Editor: Hà Hoa Khứ

Ngay hôm đó, sau khi từ Nội Trừng Viện trở về, vừa xế chiều Trương Thành đã sai người bẩm báo.

Vịnh Kỳ bệnh tình trở nặng.

Sự tình bên trong như vậy, thử hỏi làm sao bệnh không chuyển nặng? Hắn ngang nhiên bức ép cơ thể đang sốt cao, làm cho ca ca mỏng manh của hắn phải khóc lóc, phải cầu xin, bị dọa đến mức hồn lìa khỏi xác, bị nhục nhã đến mức hận không thể tìm tới cái chết.

Hắn lơ đãng nhìn phục trang sẽ mặc trong lễ sắc lập Thái tử ngày mai, xử lý vài công văn khẩn cấp trong tay, tối đến lại cùng mẫu thân dùng cơm, Thục phi thuận miệng nói: “Sao thế? Tối đến sắc mặt ngươi kém như vậy, buổi sáng chắc không có chuyện tốt đẹp gì.”

“Vịnh Kỳ bị bệnh.” Lúc mở miệng nói câu này Vịnh Thiện khẽ chau mày, vô cùng phiền muộn hận không thể tự đánh mình một roi.

Thục phi nhìn thấy thản nhiên tiếp lời, “Hài tử kia thân thể xương cốt vốn không khỏe mạnh.” Không hỏi thêm gì, yên lặng gắp một miếng măng đặt vào trong bát của Vịnh Thiện, “Chuyện của Vịnh Lâm, ngươi tính khi nào thì nói với Phụ hoàng ngươi?”

“Khi thời cơ đến, nhi thần tự nhiên sẽ nói.”

Bên ngoài tuyết lớn còn chưa dứt.

Lầu các vàng son lộng lẫy chung quanh đều treo màn cửa ngũ sắc thật dày, bốn góc rũ xuống dây tua kim tuyến. Dưới lòng đất còn có hầm trữ nhiệt, nhiệt khí nồng quá cũng khiến cho người ta khó chịu.

Không gian quá trầm mặc, cao lương mĩ vị đầy bàn đều không có hứng thú thưởng thức.

Suy nghĩ một hồi, Thục phi chậm rãi đặt đũa xuống, “Ngày mai sẽ cử hành sắc lập đại điển.” xa xôi thở dài một tiếng.

Vịnh Thiện đã ăn xong miếng măng, lau tay, nhẹ nhàng nở nụ cười, “Mẫu thân thở dài vì chuyện gì? Sau ngày mai người chính là thân mẫu của Thái tử, là người đứng hàng cao nhất trong hậu cung. Về phần Vịnh Lâm...... nhi thần sẽ xin Phụ hoàng cho phép y từ đất phong trở về.”

“Sau ngày mai, mẫu tử chúng ta sẽ trở thành mục tiêu lớn nhất.” Thục phi sai người hầu lui ra ngoài, thanh âm dịu dàng trầm xuống, giống như ca thán, lại giống như tự mình nói với mình, “Vịnh Kỳ lên ngôi Thái tử chỉ mới là chuyện một năm trước, đủ loại quan lại triều bái, người người thi nhau kính dâng lễ vật xếp hàng dài đến ngoài cổng cung, khi đó Lệ phi nở mày nở mặt đến thế nào. Bất quá chớp mắt một cái nàng đã bị tống vào lãnh cung, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị các nô tài xem thường, ngay đến một ái thiếp cũng không bằng.”

Vịnh Thiện cũng biết rõ một năm qua huyết vũ tanh phong như thế nào. Nhìn thấy Lệ phi một thời hưng phát không ai sánh nổi bỗng dưng suy sụp hoàn toàn, giữa hoàng cung lãnh tiễn loạn bay, không biết có được bao nhiêu người giữ nổi tánh mạng.

Lời của mẫu thân đều là lời lẽ thật lòng.

Hắn im lặng nửa ngày không lên tiếng, cuối cùng nói một câu, “Mẫu thân yên tâm, vì người và Vịnh Lâm, nhi thần tuyệt đối không để cho ai ám hại.”

Câu nói an nhiên nhưng bên trong lại ẩn dấu quyết tâm và nghị lực phi thường, lời vừa ra khỏi miệng nhất thời khiến cho cả phòng im lặng, ngay cả tiếng hô hấp cũng như ngừng lại.

Thục phi lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên tâm tư tan ra dậy lên niềm yếu đuối, nước mắt lã chã rơi xuống, “Vịnh Thiện, hoàng nhi ngoan của ta.”

Nàng đưa tay với qua bàn ăn, yêu thương vuốt ve khuôn mặt non nớt nhưng biểu cảm vô cùng già dặn của Vịnh Thiện, “Con đường trước mắt là do ngươi quyết định. Nếu ngươi chọn đúng đương nhiên sẽ đứng trên vạn người, lỡ như sẩy chân chọn lầm, chúng ta mẫu tử ba người ngay đến xương cốt cũng không còn. Hoàng nhi ngoan, ngươi phải nhớ cho kỹ.”

Vịnh Thiện im lặng gật đầu.

Thục phi lại ôn nhu nói: “Sau ngày mai ngươi chính là Thái tử, thiên hạ này ngoại trừ Phụ hoàng của ngươi ra, cao nhất chính là ngươi. Vịnh Thiện, mẫu thân muốn ngươi...... ngoan ngoãn nghe mẫu thân khuyên một câu, được không?”

Nàng đối xử với hai người con song sinh quá khác biệt.

Đối với Vịnh Lâm, hoặc cưng chiều hoặc trách mắng, lúc giận lên thì sai người trói lại đánh một trận, lúc cao hứng thì hai mẹ con nằm cạnh nhau cùng trò chuyện, vô cùng thân thiết.

Đối với Vịnh Thiện, không biết là bởi vì tính tình của hắn hay vì người làm mẹ thường thiên vị đứa con nhỏ hơn, Thục phi luôn có điểm xa cách, đến việc nói chuyện cũng vô cùng ít ỏi, từ nhỏ những câu quở trách hầu như chưa từng có.

Vịnh Thiện sắp được sắc lập Thái tử, tuy nói tâm tư hắn sâu sắc hơn những huynh đệ khác, nhưng dù sao cũng mới mười sáu tuổi, khi biết tiền đồ khó khăn cũng cảm thấy lo lắng bất an. Lúc này biết mẫu thân dùng cả tấm lòng để trò chuyện không khỏi cảm động, chẳng qua trên mặt không biểu lộ thần sắc gì, thấp giọng đáp: “Xin mẫu thân cứ nói.”

“Hồi nhỏ ngươi thấy bọn Thị vệ cầm cung tên đao kiếm trông có vẻ rất hay ho, cũng một mực đòi tự tay mình cầm lấy, khuyên thế nào cũng không nghe. Cầm được rồi lại sơ ý cắt trúng tay mình, máu tươi đầm đìa, dù rất đau đớn ngươi cũng không chịu buông ra. Vịnh Kỳ so với cung tên đao kiếm càng sắc bén, càng dễ dàng thương tổn ngươi.” Thanh âm của Thục phi giữa căn phòng u tịch ngưng đọng xoay vầng, trầm thấp không tan, “Hoàng nhi à, cho dù mai này ngươi có thể tránh được người ngoài đâm lén sau lưng, nhưng ngươi...... có thể tránh được Vịnh Kỳ ở bên cạnh ngươi cắt một nhát không?”

Nghe được một nửa, Vịnh Thiện sắc mặt đã muốn sầm xuống, khẽ nghiến chặt khớp hàm, thấp giọng hỏi: “Chuyện của Vịnh Kỳ, không phải mẫu thân đã đồng ý để nhi thần tự xử trí sao?”

Thục phi thầm than một tiếng, hạ thấp thanh âm, “Ta không nói muốn nhúng tay vào, chỉ là đang lo lắng thôi.”

“Mẫu thân lo lắng điều gì?”

Thục phi đảo mắt nhìn hắn, rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Không gian lập tức bị sự yên lặng chiếm giữ.

Gió lạnh liều mình quất vào lớp màn dày, gầm hống bao vây nơi ấm áp nguy nga lộng lẫy.

Chỉ cần vén lên một chỗ hổng, trong sát na lập tức có thể đồ sát toàn bộ không khí ấm cúng yên lành bên trong đến không còn một mảnh.

Thật lâu sau, Vịnh Thiện lẳng lặng đứng lên.

“Đêm đã khuya, nhi thần xin cáo từ. Thỉnh Mẫu thân nghỉ ngơi.” Hắn nói: “Về phần thanh đao Vịnh Kỳ này, cho dù có cắt trúng tay nhi thần, nhi thần cũng tuyệt đối không ném đi....... việc này nhi thần đã nghĩ rất thông suốt.”

Thục phi hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi cam tâm sao?”

Vịnh Thiện khẽ động khóe môi cười khổ.

Dù không cam tâm, cũng buộc phải cam tâm.

Ngày hôm sau, trong ngoài hoàng cung cũng như trước đây, phong vân biến chuyển.

Sắc lập tân Thái tử, kinh thành trên dưới vui mừng ca múa, trống nhạc suốt đêm không ngừng nghỉ. Khi sự huyên náo giữa thịnh thế thái bình chấm dứt, dòng nước lạnh thấu xương dưới đáy bắt đầu dậy sóng.

Mẫu thân của Thái tử vừa đăng cơ không được Hoàng Thượng sắc phong Hoàng Hậu.

Cung điện bỏ trống đã lâu vẫn không muốn nghênh đón chủ nhân của nó.

Đối với chuyện này, các đại thần không dám lại tùy tiện nêu ra ý kiến.

Ai cũng chưa quên, vừa mới năm trước cũng vào độ tháng này, tuyết trắng một màu mênh mông, Đại hoàng tử Vịnh Kỳ được sắc lập Thái tử. Tháng sáu cùng năm, các đại thần dâng tấu khẩn cầu Hoàng Thượng sắc phong Lệ phi làm Hậu liền khiến long nhan giận dữ, Vịnh Kỳ thái tử từ đó mà bị phế.

Vịnh Kỳ hiện tại ở Nội Trừng Viện, nơi không thấy ánh mặt trời.

Năm nay tháng sáu sẽ lại tới, ai mà biết tân Thái tử Vịnh Thiện có còn tiếp tục được ở Thái tử điện nguy nga tráng lệ hay không? Ca ca của Cẩn phi – Phương Tá Danh lúc uống rượu ở nhà, cười nói với người tâm phúc: “Chỉ cần thấy Hoàng Thượng không sắc phong Thục phi làm Hậu, đủ biết Hoàng Thượng đối với tân Thái tử vẫn chưa đủ tín nhiệm. Ngôi Thái tử của Vịnh Thiện xem ra cũng không vững đâu.”

Rượu vào lời ra, lại sơ ý để lọt đến tai Hoàng Thượng, ba ngày sau thánh chỉ truyền xuống Phương gia, Phương Tá Danh lập tức bị tống vào tử lao.

Chúng thần nhìn thấy kinh hãi hết sức, rồi lại biết ra Cẩn phi cùng con ruột nàng là Vịnh Thăng bình an vô sự, không bị liên lụy.

“Trong lòng Hoàng Thượng rốt cuộc suy tính như thế nào đây?”

Ngôi vị của tân Thái tử Vịnh Thiện là vững hay không vững? Điểm này, không ai có thể trả lời được.

Trong lúc lòng người bất an nhất, Giang Trung Vương Tam hoàng tử Vịnh Lâm lại được Hoàng Thượng ân chuẩn, từ đất phong trở về hoàng cung.

“Mẫu thân!”

Nhảy xuống khỏi xe ngựa, Vịnh Lâm một thân đầy gió bụi chạy thẳng đến cung của Thục phi, vừa bước tới thềm cửa, xa xa đã nóng lòng hô to, “Mẫu thân, nhi thần đã về rồi!”

“Vịnh Lâm! Là Vịnh Lâm!” Thục phi đang chỉnh trang y phục, bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi của Vịnh Lâm, để mặc chân trần đột ngột đứng lên bước đến bên cửa sổ, “Đúng là Vịnh Lâm rồi!” nét mặt ngạc nhiên mừng rỡ.

Còn chưa kịp bước ra ngoài, người bên ngoài đã vào đến nơi, hai tay giơ ra ôm chầm lấy Thục phi, ha ha cười nói: “Nhi thần đã về rồi! Trời ơi, ở đất phong Giang Trung quỷ quái kia buồn muốn chết được!”

“Một chút quy củ cũng không có, mau thả ta ra.” Thục phi cười khẽ trách cứ con trai mình, đẩy hắn ra, bất đắc dĩ lắc đầu, “Đã được phong Vương rồi mà vẫn ngông cuồng như vậy. Đám Thái phó dạy lễ nghi cho ngươi đi đâu hết rồi mà không ở bên cạnh khuyên bảo được một câu? Ngoan ngồi xuống đây cùng mẫu thân trò chuyện. Người đâu, đem điểm tâm lên...... Biết ngươi về nên ta đã cho người chuẩn bị trước rồi. Ở Giang Trung có tốt không? Ta thấy hình như ngươi gầy đi nhiều.”

Vịnh Lâm nghe lời ngồi xuống, nhưng dưới mông giống như có gai một chút cũng ngồi không yên, tay chân vung loạn lên, vô cùng hưng phấn cười nói: “Nhi thần không đói bụng. Ở Giang Trung ngoài buồn ra không có gì không tốt, nhi thần dù sao cũng là Vương tử mà. Có điều rất nhớ mẫu thân, cũng nhớ các ca ca.”

“Không có ta bên cạnh, hạ nhân lại không dám quản ngươi, nhất định ngươi đi quậy phá khắp nơi rồi?”

“Không có!” Vịnh Lâm nghĩ nghĩ, gương mặt cùng Vịnh Thiện một khuôn khắc ra lộ vẻ bướng bỉnh tươi cười, ha hả nói: “Chỉ có cái ngày ca ca được sắc phong Thái tử, nhi thần sai người đem toàn bộ pháo hoa có thể gom được đốt lên, đùng đoàng nguyên một buổi tối, không trung tràn ngập ánh đỏ. Đúng rồi, nhi thần có gửi thư cho mẫu thân, mẫu thân nhận được hết không?”

“Nhận được.”

“Còn Vịnh Kỳ ca ca, mẫu thân có dặn dò người ta chiếu cố y không?”

“Có.”

Vịnh Lâm yên lòng thở phào một cái, lộ ra nét mặt cười lớn, “Nhi thần biết mà. Có mẫu thân chiếu cố, ca ca lại đang làm Thái tử, Vịnh Kỳ ca ca không sợ thiệt thòi. Bây giờ chắc y đang ở cung của Lệ phi? Nhi thần đi thăm y......”

Vừa muốn đứng lên, liền bị Thục phi một phen kéo lại.

Thái độ trầm mặc của nàng khiến Vịnh Lâm ngẩn ra.

“Mẫu thân?”

“Vịnh Kỳ không ở trong cung của Lệ phi.”

“Không ở trong cung của Lệ phi?” Vịnh Lâm hỏi: “Vậy thì ở đâu?”

“Nội Trừng Viện.”

“Nội Trừng Viện?” Vịnh Lâm hoài nghi, “Không lẽ chỉ vì việc gửi vài phong thư cho người trong kinh thành? Phụ hoàng hạ chỉ cho đòi y trở về chất vấn cũng đã một tháng rồi, sao còn chưa rõ ràng? Nội Trừng Viện là nơi giam giữ hoàng tộc trọng phạm, u ám tối tăm, nhìn sơ qua cũng không thấy thoải mái, lỡ như Vịnh Kỳ ca ca chịu uất ức thì phải làm sao?”

“Có ca ca ngươi ở đây, bọn họ không dám ức hiếp Vịnh Kỳ đâu.” Thục phi yêu thương vuốt tóc con trai, nhẹ giọng nói: “Ngươi đi đường mệt mỏi đã mấy ngày nay rồi, ăn một chút gì đó, tắm qua nước ấm, để các cung nữ xoa bóp thân thể. Tối đến cùng mẫu thân dùng cơm, được không?”

“Được chứ, chẳng những dùng cơm, tối nay nhi thần cũng không quay về cung của mình mà ở lại cùng mẫu thân ngắm sao trò chuyện. Đúng rồi, nhi thần còn mang quà theo nữa, là rau muối tương của Giang Trung mẫu thân thích ăn nhất, nhi thần mang về đầy hai vò, đều đã sai người đem đến đây.” Vịnh Lâm không chút do dự đáp ứng, lại nói: “Người đợi nhi thần đi Nội Trừng Viện một chuyến, gặp Vịnh Kỳ ca ca rồi sẽ trở lại.” Nói xong đứng lên.

Thục phi lại một phen giữ chặt, “Mẫu thân không sánh bằng Vịnh Kỳ ca ca của ngươi sao? Ngồi xuống, Nội Trừng Viện là nơi phải có thánh chỉ mới được vào. Ngươi vừa về tới đừng gây họa.”

Vịnh Lâm dọc đường đi luôn nghĩ trở về sẽ được gặp Vịnh Kỳ, vừa nghe Thục phi nói xong nhất thời chau mày ủ rũ, “Mẫu thân, nhi thần......”

“Không được nói nữa!” Thục phi quát một tiếng, trừng mắt nhìn Vịnh Lâm, quay đầu phân phó các cung nữ, “Cho người đứng gác ngay cổng, tối nay không cho phép Vịnh Lâm ra ngoài.”

Quay đầu nhìn đứa con, vẻ giận dữ trên mặt chậm rãi chuyển thành ý cười, “Cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, hoãn gặp một ngày thôi có gì mà phải gấp gáp? Ngoan đi, ngày mai ta sẽ cho ngươi đi gặp Vịnh Kỳ ca ca của ngươi.”

Trong lúc Vịnh Lâm bị Thục phi giữ lại trong cung, Nội Trừng Viện bốn bề u ám.

“A...... tha cho ta đi......”

Kiềm nén không được tiếng khóc rên rỉ, bị nhốt trong lao phòng bày biện tao nhã tôn quý.

Dị vật bên trong cơ thể mềm mại không ngừng nhấn sâu vào rồi lại rút ra, cùng với tiếng thở dốc mỏng manh là tiếng nức nở cầu xin đứt quãng.

Hôm nay đã ba lần bị đệ đệ cường hãn xâm phạm ở phía sau, chút khí lực còn sót lại trên thân Vịnh Kỳ cũng muốn tiêu hao đến tận cùng.

Y đã ở tình trạng không còn khả năng phản kháng, Vịnh Thiện vẫn một mực đem hai cổ tay của y trói lại như cũ. Dây nhuyễn màu đỏ ướt sũng mồ hôi của Vịnh Kỳ bóng loáng lên, kết hợp với da thịt trắng như tuyết lại toát ra vẻ gợi tình dị thường.

Rút hung khí đang ngập trong cơ thể kia ra, Vịnh Thiện thao túng thân người của Vịnh Kỳ, lật sấp y lại, bức y quỳ hai đầu gối đang sợ run trên giường, dùng sức ghì kéo phần hông tinh tế đang không thể chịu đựng nổi.

Vịnh Kỳ khẽ nức nở rên rỉ, bị cưỡng ép phải đưa cao hạ thân lên.

Hai gò mông trắng nõn căng tròn kết hợp tuyệt đẹp với cửa vào huyệt đạo ở giữa có hình dáng như đóa hoa cúc đang sợ hãi lạnh run, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ làm tim người đập loạn.

Chịu đựng sự giày vò hết lần này đến lần khác, lối vào đáng thương nở rộng, màu thịt non phớt hồng hơi lộ ra ngoài, từ chỗ này thẳng đến mặt trong đùi đều có dấu vết của dịch trắng.

“Còn chưa đủ đâu.” Đầu ngón tay lạnh như băng kéo căng nơi cấm kỵ của nam nhân, đóa cúc hoan lạc kia càng nở rộ hơn.

Biết mình lại sắp bị tấn công, sau một lúc cứng đờ Vịnh Kỳ đã làm theo tiềm thức, lao về phía trước liều mạng tránh né.

Vịnh Thiện thú vị nhìn y, để mặc cho ca ca lui tới góc tường rồi mới thong thả lôi y ra, trêu chọc, “Không tồi, vẫn còn có sức chạy trốn.”

Hung khí lần thứ hai cắm sâu vào thân thể tái nhợt, làm niêm mạc nhạy cảm vốn đã bị thương bành trướng đến cực hạn.

“Đừng mà...... Vịnh Thiện, ta không dám...... làm như vậy... nữa......” Vịnh Kỳ khóc lóc khổ sở cầu xin.

Cho dù biết có cầu xin cũng vô dụng, nhưng bị tra tấn quá đau đớn khiến cho Vịnh Kỳ không thể chịu đựng nổi, liên tiếp khẩn khoản van nài.

Y đã không còn muốn biết Vịnh Thiện vì cái gì tra tấn y nữa.

Một tháng qua, thân là tân Thái tử, đáng lẽ Vịnh Thiện phải có rất nhiều món đồ chơi mới, thế mà lại vẫn tốn hầu hết thời gian tìm kiếm lạc thú trên người y.

Như thể đây là một quỷ kế đã được sắp đặt trước, ban đầu bức ép y chủ động hôn môi, tiếp theo rất nhanh liền tiến đến yêu cầu y dùng miệng thỏa mãn, nhưng cho dù có thỏa thuận như thế nào, Vịnh Thiện cuối cùng vẫn hung hãn tiến nhập thân thể y.

Sau khi đã có lần đầu tiên, Vịnh Thiện đối với chuyện này hứng thú vô cùng, đủ để làm Vịnh Kỳ thống khổ.

Càng đáng sợ chính là, trước mỗi lần chính thức bị xâm phạm, Vịnh Kỳ đều bị đệ đệ chậm rãi đùa cợt. Trói chặt hai cổ tay, bị ngón tay tôn quý của tân Thái tử chọc sâu trong cơ thể, nắm lấy khí quan nhạy cảm nhất, chà sát bức ép hết lần này đến lần khác.

Thường là phải bức Vịnh Kỳ khóc lên khóc xuống, liên tục xuất khí cho đến khi ra tới dịch loãng thưa thớt biến dạng mới vừa lòng buông tha.

Vịnh Thiện dùng phương cách làm cho cả hai đều mỏi mệt đến cực hạn, từng đêm từng đêm, điên cuồng cưỡng bức Vịnh Kỳ.

Chỉ khi hắn đã mệt mỏi đến cùng mới thôi tấn công tàn nhẫn, yên lặng nằm bên người Vịnh Kỳ, dùng chút sức lực còn sót lại ôm chặt thân thể bị giày vò đang không ngừng run rẩy.

“Vịnh Kỳ, chúng ta đều sinh ra trong bụi gai, ” Hắn áp sát vào tai Vịnh Kỳ, thanh âm khe khẽ thì thào, “..... lớn lên trong bụi gai.”

Phía sau, hắn ôn nhu vuốt ve khiến trong lòng Vịnh Kỳ phát sinh một loại cảm giác kỳ dị tới cực điểm.

Ngày qua ngày, Vịnh Kỳ cảm thấy mình đã muốn phát điên rồi.

Bị nhốt trong Nội Trừng Viện tăm tối, y gần như mất đi khả năng phân biệt đúng sai, thậm chí còn vì muốn có chút cảm giác ấm áp nực cười từ sự tra tấn dày vò hằng đêm mà tự huyễn hoặc mình, tự cho phép mình được hướng về nơi nào đó để hy vọng.

Mà mỗi khi y muốn hướng về nơi nào đó để hy vọng, y đều nghĩ tới Vịnh Lâm.

Đúng, là Vịnh Lâm.

Đệ đệ mà từ nhỏ y đã đặc biệt yêu thương.

Tính khí vô cùng ngược ngạo lại khiến cho người bên cạnh luôn vui vẻ, Vịnh Lâm giống hệt như ánh dương quang mùa hạ.

Tối nay cũng vẫn thống khổ như mọi khi.

Điểm khác biệt duy nhất, là sau khi Vịnh Thiện phát tiết không lưu tình liền lặng lẽ nằm xuống bên cạnh y, lần cởi bỏ dây nhuyễn trên cổ tay ca ca, nhẹ nhàng cầm đôi tay mềm mại vô lực.

“Vịnh Kỳ,” Ngực hắn phập phồng, nhìn ánh nến nhảy loạn phía xa, bình tĩnh nói: “Vịnh Lâm đã về rồi.”

Đôi tay đang cầm bỗng nhiên cựa quậy, giống như muốn giật ra.

Vịnh Thiện dùng sức giữ chặt.

“Huynh muốn gặp hắn không?” Hắn hỏi, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể ngọt lịm không biết bao nhiêu lần bị hắn dùng đủ loại phương thức để chiếm giữ.

Thân thể trong vòng tay hắn cứng đờ như một khối sắt.

Vịnh Kỳ không lên tiếng, y im lặng cũng giống như một khối sắt.

Vịnh Thiện đợi thật lâu, tựa hồ hiểu được mình sẽ không nghe thấy câu trả lời, khẽ nói một câu, “Được, đệ cho huynh gặp hắn.”

Không hề thở mạnh.

Ngữ điệu bình tĩnh như thường.

Lúc hắn nói ra những lời này, cảm thấy như chính mình đang dùng móng tay chậm rãi khoét thủng một lỗ trong tim.

Sự đau đớn mãnh liệt khiến cho dòng lệ cay nồng trong mắt hắn chực chờ tuôn xuống.

Hắn kiềm lại được, mở to mắt nhìn tấm lưng xinh đẹp của Vịnh Kỳ.

Tấm lưng trần trắng nõn nổi lên những dấu bầm xanh tím, đều là những vết tích hắn một tay tạo ra, từ những lần thỏa mãn vô cùng khủng khiếp.

Trong phòng giam im ắng, một chút thanh âm cũng không có.

Yên tĩnh đến vô cùng.

Vịnh Thiện xiết chặt đôi tay ôm lấy Vịnh Kỳ.

Hắn lặng lẽ tựa sát mặt mình vào lưng ca ca.

Vịnh Lâm buổi tối cùng mẫu thân ăn cơm, sau khi ăn xong hàn huyên hơn nửa canh giờ đã muốn đứng ngồi không yên, trong lúc nói chuyện nhiều lần định nhắc tới Vịnh Kỳ. Thục phi biết tâm sự của y liền không bàn chuyện phiếm nữa, sai cung nữ đem các loại điểm tâm mứt quả dọn xuống, nói với Vịnh Lâm: “Ngươi đi đường vất vả nên sớm nghỉ ngơi. Ca ca ngươi có lẽ đã được Phụ hoàng giao việc, không biết có bị giữ lại đến khuya hay không, ngày mai đợi y về rồi hãy đi gặp Vịnh Kỳ.”

Vịnh Lâm tuy rằng vô cùng bất mãn nhưng nhìn thấy nét mặt mẫu thân có vẻ giận, chỉ sợ không thích mình đối với Vịnh Kỳ ca ca so với ca ca song sinh Vịnh Thiện thân thiết gần gũi hơn.

Kỳ thật ở trong lòng hắn, Vịnh Kỳ cũng tốt mà Vịnh Thiện cũng tốt, đều là những huynh đệ vô cùng tốt.

Thái độ làm người của Vịnh Kỳ ôn hòa, từ nhỏ đối với hắn có nhiều chiếu cố, cá tính nhân phẩm đều vào hạng nhất, dĩ nhiên hắn vô cùng quý mến. Vịnh Thiện lại là ca ca sinh đôi của hắn, từ khi sinh ra vốn đã thân quen.

Lúc này đành phải vâng lời, ngoan ngoãn nằm xuống ngủ.

Giữa đống chăn mềm lăn qua lộn lại, ngại mẫu thân đang ở ngay sát ngoài trướng mà không dám đứng lên lén lút trốn đi, đành phải lăn lộn hơn nửa canh giờ, cơn buồn ngủ do cả ngày mệt mỏi đi đường dâng lên, rốt cuộc cũng ngủ thật say.

Qua canh tư, tiếng mõ vang lên, Vịnh Thiện mới ngồi trong noãn kiệu chậm rãi đến.

Thục phi dụi tắt phần lớn nến trong cung, chỉ để lại một ngọn ở góc phòng, hắt bóng dây tua của màn trướng, chập chờn hư ảo.

“Mẫu thân vẫn chưa ngủ sao?” Vịnh Thiện bước đến không một tiếng động, nhìn thoáng qua màn trướng đang rũ xuống.

Thục phi ngồi trên trường kỷ trang trí hoa lệ đóng bằng gỗ mun vừa mới được tiến cống vào cung, lưng dựa vào đệm bọc da hồ ly tựa như đang xuất thần, nghe tiếng Vịnh Thiện thoáng giật mình, quay đầu lại nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: “Đến rồi sao? Đã ăn gì chưa?”

“Nhi thần dùng bữa rồi. Bây giờ đã là canh tư.”

“Ta biết đã canh tư, cũng nghe thấy tiếng mõ vang. Ta muốn nói bữa ăn khuya kìa, đã muộn như vậy, trời lại lạnh, nên ăn chút gì đó rồi hãy đi ngủ.” Thục phi nói xong sai người dặn dò làm một chén canh hạt sen nóng mang đến, bởi vì Vịnh Lâm đang ngủ nên thanh âm lúc nói chuyện luôn nhỏ nhẹ.

Các cung nữ khẽ vâng dạ, rón rén đi ra ngoài, rất nhanh lại rón rén bưng canh nóng tiến vào.

Vịnh Thiện nói: “Đặt lên bàn đi, lát nữa ta sẽ dùng.” Đi đến bên trướng, lấy tay vén lên một góc màn nhìn vào bên trong.

Vịnh Lâm ngủ rất say, giấc ngủ xem chừng cũng rất êm, nửa bên má trượt xuống nằm trên giường, dùng hai tay gối đầu, Thục phi vừa rồi giúp hắn kéo chăn lên giờ cái chăn đã bị đá văng một góc, lộ bàn chân trần.

Trông như chính mình đang nằm ngủ yên trước mắt.

Vịnh Thiện bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cũng thấy có điểm buồn cười, xoay người phân phó cung nữ, “Đem vài cái gối lại đây.” Cúi xuống chạm vào bàn chân của Vịnh Lâm. May mà có hầm trữ nhiệt dưới lòng đất, lại có lò sưởi ở trong phòng, bàn chân của Vịnh Lâm vẫn ấm áp dễ chịu.

Cung nữ vội mang gối đầu lên, Vịnh Thiện đón lấy tự mình nâng cái đầu nặng trịch của Vịnh Lâm lên chèn gối vào, lại giúp hắn kéo cao chăn ấm. Sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy mới đứng thẳng người lại, cũng vừa lúc trông thấy Thục phi đang chăm chú nhìn mình.

“Vịnh Lâm vẫn như cũ.”

“Thấy vậy ta lại càng không yên lòng, vẫn hệt như đứa trẻ mãi không lớn khôn lên được.” Thục phi nhẹ nhàng thở sâu một tiếng.

Vịnh Thiện chọn một nơi ngồi xuống, “Mẫu thân làm sao vậy? Lúc y ở đất phong người ngày đêm ngóng trông, hôm nay đã về đến rồi thì người lại thở dài.”

“Người làm mẫu thân như ta làm sao không thở dài được? Hôm nay vừa về tới, y còn chưa kịp ngồi xuống uống chén nước liền la lối muốn đi gặp Vịnh Kỳ ca ca.”

Vịnh Thiện nhất thời im lặng.

Tim Thục phi bỗng thắt lại, lẳng lặng quan sát Vịnh Thiện.

Sau một lúc trầm ngâm, Vịnh Thiện chậm rãi đưa mắt nhìn xuống, nâng bát canh hạt sen đang để trên bàn lên, múc một muỗng, đưa đến bên miệng hờ hững thổi, thản nhiên nói: “Mẫu thân nếu cảm thấy Vịnh Lâm ở lại đất phong tốt hơn ở đây, vậy cũng không quá khó. Bất quá chỉ cần nói một câu, nhi thần lập tức thỉnh Phụ hoàng hạ chỉ một lần nữa.”

“Ta không nói như vậy.” Thục phi cảm thấy lồng ngực như bị ai bóp nghẹn, sầu muộn thở dài nói: “Vịnh Kỳ kia ở Nội Trừng Viện hơn một tháng, ngươi xem hắn như bảo bối, nghe nói gần đây lại còn phái vài người qua đó chuyên tâm hầu hạ, ngay cả bọn người của Trương Thành đều không được phép tiếp xúc. Đây là ý gì?”

“Không có ý gì cả.” Vịnh Thiện nuốt một ngụm canh hạt sen, không biết có phải vì mùi vị không hợp ý, mày kiếm hơi chau một chút liền rất nhanh giãn ra, đáp: “Bọn người trong Nội Trừng Viện chân tay vụng về, Vịnh Kỳ lại đang bệnh, nhi thần cho vài người lanh lợi một chút đến chăm sóc, tránh cho y gặp phải chuyện không may.”

“Nhưng Vịnh Lâm nói ngày mai muốn đi gặp Vịnh Kỳ......”

“Mẫu thân.” Thanh âm của Vịnh Thiện trầm xuống.

Thục phi ngừng lại, cúi đầu than một tiếng, khuyên nhủ: “Vịnh Thiện, y là đệ đệ sinh đôi của ngươi, không phải người ngoài. Mặc kệ ngươi đối với Vịnh Kỳ...... Y cùng Vịnh Kỳ từ nhỏ đã rất thân thiết, tuy rằng không phải cùng một mẹ sinh ra nhưng so với ruột thịt còn có phần khăng khít hơn. Ngươi cũng biết tính của đệ đệ ngươi, nếu cứng rắn không cho gặp mặt, để y nghi ngờ, nói không chừng......”

“Nhi thần chưa từng nói không cho y gặp Vịnh Kỳ, nhưng ngày mai không được.” Vịnh Thiện lạnh lùng nói, “Để sau đi, nhất định sẽ cho y gặp một lần.” vươn người đứng lên.

Lời lẽ vô cùng cứng rắn, gương mặt Thục phi tựa hồ đã hiện lên một tia khó chịu. Nhưng hôm nay Vịnh Lâm vừa mới trở về, lại đang ngủ say, lúc này không nên cùng Vịnh Thiện cãi cọ, đành không nói gì thêm. Vịnh Thiện hướng nàng từ biệt, nàng hơi gật đầu, tiếc nuối nhìn theo con trai một lúc.

Bên ngoài tuyết vẫn phủ dày không tan, trong đêm đen ngay đến bông tuyết cũng bị ám sắc, tối tăm một màu khiến cho người ta dè dặt.

Vịnh Thiện không một tiếng động bước ra cổng lớn, bên ngoài bọn thị vệ thái giám đang ngồi trên bậc thang lạnh run không ngừng chà xát hai tay lại với nhau vội vàng đứng lên, bọn họ từ trước đến nay biết quy tắc của Vịnh Thiện, một câu cũng không dám hỏi, thấy Vịnh Thiện ngồi vào noãn kiệu không dặn dò gì liền biết hắn muốn quay về cung nghỉ ngơi, lặng lẽ nâng kiệu lên, dẫm trên tuyết dầy bước đi.

Đã đến Thái tử điện, Vịnh Thiện xuống kiệu, còn chưa kịp thở một hơi nội vụ Tổng quản Thái giám của Thái tử điện Thường Đắc Phú liền chạy ra đón, gập người thấp giọng bẩm báo, “Điện hạ, Vịnh Thăng điện hạ đã tới.”

Vịnh Thiện không khỏi sửng sốt, “Hắn tới đây làm gì? Có nói vì chuyện gì không?”

“Không nói vì chuyện gì cả. Nhưng nô tài đoán nhất định có chuyện quan trọng, trời còn chưa tối y đã tới đây ngồi chờ đến tận bây giờ. Nô tài hỏi có cần phái người bẩm báo Thái tử điện hạ một tiếng không, y lại nói không cần. Nô tài một mình mạn phép làm chủ đã chuẩn bị cơm tối cho Vịnh Thăng điện hạ, vừa rồi còn chuẩn bị điểm tâm nóng cho bữa khuya......”

Vịnh Thiện không nghe hắn ở phía sau nói năng dong dài, tự mình bước vào trong.

Vịnh Thăng đang ngồi ở đại sảnh, mắt nhìn chằm chằm vào than nồng đang tỏa sáng bên trong hỏa lò, không biết nghĩ gì mà ngẩn người. Vừa nghe tiếng động, quay đầu lại nhìn thấy Vịnh Thiện, mau mắn đứng lên cúi người nói: “Thái tử đã về.”

Vịnh Thiện ừ một tiếng, lệnh cho hạ nhân bên trong lui hết ra ngoài.

“Thường Đắc Phú nói ngươi đợi ta suốt buổi tối, có chuyện gì mà cấp bách như vậy?”

Vịnh Thăng trong số mấy huynh đệ cũng không tính là lanh lợi, bình thường nói chuyện cử chỉ không mấy khôn ngoan, luận hào hoa văn nhã so ra kém Vịnh Kỳ, luận phóng khoáng hào sảng so ra kém Vịnh Lâm. Lúc này hắn cứ lấp lửng tựa hồ có điều gì khó nói, đứng cạnh lò sưởi im lặng một hồi lâu, mới nhíu mày: “Là mẫu thân bảo đệ tới.”

“Cẩn phi?” Vịnh Thiện không chút để tâm, tùy ý chọn một cái ghế gần hỏa lò dựa lưng ngồi xuống, hướng Vịnh Thăng nói: “Đừng đứng đó, lại đây ngồi xuống nói chuyện.”

Vịnh Thăng lúc này mới ngồi xuống.

“Có chuyện gì, nói đi.”

Vịnh Thăng nhìn chằm chằm ánh lửa chói lọi, không mở miệng.

Gương mặt Vịnh Thiện nhìn không rõ là biểu cảm gì, con ngươi so với ánh lửa càng sáng ngời linh động hơn, chậm rãi quan sát Vịnh Thăng một hồi, “Chuyện khác có thể thương lượng, nhưng chuyện của cậu ngươi là chính Phụ hoàng hạ chỉ. Rượu vào lời ra vốn không phải việc to tát gì, nhưng đã nhắc đến Thái tử và mẫu thân của Thái tử, lại còn tùy ý phỏng đoán tâm tư của Hoàng thượng, tội danh này rất nặng. Ngươi trở về nói với Cẩn phi nương nương, chuyện này ta không giúp được.”

Tâm tư hắn nhạy bén, đoán sơ một lần đã đoán trúng.

Vịnh Thăng đúng là vì chuyện của cậu mình – Phương Tá Danh mà tới đây.

Bởi vì từ trước đến nay mọi chuyện đều do mẫu thân Cẩn phi làm chủ, đây là lần đầu tiên mẫu thân phái hắn một mình đi cầu xin Vịnh Thiện, thân là hoàng tử, lại tuổi trẻ ngạo khí, vốn ngại không biết phải mở miệng thế nào. Hiện tại nghe thấy Vịnh Thiện tự mình nói ra, vừa nói đã từ chối không cho hắn có cơ hội mở lời, nhất thời cảm thấy vô cùng mất mặt, trong lòng thầm ôm hận.

Một hồi lâu sau, Vịnh Thăng mới rầu rĩ nói: “Đây là ý của mẫu thân, đệ vì mẫu thân mà tới đây. Dù sao cũng đợi cả một đêm, coi như đệ đã làm hết sức, Thái tử muốn đứng nhìn người ta chết thì cũng không còn cách nào khác.”

“Ta không muốn ai chết cả. Quốc có quốc pháp, Thái tử xử lý mọi việc đều phải thể theo phép công.”

“Ai mà không biết ngươi làm việc theo phép công?”

Vịnh Thiện nghe hắn nói năng vô lễ trong lòng đã khó chịu, bất quá vì ẩn giấu tâm tư quá sâu, trên mặt chỉ cười ảm đạm, không nói thêm câu nào.

Vịnh Thăng đứng lên, trên cao nhìn xuống Vịnh Thiện đảo mắt một vòng, không biết đang suy nghĩ gì, lát sau mặt lộ ra nét cười lạnh, bỗng nhiên nói: “Có một vật mẫu thân muốn đệ giao cho Thái tử.” Hắn nhìn trái nhìn phải xác định rõ xung quanh không có bóng dáng bọn hạ nhân mới từ trong ngực rút ra một vật đưa cho Vịnh Thiện.

Vịnh Thiện kỳ lạ nhìn Vịnh Thăng, nhận lấy vật từ trên tay hắn.

Bên ngoài dùng lụa trắng bao bọc, lúc mở ra vừa nhìn thấy bên trong sắc mặt Vịnh Thiện lập tức sầm xuống.

Hắn xưa nay vui buồn không thể hiện ra bên ngoài, vô cùng bình tĩnh ung dung, lúc này khuôn mặt tuấn tú sa sầm xuống quả thật giống như phát ra một tầng sương lạnh, đáy mắt lạnh căm, hai con ngươi đen láy như băng tuyết tạc nên, lạnh đến đáng sợ.

Vịnh Thăng thấy bộ dáng này liền không dám lớn giọng, hỏi: “Chuyện này, Thái tử cũng làm theo phép công sao?”

Vịnh Thiện không nói một tiếng, năm ngón tay chậm rãi thu lại, cơ hồ đem gói vải trắng trong tay bóp nát, từ từ đứng lên.

Vịnh Thăng bị khí thế của hắn dọa chết khiếp, không giữ được bình tĩnh lui về sau vài bước, trên mặt đã không còn dám cười, nhìn Vịnh Thiện nói: “Đệ không phải muốn uy hiếp Thái tử. Vật này đã giao cho huynh, muốn đốt hay tiêu hủy toàn bộ do huynh làm chủ. Chuyện của cậu đệ, huynh có giúp hay không cũng toàn bộ do huynh quyết định.” vừa nói vừa bước lui dần.

Nói dứt câu gót chân đã muốn chạm đến thềm cửa.

Vịnh Thăng thoáng bình tĩnh trở lại, vừa rồi chỉ sợ Vịnh Thiện giận lên sẽ xé xác mình ngay tại chỗ. Thừa dịp đã lui tới cửa liền hướng bên trong cúi người thi lễ: “Đã muộn rồi, Thái tử điện hạ, đệ đệ xin cáo từ trước.”

Không đợi Vịnh Thiện mở miệng đã chạy ra đến cổng lớn, vội vàng ngồi lên noãn kiệu của mình.

Tay run run sờ lên trán thấy lấm tấm ướt đẫm, đều là mồ hôi lạnh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện