Chính viện của phủ Yến Quốc Công mang một cái tên rất mỹ lệ, gọi là đình Ngưng Xuân.

Nghe nói, khuê danh của phu nhân Cố Thị chính là Cố Ngưng.

Bởi thế, mỗi lần Đường Tiểu Bạch đặt chân tới nơi này, đều  liếc nhìn tấm biển treo trên cao, âm thầm cảm thán trong lòng, cũng tiện thể tự nhét cho mình một miếng "cẩu lương".

"Tiểu Bạch tới rồi à." Cố Thị đang nghiêng người trên ghế mỹ nhân đọc sách, vừa trông thấy nàng liền ngồi dậy, vẫy tay gọi.

Tấm lụa mềm màu xanh đậm trượt xuống, lộ ra cánh tay nõn nà tựa ngó sen, đôi mắt mỉm cười lấp lánh sương khói như mang theo hương mưa phương Nam, đưa tay ôm nàng vào lòng, dịu dàng hỏi: "Nghe nói vừa hồi phủ đã bị tỷ tỷ con gọi tới tra hỏi rồi?"

Sắc mặt Đường Tiểu Bạch  nghiêm lại, hỏi: "Mẫu thân biết tỷ ấy đang học võ với  Viên sư phụ rồi ư?"

Cố Thị ngạc nhiên ngồi thẳng dậy: "Kiều Kiều muốn học võ? Việc khi nào vậy?"

Sự vụ trong phủ Quốc Công đã sớm giao cho Đường Kiều Kiều xử lý từ hai năm trước, Cố Thị  xưa nay ít khi can thiệp, chưa từng nghe qua chuyện này.

Đường Tiểu Bạch bèn kể lại đầu đuôi ngọn ngành, rồi nói: "Hôm nay con thấy tỷ tỷ nằm rạp trên giường không dậy nổi, từ nhỏ tỷ ấy đã được nuông chiều, nào từng chịu khổ? Mẫu thân nên nói với Viên sư phụ  một tiếng, đừng làm khó tỷ ấy nữa."

Cố Thị tất nhiên nghe ra trong đó không chỉ là chuyện khổ cực đơn thuần, lập tức nhíu mày, gọi nha hoàn vào phân phó: "Mời Đại tiểu thư đến đây."

Sau đó lại cúi đầu quan sát nàng một lát, mỉm cười hỏi: "Tỷ tỷ con gọi con tới, đã nói gì? Có phải bị mắng rồi, nên lén lút đến méc ta đấy à?"

Đường Tiểu Bạch nhịn cười lắc đầu: "Con sợ Viên sư phụ  bắt nạt tỷ ấy, nên nhờ A Liên theo dõi giúp, ai ngờ lại bị tỷ phát hiện, tỷ bèn gọi con đến, nói là—" nàng ho nhẹ một tiếng, bắt chước khẩu khí lạnh lùng khinh khỉnh của Đường Kiều Kiều:

 "Ngươi khó chịu khi ta học võ với họ Viên đến thế sao? Chỉ sai A Liên theo dõi thì có ích gì? Giỏi thì đi mách với mẫu thân ấy!"

Cố Thị bật cười khẽ: "Kiều Kiều đúng là người sĩ diện."

Đường Tiểu Bạch gật đầu tán đồng.
Đường Đại tiểu thư  sẽ không đi méc người lớn khi đánh cược thua, chỉ đành để Đường Nhị tiểu thư thay mình làm chuyện ấy.

"Để mẫu thân nói chuyện với tỷ tỷ, con về làm bài tập trước nhé?" Đường Tiểu Bạch thấy đã hoàn thành sứ mệnh, tính lui binh.

"Đừng vội." Cố Thị lại kéo nàng vào lòng, trầm mặc chốc lát rồi nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Bạch, con có thích biểu tỷ Hoãn hoãn của con không?"

Đường Tiểu Bạch giật mình, trong lòng xoay chuyển thật nhanh, nghiêm túc đáp:

"Biểu tỷ Hoãn Hoãn cũng tốt, nhưng con thích biểu tỷ Thanh Lam nhất!"

Cố Thị hơi sững người, mỉm cười gật đầu: "Thanh Lam là đứa hiểu chuyện rộng lượng, năm ấy con muốn học ở  học đường của họ Cố, chính là Thanh Lam ngỏ ý theo học cùng, chẳng trách con quý mến nó." Nói rồi, đáy mắt lại hiện lên chút do dự.

Cố Thanh Lam chỉ lớn hơn Đường Tiểu Bạch một tuổi, cho dù xuất sắc đến mấy, vẫn chưa đến tuổi bàn chuyện hôn nhân.

Nếu muốn chọn một người làm dâu Cố gia, xét về tuổi tác thì chỉ có Cố Hoãn là thích hợp.

Cố Thị do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở lời: "Tiểu Bạch thấy biểu tỷ Hoãn Hoãn làm tẩu tẩu của con thế nào?"

Dù chuyện hôn nhân này bà đã gửi thư hỏi ý kiến Đường Thế Cung, nhưng trong lòng vẫn thấy không nên để chỉ hai người lớn quyết định.

Nếu hai đứa nhi nữ đều không bằng lòng, bà tất sẽ không đồng ý, tránh để sau này tổn thương tình cảm huynh muội.

Đường Tiểu Bạch dĩ nhiên thấy không ổn chút nào. Nhưng nàng cũng chẳng thể nói thẳng.

Nhìn bề ngoài, hôn sự này là Cố Hoãn trèo cao với Đường Tử Khiêm, nếu Đường gia từ chối trắng trợn thì mặt mũi Cố Hoãn cũng không còn.

Nhưng đứng trên lập trường của Đường Tiểu Bạch mà nói, Cố Hoãn chẳng có gì không tốt, ngược lại chính Đường Tử Khiêm, về sau rất có thể sẽ bị nữ chính làm cho sa đọa.

Nàng không nhớ trong sách có nhắc Đường Tử Khiêm từng đính hôn chưa, nếu có, sau đó nhất định là phụ bạc.

Tóm lại, trong mắt nàng đây không phải một mối nhân duyên tốt. Song nếu nàng nói thẳng ra, người bị tổn thương sẽ là Cố Hoãn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng do dự hồi lâu, rồi đáp: "Con cũng không rõ nữa... Dù sao thì là đại ca cưới, mẫu thân chờ huynh ấy về rồi hỏi ý huynh thì hơn?"

Đường Tử Khiêm đi Hà Đông, sớm cũng phải cuối năm mới hồi kinh.

Qua Tết lại chờ thêm hai tháng, Tần Khuynh Dung cũng sẽ vào kinh...

Lúc ấy rồi hãy hay…


"Phu nhân định chọn Tam tiểu thư của  Cố gia làm thê tử cho Đại công tử…" Lý Mặc đưa tin tức vừa được gửi từ kinh thành cho Đường Tử Khiêm.

Tất nhiên không chỉ có mỗi một tin này, người hắn lưu lại kinh thành không phải chỉ để trông chừng chuyện cưới gả của Đường Tử Khiêm.

Đường Tử Khiêm nhận lấy, lướt qua tình hình các phe phái ở kinh thành, đến cuối thư mới thấy mấy dòng nhắc đến việc hôn sự.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

Hắn khẽ cười, tùy ý gõ phong thư lên mặt bàn: "Các ngươi thấy sao?"

Trong phòng ngoài Đường Tử Khiêm và Lý Mặc, chỉ còn lại Tân Ỷ đang ôm kiếm.

Nghe Lý Mặc nói tới đây, ánh mắt Tân Ỷ  liếc về phía thư tín như có chút bận tâm.

Đường Tử Khiêm vừa hỏi, nàng liền sốt sắng đáp: "Tam tiểu thư  Cố Hoãn đoan trang xinh đẹp , quả là xứng đôi với Đại công tử!" Lúc nói đôi mắt sáng lấp lánh, phấn khởi cứ như người sắp thành thân là nàng chứ không phải hắn.

Đường Tử Khiêm cười nhạt, quay sang nhìn Lý Mặc.

Lý Mặc thản nhiên nói: "Phủ Yến Quốc Công và Cố gia đã thân thiết đủ rồi, Đại công tử không cần phải kết thân thêm nữa."

Huống chi Đường Thế Cung chỉ có một mình Đường Tử Khiêm là con trai, dùng để thân càng thêm thân thì quá phí phạm.

Đường Tử Khiêm gật đầu, chỉ vào Lý Mặc bảo Tân Ỷ: "Học theo đi, đừng có thiển cận như thế!"

Tân Ỷ nhìn Lý Mặc, rồi lại nhìn sang Đường Tử Khiêm, nói: "Nhị tiểu thư từng nói, người đời sống một kiếp, phải được ở bên người mình thích mới không uổng kiếp. Đại công tử thành thân, chẳng lẽ không nên cưới người mình thương sao?"

Đường Tử Khiêm bật cười: "Nhị tiểu thư nhà ngươi mới bao lớn đầu, lại đi tin lời con nít ấy sao?"

Lý Mặc liếc mắt nhìn hắn một cái, nói: "Nhị tiểu thư nói rất có lý."

“Dẫu phủ Yến Quốc Công và nhà họ Cố không nhất thiết phải kết thân, nhưng nếu Đại công tử thật lòng để tâm đến tam tiểu thư nhà họ Cố, thì cũng là mối nhân duyên tốt đẹp.” Khi nói lời ấy, Lý Mặc tựa hồ cảm thấy ánh dương từng chút một chiếu rọi vào tâm can.

Nàng nói đúng.

Đời người, phải được ở bên người mình yêu thương, mới không uổng kiếp này.
Nàng còn nhỏ, nhất thời bị những điều mới mẻ cuốn hút mà thôi.

Không sao, hắn sẽ kéo nàng trở lại. Sẽ có một ngày, trong mắt nàng chỉ còn thấy mỗi mình hắn! “Đại công tử! Tấn Vương truyền kiến!” Bên ngoài có người bẩm báo.

Đường Tử Khiêm thu lại lời châm chọc nơi đầu môi, đón lấy bội đao từ tay Tân Ỷ, nói: “Ngươi ở đây chờ, A Tiêu theo ta diện kiến Tấn Vương!”


Lúc Đường Tử Khiêm bước vào, ánh mắt của Tấn Vương Lý Sơ chỉ dừng trên người hắn thoáng chốc rồi rơi xuống thân ảnh thiếu niên mang mặt nạ phía sau.

Thiếu niên kia vóc dáng hãy còn non nớt, nhưng cử chỉ hành động lại mang theo phong tư bất phàm.

Phong tư ấy, hắn từng thấy qua ở con cháu thế gia.

Song con cháu thế gia thì ôn hòa đĩnh đạc, trong mắt tuyệt không thể nào hiện lên tia sắc lạnh trầm uất như vậy — như thể từng rơi vào bùn đen, dùng toàn lực mới có thể gắng gượng leo lên.

Lý Sơ khẽ nhếch môi, cười lạnh không tiếng.

Tần Thiên a…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện