Vịnh Kỳ đã thức từ sáng sớm, nhưng vẫn nhắm mắt giả bộ ngủ nên y biết rõ việc Vịnh Thiện nhẹ nhàng bước xuống giường, hơn nữa còn cảm nhận được ánh mắt ấm áp của Vịnh Thiện nhìn mình.
Buổi sáng mùa đông thường yên tĩnh, trong phòng cũng có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Vịnh Thiện tựa hồ còn rảnh rỗi, muốn vuốt ve khuôn mặt Vịnh Kỳ nhưng lại sợ đánh thức y nên thôi.
Vịnh Kỳ không dám mở mắt, sợ chạm phải đôi mắt trong suốt của Vịnh Thiện.
Nghe thanh âm rời đi của Vịnh Thiện xa dần, Vịnh Kỳ nằm nghiêng trên giường, cố gắng nín thở. Sau khi đã chắc chắn, y mới mở mắt, sợ hãi ngồi dậy, khóc nức nở. Hồi lâu, đợi cho thanh âm phía sau không còn vọng đến, y mới chậm rãi bước xuống.
Ra đi thì sẽ rất buồn.
Dường như không dám cử động, y có cảm giác rằng chỉ cần cử động nhẹ đầu ngón tay thì mây đem sẽ lập tức phủ xuống, trong góc của hoàng cung âm u sẽ xuất hiện những chuyện kỳ quái, làm cho y không còn chỗ dung thân, mình sẽ phải làm những chuyện trái ngược với tâm.
Thường Đắc Phú cố tình đợi kỵ mã của Vịnh Thiện đi rồi, liền quay đầu vào định nhìn Vịnh Kỳ một chút, lại sững sờ phát hiện Vịnh Kỳ ngồi trên giường.
“Điện hạ dậy sớm thế? Trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo mỏng, không gọi tiểu nhân một tiếng, nhỡ bị cảm lạnh, Thái tử điện hạ còn không tìm tiểu nhân tính sổ?” Trước khi đi Vịnh Thiện đã căn dặn Thường Đắc Phú, trên mặt còn vui vẻ hơn so với ngày thường, nên hắn vội vàng đến gặp Vịnh Kỳ, đem áo choàng lên người y. Tâm trạng Vịnh Kỳ lúc này rất buồn bực, lại thấy Thường Đắc Phú ân cần đem áo lại khoác cho mình, liền nhấc tay bảo dừng, với tay lấy áo tự mình làm.
Đầu ngón tay chạm vào cổ, nóng đến giật mình, cảm giác như đang say, cứ như là vừa mới tỉnh, nên không được khỏe, bây giờ nghĩ lại, nếu tối hôm qua mà đi tắm thì sẽ bị rét mất.
Vịnh Kỳ vờ như vô ý vuốt mặt, quả thực là nóng bỏng dị thường. Y tự biết thân mình, yếu đuối từ trong bụng mẹ, lại sinh thiếu tháng, đang mùa đông như vậy mà nóng lên cũng không phải là chuyện tốt, nhưng trong lòng không cảm thấy chút lo lắng mà ngược lại càng cảm thấy an tâm hơn.
Xem ra ông trời cũng có mắt, biết y không phải là người tốt, muốn hại Vịnh Thiện, liền giáng bệnh xuống để trừng phạt.
Chỉ mong Thái tử Vịnh Thiện, có thể được trời cao phù hộ, tai qua nạn khỏi.
Y cũng cầu cho mọi người trong cung, mẫu thân, Thục phi, Vịnh Lâm… tất cả đều bình an.
Vịnh Kỳ ngồi trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, trong tâm lúc nào cũng một lòng hướng về đức Phật, lúc này lại không nén được, khóe môi mấp máy: “A di đà phật”.
Thường Đắc Phú đứng bên cạnh không hiểu được ẩn ý, bèn giở giọng nịnh hót nói: “Điện hạ thực là tâm địa Bồ Tát, cảnh tuyết này tuy rằng đẹp, nhưng dân chúng thật đáng thương, ít nhiều cũng bị chết đói hoặc chết cóng, Thái tử điện hạ vì chuyện này cũng đau đầu, sáng sớm đã ra khỏi cung xem xét tình hình rồi.”
Những gì hắn nói đều không đúng, Vịnh Kỳ cũng không phản bác, thản nhiên nói: “Lúc này, ai lại có tâm tư mà xem cảnh tuyết?” rồi bước xuống giường.
Vịnh Kỳ ngồi trên giường vốn là ngồi nghiêng, lúc bước xuống, Thường Đắc Phú mới có thể nhìn rõ sắc mặc đang đỏ lên một cách không bình thường, liền nghiêng người qua nhìn thẳng vào mắt Vịnh Kỳ nói: “Sắc mặt điện hạ sao lại đỏ thế kia?” rồi vươn tay định sờ thử.
Vịnh Kỳ biết hắn đang cố tìm hiểu, nếu để hắn biết được sẽ làm ầm lên, tất cả đều biết, liền lấy tay đẩy ra, giận tái mặt nói: “Có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân.”
Y dù sao cũng từng là Thái tử, ngẩng mặt, dùng đôi mắt đen láy nhìn Thường Đắc Phú, chân mày nhíu lại, tỏ ý không cho hắn mạo phạm.
Thường Đắc Phú không dám đắc tội, cười trừ nói: “Tiểu nhân chỉ sợ điện hạ sinh bệnh, nên chỉ muốn quan tâm một chút.”
“Ngươi mới sinh bệnh.” Vịnh Kỳ nói: “Chỉ là ta vừa mới đứng lên, sắc mặt nhất thời chuyển đỏ một chút, ngươi vừa nói Vịnh Thiện đã ra khỏi cung?”
“Dạ vâng, Thái tử điện hạ vừa mới đi khỏi.”
Vịnh Kỳ dừng lại, im lặng một hồi lâu.
Thường Đắc Phú không hiểu trong đầu Vịnh Kỳ đang nghĩ gì, chỉ biết là bởi vì hôm qua Vịnh Lâm đến đây làm loạn, nên trong lòng không thoải mái lời nói và hành động không còn điềm đạm như trước, còn có chút ngơ ngẩn. (iu rầu nó thía…)
Hắn không dám đụng chạm đến Vịnh Kỳ nên chỉ có thể đứng một bên, len lén quan sát sắc mặt Vịnh Kỳ.
Yên ắng một hồi lâu, Vịnh Kỳ mới cắn răng nói: “Nếu Vịnh Thiện đã ra ngoài rồi thì ta đi đọc sách.”
“Đọc sách là một việc tốt, điện hạ thật chăm chỉ.” Thường Đắc Phú đưa ý kiến:” Có cần mời Thái Phó đến giảng bài cho điện hạ không ạ?”
“Thái Phó tuổi đã cao, trời lạnh thế này mà mời người tới, chẳng phải là chúng ta đang làm khó sao?” Vịnh Kỳ lắc đầu “Ta tự chọn sách để xem là được rồi.” Y dừng lại một chút, sắc mặt đang đỏ như lửa bỗng chốc trắng bệch, hít một hơi thật sâu, tầm mắt vô tình hướng xuống đất, vờ như không để ý hỏi: “Thư phòng không có gì mới mẻ, đều xem hết rồi, ta nhớ lúc trước ở phía trong ngăn tủ trên cùng có mấy bản khắc gỗ lẻ, bây giờ còn không?”
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thế này, nói chuyện trong lúc tim đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy lên đến cổ.
Tuy rằng Thường Đắc Phú cảm thấy không hợp lý lắm nhưng cứ đem hết mọi việc đổ lên đầu Vịnh Lâm cho xong, hắn cảm thấy việc Vịnh Kỳ giận dỗi xem ra dễ đối phó hơn cơn giận của Vịnh Thiện, nghĩ đến đây, hắn cười híp mắt nói: “Tiểu nhân đọc sách không nhiều, nên cũng không biết là có bản khắc gỗ hay không, nhưng nếu điện hạ hỏi đến thì theo tiểu nhân biết rằng bên trong nội thất thực sự có mấy bộ đó ạ. Sách này từ trước đã có, Thái tử điện hạ đến sau, đã hạ lệnh không được hoán đổi những thứ trong đó, nên so với lúc ngài còn ở đây cũng không khác gì mấy. Xin đừng trách tiểu nhân nhiều lời, nhưng Thái tử điện hạ đối với ai cũng không tận tâm bằng Vịnh Kỳ điện hạ đâu a.”
Hắn chỉ là thuận miệng nịnh hót một chút, thế mà lại làm tâm can Vịnh Kỳ nhói đau, trên má như trúng phải một tát.
Nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp, không thể trở xuống, lãnh cung giá lạnh, y tuyệt đối không bỏ rơi mẫu thân Lệ phi của mình…
Môi dưới gần như bị cắn nứt ra, mới thấp giọng nói: “Ta có thể vào nội thất đọc sách không?”
Đó là nơi quan trọng nhất trong Thái tử điện, người ngoài không được vào, huống chi y đang bị giam lỏng. Y vờ như vô tình hỏi, chỉ sợ Thường Đắc Phú không đồng ý, nhưng lại có chút… chỉ một chút hy vọng Thường Đắc Phú không đồng ý. (rối ghê)
Không ngờ Thường Đắc Phú đã được dặn dò trước là phải nghe lời Vịnh Kỳ, chỉ cần y vui là được, nên Vịnh Kỳ nói gì, hắn đều gật đầu, không chút do dự nói: “Sao điện hạ lại nói vậy, tại sao điện hạ lại không thể vào đó? Chờ điện hạ rửa mặt chải đầu xong, tiểu nhân liền dẫn điện hạ đi.”
Hắn vui vẻ đáp ứng như thế làm Vịnh Kỳ vừa kinh ngạc lại vừa sợ, đột nhiên rùng mình.
Lát sau, các cung nữ phụ trách việc rửa mặt chải đầu bưng một chậu nước nóng vào, Vịnh Kỳ được các nàng hầu hạ, rất bàng hoàng, ngẩng đầu vừa thấy một người, sắc mặt đã biến đổi.
Hà Cửu xuất hiện như kéo theo mọi cơn ác mộng hiện về trước mặt y. Tâm trạng y lúc này như bị đánh trúng một gậy, đau nhói.
Hà Cửu vờ như không nhìn thấy hắn, vẫn cung kính khoanh tay cúi đầu, hai tay cầm áo chuẩn bị thay cho Vịnh Kỳ.
“Điện hạ làm sao vậy?” Thường Đắc Phú hỏi.
“Không có gì…”
Rửa mặt chải đầu, thay xiêm y xong, đứng lâu, Vịnh Kỳ cảm thấy choáng váng. Y sợ rằng mình sẽ bất ngờ ngất xỉu, nên vội vàng lùi về sau hai bước, thuận thế ngồi luôn bên giường.
Điểm tâm được đem lên, y chỉ ăn qua loa một chút rồi kêu người dọn đi.
Thường Đắc Phú làm việc cũng thật nhanh nhẹn, nhanh chóng dọn dẹp, tới thỉnh an, nói rằng phải dẫn y đến nội thất.
Vịnh Kỳ nói: “Ngươi rất ồn ào, đi theo ta làm sao ta có thể đọc sách được?”
Thường Đắc Phú ngượng ngùng cười: “Tiểu… tiểu nhân không dám đi theo, nếu điện hạ có gì phân phó, chỉ cần gọi một tiếng, tiểu nhân lập tức đến hầu hạ.”
Vịnh Kỳ lấy cớ muốn xem sách, nên một mình đi vào nội thất.
Nội thất nhỏ hơn so với thư phòng, ánh sáng lọt vào cũng không nhiều, mở cửa bước vào, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác u ám khó tả.
Vịnh Kỳ đứng ở cửa, nhìn khắp bốn phía, dường như có một cảm xúc nghẹn ngào xem lẫn thương cảm.
Khi còn là Thái tử, còn là chủ nhân nơi này, cũng có cho người bày biện lại mọi thứ trong này. Bây giờ nhìn lại, tất cả vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn là ba đóa hoa cúc lê đặt dưới ánh nắng, đối diện với cảm xúc này, cứ như là chính mình ngày trước.
Đúng như lời Thường Đắc Phú nói, một chút cũng không thay đổi.
Kỳ thực Vịnh Thiện lưu lại những thứ này, Vịnh Kỳ đã sớm biết, nhưng chưa bao giờ cảm động như lúc này, nhìn một lượt bốn phía tựa hồ như lệ sắp tuôn.
Sau một hồi lâu kinh ngạc rồi thở dài, y ngập ngừng đi đến bờ tường, chậm rãi tìm kiếm.
Trước đây ở trong phòng, y cũng từng làm một cơ quan nhỏ, mong là Vịnh Thiện sẽ không giữ lại cái này. Vịnh Kỳ tìm được đầu mối mở cơ quan, nhấn một cái, nghe “cách” một tiếng, cơ quan liền mở ra.
Vừa nhìn thấy làm cho người ta đau lòng, người đệ đệ này tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại ôm một mối tình si làm cho người khác phải thương tâm.
Hai tay Vịnh Kỳ run rẩy, lấy ra một thứ gì đó, nhìn sơ qua, liền phát hiện đó là bút tích của Cung Vô Hối.
Thần phạm tội khi quân, thân tại thiên lao, nghe được tin dữ, không dám sợ hãi.
Chỉ có Thái tử điện hạ đích thân đến khuyên răn, ân cần dặn dò, thần Cung Vô Hối nguyện lấy thân ra mà báo ân. Thần luôn ngẫm lại từng lời trong làn nước mắt.
Nguyện có lá thư này làm chứng, mong Điện hạ cất kỹ, đợi xem Cung Vô Hối ta sửa đổi.
Đôi lời ngắn ngủi, mong trời xanh chứng giám.
Quả nhiên như lời Lệ phi nói, mặt trên ghi rõ “Thái tử điện hạ đích thân đến”, đủ để chứng minh Vịnh Thiện đã từng âm thầm đến thiên lao, lén cùng Cung Vô Hối gặp mặt.
Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu để phụ hoàng biết được, thì ngôi vị Thái tử của Vịnh Thiện sẽ bị lung lay.
Chưa kể đến là sẽ bị kết thành tội trạng.
Vào thiên lao là chuyện nhỏ, cho dù là có ý tốt, nhưng suy cho cùng cũng là Thái tử lỗ mãng; Hoàng thượng dù không nổi giận, nhưng cũng sẽ bị dèm pha là coi thường phép nước, tự ý kết bè kết cánh, mưu đồ tạo phản.
“Điện hạ” phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm rất nhỏ.
Tai Vịnh Kỳ rất thính, nên nghe rất rõ, liền giật mình quay lại, gặp ngay Hà Cửu, “Ngươi…. làm sao ngươi vào đây được?” giọng cực kỳ nhỏ.
Hà Cửu lại bình tĩnh lạ thường nói: “Thường tổng quảng vội vàng đi lo chuyện khác, tiểu nhân thừa dịp không ai thấy, liền lẻn vào đây.” rồi liếc nhìn trên tay Vịnh Kỳ: “Đây là thư của Cung Vô Hối trong thiên lao viết cho đương kim Thái tử?”
Vịnh Kỳ vội đem giấu sau lưng, sợ Hà Cửu giật lấy, cắn răng nói: “Ngươi đi ra ngoài cho ta.”
Thấy hắn nghiêm nghị như thế, Hà Cửu cũng giật mình hiểu được phần nào. Hà Cửu vội vàng lui hai bước, cung kính khom người nói: “Tiểu nhân biết điện hạ không có ác ý, chỉ là bất đắc dĩ, cần phải tự vệ, đem thứ này giấu đi không dâng cho hoàng thượng chủ yếu là làm cho Thục phi phải dè chừng. Nhưng đến cuối cùng, làm như thế nào là do điện hạ quyết định, tiểu nhân chỉ nói…” sau một chút do dự, lại tiếp tục: “Tiểu nhân chỉ muốn nói rằng điện hạ với Thái tử điện hạ dù là huynh đệ, nhưng cũng… nhưng cũng đừng quên là cả hai cùng có chung một tình cảm mẫu tử như nhau.”
Nói xong liền cúi đầu, chậm rãi lui ra.
Vịnh Kỳ nhìn thấy Hà Cửu đi ra ngoài rồi, nhưng áp lực vẫn không hề giảm, làm cho người khác không thở nổi.
Huynh đệ tình thâm? Cùng loại tình cảm mẫu tử?
Vịnh Kỳ cười khổ, cảm thấy năm ngón tay mỏi nhừ mới phát hiện rằng mình còn đang cầm chặt lá thư của Cung Vô Hối, cúi đầu nhìn thoáng nhăn mặt.
Trong lòng y đang bất ổn, không biết làm thế nào cho đúng. Nếu không hành động, chỉ tội cho mẫu thân đang bị giam nơi lãnh cung, e rằng sự thật là do Thục Phi hại; còn nếu hành động… ngày thường Vịnh Thiện đối với y ra sao, tất cả đều hiện lên rõ ràng, thật sự làm người ta không nhẫn tâm.
Tuy rằng thuận lợi trộm được thư, nhưng lại vô cùng lo sợ.
Chậm rãi bước ra, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc tràng ngập vui sướng: “Vịnh Kỳ ca ca!”
Vịnh Kỳ ngẩng đầu, không dám tin Vịnh Lâm đang chạy về phía mình, Thường Đắc Phú theo sát phía sau đầy vẻ nghi hoặc, muốn ngăn nhưng không dám.
“Vịnh Lâm! Sao ngươi vào đây được?”
“Muốn gặp ca ca, nên đến thôi.” Vịnh Lâm vẫn chạy nói, tuyết tung khắp nơi, cả người đổ đầy mồ hôi, đến trước mặt Vịnh Kỳ, bỗng nhiên ngưng cười nói: “Ca ca làm sao vậy? Sắc mặt kém quá?” rồi đưa tay lên trán Vịnh Kỳ.
Vịnh Kỳ đưa một tay cản, lùi lại một bước, nói: “Ngươi đã lớn rồi, sao mỗi lần gặp mặt đều làm loạn cả lên vậy?”
Vịnh Lâm từ trước đến nay đều cùng y làm nên đủ chuyện, đột nhiên bị y ngăn cản, sửng sốt một hồi lâu, chợt nhớ đến chuyện ngày hôm qua liền xấu hổ, đỏ mặt không lên tiếng.
Vịnh Kỳ hỏi: “Sao ngươi vào đây được? Nếu không có lệnh của Vịnh Thiện, thì ngươi đâu được vào nơi này?”
Nói đến việc này, tinh thần Vịnh Lâm phấn khởi lên hẳn, vội vàng nói: “Ngươi có đoán cũng không ra rằng Vịnh Thiện ca ca bỗng dưng thông suốt, đồng ý cho ta đến đây đem ngươi đi.”
Vịnh Kỳ nghe như sét đánh ngang tai, sắc mặt biến đổi nói: “Hắn cho ngươi dẫn ta đi? Làm sao… làm sao mà hắn có thể đồng ý việc này?”
“Ca không tin? Thường Đắc Phú cũng không tin, hắn đứng cản ngay cửa không cho ta vào, tên đó đúng là không biết phép tắc.”
Thường Đắc Phú đứng bên cạnh cười khổ nói: “Vịnh Lâm điện hạ, tiểu nhân nào dám to gan như thế? Chỉ là Thái tử điện hạ…..”
“Ngươi bớt giảo hoạt cho ta! Nếu Vịnh Thiện ca ca không cho ta tín vật, lại còn phái thị vệ đi theo ta đến đây, tiểu tử ngươi còn không phạm thượng đem ta đuổi ra ngoài sao? Thường Đắc Phú, ngươi bản lĩnh lắm, dám đối phó với bổn hoàng tử đây.”
Vịnh Kỳ không quan tâm đến chuyện Thường Đắc Phú, nhìn Vịnh Lâm nói: “Tại sao bỗng dưng Vịnh Thiện lại cho ngươi tín vật?”
“Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, do huynh ấy biết mình sai, nên vội sửa đổi. Nếu hắn có chút tiến bộ, ta còn gọi hắn là ca ca, bằng không….” Vịnh Lâm tức giận buông hai câu, thấy Thường Đắc Phú còn đứng đó, liền trừng mắt nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Cho ngươi biết, chuyện ngày hôm qua, món nợ của ngươi ta chưa quên đâu, sau này ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời!”
Lúc Thường Đắc Phú bị mắng xối xả, thì một tiểu nội thị chạy vào nói: “Thường tổng quản, Thái tử điện hạ cho người truyền lời, nói rằng ngươi đến khố phòng tìm cái Phù điêu ngọc lục bảo đem đến cho Vịnh Thăng điện hạ, còn có hai lạng tiền vàng, lụa là với mão san hô mang cho Cẩn phi nương nương.”
“Đến ngay.” Thường Đắc Phú đang mất mặt, được dịp liền cáo lui.
Dù sao trong tay Vịnh Lâm cũng có tín vật của Vịnh Thiện, hắn có lưu lại cũng không làm gì được.
Đuổi được Thường Đắc Phú đi rồi, Vịnh Lâm mới quay sang nói với Vịnh Kỳ: “Tên này cũng chẳng tốt lành gì, Vịnh Kỳ ca ca, để tránh đêm dài lắm mộng, ta mau khởi hành thôi. Chẳng cần đem gì nhiều, ở đó tất cả đều có đủ, cần gì chỉ cần mở miệng. Tới đó rồi ta hẵng…”
“Ta không nghĩ là sẽ đi.”
“… cho dù ca ca ta lại nổi ý xấu, cũng không thể đặt chân đến cửa nhà của ta… Sao? Ca vừa nói gì?”
Vịnh Kỳ cúi đầu nhìn mấy ngón chân, chính y cũng không biết mình vừa nói gì.
Không có nghĩa lý gì, lời như thế cũng nói ra được, cứ như là không muốn rời đi.
Trong đầu y hiện lên vô số thắc mắc, Vinh Thiện làm sao vậy? Sao bỗng dưng lại cho Vịnh Lâm mang mình đi. Do hắn linh cảm được sự việc sắp xảy ra? Hay là chê mình vướng bận?
Hay là hắn đã bắt đầu nghi ngờ mình ở Thái tử điện sẽ gây ra nhiều cớ sự?
Nơi y đang giấu lá thư trên người đang nóng lên, cứ như là tố cáo tội ác của y, Vịnh Kỳ hận không thể nóng hơn nữa, để có thể bị tàn phế hay chết đi thì càng tốt. Nhưng nếu y chết đi, thì mẫu thân cũng sẽ chẳng còn đường sống sao? Y giương hai mắt nhìn Vịnh Lâm, nhẹ nhàng nói: “Ta không đi.”
Vịnh Lâm ngạc nhiên một lúc, rồi tức giận nói: “Vì cái gì?”
“Vịnh Thiện đối đãi với ta không bạc, ta ở đây rất tốt.”
“Rất tốt?” Vịnh Lâm gầm nhẹ đứng lên, đôi mắt như hổ dữ nhìn chằm chằm Vịnh Kỳ, lát sau hạ giọng nói: “Ca ca, ngươi đừng hồ đồ, ngươi uống phải mê dược rồi. Ngươi xem, ngươi bắt đầu mê sảng rồi?”
“Cái gì?” Vịnh Kỳ giật mình.
“Xuân dược, là xuân dược! Ta đã điều tra ra được, hắn mỗi ngày đều hạ xuân dược với ngươi, làm cho ngươi mê mẩn tinh thần đó Vịnh Kỳ ca ca à.”
“Không… Vịnh Thiện sẽ không…”
“Đó là phương thuốc ta điều tra ra được, còn nói là không.” Vịnh Lâm lòng đầy căm phẫn: “Ngươi cũng nên ngẫm lại xem, từ lúc đến đây, ngươi có được kê đơn bao giờ chưa? Có làm những chuyện mà “thân bất do kỳ” không?”
“Không, không phải.” Vịnh Kỳ cố chấp lắc đầu.
Y nhớ tới những đêm không ngủ được, cảm thấy cả người nóng rực, cổ họng khô rát là những chuyện trước đây chưa từng xảy ra; rồi lại buộc chính mình an ủi hạ thân, xấu hổ, Vịnh Thiện còn mỉm cười nói là nam nhân thì phải có những lúc như thế.
Xuân dược?
Vịnh Kỳ càng nghĩ càng thấy đúng: lòng cảm thấy chùng xuống, nơi cất giấu lá thư đang nóng rực bỗng nhiên lạnh như băng.
Người đó đã hạ dược với y.
Nói lời những lời thân thiết, che chở cho y, làm cho y vui, lừa dối làm y tin tưởng tất cả, hóa ra, lại hạ dược!
Khi y bị dược tính làm cho xấu hổ cùng cực, còn giả bộ ôn nhu trấn an y.
Vịnh Thiện…
Trong đầu y nhẹ nhàng gọi, trước mắt nhòe đi, chân tay mềm nhũn, bất giác tựa lưng vào tường.
“Ca ca!” Vịnh Lâm lao đến đỡ lấy.
Nhưng Vịnh Kỳ nhẹ nhàng khoát tay, mệt mỏi dựa vào tường để thở.
Y cảm thấy trời đất quay cuồn, y giơ tay lên, che miệng cơ hồ muốn nôn. (mún nghĩ bậy quá >.<)
Thấy hắn như vậy, Vịnh Lâm cũng lo lắng đứng lên, nói: “Ca ca?” rồi tự tát mình, nói tiếp: “Tính ta nói thẳng, ca ca đừng trách.”
Vịnh Kỳ đang bi thương, giống như đem một nửa trái tim hắn đi nghiền nát, chỉ còn sót lại tro bụi. Dù thế nào y cũng không tin rằng Vịnh Thiện đã hạ dược, phải điều tra rõ ngọn ngành.
Ý thức được việc mình sắp phải đi, y đưa mắt nhìn một lượt khắp hành lang, nơi tuyết phủ trắng xóa; dưới nền tuyết tinh khiết đó, có thể cũng che giấu rất nhiều thứ bẩn thỉu.
“Không cần nói nữa, ta hiểu rồi.” Vịnh Kỳ cúi đầu mở miệng.
Đau, nhưng lại không cảm thấy hỗn loạn hay bực bội, cứ như là chẳng còn tri giác gì cả.
Y chậm rãi đứng lên nói: “Ta… đi theo ngươi.”
Vịnh Lâm mừng rỡ, định mở miệng nói, nhưng bị Vịnh Kỳ ngắt lời: “Chỉ có điều, ta phải đi thăm mẫu thân.”
Vịnh Lâm khó xử đứng lên: “Lệ phi ở lãnh cung, không phải muốn là có thể gặp, đợi ca ca về rồi, ta sẽ xin thử, được không?”
“Không sao.” Vịnh Kỳ cười chua xót: “Vịnh Thiện nói rằng ta có thể đến thăm mẫu thân, hắn từ trước đến nay rất chu đáo, đã viết sẵn một chỉ dụ cho ta.”
Nói rồi bước vào phòng, mở ngăn kéo, lấy chỉ dụ do chính tay Vịnh Thiện viết ra, đến trước mặt Vịnh Lâm nói: “Ngươi hãy đi cùng ta.”
Ra gần đến cửa, thấy toàn một màu trắng xóa, liền lo lắng cho Vịnh Kỳ nói: “Sức khỏe ca ca không được tốt, không cần phải đi trên tuyết thế này, để ta gọi Thường Đắc Phú mang noãn kiệu đến.”
Vịnh Kỳ lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi được, tại sao ta lại không?”
Nói rồi hạ chân xuống cầu thang, bước đi phăm phăm. (sozi nàng, nhưng chỉ có 2 từ này mới diễn tả dc khí thế của anh Kỳ lúc này =]])
Tử nhỏ, Vịnh Lâm đã sống cùng với y, chưa từng thấy y tỏ ra như thế này bao giờ, bỗng có chút sợ hãi, hối hận vì đã nói ra chuyện xuân dược trước mặt Vịnh Kỳ.
Chuyện này ai nghe cũng có thể bị đả kích, nói chi là Vịnh Kỳ?
Trong đầu thầm mắng mình ngu xuẩn, nhưng chân thì vẫn theo sát Vịnh Kỳ.
Đến nơi, Vịnh Kỳ lấy chỉ dụ của Vịnh Thiện ra, thị vệ xem qua rồi cho vào. Vịnh Lâm muốn đi theo, nhưng Vịnh Kỳ ngăn lại nói: “Ta với mẫu thân chỉ nói vài câu rồi ra ngay, ngươi ở đây chờ một chút.”
Đây không phải là lần đầu tiên y đến lãnh cung, nhưng cái không khí lạnh lẽo cô tịch vẫn làm cho y rùng mình. Đi theo con đường lúc trước, đến trước của phòng Lệ phi, vừa định mở cửa, thì bên trong đột nhiên có người bước ra.
Vẫn là cung nữ Thanh Di.
Thanh Di đi ra, mặt đầy nước mắt, cúi đầu lau lệ, không biết bên ngoài có người, thiếu chút nữa là đâm vào, được Vịnh Kỳ đỡ lấy, giật mình kinh hãi, ngẩn đầu nhìn rõ Vịnh Kỳ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Điện hạ, người đã đến rồi?”
Vịnh Kỳ gật đầu.
Thanh Di niệm một tiếng phật, nước mắt lăn dài, vừa khóc vừa nói: “Tốt quá, nương nương được cứu rồi.”
Vịnh Kỳ hoảng sợ nói: “Mẫu thân làm sao vậy?”
“Trời giáng tai họa, quý nhân gặp nạn, chết thật uổng phí.” Thanh Di lau lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nương nương bị bệnh được vài ngày, nô tì liền báo là phải tìm thái y, nhưng chẳng có ai phản ứng. Tuyết thì rơi nhiều, ngay cả than đốt cũng bị cắt xén số lượng, chỉ đủ đốt đến nửa đêm, nơi đây không phải là nơi dành cho người sống, thật đáng thương cho nương nương thân thể ngà ngọc…”
Vịnh Kỳ chưa nghe dứt lời, vội vàng chạy vào trong.
Nơi này so với Thái tử điện đúng là một trời một vực, đã vào phòng rồi, nhưng còn lạnh hơn so với tuyết ở ngoài trời. Nhờ chút ánh sáng soi vào mới nhìn thấy được Lệ phi đang nằm ốm yếu trên giường.
“Mẫu thân.” Vịnh Kỳ lao đến, quỳ gối bên giường, kêu một tiếng chợt thấy khóe mũi cay cay.
Lấy tay sờ vào tấm chăn của Lệ phi, một chút hơi nóng cũng không có, lạnh như một khối băng.
Lệ phi nằm trên giường run rẩy mở mắt, chợt hỏi: “Vịnh Kỳ? Là con phải không?” Mở mắt ra, nhìn rõ ràng, quả nhiên là đứa con mình đã đến, trên gương mặt tiều tụy ánh lên một tia vui mừng.
“Mẫu thân, không phải Vịnh Thiện đã cho người đem chăn đệm đến đây sao? Sao bây giờ không thấy?”
“Chăn đệm?” Lệ phi được Vịnh Kỳ đỡ đậy, chậm rãi ngồi dậy, cười khổ nói: “Có lẽ là do Thục phi sai người ngăn lại, nàng ta không nhìn thấy ta chết thì không cam lòng.”
Vừa tựa thẳng người, liền hỏi Vịnh Kỳ: “Thứ đồ đó, ngươi có lấy được không?”
Vịnh Kỳ cảm thấy căng thẳng.
“Có hay không? Không có chứ gì?” Lệ phi hỏi.
“………………….”
Vịnh Kỳ cắn môi, tinh thần có chút lay động, y run rẩy một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Vật đó vẫn còn nằm trong áo, nhưng tại sao vẫn không thể đưa ra?
Một bên là người đã làm cho y động lòng, rồi lại hạ xuân dược với y – Vịnh Thiện.
Một bên là người đang bị đày đọa nơi lãnh cung, phải tự chống chọi với mọi thứ chờ cơ hội phục thù mẫu thân của Vịnh Thiện.
“Vịnh Kỳ, nói chuyện với ngươi a.” Lệ phi đem cánh tay gầy trơ xương khoát lên vai hắn, hít một hơi nói tiếp: “Thôi, ta vốn… không nghĩ là ngươi có thể được việc, đây là do bản tính của ngươi trước giờ như thế, không thể trách được.”
“Mẫu thân!” Trong lòng Vịnh Kỳ giống như bị xé nát, ngẩng đầu, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Lệ phi: “Mẫu thân nói, chỉ cần có thứ đó để làm cho Thục phi kiêng kị, không dám hạ độc thủ với chúng ta, là thật đúng không?”
“Dĩ nhiên là thật.”
“Vậy… thứ này, cho dù giao cho mẫu thân, mẫu thân sẽ không lấy ra để hại Vịnh Thiện chứ?”
Ánh mắt Lệ phi đang ảm đạm, liền sáng lên: “Vịnh Kỳ, ngươi đã lấy được?”
“Mẫu thân hãy trả lời ta trước, có phải chỉ cần thứ này để kìm hãm Thục phi là đủ? Người sẽ không lấy thứ này để hại đương kim Thái tử?”
“Đương nhiên.” Lệ phi không hờn giận đứng lên: “Vịnh Kỳ, ngươi ngay cả mẫu thân cũng không tin sao?”
Tuy rằng đang mang bệnh, nhưng vẫn còn mang vẻ tôn quý của một vị sủng phi, hai mắt từ trên cao nhìn thẳng về phía Vịnh Kỳ, mang vẻ nghiêm nghị không thể xúc phạm.
“Nhi thần…” Vịnh Kỳ cúi đầu im lặng, sắc mặt tái nhợt, trong lòng đang tranh đấu kịch liệt, nhẹ giọng nói: “Thật sự là…. thật sự là trong cung thật đáng sợ, đều là người một nhà, vì cái gì mà… cứ phải tàn sát lẫn nhau?”
Lệ phi không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, sắc mặt liền biến đổi, có chút chán nản. Nhưng nàng sống trong cung đã lâu, chuyện trải qua không ít, chỉ một lát sau đã khôi phục lại thái độ bình thường, lãnh đạm nói: “Ngốc tử này, ngươi nói năng hồ đồ gì đó? Ai với ngươi là người một nhà?” Khẩu khí liền dịu lại, thở dài: “Vịnh Kỳ, chỉ có ta và ngươi mới là cốt nhục chân chính. Hài tử, ngươi cũng đừng quên. Thiên hạ rộng lớn, nhưng mẫu thân thì chỉ có một.”
“Nhưng Vịnh Thiện hắn…”
“Vịnh Thiện là con của Thục phi!” Lệ phi quả quyết nói: “Ngươi cho là bây giờ hắn thương yêu ngươi, sẽ lo lắng cho ngươi suốt đời sao? Hừ, hắn bây giờ là Thái tử, sau này sẽ là Hoàng đế. Được Hoàng đế ân sủng, vài ngày liền thay đổi. Lúc trước Phụ hoàng ngươi sủng ái ta như thế nào, bây giờ nhẫn tâm đem ta vứt đi thế này?”
Vịnh Kỳ so với lúc trước đã thay đổi. (iu rầu nó thía =]])
Nghe thấy Lệ phi vu tội Vịnh Thiện, trong lòng buồn bực, kìm lòng không được nói: “Vịnh Thiện hắn… hắn khác với họ!”
Đây là lần đầu tiên đứa con này dám nói như vậy, làm Lệ phi há hốc vì kinh ngạc, dừng lại để đánh giá Vịnh Kỳ.
Sau một lúc mới chậm rãi nói: “Ôi, ngốc tử này, thật làm mẫu thân lo lắng. Tốt, cho dù hắn có khác với Hoàng đế, nhưng tương lai cũng sẽ có một ngày, ngươi khó mà trốn khỏi độc thủ.”
“Sao lại như thế?”
“Sao lại không?” Lệ phi hỏi: “Vịnh Thiện đăng cơ, Thục phi sẽ là Thái hậu. Cho dù Vịnh Thiện đối với ngươi là thật tâm, thì Thục phi có xem ngươi là cái gai trong mắt không? Nàng ta không diệt trừ ngươi, sẽ không an tâm. Bây giờ không phải lúc nói đến chuyện đó, Vịnh Kỳ, thư của Cung Vô Hối, ngươi có lấy được hay không?”
Vịnh Kỳ do dự trong chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu.
Tinh thần Lệ phi liền phấn chấn lên hẳn: “Mau đưa cho mẫu thân.”
Vịnh Kỳ đem lá thư nhàu nhĩ cẩn thận đưa cho Lệ phi.
Lệ phi vội bắt lấy, nhưng tâm Vịnh Kỳ chợt dao động, liền rụt tay về.
“Sao thế?” Lệ phi hỏi: “Ngươi còn nghi ngờ ta?”
Vịnh Kỳ chậm rãi lắc đầu.
Y trong người vẫn còn mang bệnh, tâm tình còn thảm hơn so với bình thường, sắc mặt lần lượt thay đổi hết trắng rồi đỏ, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ kinh tâm động phách. Đem phong thư xiết chặt trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm.
Ngẩng đầu nhìn Lệ phi với gương mặt kiên quyết, cắn răng nói: “Mẫu thân, đứa con bất hiếu… ta…. ta không thể tin người!”
Tình hình đột nhiên thay đổi, Lệ phi kinh ngạc nhưng chỉ một lúc thì cả người phát run vì giận, run tay chỉ thẳng vào Vịnh Kỳ nói:
“Ngươi…. ngươi nói cái gì?”
“Năm đó trong lúc lấy ngày sinh bát tự của hoàng tử, mẫu thân đã nhúng tay vào, Vịnh Thiện đã vào Nội Trừng Viện, hắn biết mẫu thân sẽ chết dưới khổ hình, nếu không tâu rõ với Phụ hoàng, chỉ sợ ngày đó Vịnh Thiện… Dù sao, ta cũng sẽ không… sẽ không giúp người hại hắn.”
“Làm càn! Vịnh Kỳ, ngươi mất trí rồi?” Lệ phi tức giận rống lên.
Thanh Di ở bên ngoài nghe thấy, vội hoảng sợ tiến vào khuyên: “Nương nương đừng giận, Điện hạ còn trẻ người non dạ, nói chuyện không được cẩn thận.” rồi vỗ vỗ nhẹ vào lưng Lệ phi.
Lệ phi đẩy nàng ra, cười lạnh nói: “Hắn mà trẻ người non dạ sao? Rõ ràng là cứng đầu khó bảo. Ta bây giờ sa sút đến nỗi này, không dám nhìn mặt ai, lời nói xem như gió thoảng. Vịnh Kỳ, chẳng qua là ngươi cùng Vịnh Thiện thông đồng mà thôi, không thể tưởng tượng được, ngay cả hoàng tử cũng có thể làm ra cái loại chuyện đó, ta thật không biết mình đã sinh ra cái gì. Huynh đệ cùng nhà thì đồng tâm hiệp lực, còn mẫu thân sống chết thế nào không cần biết. Hảo! Hảo! Ngươi hãy trân trọng từng ngày đi, chỉ mong cả đời hắn đối với ngươi một lòng, bảo vệ ngươi một đời. Chỉ cần như vậy, ta cho dù chết ở chỗ này, cũng an lòng.” Dứt lời liền gục trên giường khóc rống lên.
Vịnh Kỳ cảm thấy trong lòng đau nhói, nhất thời gục người xuống.
Nghĩ đến việc Vịnh Thiện hạ dược với mình, cõi lòng tan nát, không hiểu vì cái gì mà đến giờ còn muốn che chở cho hắn, lại còn cùng mẫu thân trở mặt. (ta đã nói là iu rầu mờ)
Một hồi lâu, y mới có thể lấy lại tinh thần, buồn bã nói: “Chúng ta không có thông đồng, Vịnh Thiện hắn, hắn đối với ta thực ra cũng… không phải là thật lòng. Nhưng ta… ” Y cắn môi dưới nói tiếp: “Nhưng ta không thể cho người hại hắn.”
Cả người y không có chút sức lực, ngay cả cử động tự hồ cũng khó khăn, đấu tranh vài lần, vẫn không làm được, đành phải cấu vào đùi một cái, mới tìm được một chút khí lực, run rẩy đứng lên.
Lảo đảo tiến đến lò than, tay run rẩy lấy bức thư đặt lên.
Lệ phi đang khóc lớn, thấy y bỗng nhiên đứng lên, lại đi đến gần lò than, cũng hoảng sợ, sợ rằng y bị mình mắng quá… nhất thời nghĩ quẩn, nhưng khi thấy y chỉ đốt bức thư, mới an tâm một chút.
Thứ viết bằng giấy, vừa gặp lửa liền bốc cháy, trong chốc lát đã cháy hết quá nửa, lửa vẫn cháy, liếm đến ngón tay Vịnh Kỳ, Vịnh Kỳ giật mình bừng tỉnh, ném lá thư đang cháy dở kia vào lò than.
Trong nháy mắt, thư đã cháy sạch, hắn còn đứng ngẩn ngơ, vô thức bước đi.
“Điện hạ!” Thanh Di kéo Vịnh Kỳ lùi lại, khóc ròng nói: “Tại sao điện hạ lại làm vậy? Nương nương đang mắc bệnh, nên tâm tình không được tốt, chỉ nói với ngài hai câu, cho dù mắng ngài sai quấy, cũng không đáng để ngài phải làm vậy.”
Lệ phi chỉ có đứa con trai độc nhất này, thấy vậy liền run như cầy sấy, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Vịnh Kỳ, miễn cưỡng cười nói: “Vịnh Kỳ, mẫu thân bị nhốt ở đây, khó tránh khỏi uất ức, nên có la mắng ngươi một chút. Hảo hài tử, đừng như vậy.”
Thanh Di muốn kéo Vịnh Kỳ đến trước mặt Lệ phi, nhưng Vịnh Kỳ lại lắc đầu.
“Mẫu thân, thư ta đã đốt rồi. Vịnh Thiện với Thục phi nếu tìm không thấy, cũng có thể đoán được phần nào là do ta lấy.” Vịnh Kỳ nhìn Lệ phi, nhẹ giọng nói: “Cứ cho là người giữ được bức thư trên tay đi, thiên hạ chỉ có ba người biết đến thứ này đã muốn đốt. Người có thể dùng nó để áp chế Thục phi, nhưng… cũng không thể đem nó đưa cho Phụ hoàng. Mẫu thân, người đừng trách ta.”
Lệ phi đã hiểu, chỉ cảm thấy đau khổ, trầm mặc một lát, suy sụp cười nói: “Bỏ đi, bỏ đi, đứa trẻ nào mà không lớn, cuối cùng hôm nay ta cũng đã hiểu. Ngươi đối với Vịnh Thiện, ai, ta thật không biết nói thế nào.”
Trên mặt Vịnh Kỳ thoáng lên nụ cười sầu thảm.
Hắn đi đến bên giường, quỳ xuống trước mặt Lệ phi dập đầu lạy ba cái nói: “Mẫu thân, nhi thần cáo lui.”
Lệ phi nhìn thấy hắn, nghẹn ngào, nói không nên lời.
Vịnh Kỳ im lặng, đứng lên, cúi đầu bước ra khỏi cửa, chậm rã đi xa.
Vịnh Lâm đừng chờ bên ngoài, sắp hết kiên nhẫn thì thấy Vịnh Kỳ từ trong đi ra, lập tức đứng dậy chạy đến.
“Ca ca cuối cùng ngươi cũng ra rồi, làm ta lo lắng nãy giờ. Ca ca làm sao vậy? Cứ như là người mất hồn vậy? Lệ phi có khỏe không?”
Vịnh Kỳ buồn bã đứng trên bậc thềm, tự hồ không thấy trước mắt.
Một lúc sau thì giật mình, lẩm bẩm: “Tất cả đều là giả dối sao? Hắn vì chuyện gì mà lại hạ dược với ta? Không! Hắn không có.”
Cuối cùng chống chọi không nổi, chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngã quỵ trong lòng Vịnh Lâm, bất tỉnh nhân sự.
Buổi sáng mùa đông thường yên tĩnh, trong phòng cũng có thể nghe thấy hơi thở của nhau.
Vịnh Thiện tựa hồ còn rảnh rỗi, muốn vuốt ve khuôn mặt Vịnh Kỳ nhưng lại sợ đánh thức y nên thôi.
Vịnh Kỳ không dám mở mắt, sợ chạm phải đôi mắt trong suốt của Vịnh Thiện.
Nghe thanh âm rời đi của Vịnh Thiện xa dần, Vịnh Kỳ nằm nghiêng trên giường, cố gắng nín thở. Sau khi đã chắc chắn, y mới mở mắt, sợ hãi ngồi dậy, khóc nức nở. Hồi lâu, đợi cho thanh âm phía sau không còn vọng đến, y mới chậm rãi bước xuống.
Ra đi thì sẽ rất buồn.
Dường như không dám cử động, y có cảm giác rằng chỉ cần cử động nhẹ đầu ngón tay thì mây đem sẽ lập tức phủ xuống, trong góc của hoàng cung âm u sẽ xuất hiện những chuyện kỳ quái, làm cho y không còn chỗ dung thân, mình sẽ phải làm những chuyện trái ngược với tâm.
Thường Đắc Phú cố tình đợi kỵ mã của Vịnh Thiện đi rồi, liền quay đầu vào định nhìn Vịnh Kỳ một chút, lại sững sờ phát hiện Vịnh Kỳ ngồi trên giường.
“Điện hạ dậy sớm thế? Trên người chỉ khoác mỗi chiếc áo mỏng, không gọi tiểu nhân một tiếng, nhỡ bị cảm lạnh, Thái tử điện hạ còn không tìm tiểu nhân tính sổ?” Trước khi đi Vịnh Thiện đã căn dặn Thường Đắc Phú, trên mặt còn vui vẻ hơn so với ngày thường, nên hắn vội vàng đến gặp Vịnh Kỳ, đem áo choàng lên người y. Tâm trạng Vịnh Kỳ lúc này rất buồn bực, lại thấy Thường Đắc Phú ân cần đem áo lại khoác cho mình, liền nhấc tay bảo dừng, với tay lấy áo tự mình làm.
Đầu ngón tay chạm vào cổ, nóng đến giật mình, cảm giác như đang say, cứ như là vừa mới tỉnh, nên không được khỏe, bây giờ nghĩ lại, nếu tối hôm qua mà đi tắm thì sẽ bị rét mất.
Vịnh Kỳ vờ như vô ý vuốt mặt, quả thực là nóng bỏng dị thường. Y tự biết thân mình, yếu đuối từ trong bụng mẹ, lại sinh thiếu tháng, đang mùa đông như vậy mà nóng lên cũng không phải là chuyện tốt, nhưng trong lòng không cảm thấy chút lo lắng mà ngược lại càng cảm thấy an tâm hơn.
Xem ra ông trời cũng có mắt, biết y không phải là người tốt, muốn hại Vịnh Thiện, liền giáng bệnh xuống để trừng phạt.
Chỉ mong Thái tử Vịnh Thiện, có thể được trời cao phù hộ, tai qua nạn khỏi.
Y cũng cầu cho mọi người trong cung, mẫu thân, Thục phi, Vịnh Lâm… tất cả đều bình an.
Vịnh Kỳ ngồi trên giường, càng nghĩ càng cảm thấy bi thương, trong tâm lúc nào cũng một lòng hướng về đức Phật, lúc này lại không nén được, khóe môi mấp máy: “A di đà phật”.
Thường Đắc Phú đứng bên cạnh không hiểu được ẩn ý, bèn giở giọng nịnh hót nói: “Điện hạ thực là tâm địa Bồ Tát, cảnh tuyết này tuy rằng đẹp, nhưng dân chúng thật đáng thương, ít nhiều cũng bị chết đói hoặc chết cóng, Thái tử điện hạ vì chuyện này cũng đau đầu, sáng sớm đã ra khỏi cung xem xét tình hình rồi.”
Những gì hắn nói đều không đúng, Vịnh Kỳ cũng không phản bác, thản nhiên nói: “Lúc này, ai lại có tâm tư mà xem cảnh tuyết?” rồi bước xuống giường.
Vịnh Kỳ ngồi trên giường vốn là ngồi nghiêng, lúc bước xuống, Thường Đắc Phú mới có thể nhìn rõ sắc mặc đang đỏ lên một cách không bình thường, liền nghiêng người qua nhìn thẳng vào mắt Vịnh Kỳ nói: “Sắc mặt điện hạ sao lại đỏ thế kia?” rồi vươn tay định sờ thử.
Vịnh Kỳ biết hắn đang cố tìm hiểu, nếu để hắn biết được sẽ làm ầm lên, tất cả đều biết, liền lấy tay đẩy ra, giận tái mặt nói: “Có chuyện gì thì nói, đừng động tay động chân.”
Y dù sao cũng từng là Thái tử, ngẩng mặt, dùng đôi mắt đen láy nhìn Thường Đắc Phú, chân mày nhíu lại, tỏ ý không cho hắn mạo phạm.
Thường Đắc Phú không dám đắc tội, cười trừ nói: “Tiểu nhân chỉ sợ điện hạ sinh bệnh, nên chỉ muốn quan tâm một chút.”
“Ngươi mới sinh bệnh.” Vịnh Kỳ nói: “Chỉ là ta vừa mới đứng lên, sắc mặt nhất thời chuyển đỏ một chút, ngươi vừa nói Vịnh Thiện đã ra khỏi cung?”
“Dạ vâng, Thái tử điện hạ vừa mới đi khỏi.”
Vịnh Kỳ dừng lại, im lặng một hồi lâu.
Thường Đắc Phú không hiểu trong đầu Vịnh Kỳ đang nghĩ gì, chỉ biết là bởi vì hôm qua Vịnh Lâm đến đây làm loạn, nên trong lòng không thoải mái lời nói và hành động không còn điềm đạm như trước, còn có chút ngơ ngẩn. (iu rầu nó thía…)
Hắn không dám đụng chạm đến Vịnh Kỳ nên chỉ có thể đứng một bên, len lén quan sát sắc mặt Vịnh Kỳ.
Yên ắng một hồi lâu, Vịnh Kỳ mới cắn răng nói: “Nếu Vịnh Thiện đã ra ngoài rồi thì ta đi đọc sách.”
“Đọc sách là một việc tốt, điện hạ thật chăm chỉ.” Thường Đắc Phú đưa ý kiến:” Có cần mời Thái Phó đến giảng bài cho điện hạ không ạ?”
“Thái Phó tuổi đã cao, trời lạnh thế này mà mời người tới, chẳng phải là chúng ta đang làm khó sao?” Vịnh Kỳ lắc đầu “Ta tự chọn sách để xem là được rồi.” Y dừng lại một chút, sắc mặt đang đỏ như lửa bỗng chốc trắng bệch, hít một hơi thật sâu, tầm mắt vô tình hướng xuống đất, vờ như không để ý hỏi: “Thư phòng không có gì mới mẻ, đều xem hết rồi, ta nhớ lúc trước ở phía trong ngăn tủ trên cùng có mấy bản khắc gỗ lẻ, bây giờ còn không?”
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy thế này, nói chuyện trong lúc tim đập thình thịch, cơ hồ muốn nhảy lên đến cổ.
Tuy rằng Thường Đắc Phú cảm thấy không hợp lý lắm nhưng cứ đem hết mọi việc đổ lên đầu Vịnh Lâm cho xong, hắn cảm thấy việc Vịnh Kỳ giận dỗi xem ra dễ đối phó hơn cơn giận của Vịnh Thiện, nghĩ đến đây, hắn cười híp mắt nói: “Tiểu nhân đọc sách không nhiều, nên cũng không biết là có bản khắc gỗ hay không, nhưng nếu điện hạ hỏi đến thì theo tiểu nhân biết rằng bên trong nội thất thực sự có mấy bộ đó ạ. Sách này từ trước đã có, Thái tử điện hạ đến sau, đã hạ lệnh không được hoán đổi những thứ trong đó, nên so với lúc ngài còn ở đây cũng không khác gì mấy. Xin đừng trách tiểu nhân nhiều lời, nhưng Thái tử điện hạ đối với ai cũng không tận tâm bằng Vịnh Kỳ điện hạ đâu a.”
Hắn chỉ là thuận miệng nịnh hót một chút, thế mà lại làm tâm can Vịnh Kỳ nhói đau, trên má như trúng phải một tát.
Nhưng đã lỡ leo lên lưng cọp, không thể trở xuống, lãnh cung giá lạnh, y tuyệt đối không bỏ rơi mẫu thân Lệ phi của mình…
Môi dưới gần như bị cắn nứt ra, mới thấp giọng nói: “Ta có thể vào nội thất đọc sách không?”
Đó là nơi quan trọng nhất trong Thái tử điện, người ngoài không được vào, huống chi y đang bị giam lỏng. Y vờ như vô tình hỏi, chỉ sợ Thường Đắc Phú không đồng ý, nhưng lại có chút… chỉ một chút hy vọng Thường Đắc Phú không đồng ý. (rối ghê)
Không ngờ Thường Đắc Phú đã được dặn dò trước là phải nghe lời Vịnh Kỳ, chỉ cần y vui là được, nên Vịnh Kỳ nói gì, hắn đều gật đầu, không chút do dự nói: “Sao điện hạ lại nói vậy, tại sao điện hạ lại không thể vào đó? Chờ điện hạ rửa mặt chải đầu xong, tiểu nhân liền dẫn điện hạ đi.”
Hắn vui vẻ đáp ứng như thế làm Vịnh Kỳ vừa kinh ngạc lại vừa sợ, đột nhiên rùng mình.
Lát sau, các cung nữ phụ trách việc rửa mặt chải đầu bưng một chậu nước nóng vào, Vịnh Kỳ được các nàng hầu hạ, rất bàng hoàng, ngẩng đầu vừa thấy một người, sắc mặt đã biến đổi.
Hà Cửu xuất hiện như kéo theo mọi cơn ác mộng hiện về trước mặt y. Tâm trạng y lúc này như bị đánh trúng một gậy, đau nhói.
Hà Cửu vờ như không nhìn thấy hắn, vẫn cung kính khoanh tay cúi đầu, hai tay cầm áo chuẩn bị thay cho Vịnh Kỳ.
“Điện hạ làm sao vậy?” Thường Đắc Phú hỏi.
“Không có gì…”
Rửa mặt chải đầu, thay xiêm y xong, đứng lâu, Vịnh Kỳ cảm thấy choáng váng. Y sợ rằng mình sẽ bất ngờ ngất xỉu, nên vội vàng lùi về sau hai bước, thuận thế ngồi luôn bên giường.
Điểm tâm được đem lên, y chỉ ăn qua loa một chút rồi kêu người dọn đi.
Thường Đắc Phú làm việc cũng thật nhanh nhẹn, nhanh chóng dọn dẹp, tới thỉnh an, nói rằng phải dẫn y đến nội thất.
Vịnh Kỳ nói: “Ngươi rất ồn ào, đi theo ta làm sao ta có thể đọc sách được?”
Thường Đắc Phú ngượng ngùng cười: “Tiểu… tiểu nhân không dám đi theo, nếu điện hạ có gì phân phó, chỉ cần gọi một tiếng, tiểu nhân lập tức đến hầu hạ.”
Vịnh Kỳ lấy cớ muốn xem sách, nên một mình đi vào nội thất.
Nội thất nhỏ hơn so với thư phòng, ánh sáng lọt vào cũng không nhiều, mở cửa bước vào, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác u ám khó tả.
Vịnh Kỳ đứng ở cửa, nhìn khắp bốn phía, dường như có một cảm xúc nghẹn ngào xem lẫn thương cảm.
Khi còn là Thái tử, còn là chủ nhân nơi này, cũng có cho người bày biện lại mọi thứ trong này. Bây giờ nhìn lại, tất cả vẫn còn ở chỗ cũ, vẫn là ba đóa hoa cúc lê đặt dưới ánh nắng, đối diện với cảm xúc này, cứ như là chính mình ngày trước.
Đúng như lời Thường Đắc Phú nói, một chút cũng không thay đổi.
Kỳ thực Vịnh Thiện lưu lại những thứ này, Vịnh Kỳ đã sớm biết, nhưng chưa bao giờ cảm động như lúc này, nhìn một lượt bốn phía tựa hồ như lệ sắp tuôn.
Sau một hồi lâu kinh ngạc rồi thở dài, y ngập ngừng đi đến bờ tường, chậm rãi tìm kiếm.
Trước đây ở trong phòng, y cũng từng làm một cơ quan nhỏ, mong là Vịnh Thiện sẽ không giữ lại cái này. Vịnh Kỳ tìm được đầu mối mở cơ quan, nhấn một cái, nghe “cách” một tiếng, cơ quan liền mở ra.
Vừa nhìn thấy làm cho người ta đau lòng, người đệ đệ này tuy rằng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng lại ôm một mối tình si làm cho người khác phải thương tâm.
Hai tay Vịnh Kỳ run rẩy, lấy ra một thứ gì đó, nhìn sơ qua, liền phát hiện đó là bút tích của Cung Vô Hối.
Thần phạm tội khi quân, thân tại thiên lao, nghe được tin dữ, không dám sợ hãi.
Chỉ có Thái tử điện hạ đích thân đến khuyên răn, ân cần dặn dò, thần Cung Vô Hối nguyện lấy thân ra mà báo ân. Thần luôn ngẫm lại từng lời trong làn nước mắt.
Nguyện có lá thư này làm chứng, mong Điện hạ cất kỹ, đợi xem Cung Vô Hối ta sửa đổi.
Đôi lời ngắn ngủi, mong trời xanh chứng giám.
Quả nhiên như lời Lệ phi nói, mặt trên ghi rõ “Thái tử điện hạ đích thân đến”, đủ để chứng minh Vịnh Thiện đã từng âm thầm đến thiên lao, lén cùng Cung Vô Hối gặp mặt.
Tuy đây chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nếu để phụ hoàng biết được, thì ngôi vị Thái tử của Vịnh Thiện sẽ bị lung lay.
Chưa kể đến là sẽ bị kết thành tội trạng.
Vào thiên lao là chuyện nhỏ, cho dù là có ý tốt, nhưng suy cho cùng cũng là Thái tử lỗ mãng; Hoàng thượng dù không nổi giận, nhưng cũng sẽ bị dèm pha là coi thường phép nước, tự ý kết bè kết cánh, mưu đồ tạo phản.
“Điện hạ” phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm rất nhỏ.
Tai Vịnh Kỳ rất thính, nên nghe rất rõ, liền giật mình quay lại, gặp ngay Hà Cửu, “Ngươi…. làm sao ngươi vào đây được?” giọng cực kỳ nhỏ.
Hà Cửu lại bình tĩnh lạ thường nói: “Thường tổng quảng vội vàng đi lo chuyện khác, tiểu nhân thừa dịp không ai thấy, liền lẻn vào đây.” rồi liếc nhìn trên tay Vịnh Kỳ: “Đây là thư của Cung Vô Hối trong thiên lao viết cho đương kim Thái tử?”
Vịnh Kỳ vội đem giấu sau lưng, sợ Hà Cửu giật lấy, cắn răng nói: “Ngươi đi ra ngoài cho ta.”
Thấy hắn nghiêm nghị như thế, Hà Cửu cũng giật mình hiểu được phần nào. Hà Cửu vội vàng lui hai bước, cung kính khom người nói: “Tiểu nhân biết điện hạ không có ác ý, chỉ là bất đắc dĩ, cần phải tự vệ, đem thứ này giấu đi không dâng cho hoàng thượng chủ yếu là làm cho Thục phi phải dè chừng. Nhưng đến cuối cùng, làm như thế nào là do điện hạ quyết định, tiểu nhân chỉ nói…” sau một chút do dự, lại tiếp tục: “Tiểu nhân chỉ muốn nói rằng điện hạ với Thái tử điện hạ dù là huynh đệ, nhưng cũng… nhưng cũng đừng quên là cả hai cùng có chung một tình cảm mẫu tử như nhau.”
Nói xong liền cúi đầu, chậm rãi lui ra.
Vịnh Kỳ nhìn thấy Hà Cửu đi ra ngoài rồi, nhưng áp lực vẫn không hề giảm, làm cho người khác không thở nổi.
Huynh đệ tình thâm? Cùng loại tình cảm mẫu tử?
Vịnh Kỳ cười khổ, cảm thấy năm ngón tay mỏi nhừ mới phát hiện rằng mình còn đang cầm chặt lá thư của Cung Vô Hối, cúi đầu nhìn thoáng nhăn mặt.
Trong lòng y đang bất ổn, không biết làm thế nào cho đúng. Nếu không hành động, chỉ tội cho mẫu thân đang bị giam nơi lãnh cung, e rằng sự thật là do Thục Phi hại; còn nếu hành động… ngày thường Vịnh Thiện đối với y ra sao, tất cả đều hiện lên rõ ràng, thật sự làm người ta không nhẫn tâm.
Tuy rằng thuận lợi trộm được thư, nhưng lại vô cùng lo sợ.
Chậm rãi bước ra, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm quen thuộc tràng ngập vui sướng: “Vịnh Kỳ ca ca!”
Vịnh Kỳ ngẩng đầu, không dám tin Vịnh Lâm đang chạy về phía mình, Thường Đắc Phú theo sát phía sau đầy vẻ nghi hoặc, muốn ngăn nhưng không dám.
“Vịnh Lâm! Sao ngươi vào đây được?”
“Muốn gặp ca ca, nên đến thôi.” Vịnh Lâm vẫn chạy nói, tuyết tung khắp nơi, cả người đổ đầy mồ hôi, đến trước mặt Vịnh Kỳ, bỗng nhiên ngưng cười nói: “Ca ca làm sao vậy? Sắc mặt kém quá?” rồi đưa tay lên trán Vịnh Kỳ.
Vịnh Kỳ đưa một tay cản, lùi lại một bước, nói: “Ngươi đã lớn rồi, sao mỗi lần gặp mặt đều làm loạn cả lên vậy?”
Vịnh Lâm từ trước đến nay đều cùng y làm nên đủ chuyện, đột nhiên bị y ngăn cản, sửng sốt một hồi lâu, chợt nhớ đến chuyện ngày hôm qua liền xấu hổ, đỏ mặt không lên tiếng.
Vịnh Kỳ hỏi: “Sao ngươi vào đây được? Nếu không có lệnh của Vịnh Thiện, thì ngươi đâu được vào nơi này?”
Nói đến việc này, tinh thần Vịnh Lâm phấn khởi lên hẳn, vội vàng nói: “Ngươi có đoán cũng không ra rằng Vịnh Thiện ca ca bỗng dưng thông suốt, đồng ý cho ta đến đây đem ngươi đi.”
Vịnh Kỳ nghe như sét đánh ngang tai, sắc mặt biến đổi nói: “Hắn cho ngươi dẫn ta đi? Làm sao… làm sao mà hắn có thể đồng ý việc này?”
“Ca không tin? Thường Đắc Phú cũng không tin, hắn đứng cản ngay cửa không cho ta vào, tên đó đúng là không biết phép tắc.”
Thường Đắc Phú đứng bên cạnh cười khổ nói: “Vịnh Lâm điện hạ, tiểu nhân nào dám to gan như thế? Chỉ là Thái tử điện hạ…..”
“Ngươi bớt giảo hoạt cho ta! Nếu Vịnh Thiện ca ca không cho ta tín vật, lại còn phái thị vệ đi theo ta đến đây, tiểu tử ngươi còn không phạm thượng đem ta đuổi ra ngoài sao? Thường Đắc Phú, ngươi bản lĩnh lắm, dám đối phó với bổn hoàng tử đây.”
Vịnh Kỳ không quan tâm đến chuyện Thường Đắc Phú, nhìn Vịnh Lâm nói: “Tại sao bỗng dưng Vịnh Thiện lại cho ngươi tín vật?”
“Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, do huynh ấy biết mình sai, nên vội sửa đổi. Nếu hắn có chút tiến bộ, ta còn gọi hắn là ca ca, bằng không….” Vịnh Lâm tức giận buông hai câu, thấy Thường Đắc Phú còn đứng đó, liền trừng mắt nói: “Ngươi còn đứng đó làm gì? Cho ngươi biết, chuyện ngày hôm qua, món nợ của ngươi ta chưa quên đâu, sau này ta sẽ đòi cả vốn lẫn lời!”
Lúc Thường Đắc Phú bị mắng xối xả, thì một tiểu nội thị chạy vào nói: “Thường tổng quản, Thái tử điện hạ cho người truyền lời, nói rằng ngươi đến khố phòng tìm cái Phù điêu ngọc lục bảo đem đến cho Vịnh Thăng điện hạ, còn có hai lạng tiền vàng, lụa là với mão san hô mang cho Cẩn phi nương nương.”
“Đến ngay.” Thường Đắc Phú đang mất mặt, được dịp liền cáo lui.
Dù sao trong tay Vịnh Lâm cũng có tín vật của Vịnh Thiện, hắn có lưu lại cũng không làm gì được.
Đuổi được Thường Đắc Phú đi rồi, Vịnh Lâm mới quay sang nói với Vịnh Kỳ: “Tên này cũng chẳng tốt lành gì, Vịnh Kỳ ca ca, để tránh đêm dài lắm mộng, ta mau khởi hành thôi. Chẳng cần đem gì nhiều, ở đó tất cả đều có đủ, cần gì chỉ cần mở miệng. Tới đó rồi ta hẵng…”
“Ta không nghĩ là sẽ đi.”
“… cho dù ca ca ta lại nổi ý xấu, cũng không thể đặt chân đến cửa nhà của ta… Sao? Ca vừa nói gì?”
Vịnh Kỳ cúi đầu nhìn mấy ngón chân, chính y cũng không biết mình vừa nói gì.
Không có nghĩa lý gì, lời như thế cũng nói ra được, cứ như là không muốn rời đi.
Trong đầu y hiện lên vô số thắc mắc, Vinh Thiện làm sao vậy? Sao bỗng dưng lại cho Vịnh Lâm mang mình đi. Do hắn linh cảm được sự việc sắp xảy ra? Hay là chê mình vướng bận?
Hay là hắn đã bắt đầu nghi ngờ mình ở Thái tử điện sẽ gây ra nhiều cớ sự?
Nơi y đang giấu lá thư trên người đang nóng lên, cứ như là tố cáo tội ác của y, Vịnh Kỳ hận không thể nóng hơn nữa, để có thể bị tàn phế hay chết đi thì càng tốt. Nhưng nếu y chết đi, thì mẫu thân cũng sẽ chẳng còn đường sống sao? Y giương hai mắt nhìn Vịnh Lâm, nhẹ nhàng nói: “Ta không đi.”
Vịnh Lâm ngạc nhiên một lúc, rồi tức giận nói: “Vì cái gì?”
“Vịnh Thiện đối đãi với ta không bạc, ta ở đây rất tốt.”
“Rất tốt?” Vịnh Lâm gầm nhẹ đứng lên, đôi mắt như hổ dữ nhìn chằm chằm Vịnh Kỳ, lát sau hạ giọng nói: “Ca ca, ngươi đừng hồ đồ, ngươi uống phải mê dược rồi. Ngươi xem, ngươi bắt đầu mê sảng rồi?”
“Cái gì?” Vịnh Kỳ giật mình.
“Xuân dược, là xuân dược! Ta đã điều tra ra được, hắn mỗi ngày đều hạ xuân dược với ngươi, làm cho ngươi mê mẩn tinh thần đó Vịnh Kỳ ca ca à.”
“Không… Vịnh Thiện sẽ không…”
“Đó là phương thuốc ta điều tra ra được, còn nói là không.” Vịnh Lâm lòng đầy căm phẫn: “Ngươi cũng nên ngẫm lại xem, từ lúc đến đây, ngươi có được kê đơn bao giờ chưa? Có làm những chuyện mà “thân bất do kỳ” không?”
“Không, không phải.” Vịnh Kỳ cố chấp lắc đầu.
Y nhớ tới những đêm không ngủ được, cảm thấy cả người nóng rực, cổ họng khô rát là những chuyện trước đây chưa từng xảy ra; rồi lại buộc chính mình an ủi hạ thân, xấu hổ, Vịnh Thiện còn mỉm cười nói là nam nhân thì phải có những lúc như thế.
Xuân dược?
Vịnh Kỳ càng nghĩ càng thấy đúng: lòng cảm thấy chùng xuống, nơi cất giấu lá thư đang nóng rực bỗng nhiên lạnh như băng.
Người đó đã hạ dược với y.
Nói lời những lời thân thiết, che chở cho y, làm cho y vui, lừa dối làm y tin tưởng tất cả, hóa ra, lại hạ dược!
Khi y bị dược tính làm cho xấu hổ cùng cực, còn giả bộ ôn nhu trấn an y.
Vịnh Thiện…
Trong đầu y nhẹ nhàng gọi, trước mắt nhòe đi, chân tay mềm nhũn, bất giác tựa lưng vào tường.
“Ca ca!” Vịnh Lâm lao đến đỡ lấy.
Nhưng Vịnh Kỳ nhẹ nhàng khoát tay, mệt mỏi dựa vào tường để thở.
Y cảm thấy trời đất quay cuồn, y giơ tay lên, che miệng cơ hồ muốn nôn. (mún nghĩ bậy quá >.<)
Thấy hắn như vậy, Vịnh Lâm cũng lo lắng đứng lên, nói: “Ca ca?” rồi tự tát mình, nói tiếp: “Tính ta nói thẳng, ca ca đừng trách.”
Vịnh Kỳ đang bi thương, giống như đem một nửa trái tim hắn đi nghiền nát, chỉ còn sót lại tro bụi. Dù thế nào y cũng không tin rằng Vịnh Thiện đã hạ dược, phải điều tra rõ ngọn ngành.
Ý thức được việc mình sắp phải đi, y đưa mắt nhìn một lượt khắp hành lang, nơi tuyết phủ trắng xóa; dưới nền tuyết tinh khiết đó, có thể cũng che giấu rất nhiều thứ bẩn thỉu.
“Không cần nói nữa, ta hiểu rồi.” Vịnh Kỳ cúi đầu mở miệng.
Đau, nhưng lại không cảm thấy hỗn loạn hay bực bội, cứ như là chẳng còn tri giác gì cả.
Y chậm rãi đứng lên nói: “Ta… đi theo ngươi.”
Vịnh Lâm mừng rỡ, định mở miệng nói, nhưng bị Vịnh Kỳ ngắt lời: “Chỉ có điều, ta phải đi thăm mẫu thân.”
Vịnh Lâm khó xử đứng lên: “Lệ phi ở lãnh cung, không phải muốn là có thể gặp, đợi ca ca về rồi, ta sẽ xin thử, được không?”
“Không sao.” Vịnh Kỳ cười chua xót: “Vịnh Thiện nói rằng ta có thể đến thăm mẫu thân, hắn từ trước đến nay rất chu đáo, đã viết sẵn một chỉ dụ cho ta.”
Nói rồi bước vào phòng, mở ngăn kéo, lấy chỉ dụ do chính tay Vịnh Thiện viết ra, đến trước mặt Vịnh Lâm nói: “Ngươi hãy đi cùng ta.”
Ra gần đến cửa, thấy toàn một màu trắng xóa, liền lo lắng cho Vịnh Kỳ nói: “Sức khỏe ca ca không được tốt, không cần phải đi trên tuyết thế này, để ta gọi Thường Đắc Phú mang noãn kiệu đến.”
Vịnh Kỳ lạnh lùng nói: “Ngươi có thể đi được, tại sao ta lại không?”
Nói rồi hạ chân xuống cầu thang, bước đi phăm phăm. (sozi nàng, nhưng chỉ có 2 từ này mới diễn tả dc khí thế của anh Kỳ lúc này =]])
Tử nhỏ, Vịnh Lâm đã sống cùng với y, chưa từng thấy y tỏ ra như thế này bao giờ, bỗng có chút sợ hãi, hối hận vì đã nói ra chuyện xuân dược trước mặt Vịnh Kỳ.
Chuyện này ai nghe cũng có thể bị đả kích, nói chi là Vịnh Kỳ?
Trong đầu thầm mắng mình ngu xuẩn, nhưng chân thì vẫn theo sát Vịnh Kỳ.
Đến nơi, Vịnh Kỳ lấy chỉ dụ của Vịnh Thiện ra, thị vệ xem qua rồi cho vào. Vịnh Lâm muốn đi theo, nhưng Vịnh Kỳ ngăn lại nói: “Ta với mẫu thân chỉ nói vài câu rồi ra ngay, ngươi ở đây chờ một chút.”
Đây không phải là lần đầu tiên y đến lãnh cung, nhưng cái không khí lạnh lẽo cô tịch vẫn làm cho y rùng mình. Đi theo con đường lúc trước, đến trước của phòng Lệ phi, vừa định mở cửa, thì bên trong đột nhiên có người bước ra.
Vẫn là cung nữ Thanh Di.
Thanh Di đi ra, mặt đầy nước mắt, cúi đầu lau lệ, không biết bên ngoài có người, thiếu chút nữa là đâm vào, được Vịnh Kỳ đỡ lấy, giật mình kinh hãi, ngẩn đầu nhìn rõ Vịnh Kỳ, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Điện hạ, người đã đến rồi?”
Vịnh Kỳ gật đầu.
Thanh Di niệm một tiếng phật, nước mắt lăn dài, vừa khóc vừa nói: “Tốt quá, nương nương được cứu rồi.”
Vịnh Kỳ hoảng sợ nói: “Mẫu thân làm sao vậy?”
“Trời giáng tai họa, quý nhân gặp nạn, chết thật uổng phí.” Thanh Di lau lệ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nương nương bị bệnh được vài ngày, nô tì liền báo là phải tìm thái y, nhưng chẳng có ai phản ứng. Tuyết thì rơi nhiều, ngay cả than đốt cũng bị cắt xén số lượng, chỉ đủ đốt đến nửa đêm, nơi đây không phải là nơi dành cho người sống, thật đáng thương cho nương nương thân thể ngà ngọc…”
Vịnh Kỳ chưa nghe dứt lời, vội vàng chạy vào trong.
Nơi này so với Thái tử điện đúng là một trời một vực, đã vào phòng rồi, nhưng còn lạnh hơn so với tuyết ở ngoài trời. Nhờ chút ánh sáng soi vào mới nhìn thấy được Lệ phi đang nằm ốm yếu trên giường.
“Mẫu thân.” Vịnh Kỳ lao đến, quỳ gối bên giường, kêu một tiếng chợt thấy khóe mũi cay cay.
Lấy tay sờ vào tấm chăn của Lệ phi, một chút hơi nóng cũng không có, lạnh như một khối băng.
Lệ phi nằm trên giường run rẩy mở mắt, chợt hỏi: “Vịnh Kỳ? Là con phải không?” Mở mắt ra, nhìn rõ ràng, quả nhiên là đứa con mình đã đến, trên gương mặt tiều tụy ánh lên một tia vui mừng.
“Mẫu thân, không phải Vịnh Thiện đã cho người đem chăn đệm đến đây sao? Sao bây giờ không thấy?”
“Chăn đệm?” Lệ phi được Vịnh Kỳ đỡ đậy, chậm rãi ngồi dậy, cười khổ nói: “Có lẽ là do Thục phi sai người ngăn lại, nàng ta không nhìn thấy ta chết thì không cam lòng.”
Vừa tựa thẳng người, liền hỏi Vịnh Kỳ: “Thứ đồ đó, ngươi có lấy được không?”
Vịnh Kỳ cảm thấy căng thẳng.
“Có hay không? Không có chứ gì?” Lệ phi hỏi.
“………………….”
Vịnh Kỳ cắn môi, tinh thần có chút lay động, y run rẩy một hồi lâu vẫn không nói nên lời. Vật đó vẫn còn nằm trong áo, nhưng tại sao vẫn không thể đưa ra?
Một bên là người đã làm cho y động lòng, rồi lại hạ xuân dược với y – Vịnh Thiện.
Một bên là người đang bị đày đọa nơi lãnh cung, phải tự chống chọi với mọi thứ chờ cơ hội phục thù mẫu thân của Vịnh Thiện.
“Vịnh Kỳ, nói chuyện với ngươi a.” Lệ phi đem cánh tay gầy trơ xương khoát lên vai hắn, hít một hơi nói tiếp: “Thôi, ta vốn… không nghĩ là ngươi có thể được việc, đây là do bản tính của ngươi trước giờ như thế, không thể trách được.”
“Mẫu thân!” Trong lòng Vịnh Kỳ giống như bị xé nát, ngẩng đầu, đưa đôi mắt đẫm lệ nhìn Lệ phi: “Mẫu thân nói, chỉ cần có thứ đó để làm cho Thục phi kiêng kị, không dám hạ độc thủ với chúng ta, là thật đúng không?”
“Dĩ nhiên là thật.”
“Vậy… thứ này, cho dù giao cho mẫu thân, mẫu thân sẽ không lấy ra để hại Vịnh Thiện chứ?”
Ánh mắt Lệ phi đang ảm đạm, liền sáng lên: “Vịnh Kỳ, ngươi đã lấy được?”
“Mẫu thân hãy trả lời ta trước, có phải chỉ cần thứ này để kìm hãm Thục phi là đủ? Người sẽ không lấy thứ này để hại đương kim Thái tử?”
“Đương nhiên.” Lệ phi không hờn giận đứng lên: “Vịnh Kỳ, ngươi ngay cả mẫu thân cũng không tin sao?”
Tuy rằng đang mang bệnh, nhưng vẫn còn mang vẻ tôn quý của một vị sủng phi, hai mắt từ trên cao nhìn thẳng về phía Vịnh Kỳ, mang vẻ nghiêm nghị không thể xúc phạm.
“Nhi thần…” Vịnh Kỳ cúi đầu im lặng, sắc mặt tái nhợt, trong lòng đang tranh đấu kịch liệt, nhẹ giọng nói: “Thật sự là…. thật sự là trong cung thật đáng sợ, đều là người một nhà, vì cái gì mà… cứ phải tàn sát lẫn nhau?”
Lệ phi không ngờ hắn lại nói ra một câu như vậy, sắc mặt liền biến đổi, có chút chán nản. Nhưng nàng sống trong cung đã lâu, chuyện trải qua không ít, chỉ một lát sau đã khôi phục lại thái độ bình thường, lãnh đạm nói: “Ngốc tử này, ngươi nói năng hồ đồ gì đó? Ai với ngươi là người một nhà?” Khẩu khí liền dịu lại, thở dài: “Vịnh Kỳ, chỉ có ta và ngươi mới là cốt nhục chân chính. Hài tử, ngươi cũng đừng quên. Thiên hạ rộng lớn, nhưng mẫu thân thì chỉ có một.”
“Nhưng Vịnh Thiện hắn…”
“Vịnh Thiện là con của Thục phi!” Lệ phi quả quyết nói: “Ngươi cho là bây giờ hắn thương yêu ngươi, sẽ lo lắng cho ngươi suốt đời sao? Hừ, hắn bây giờ là Thái tử, sau này sẽ là Hoàng đế. Được Hoàng đế ân sủng, vài ngày liền thay đổi. Lúc trước Phụ hoàng ngươi sủng ái ta như thế nào, bây giờ nhẫn tâm đem ta vứt đi thế này?”
Vịnh Kỳ so với lúc trước đã thay đổi. (iu rầu nó thía =]])
Nghe thấy Lệ phi vu tội Vịnh Thiện, trong lòng buồn bực, kìm lòng không được nói: “Vịnh Thiện hắn… hắn khác với họ!”
Đây là lần đầu tiên đứa con này dám nói như vậy, làm Lệ phi há hốc vì kinh ngạc, dừng lại để đánh giá Vịnh Kỳ.
Sau một lúc mới chậm rãi nói: “Ôi, ngốc tử này, thật làm mẫu thân lo lắng. Tốt, cho dù hắn có khác với Hoàng đế, nhưng tương lai cũng sẽ có một ngày, ngươi khó mà trốn khỏi độc thủ.”
“Sao lại như thế?”
“Sao lại không?” Lệ phi hỏi: “Vịnh Thiện đăng cơ, Thục phi sẽ là Thái hậu. Cho dù Vịnh Thiện đối với ngươi là thật tâm, thì Thục phi có xem ngươi là cái gai trong mắt không? Nàng ta không diệt trừ ngươi, sẽ không an tâm. Bây giờ không phải lúc nói đến chuyện đó, Vịnh Kỳ, thư của Cung Vô Hối, ngươi có lấy được hay không?”
Vịnh Kỳ do dự trong chốc lát, rồi chậm rãi gật đầu.
Tinh thần Lệ phi liền phấn chấn lên hẳn: “Mau đưa cho mẫu thân.”
Vịnh Kỳ đem lá thư nhàu nhĩ cẩn thận đưa cho Lệ phi.
Lệ phi vội bắt lấy, nhưng tâm Vịnh Kỳ chợt dao động, liền rụt tay về.
“Sao thế?” Lệ phi hỏi: “Ngươi còn nghi ngờ ta?”
Vịnh Kỳ chậm rãi lắc đầu.
Y trong người vẫn còn mang bệnh, tâm tình còn thảm hơn so với bình thường, sắc mặt lần lượt thay đổi hết trắng rồi đỏ, đột nhiên lóe lên một ý nghĩ kinh tâm động phách. Đem phong thư xiết chặt trong tay, cúi đầu nhìn chằm chằm.
Ngẩng đầu nhìn Lệ phi với gương mặt kiên quyết, cắn răng nói: “Mẫu thân, đứa con bất hiếu… ta…. ta không thể tin người!”
Tình hình đột nhiên thay đổi, Lệ phi kinh ngạc nhưng chỉ một lúc thì cả người phát run vì giận, run tay chỉ thẳng vào Vịnh Kỳ nói:
“Ngươi…. ngươi nói cái gì?”
“Năm đó trong lúc lấy ngày sinh bát tự của hoàng tử, mẫu thân đã nhúng tay vào, Vịnh Thiện đã vào Nội Trừng Viện, hắn biết mẫu thân sẽ chết dưới khổ hình, nếu không tâu rõ với Phụ hoàng, chỉ sợ ngày đó Vịnh Thiện… Dù sao, ta cũng sẽ không… sẽ không giúp người hại hắn.”
“Làm càn! Vịnh Kỳ, ngươi mất trí rồi?” Lệ phi tức giận rống lên.
Thanh Di ở bên ngoài nghe thấy, vội hoảng sợ tiến vào khuyên: “Nương nương đừng giận, Điện hạ còn trẻ người non dạ, nói chuyện không được cẩn thận.” rồi vỗ vỗ nhẹ vào lưng Lệ phi.
Lệ phi đẩy nàng ra, cười lạnh nói: “Hắn mà trẻ người non dạ sao? Rõ ràng là cứng đầu khó bảo. Ta bây giờ sa sút đến nỗi này, không dám nhìn mặt ai, lời nói xem như gió thoảng. Vịnh Kỳ, chẳng qua là ngươi cùng Vịnh Thiện thông đồng mà thôi, không thể tưởng tượng được, ngay cả hoàng tử cũng có thể làm ra cái loại chuyện đó, ta thật không biết mình đã sinh ra cái gì. Huynh đệ cùng nhà thì đồng tâm hiệp lực, còn mẫu thân sống chết thế nào không cần biết. Hảo! Hảo! Ngươi hãy trân trọng từng ngày đi, chỉ mong cả đời hắn đối với ngươi một lòng, bảo vệ ngươi một đời. Chỉ cần như vậy, ta cho dù chết ở chỗ này, cũng an lòng.” Dứt lời liền gục trên giường khóc rống lên.
Vịnh Kỳ cảm thấy trong lòng đau nhói, nhất thời gục người xuống.
Nghĩ đến việc Vịnh Thiện hạ dược với mình, cõi lòng tan nát, không hiểu vì cái gì mà đến giờ còn muốn che chở cho hắn, lại còn cùng mẫu thân trở mặt. (ta đã nói là iu rầu mờ)
Một hồi lâu, y mới có thể lấy lại tinh thần, buồn bã nói: “Chúng ta không có thông đồng, Vịnh Thiện hắn, hắn đối với ta thực ra cũng… không phải là thật lòng. Nhưng ta… ” Y cắn môi dưới nói tiếp: “Nhưng ta không thể cho người hại hắn.”
Cả người y không có chút sức lực, ngay cả cử động tự hồ cũng khó khăn, đấu tranh vài lần, vẫn không làm được, đành phải cấu vào đùi một cái, mới tìm được một chút khí lực, run rẩy đứng lên.
Lảo đảo tiến đến lò than, tay run rẩy lấy bức thư đặt lên.
Lệ phi đang khóc lớn, thấy y bỗng nhiên đứng lên, lại đi đến gần lò than, cũng hoảng sợ, sợ rằng y bị mình mắng quá… nhất thời nghĩ quẩn, nhưng khi thấy y chỉ đốt bức thư, mới an tâm một chút.
Thứ viết bằng giấy, vừa gặp lửa liền bốc cháy, trong chốc lát đã cháy hết quá nửa, lửa vẫn cháy, liếm đến ngón tay Vịnh Kỳ, Vịnh Kỳ giật mình bừng tỉnh, ném lá thư đang cháy dở kia vào lò than.
Trong nháy mắt, thư đã cháy sạch, hắn còn đứng ngẩn ngơ, vô thức bước đi.
“Điện hạ!” Thanh Di kéo Vịnh Kỳ lùi lại, khóc ròng nói: “Tại sao điện hạ lại làm vậy? Nương nương đang mắc bệnh, nên tâm tình không được tốt, chỉ nói với ngài hai câu, cho dù mắng ngài sai quấy, cũng không đáng để ngài phải làm vậy.”
Lệ phi chỉ có đứa con trai độc nhất này, thấy vậy liền run như cầy sấy, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn chằm chằm vào Vịnh Kỳ, miễn cưỡng cười nói: “Vịnh Kỳ, mẫu thân bị nhốt ở đây, khó tránh khỏi uất ức, nên có la mắng ngươi một chút. Hảo hài tử, đừng như vậy.”
Thanh Di muốn kéo Vịnh Kỳ đến trước mặt Lệ phi, nhưng Vịnh Kỳ lại lắc đầu.
“Mẫu thân, thư ta đã đốt rồi. Vịnh Thiện với Thục phi nếu tìm không thấy, cũng có thể đoán được phần nào là do ta lấy.” Vịnh Kỳ nhìn Lệ phi, nhẹ giọng nói: “Cứ cho là người giữ được bức thư trên tay đi, thiên hạ chỉ có ba người biết đến thứ này đã muốn đốt. Người có thể dùng nó để áp chế Thục phi, nhưng… cũng không thể đem nó đưa cho Phụ hoàng. Mẫu thân, người đừng trách ta.”
Lệ phi đã hiểu, chỉ cảm thấy đau khổ, trầm mặc một lát, suy sụp cười nói: “Bỏ đi, bỏ đi, đứa trẻ nào mà không lớn, cuối cùng hôm nay ta cũng đã hiểu. Ngươi đối với Vịnh Thiện, ai, ta thật không biết nói thế nào.”
Trên mặt Vịnh Kỳ thoáng lên nụ cười sầu thảm.
Hắn đi đến bên giường, quỳ xuống trước mặt Lệ phi dập đầu lạy ba cái nói: “Mẫu thân, nhi thần cáo lui.”
Lệ phi nhìn thấy hắn, nghẹn ngào, nói không nên lời.
Vịnh Kỳ im lặng, đứng lên, cúi đầu bước ra khỏi cửa, chậm rã đi xa.
Vịnh Lâm đừng chờ bên ngoài, sắp hết kiên nhẫn thì thấy Vịnh Kỳ từ trong đi ra, lập tức đứng dậy chạy đến.
“Ca ca cuối cùng ngươi cũng ra rồi, làm ta lo lắng nãy giờ. Ca ca làm sao vậy? Cứ như là người mất hồn vậy? Lệ phi có khỏe không?”
Vịnh Kỳ buồn bã đứng trên bậc thềm, tự hồ không thấy trước mắt.
Một lúc sau thì giật mình, lẩm bẩm: “Tất cả đều là giả dối sao? Hắn vì chuyện gì mà lại hạ dược với ta? Không! Hắn không có.”
Cuối cùng chống chọi không nổi, chỉ thấy trước mắt tối sầm, ngã quỵ trong lòng Vịnh Lâm, bất tỉnh nhân sự.
Danh sách chương