Trong phòng giam an tĩnh lại…
Thời gian từng chút, từng chút, chậm rãi trôi đi.
Vịnh Lâm hiếm thấy ngồi giữ ở bên hỏa lò, vẫn không hề nhúc nhích, quay lưng lại với hai vị ca ca.
Vịnh Thiện ngồi sát bên giường, cúi đầu nhìn Vịnh Kì, ánh mắt một khắc cũng không rời, giống như là đã cả đời không được thấy. Hắn lúc nào mơ đến giờ phút này. Thế nhưng giờ đây khi mộng đã thành thực lại không nhịn được mà chua xót.
Không biết qua bao lâu, lông mi Vịnh Kì khẽ run.
Run rất khẽ, sự thay đổi này nếu là người khác thì tuyệt sẽ không phát hiện ra. Vịnh Thiện lại ngay lập tức nhìn thấy, cả người kích động đến phát run, một tay cầm lấy tay Vịnh Kì, kìm nén tình yêu thương tràn ngập, thấp giọng nói: “Ca ca, ca ca, huynh hãy mở to mắt ra nhìn ta.”
Hắn chỉ là hô thử một câu thăm dò, Vịnh Kì lại giống như là nghe được, cả người run rẩy dữ dội một trận, giống như là giãy giụa lại sự trói buộc từ trong mộng, cổ ngửa mạnh ra sau.
Mắt đột nhiên mở ra.
“Ca ca?” Vịnh Thiện thở dốc vì kinh ngạc.
Vịnh Thiện nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt mà đen nhánh kia, tâm tựa như bị một con sóng cao ba trượng chụp lấy, hai cánh tay duỗi ra, đem Vịnh Kì ôm chặt. Mặt hắn dán vào mặt Vịnh Kì, không ngừng cọ sát, giống như nếu không làm như vậy, thì sẽ không thể biểu đạt được sự kích động trong lòng mình.
Trên cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, Vịnh Thiện thu hồi cảm xúc, cúi đầu nhìn. Một bàn tay gầy kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lôi kéo.
Hai mắt hắn đẫm lệ vẫn ẩn ý cười, hỏi Vịnh Kì: “Làm gì? Lúc này còn thẹn thùng, muốn ngăn đệ sao?”
Vịnh Kì ở thái tử điện kích động đến độ hôn mê, mở mắt ra lại nhìn thấy Vịnh Thiện, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn bị bệnh rất nặng, trong lòng một chút thanh tỉnh, một chút mơ hồ. Nhìn thấy Vịnh Thiện, hắn nháy mắt liền biết đây không phải là mộng. Nhất định đây là thật, hắn vui sướng đến độ ngay cả nguyên nhân và kết quả cũng không buồn hỏi.
Hết thảy đều tự nhiên đến khó tin. Hắn mở mắt ra lại ở trong ***g ngực Vịnh Thiện, nghe thấy thanh âm của Vịnh Thiện, nhìn thấy khuôn mặt của Vịnh Thiện. Thật sự là chuyện có đạo lý nhất trong thiên hạ.
Môi giật giật, yết hầu khô khốc, một chữ cũng không nói nên lời.
Vịnh Kì đơn giản vứt bỏ, mở to đôi mắt to đã trũng sâu, dừng ở trên mặt Vịnh Thiện, bình tĩnh nhìn.
Vịnh Thiện vẫn là lần đầu tiên bị Vịnh Kì nhìn chăm chú như vậy, tâm đều như hóa mở, hung hăng trừng mắt nhìn, đem lệ trong hốc mắt cứng rắn nuốt vào, mỉm cười nói: “Ca ca nhìn gì? Ta bộ dáng già đi rất khó coi phải không?”
Vịnh Kì tham lam theo dõi hắn. Trong lòng đối với Vịnh Thiện nhẹ nhàng nói: Được gặp ngươi ta cũng quá vui mừng rồi. Cho dù lúc này vì ngươi mà chết ta cũng cam tâm tình nguyện.
Miệng hắn dù nói không ra, nhưng ánh mắt lại tựa như thiên ngôn vạn ngữ.
Vịnh Thiện bị hắn nhìn từ đầu đến chân thấy nhiệt nóng hầm hập, giống như ngoài cửa sổ xuân đã về, hoa đã nở.
Thấy môi Vịnh Kì hơi run run, giống như là có chuyện muốn nói, Vịnh Thiện lập tức giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên ngực Vịnh Kì, trầm giọng nói: “Ca ca tất cả đều không cần phải giải thích. Người trong thiên hạ không rõ lòng của huynh, đệ rõ là được rồi.”
Một câu đem tất cả chuyện lén liên lạc với Lệ phi, trộm thư đốt thư, làm cho Vịnh Thiện hết đường chối cãi rồi bị bỏ tù, toàn bộ mất hết.
Vịnh Kì ngẩn ra, nước mắt tuôn rơi.
Hắn có thể mở mắt ra, lấy tay kéo ống tay áo Vịnh Thiện, là đã dùng hết khí lực rồi. Giờ đây cơ thể càng thêm suy yếu, đầu óc lại càng thanh tỉnh. Chỉ có làm rõ chân tướng thì ngôi vị thái tử của Vịnh Thiện mới được rửa sạch oan uổng, thanh danh không hề lưu lại chút dơ bẩn nào.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, một người làm một người chịu, chỉ cần nhìn thấy phụ hoàng, nhất định sẽ đem toàn bộ lỗi lầm mình trộm thư đốt thư nói ra. Nhưng hắn chỉ giấu chuyện này là do Lệ phi sai khiến, để bảo toàn tình cảm mẫu tử.
Nói ra việc này, phụ hoàng nhất định sẽ tức giận mà giam ngay vào lao ngục. Đây là trọng tội không thể tha, không thể trông chờ còn giữ được mạng. Cho dù phụ hoàng nhân từ, nhớ đến tình cảm phụ tử, thì cũng sẽ ban thưởng cho rượu độc để bảo toàn thi thể.
Vịnh Kì ngẩng mặt, lẳng lặng nhìn Vịnh Thiện.
Nói cũng kỳ quái, hắn từ trước đến nay rất nhát gan. Hiện tại nghĩ đến bị xử tử, vậy mà một tia sợ hãi cũng không có. Vị đệ đệ này đối với hắn rất tốt, tốt đến chính mình thấy áy náy bất an. Nếu có thể dùng tính mạng này để báo đáp một phần, cũng không uổng cho mối si tình này.
Hắn vừa nghĩ, môi vừa miễn cưỡng giật giật.
Vịnh Thiện vội vàng dựa sát vào hắn, vỗ về lưng hắn hỏi: “Ca ca muốn gì? Khát nước a?”
Vịnh Kì không lên tiếng, chậm rãi nghiêng mặt đi. Nửa bên mặt còn lại rốt cuộc dựa vào ngực Vịnh Thiện.
Trời rất lạnh, mỗi người đều mặc xiêm y thật dày, hẳn là cái gì cũng không thể nghe được. Vịnh Kì lại chắc chắc hắn nghe thấy được ẩn ẩn tiếng tim đập mạnh mẽ của Vịnh Thiện.
Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…
Hắn có chút hận chính mình sao lại có thể ngốc như vậy. Hắn cùng Vịnh Thiện lớn lên với nhau ở trong cung, đã hơn mười mấy năm này. Xem ra hắn đã sống uổng phí cả đời này.
Từ từ nhắm hai mắt, ngọt ngào lắng nghe.
Vịnh Thiện đã quen bị người ta đối xử lạnh nhạt, không thể tưởng tượng được sau khi gặp lại, vị ca ca ngại ngùng thẹn thùng lại có thái độ khác thường, không che giấu tình yêu quyến luyến như vậy. Thật giống như một tên khất cái cả đời bị xem thường, bỗng nhiên chuyển mình thành một thượng khách được người người sùng kính. Vịnh Thiện dù rất nhạy bén lão luyện, nhưng giờ phút này cũng phải ngây ngẩn cả người.
Hắn áp lực hỗn loạn thở dốc, thật lâu sau mới tỉnh lại, thật cẩn thận xê dịch một chút, làm cho Vịnh Kì đang nằm trong ***g ngực mình, nằm càng thêm thoải mái.
“Khụ! Khụ!” Vịnh Lâm ở phía sau bỗng nhiên ho khan đứng lên, rất không tự nhiên.
Hắn tránh sang một bên, sớm nhìn chằm chằm hai người một hồi. Hiện tại thật sự chịu không nổi, nhịn không được ho khan hai tiếng. Ý muốn nhắc nhở hai vị huynh trưởng hiện tại bây giờ còn đang bị nhốt tại Nội Trừng viện, trong phòng còn có đệ đệ của bọn họ, nhiều ít cũng nên chừng mực một chút.
Liếc mắt ho một trận, cuối cùng cũng có được một chút sự chú ý.
“Vịnh Lâm…” Vịnh Thiện đè thấp thanh âm nó: “Ngươi che miệng lại ho, đừng làm trở ngại ca ca nghỉ ngơi.”
Buổi chiều, cửa lao lại mở.
Người từ Thái y viện và Mạnh Kì tự mình vào bên trong, đem bát dược nóng hổi từ trong hộp gỗ đen lấy ra.
Dược của hai vị hoàng tử đều ở bên trong.
Vịnh Thiện do Vịnh Kì chủ động dựa vào nên không muốn đổi tư thế, trên người hắn cũng là đang mang thương tích, hắn phải rất cố gắng mà cắn răng kiên trì đến giờ.
Thấy thái y cẩn thận đem dược đến, Vịnh Thiện ngồi ở bên giường, một tay ôm Vịnh Kì, một tay tiếp bát dược của mình. Hắn cũng không quản nóng hay không, ngửa đầu ừng ực uống, hỏi tên từ thái y viện kia: “Của Vịnh Kì điện hạ đâu? Đưa đây cho ta.”
“Sao lại thế được!” Vịnh Lâm giậm chân: “Ca ca, huynh làm sao có thể buông lỏng phòng bị? Huynh còn phải thoa dược trên lưng nữa kia mà.”
Hắn từ trước tới nay, chuyện gì cũng đều bênh vực cho Vịnh Kì. Hiện tại ngược lại, tất cả mọi chuyện đều thiên về Vịnh Thiện.
Càng thấy Vịnh Thiện vì Vịnh Kì mà không để ý đến mình, càng là nhẫn nại không được mà phải mở miệng.
Vịnh Thiên nói: “Giúp ca ca uống quan trọng hơn.” Nói rồi liền sai người đem dược của Vịnh Kì lại.
Các hoàng tử làm việc, người của thái y viện không dám quản. Nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Vịnh Thiện, ôm ca ca cùng cha khác mẹ của mình mà giúp uống thuốc, mọi người đều kinh hãi, một chữ cũng không dám nói, khoanh tay lui ra ngoài.
Mạnh Kì thật sự là kẻ kỳ tài, trên mặt một nếp nhăn cũng không thay đổi, giống như không nhìn thấy gì, khom người nói: “Dược dùng xong, chờ một chút sẽ phái người vào thu dọn. Tiểu nhân cáo lui trước. Đúng rồi, buổi tối các vị điện hạ muốn ăn gì? ”
Vịnh Lâm sửng sốt: “Cái gì? Cư nhiên có thể chọn món ăn?”
Mạnh Kì trên mặt vẫn cứng như khúc gỗ, gật gật đầu: “Hoàng thượng lại hạ chỉ. Ba vị điện hạ trừ bỏ không thể thả ra, không thể liên lạc với bên ngoài, tất cả mọi mặt đều ứng theo cấp bậc hoàng tử mà cung ứng. Chẳng những có thể gọi món, mà nếu có muốn vời cung nữ thị tẩm, cũng có thể. Chính là cung nữ sau khi đến đây, không có chỉ thì không thể rời Nội Trừng viện, để tránh truyền tin tức ra ngoài.”
“Đừng đừng, hiện tại ai mà lại có cái loại hứng trí đó chứ?” Vịnh Lâm cắt ngang, mắt khẽ liếc hai người kia một chút. Chợt nhớ tới đêm nay cuối cùng cũng có thể ăn ngon một chút, lại hứng trí, trừng mắt nói: “Lão Mạnh, cái nội viện của ngươi thiếu chút nữa đã đem bổn hoàng tử đói đến nổi nóng rồi đấy. Thẻ bài đồ ăn thì miễn đi, ta nói ngươi phải nhớ, hương lạt phong hạt tử, bích ba chim bìm bịp, áp bao vây cá, lỗ hương lộc thịt…”
Vịnh Lâm đọc lên tên một chuỗi đồ ăn. Có thể là do gần đây nhớ hương món ăn mặn, mười mấy đồ ăn, mỗi cái đều là món ăn mặn. Vốn là đang định kể thêm nhưng nghĩ ra cái bàn này tuyệt đối không bày được, phất tay nói: “Được, trước tiên như thế đã. Ngàn vạn lần phải chọn đồ tốt mà đem lên, thịt hươu phải là do Lão Đỗ ở ngự thiện phòng tự tay làm, hắn làm mới đủ dậy mùi. Nhanh đi, nhanh đi, còn nữa, nhớ rõ phải bưng một nồi cơm trắng đã nấu nhừ.”
“Từ từ…” Vịnh Thiện ôm Vịnh Kì, cẩn thận múc một thìa nước dược, đem đến bên miệng Vịnh Kì đút một chút, lúc này mới đút được non nửa bát. Hắn thấy Mạnh Kì ghi nhớ thực đơn liền tính toán rời đi liền gọi lại, thản nhiên nói: “Thức ăn mặn quá độ, ngược lại sẽ tổn thương nguyên khí. Thêm một chút chân giò hấp với đậu hũ, thêm một đĩa nấm hương thịt táo muối, một đĩa dưa chuột dầm chua, một chén cháo hoa nấu nhừ.”
“Dạ.”
“Còn có, chân giò hấp đậu hũ, lấy chân giò bên trong ra, bưng đậu hũ lại đây là được.”
“Đã nhớ kỹ.”
Mạnh Kì đi rồi, Vịnh Thiện lại kiên nhẫn đút thuốc cho Vịnh Kì.
Vịnh Lâm trầm mặc xem xét nửa ngày, vẫn là không thể kiềm chế được. Đành phải tự mình cầm trân châu phục linh sương để ở trên bàn, nhất nhất cam chịu cùng tiêu sái đến gần.
“Đây đúng là oan nghiệt kiếp trước như sách nói.” Vịnh Lâm ngồi ở bên người Vịnh Thiện, rung đùi đắc ý thở dài một hơi: “Đúng là chế giễu, huynh hầu hạ hắn, đệ hầu hạ huynh. Lúc nào mà đệ bị đã rơi xuống thành kẻ hầu hạ mạt hạng thế này? Cái này coi được sao? ”
Không cam lòng than thở hai câu.
Vịnh Thiện ôm Vịnh Kì, lại đang vội vàng đút dược. Vịnh Lâm lòng tràn đầy ý nghĩ muốn giúp cái vị ca ca sinh đôi này bôi dược. Nhưng lại chỉ có thể cởi dây lưng của Vịnh Thiện, xiêm y chỉ mở ra được một chút, trong ngón tay dính toàn dược cống phẩm, vươn vào bên trong xoa.
Hắn không nhìn thấy miệng vết thương, chỉ có thể đoán đại. Nghĩ bôi ít không bằng bôi nhiều, cứ việc dùng đúng dược là được, từ từ nhắm hai mắt xoa một mạch.
Một hộp nhỏ trân dược còn quý hơn cả hoàng kim, chỉ chốc lát sau đã hết sạch.
Vịnh Thiện bị Vịnh Lâm vân vê miệng vết thương như vậy, đau đến nhíu mày. Hắn biết là đệ đệ đang thành tâm, chịu đựng không mở miệng. Chờ Vịnh Lâm đem dược ra dùng hết, Vịnh Thiện vừa vặn cũng đút xong dược cho Vịnh Kì, quay đầu, cười đáp tạ: “Ngươi vất vả rồi.”
Vịnh Lâm hừ một tiếng, đứng lên đem hộp dược rỗng bỏ lại trên bàn, lại ngồi xuống sưởi ấm
Thời gian từng chút, từng chút, chậm rãi trôi đi.
Vịnh Lâm hiếm thấy ngồi giữ ở bên hỏa lò, vẫn không hề nhúc nhích, quay lưng lại với hai vị ca ca.
Vịnh Thiện ngồi sát bên giường, cúi đầu nhìn Vịnh Kì, ánh mắt một khắc cũng không rời, giống như là đã cả đời không được thấy. Hắn lúc nào mơ đến giờ phút này. Thế nhưng giờ đây khi mộng đã thành thực lại không nhịn được mà chua xót.
Không biết qua bao lâu, lông mi Vịnh Kì khẽ run.
Run rất khẽ, sự thay đổi này nếu là người khác thì tuyệt sẽ không phát hiện ra. Vịnh Thiện lại ngay lập tức nhìn thấy, cả người kích động đến phát run, một tay cầm lấy tay Vịnh Kì, kìm nén tình yêu thương tràn ngập, thấp giọng nói: “Ca ca, ca ca, huynh hãy mở to mắt ra nhìn ta.”
Hắn chỉ là hô thử một câu thăm dò, Vịnh Kì lại giống như là nghe được, cả người run rẩy dữ dội một trận, giống như là giãy giụa lại sự trói buộc từ trong mộng, cổ ngửa mạnh ra sau.
Mắt đột nhiên mở ra.
“Ca ca?” Vịnh Thiện thở dốc vì kinh ngạc.
Vịnh Thiện nhìn thấy đôi con ngươi trong vắt mà đen nhánh kia, tâm tựa như bị một con sóng cao ba trượng chụp lấy, hai cánh tay duỗi ra, đem Vịnh Kì ôm chặt. Mặt hắn dán vào mặt Vịnh Kì, không ngừng cọ sát, giống như nếu không làm như vậy, thì sẽ không thể biểu đạt được sự kích động trong lòng mình.
Trên cánh tay đột nhiên truyền đến cảm giác khác thường, Vịnh Thiện thu hồi cảm xúc, cúi đầu nhìn. Một bàn tay gầy kéo tay áo hắn, nhẹ nhàng lôi kéo.
Hai mắt hắn đẫm lệ vẫn ẩn ý cười, hỏi Vịnh Kì: “Làm gì? Lúc này còn thẹn thùng, muốn ngăn đệ sao?”
Vịnh Kì ở thái tử điện kích động đến độ hôn mê, mở mắt ra lại nhìn thấy Vịnh Thiện, căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì. Hắn bị bệnh rất nặng, trong lòng một chút thanh tỉnh, một chút mơ hồ. Nhìn thấy Vịnh Thiện, hắn nháy mắt liền biết đây không phải là mộng. Nhất định đây là thật, hắn vui sướng đến độ ngay cả nguyên nhân và kết quả cũng không buồn hỏi.
Hết thảy đều tự nhiên đến khó tin. Hắn mở mắt ra lại ở trong ***g ngực Vịnh Thiện, nghe thấy thanh âm của Vịnh Thiện, nhìn thấy khuôn mặt của Vịnh Thiện. Thật sự là chuyện có đạo lý nhất trong thiên hạ.
Môi giật giật, yết hầu khô khốc, một chữ cũng không nói nên lời.
Vịnh Kì đơn giản vứt bỏ, mở to đôi mắt to đã trũng sâu, dừng ở trên mặt Vịnh Thiện, bình tĩnh nhìn.
Vịnh Thiện vẫn là lần đầu tiên bị Vịnh Kì nhìn chăm chú như vậy, tâm đều như hóa mở, hung hăng trừng mắt nhìn, đem lệ trong hốc mắt cứng rắn nuốt vào, mỉm cười nói: “Ca ca nhìn gì? Ta bộ dáng già đi rất khó coi phải không?”
Vịnh Kì tham lam theo dõi hắn. Trong lòng đối với Vịnh Thiện nhẹ nhàng nói: Được gặp ngươi ta cũng quá vui mừng rồi. Cho dù lúc này vì ngươi mà chết ta cũng cam tâm tình nguyện.
Miệng hắn dù nói không ra, nhưng ánh mắt lại tựa như thiên ngôn vạn ngữ.
Vịnh Thiện bị hắn nhìn từ đầu đến chân thấy nhiệt nóng hầm hập, giống như ngoài cửa sổ xuân đã về, hoa đã nở.
Thấy môi Vịnh Kì hơi run run, giống như là có chuyện muốn nói, Vịnh Thiện lập tức giơ tay lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng đặt trên ngực Vịnh Kì, trầm giọng nói: “Ca ca tất cả đều không cần phải giải thích. Người trong thiên hạ không rõ lòng của huynh, đệ rõ là được rồi.”
Một câu đem tất cả chuyện lén liên lạc với Lệ phi, trộm thư đốt thư, làm cho Vịnh Thiện hết đường chối cãi rồi bị bỏ tù, toàn bộ mất hết.
Vịnh Kì ngẩn ra, nước mắt tuôn rơi.
Hắn có thể mở mắt ra, lấy tay kéo ống tay áo Vịnh Thiện, là đã dùng hết khí lực rồi. Giờ đây cơ thể càng thêm suy yếu, đầu óc lại càng thanh tỉnh. Chỉ có làm rõ chân tướng thì ngôi vị thái tử của Vịnh Thiện mới được rửa sạch oan uổng, thanh danh không hề lưu lại chút dơ bẩn nào.
Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm, một người làm một người chịu, chỉ cần nhìn thấy phụ hoàng, nhất định sẽ đem toàn bộ lỗi lầm mình trộm thư đốt thư nói ra. Nhưng hắn chỉ giấu chuyện này là do Lệ phi sai khiến, để bảo toàn tình cảm mẫu tử.
Nói ra việc này, phụ hoàng nhất định sẽ tức giận mà giam ngay vào lao ngục. Đây là trọng tội không thể tha, không thể trông chờ còn giữ được mạng. Cho dù phụ hoàng nhân từ, nhớ đến tình cảm phụ tử, thì cũng sẽ ban thưởng cho rượu độc để bảo toàn thi thể.
Vịnh Kì ngẩng mặt, lẳng lặng nhìn Vịnh Thiện.
Nói cũng kỳ quái, hắn từ trước đến nay rất nhát gan. Hiện tại nghĩ đến bị xử tử, vậy mà một tia sợ hãi cũng không có. Vị đệ đệ này đối với hắn rất tốt, tốt đến chính mình thấy áy náy bất an. Nếu có thể dùng tính mạng này để báo đáp một phần, cũng không uổng cho mối si tình này.
Hắn vừa nghĩ, môi vừa miễn cưỡng giật giật.
Vịnh Thiện vội vàng dựa sát vào hắn, vỗ về lưng hắn hỏi: “Ca ca muốn gì? Khát nước a?”
Vịnh Kì không lên tiếng, chậm rãi nghiêng mặt đi. Nửa bên mặt còn lại rốt cuộc dựa vào ngực Vịnh Thiện.
Trời rất lạnh, mỗi người đều mặc xiêm y thật dày, hẳn là cái gì cũng không thể nghe được. Vịnh Kì lại chắc chắc hắn nghe thấy được ẩn ẩn tiếng tim đập mạnh mẽ của Vịnh Thiện.
Thình thịch… Thình thịch… Thình thịch…
Hắn có chút hận chính mình sao lại có thể ngốc như vậy. Hắn cùng Vịnh Thiện lớn lên với nhau ở trong cung, đã hơn mười mấy năm này. Xem ra hắn đã sống uổng phí cả đời này.
Từ từ nhắm hai mắt, ngọt ngào lắng nghe.
Vịnh Thiện đã quen bị người ta đối xử lạnh nhạt, không thể tưởng tượng được sau khi gặp lại, vị ca ca ngại ngùng thẹn thùng lại có thái độ khác thường, không che giấu tình yêu quyến luyến như vậy. Thật giống như một tên khất cái cả đời bị xem thường, bỗng nhiên chuyển mình thành một thượng khách được người người sùng kính. Vịnh Thiện dù rất nhạy bén lão luyện, nhưng giờ phút này cũng phải ngây ngẩn cả người.
Hắn áp lực hỗn loạn thở dốc, thật lâu sau mới tỉnh lại, thật cẩn thận xê dịch một chút, làm cho Vịnh Kì đang nằm trong ***g ngực mình, nằm càng thêm thoải mái.
“Khụ! Khụ!” Vịnh Lâm ở phía sau bỗng nhiên ho khan đứng lên, rất không tự nhiên.
Hắn tránh sang một bên, sớm nhìn chằm chằm hai người một hồi. Hiện tại thật sự chịu không nổi, nhịn không được ho khan hai tiếng. Ý muốn nhắc nhở hai vị huynh trưởng hiện tại bây giờ còn đang bị nhốt tại Nội Trừng viện, trong phòng còn có đệ đệ của bọn họ, nhiều ít cũng nên chừng mực một chút.
Liếc mắt ho một trận, cuối cùng cũng có được một chút sự chú ý.
“Vịnh Lâm…” Vịnh Thiện đè thấp thanh âm nó: “Ngươi che miệng lại ho, đừng làm trở ngại ca ca nghỉ ngơi.”
Buổi chiều, cửa lao lại mở.
Người từ Thái y viện và Mạnh Kì tự mình vào bên trong, đem bát dược nóng hổi từ trong hộp gỗ đen lấy ra.
Dược của hai vị hoàng tử đều ở bên trong.
Vịnh Thiện do Vịnh Kì chủ động dựa vào nên không muốn đổi tư thế, trên người hắn cũng là đang mang thương tích, hắn phải rất cố gắng mà cắn răng kiên trì đến giờ.
Thấy thái y cẩn thận đem dược đến, Vịnh Thiện ngồi ở bên giường, một tay ôm Vịnh Kì, một tay tiếp bát dược của mình. Hắn cũng không quản nóng hay không, ngửa đầu ừng ực uống, hỏi tên từ thái y viện kia: “Của Vịnh Kì điện hạ đâu? Đưa đây cho ta.”
“Sao lại thế được!” Vịnh Lâm giậm chân: “Ca ca, huynh làm sao có thể buông lỏng phòng bị? Huynh còn phải thoa dược trên lưng nữa kia mà.”
Hắn từ trước tới nay, chuyện gì cũng đều bênh vực cho Vịnh Kì. Hiện tại ngược lại, tất cả mọi chuyện đều thiên về Vịnh Thiện.
Càng thấy Vịnh Thiện vì Vịnh Kì mà không để ý đến mình, càng là nhẫn nại không được mà phải mở miệng.
Vịnh Thiên nói: “Giúp ca ca uống quan trọng hơn.” Nói rồi liền sai người đem dược của Vịnh Kì lại.
Các hoàng tử làm việc, người của thái y viện không dám quản. Nhìn thấy vẻ mặt ôn nhu của Vịnh Thiện, ôm ca ca cùng cha khác mẹ của mình mà giúp uống thuốc, mọi người đều kinh hãi, một chữ cũng không dám nói, khoanh tay lui ra ngoài.
Mạnh Kì thật sự là kẻ kỳ tài, trên mặt một nếp nhăn cũng không thay đổi, giống như không nhìn thấy gì, khom người nói: “Dược dùng xong, chờ một chút sẽ phái người vào thu dọn. Tiểu nhân cáo lui trước. Đúng rồi, buổi tối các vị điện hạ muốn ăn gì? ”
Vịnh Lâm sửng sốt: “Cái gì? Cư nhiên có thể chọn món ăn?”
Mạnh Kì trên mặt vẫn cứng như khúc gỗ, gật gật đầu: “Hoàng thượng lại hạ chỉ. Ba vị điện hạ trừ bỏ không thể thả ra, không thể liên lạc với bên ngoài, tất cả mọi mặt đều ứng theo cấp bậc hoàng tử mà cung ứng. Chẳng những có thể gọi món, mà nếu có muốn vời cung nữ thị tẩm, cũng có thể. Chính là cung nữ sau khi đến đây, không có chỉ thì không thể rời Nội Trừng viện, để tránh truyền tin tức ra ngoài.”
“Đừng đừng, hiện tại ai mà lại có cái loại hứng trí đó chứ?” Vịnh Lâm cắt ngang, mắt khẽ liếc hai người kia một chút. Chợt nhớ tới đêm nay cuối cùng cũng có thể ăn ngon một chút, lại hứng trí, trừng mắt nói: “Lão Mạnh, cái nội viện của ngươi thiếu chút nữa đã đem bổn hoàng tử đói đến nổi nóng rồi đấy. Thẻ bài đồ ăn thì miễn đi, ta nói ngươi phải nhớ, hương lạt phong hạt tử, bích ba chim bìm bịp, áp bao vây cá, lỗ hương lộc thịt…”
Vịnh Lâm đọc lên tên một chuỗi đồ ăn. Có thể là do gần đây nhớ hương món ăn mặn, mười mấy đồ ăn, mỗi cái đều là món ăn mặn. Vốn là đang định kể thêm nhưng nghĩ ra cái bàn này tuyệt đối không bày được, phất tay nói: “Được, trước tiên như thế đã. Ngàn vạn lần phải chọn đồ tốt mà đem lên, thịt hươu phải là do Lão Đỗ ở ngự thiện phòng tự tay làm, hắn làm mới đủ dậy mùi. Nhanh đi, nhanh đi, còn nữa, nhớ rõ phải bưng một nồi cơm trắng đã nấu nhừ.”
“Từ từ…” Vịnh Thiện ôm Vịnh Kì, cẩn thận múc một thìa nước dược, đem đến bên miệng Vịnh Kì đút một chút, lúc này mới đút được non nửa bát. Hắn thấy Mạnh Kì ghi nhớ thực đơn liền tính toán rời đi liền gọi lại, thản nhiên nói: “Thức ăn mặn quá độ, ngược lại sẽ tổn thương nguyên khí. Thêm một chút chân giò hấp với đậu hũ, thêm một đĩa nấm hương thịt táo muối, một đĩa dưa chuột dầm chua, một chén cháo hoa nấu nhừ.”
“Dạ.”
“Còn có, chân giò hấp đậu hũ, lấy chân giò bên trong ra, bưng đậu hũ lại đây là được.”
“Đã nhớ kỹ.”
Mạnh Kì đi rồi, Vịnh Thiện lại kiên nhẫn đút thuốc cho Vịnh Kì.
Vịnh Lâm trầm mặc xem xét nửa ngày, vẫn là không thể kiềm chế được. Đành phải tự mình cầm trân châu phục linh sương để ở trên bàn, nhất nhất cam chịu cùng tiêu sái đến gần.
“Đây đúng là oan nghiệt kiếp trước như sách nói.” Vịnh Lâm ngồi ở bên người Vịnh Thiện, rung đùi đắc ý thở dài một hơi: “Đúng là chế giễu, huynh hầu hạ hắn, đệ hầu hạ huynh. Lúc nào mà đệ bị đã rơi xuống thành kẻ hầu hạ mạt hạng thế này? Cái này coi được sao? ”
Không cam lòng than thở hai câu.
Vịnh Thiện ôm Vịnh Kì, lại đang vội vàng đút dược. Vịnh Lâm lòng tràn đầy ý nghĩ muốn giúp cái vị ca ca sinh đôi này bôi dược. Nhưng lại chỉ có thể cởi dây lưng của Vịnh Thiện, xiêm y chỉ mở ra được một chút, trong ngón tay dính toàn dược cống phẩm, vươn vào bên trong xoa.
Hắn không nhìn thấy miệng vết thương, chỉ có thể đoán đại. Nghĩ bôi ít không bằng bôi nhiều, cứ việc dùng đúng dược là được, từ từ nhắm hai mắt xoa một mạch.
Một hộp nhỏ trân dược còn quý hơn cả hoàng kim, chỉ chốc lát sau đã hết sạch.
Vịnh Thiện bị Vịnh Lâm vân vê miệng vết thương như vậy, đau đến nhíu mày. Hắn biết là đệ đệ đang thành tâm, chịu đựng không mở miệng. Chờ Vịnh Lâm đem dược ra dùng hết, Vịnh Thiện vừa vặn cũng đút xong dược cho Vịnh Kì, quay đầu, cười đáp tạ: “Ngươi vất vả rồi.”
Vịnh Lâm hừ một tiếng, đứng lên đem hộp dược rỗng bỏ lại trên bàn, lại ngồi xuống sưởi ấm
Danh sách chương