lâm Hồi Âm mới thật sự cảm giác được đau đớn, cơ thể run rẩy, khóe mắt cũng rơi lệ.
Trong bóng tối người đàn ông kia chống hai tay đối diện trên cơ thể nàng. Thở gấp, qua thật lâu hô hấp hắn mới dần ổn định, sau đó hắn mới trở mình rời khỏi người nàng.
Lúc này Lâm Hồi Âm mới hít hà từng ngụm không khí, cơ thể không tự chủ mà cuộn lại.
Người đàn ông kia thấy nàng nhúc nhích thì duỗi tay ra, chạm đến mặt nàng vừa vặn lau đi giọt lệ nóng tràn ra. Động tác của hắn cứng đờ, sau đó cũng chậm rãi vuốt ve mặt nàng. Sau đó lại nghiêng người, cúi xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng hôn đi nước mắt.
Đầu lưỡi của hắn hơi lạnh, cuốn theo nước mắt nàng, lưu lại trên mặt nàng một cảm giác ẩm ướt đến ngượng ngùng.
Cơ thể Lâm Hồi Âm sợ đến mức dừng hô hấp. Cho là hắn còn muốn tiếp tục làm chuyện kia, thế nhưng đợi một hồi, hắn cũng chẳng có bất kỳ hành động nào. Chỉ là yên tĩnh ôm nàng, rất lâu sau giống như ngủ thiếp đi.
Lâm Hồi Âm không mấy thích ứng khi bị ôm như vậy, khẽ động đậy cơ thể muốn thoát khỏi lòng ngực hắn.
Cảm giác đau đớn truyền đến. Lâm Hồi Âm cuộn chặt nắm đấm mong giảm bớt cảm giác đau đớn khó chịu trong mình, miệng liên tục hét lên: "Buông ta ra... Buông ta ra..."
Nhưng hắn ta lại không có chút dấu hiệu dừng lại nào, ôm lấy cơ thể nàng tốc độ càng lớn hơn.
Lâm Hồi Âm đau đến mức nước mắt cũng chảy ra, nàng nắm chặt lấy tấm thảm lông xù dưới thân, há miệng, giọng điệu mềm mại mang theo sự đáng thương: "Đau..."
Giọng nói của nàng rất nhỏ, giống như là đau đến chết. Thế nhưng lời của nàng vẫn rõ ràng lọt vào tai tên kia, động tác của hắn cũng vì thế mà ngừng lại.
Lâm Hồi Âm nhắm mắt, cảm thấy thân thể mình đã khá hơn nhiều. Lúc này nàng mới buông lỏng, môi dưới sắp bị cắn nát rồi. Thời gian dần qua, nàng tức giận hít thở một cái lại phát hiện gã đàn ông lại tiếp tục. Nhưng không ác liệt, ngang tàn như lúc này, lần này mang đến cho Lâm Hồi Âm một cảm giác khó nói nên lời, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy chuyển động theo.
Cái cảm giác này rất lạ lẫm, lạ đến nỗi làm Lâm Hồi Âm hốt hoảng. So với đau đớn lúc nãy hắn gây ra, lần này đáy lòng cô còn thấy khó chịu hơn, theo bản năng đẩy bờ vai hắn ra, khẽ mở miệng: "Thả ta ra..."
Người đàn ông không để ý đến cô, chỉ là theo thời gian cứ thế giày vò nàng. Lâm Hồi Âm sợ hãi, nhịn không được mà nói láo: "Ngươi buông ta ra... Ta không thoải mái..."
Người đàn ông này giống như rất để ý đến suy nghĩ trong lòng nàng. Thật sự dừng lại, lúc này cũng không lưu lại trong cơ thể nàng nữa mà rút ra.
Lần này Lâm Hồi Âm mới thật sự cảm giác được đau đớn, cơ thể run rẩy, khóe mắt cũng rơi lệ.
Trong bóng tối người đàn ông kia chống hai tay đối diện trên cơ thể nàng. Thở gấp, qua thật lâu hô hấp hắn mới dần ổn định, sau đó hắn mới trở mình rời khỏi người nàng.
Lúc này Lâm Hồi Âm mới hít hà từng ngụm không khí, cơ thể không tự chủ mà cuộn lại.
Người đàn ông kia thấy nàng nhúc nhích thì duỗi tay ra, chạm đến mặt nàng vừa vặn lau đi giọt lệ nóng tràn ra. Động tác của hắn cứng đờ, sau đó cũng chậm rãi vuốt ve mặt nàng. Sau đó lại nghiêng người, cúi xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng hôn đi nước mắt.
Đầu lưỡi của hắn hơi lạnh, cuốn theo nước mắt nàng, lưu lại trên mặt nàng một cảm giác ẩm ướt đến ngượng ngùng.
Cơ thể Lâm Hồi Âm sợ đến mức dừng hô hấp. Cho là hắn còn muốn tiếp tục làm chuyện kia, thế nhưng đợi một hồi, hắn cũng chẳng có bất kỳ hành động nào. Chỉ là yên tĩnh ôm nàng, rất lâu sau giống như ngủ thiếp đi.
Lâm Hồi Âm không mấy thích ứng khi bị ôm như vậy, khẽ động đậy cơ thể muốn thoát khỏi lòng ngực hắn.
Danh sách chương