Từ khi bị bắt cóc vào tối qua tới giờ Trang Duy vẫn chưa ăn gì, đến khi hoàn toàn bình tĩnh thì lại cảm thấy rất đói. Nhà hàng trong khách sạn cũng khá ngon, cho nên tiệc mừng của hai người liền trực tiếp ăn trong khách sạn luôn.
Trang Duy thay một bộ trang phục mới, nắm tay Cố Diễm đi vào nhà hàng – Ở đây, hai người đàn ông nắm tay đi vào nhà hàng không có gì đáng ngạc nhiên cho nên cũng không có ai chú ý đến.
Nhân viên phục vụ nhận ra Trang Duy, rất nhiệt tình đưa họ vào một góc khuất. Sau khi chọn món ăn xong, hai người liền gọi thêm một chai rượu vang đỏ, dù sao hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, bọn họ cũng nên uống chút gì đó.
Chai rượu được mang lên trước, nhân viên phục vụ rót ra ly cho hai người rồi đi ra ngoài.
Cố Diễm nâng ly “Anh thật sự rất vui”
“Em cũng vậy” Trang Duy cười chạm ly với anh, trong bầu không khí vui vẻ, dường như rượu vang đỏ càng thêm nồng nàn.
Đối với hai người, bữa ăn này rất đặc biệt, cho nên hai người vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện bắt cóc. Chỉ trò chuyện tán gẫu một ít đề tài vụn vặt giống như ngày thường, không khí hài hòa. Trang Duy còn chụp không ít bức ảnh, nói là lưu lại làm kỷ niệm, sau khi về thì đem treo trong nhà.
Sau khi ăn xong, hai người trở về phòng. Trang Duy đã ngủ một giấc nên vẫn còn tỉnh táo, nhưng Cố Diễm vừa mới bay qua, hơn nữa còn bị lệch múi giờ nên anh đã có phần mỏi mệt.
Hai người cùng nhau đi tắm, sau đó cùng nằm lên giường, Cố Diễm ôm Trang Duy, cậu dù không buồn ngủ nhưng vẫn nằm bên cạnh cùng anh.
“Ngủ đi, lát nữa em sẽ gọi anh dậy” Lúc này chỉ hơn 6h tối, để cho Cố Diễm chợp mắt một chút để dưỡng sức, lát nữa hẵng gọi anh dậy, như vậy buổi tối vẫn có thể ngủ tiếp.
“Ừm” Cố Diễm nắm tay cậu, mười ngón tay đan xen vào nhau “Lúc em ngủ, Cố Ngạo có gọi điện cho anh, nói là đã điều tra mọi chuyện xong rồi”
Nét mặt của Trang Duy nghiêm túc hẳn lên “Là ai?”
“Ông ngoại và cậu của em” Cố Diễm trả lời.
Trang Duy cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch – Thật ra không phải cậu chưa từng nghi ngờ ông ngoại và cậu ruột, nhưng cậu vẫn luôn tự an ủi là bản thân nghĩ nhiều mà thôi.
“Vì sao?” Trang Duy cảm thấy giọng nói không còn là của mình nữa.
Cố Diễm ôm cậu vào lòng “Sau khi biết tin, anh kêu Tín Viễn đi tra xét một chút thì phát hiện gần đây mẹ của Trang Dụ và ông ngoại em có qua lại với nhau, mà sản nghiệp của ông ngoại em mấy năm nay không mấy phát triển, gần đây lại có nguy cơ phá sản. Cậu của em trước đây buôn lậu ma túy cũng là muốn nhanh chóng kiếm tiền cứu vãn sản nghiệp của nhà họ Hoa, chỉ là cũng không thể thay đổi được bao nhiêu. Lần này bị Cố Ngạo tiêu hủy những thứ đó, chỉ e là tài chính của nhà họ Hoa không thể duy trì nổi nữa”
Trang Duy nhắm mắt lại “Xem ra ông ngoại đã chú ý đến 5% cổ phần của công ty rồi. Em chết, thì sẽ thuộc về ông ngoại, Lương Sảng vì để bảo đảm quyền thừa kế cho Trang Dụ nhất định muốn thu về 5% cổ phần này. Bọn họ chắc đã thương lượng giá cả từ sớm, chỉ cần chờ em chết ở nơi đất khách quê người là xong” Nếu không phải như vậy, ông ngoại của cậu cũng sẽ không vô duyên vô cớ thuê người giết cậu. Nhưng có thể ông ngoại cậu vẫn chưa biết tình hình hiện tại của Tư Duyệt, cho dù bán 5% này cho Lương Sảng thì bà ta cũng chưa chắc có đủ tiền để trả.
“Chuyện này anh sẽ xử lý” Cố Diễm nói, có những chuyện anh không muốn để Trang Duy dính dáng đến.
“Không sao, để tự em” Trang Duy ngồi dậy “Lần này nhà họ Hoa xem ra thật sự không thể cầm cự được nữa, em không cần phải làm gì, chỉ cần nhìn là được, em còn sống chính là đả kích lớn nhất đối với bọn họ. Còn về Lương Sảng… Em trước đây đúng là không chút hứng thú với Tư Duyệt, nhưng hiện tại em chỉ muốn làm cho Tư Duyệt thuộc về mình, sẽ không giao cho Trang Dụ nữa”
Dù cho Trang Duy muốn làm gì, Cố Diễm đều sẽ luôn ủng hộ cậu.
Trang Duy nhìn Cố Diễm “Trước đây anh nói là sẽ cho em một đoàn đội phải không? Vậy thì nhanh đi, em muốn dùng đến”
“Được, anh để Tín Viễn liên lạc giúp em” Cố Diễm nói.
Trang Duy lắc đầu, vén chăn đắp cho Cố Diễm “Không cần vội, ngày mai nói tiếp. Anh ngủ trước đi, em đi gọi điện thoại”
Cố Diễm nhìn cậu, anh không biết Trang Duy định làm gì.
Trang Duy mỉm cười hôn lên môi Cố Diễm “Anh đừng lo, em sẽ cho anh thấy anh chọn em là đúng”
Cố Diễm nở nụ cười, sự kiêu ngạo của Trang Duy làm anh cảm thấy hẳn là anh không cần can thiệp vào chuyện này “Được rồi, anh ngủ đây”
“Ngủ ngon” Trang Duy lại hôn anh lần nữa rồi mới cầm theo điện thoại di động đi ra ngoài phòng khách.
Trùng hợp là More chọn cho cậu một phòng có phòng ngủ riêng, như vậy cậu gọi điện thoại cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Diễm.
Mở nắp lon soda, Trang Duy gọi điện thoại cho ông ngoại trước.
Điện thoại reo mấy tiếng mới có người nhận, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói của Hoa Thừa “Alo”
Trang Duy dựa vào sopha, uống một hớp soda, cười nhạt “Ông ngoại, con gọi về báo một tiếng bình an”
“Con… Ý con là gì…” Hoa Thừa hiếm khi ăn nói lắp bắp như vậy.
“Ông ngoại, ông ngoại ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, người ngay không nói vòng vo. Hôm qua con bị người ta bắt cóc, nhưng mà hiện tại đã bình an trở về” Trang Duy nói “Mạng của cháu ngoại trong lòng ông ngoại còn không bằng 5% cổ phần kia sao?”
“Con nói bậy bạ gì đó?!” Giọng của Hoa Thừa tuy lớn nhưng vẫn nghe ra sự chột dạ trong đó.
“Ông ngoại, ông lớn tuổi như vậy rồi, nể mặt mẹ con, con cũng không muốn tính toán với ông. Nhưng con muốn báo với ông một chuyện, những người mà ông và cậu thuê kết cục ra sao, bọn họ có muốn tính sổ với ông ngoại hay không, con không nói trước được” Giọng của Trang Duy lạnh lẽo vô cùng “Con không nói nhiều nữa, ông ngoại giữ gìn sức khỏe”
Nói xong, Trang Duy trực tiếp cúp điện thoại.
Tuy rằng ông ngoại cậu giả vờ cái gì cũng không biết nhưng Cố Ngạo cũng sẽ không vô duyên vô cớ đổ oan cho ông ngoại và cậu ruột của cậu, hơn nữa ông ngoại và cậu hoàn toàn có đủ năng lực tìm đến những người này, cho nên đối với kết quả này, Trang Duy căn bản không cần nghi ngờ gì nữa.
Về phần bỏ qua cho ông ngoại và cậu, không phải là Trang Duy hào phóng, mà là có một số việc, sống lại càng khó chịu hơn cả chết. Chờ nhà họ Hoa lụn bại, ông ngoại cậu cái gì cũng không còn, đến lúc đó không còn ai ngưỡng mộ nữa, chênh lệch tâm lý như vậy cũng đủ đả kích ông ngoại trước nay luôn kiêu ngạo. Còn về người cậu kia, cũng không phải là đèn cạn dầu, chỉ e là đến lúc đó lại càng gây áp lực thêm cho ông ngoại mà thôi.
Nếu nói chuyện buôn lậu ma túy đã đủ làm cho cậu và nhà ngoại rạn nứt tình thân, thì hành vi lần này đã khiến cậu đường ai nấy đi với nhà họ Hoa, như nước với lửa, không cần nể mặt của mẹ cậu nữa. Không ai có thể tha thứ cho kẻ muốn hại chết mình, Trang Duy không báo cảnh sát chính là vì ở đây là New York, lập hồ sơ rất phiền phức, cuối cùng cũng sẽ không có kết quả gì. Cậu cũng không muốn vì nhà họ Hoa mà nhận tiếng xấu, dù sao nhà họ Hoa cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, cậu không cần phải vội vã.
Nhếch miệng, Trang Duy lại gọi tiếp cho ba cậu.
Trang Dịch Sơn rất nhanh đã nhấc máy, mở miệng liền hỏi ngay “Sao con lại nhớ mà gọi cho ba?”
“Ba, hôm qua con ở New York bị bắt cóc, vừa tìm được đường sống từ chỗ chết liền gọi ngay về cho ba đây” Trang Duy nói.
“Cái gì?” Giọng của Trang Dịch Sơn cao vút lên, cho dù ông ta không thích Trang Duy thì cũng không đồng nghĩa với việc muốn Trang Duy mất mạng.
“Con nói hết rồi, còn vì sao thì tự ba điều tra đi. Vốn dĩ con đã nói với tổng giám đốc Cố để xin đầu tư vào Tư Duyệt rồi, tuy không thể cho 50 triệu nhưng 30 triệu thì vẫn có thể thương lượng được. Nhưng mà bây giờ thì không có một xu nào nữa đâu” Trang Duy lừa Trang Dịch Sơn một vố.
“Rốt cuộc là ai bắt cóc con?” Trang Dịch Sơn giận dữ hỏi lại. Ông ta đã xuất viện về nhà nhưng vẫn còn phải nghĩ dưỡng, chuyện công ty cũng chỉ có thể tạm thời ủy quyền cho Trang Dụ. Nhưng mà hiện nay Trang Dụ cũng không báo chuyện công ty với ông ta nữa, hỏi Trang Dụ thì nó chỉ nói là không cần ông ta quan tâm, điều này khiến ông ta rất bất mãn. Bây giờ đầu tư sắp có lại vuột mất, bảo sao ông ta không tức cho được? “Ba, với nhân lực của ba cũng không khó điều tra, con không nói cũng tránh cho ba không tin, tưởng là con nói dối ba” Trang Duy nói “Dù sao thì ba nghĩ lại đi, nếu con không còn thì ai là người có lợi nhất, không cần nói cũng biết. Con không nói nhiều nữa, ba nhớ giữ sức khỏe”
Nói xong, cũng không thèm để ý ông ta gọi tên cậu, Trang Duy liền ngắt điện thoại, sẵn tay tắt nguồn luôn.
Nếu ba cậu biết Lương Sảng muốn mua 5% cổ phần của mình thì ông ta sẽ nghĩ gì? Bằng hiểu biết của Trang Duy về ba mình, chỉ e một là sẽ nghĩ Lương Sảng muốn chiếm đoạt tài sản của mình, hai là sẽ tức chết chuyện Lương Sảng cấu kết với ông ngoại, dù sao ba cậu và ông ngoại đã trở mặt với nhau từ lâu chính là vì Lương Sảng. Bây giờ Lương Sảng và ông ngoại cậu hợp tác với nhau, không phải giống như tát lên mặt ba cậu một cái hay sao? Ba cậu là người chỉ biết tiền và quyền, làm sao có thể để cho người khác đoạt quyền từ trong tay của mình. Đến lúc đó náo nhiệt như thế nào cũng sẽ không liên quan đến cậu, dù sao tuồng hay này cậu chỉ ngồi chờ thôi là được.
Uống hết lon nước, Trang Duy mở một file trên laptop ra, liệt kê những chuyện cần phải làm tiếp theo để nhằm vào Tư Duyệt. Cậu muốn đoạt được Tư Duyệt nhưng cũng sẽ không để bị lỗ vốn, cho nên phải làm tốt công tác trong giai đoạn đầu, sau đó mới xác định phương án cụ thể tiếp theo.
Hơn 7h tối, Quý Sâm đến gõ cửa phòng. Nói là chị Như gọi điện về báo Lâm Tân không sao nữa, viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được, lát nữa cậu ta sẽ đến bệnh viện đem cho Lâm Tân mấy bộ đồ để thay. Thời gian ghi hình của More phải dời lại, bởi vì bên phía More cho rằng là do bọn họ bảo vệ không tốt, suy xét không cẩn thận cho nên Trang Duy và Lâm Tân mới bị bắt cóc, thế nên More đồng ý chi trả mọi phí tổn. Việc ghi hình cũng dời lại muộn hơn, chờ Lâm Tân cắt chỉ rồi mới tính tiếp.
Trang Duy không có ý kiến gì, ban đầu cậu cũng đã dự định dành một khoảng thời gian khá dài cho quảng cáo quý mới của More cho nên cũng không cần lo lắng đụng lịch với lịch trình của công ty. Chủ đề phi giới tính lần này chủ yếu là chụp ảnh với tư thế ngồi, Trang Duy cảm thấy như vậy cũng sẽ không gây áp lực quá lớn đối với Lâm Tân, ghi hình cũng không thành vấn đề.
“Tôi đi chung với cậu, dù sao Lâm Tân cũng là vì tôi nên mới bị thương” Trang Duy nói.
“Cậu không được đâu, chị Như nhắc riêng rồi, không cho cậu đi” Quý Sâm nói “Bây giờ Lâm Tân không có tiếng tăm gì ở nước ngoài, nhập viện tương đối dễ dàng thuận tiện. Nếu cậu mà đi, lỡ như bị ai bắt gặp, đăng tin lên, e là Lâm Tân không thể tĩnh dưỡng được nữa”
Trang Duy ngẫm nghĩ, cảm thấy vậy cũng phải “Được, vậy tôi không đi, cậu mua giúp tôi một ít trái cây biếu cho Lâm Tân đi”
“Tôi biết rồi” Quý Sâm gật đầu “Tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi”
“Biết rồi” Trang Duy đáp.
Sau khi Trang Duy về phòng thì ngồi viết danh sách những việc cần làm, xong rồi mới gọi điện kêu khách sạn mang bữa tối lên phòng.
Đến khi thức ăn tối dọn lên xong, Trang Duy mới đánh thức Cố Diễm. Hai người cùng nhau ăn cơm, Trang Duy kể lại chuyện Lâm Tân bị thương vì cậu, Cố Diễm nghe xong liền gọi cho Cố Ngạo để hắn dặn dò thuộc hạ sắp xếp bác sĩ chú ý chăm sóc cho Lâm Tân nhiều hơn, sau đó anh cũng không nói đến chuyện này nữa.
Hiệu quả làm việc của Cố Diễm rất nhanh, chiều ngày hôm sau đã tập trung xong một đoàn đội giao cho Trang Duy. Trang Duy mở một cuộc họp online với bọn họ, Cố Diễm không hề tham dự. Nếu đã đồng ý để Trang Duy tự mình xử lý, anh sẽ không can thiệp quá nhiều, chỉ trừ những khi Trang Duy có chỗ thắc mắc cần hỏi anh mà thôi.
Cố Diễm còn bận công việc, anh chỉ ở cạnh Trang Duy được hai ngày thì phải bay về nước. Tuy rằng không nỡ nhưng anh cần phải đưa ra những quyết sách, nếu anh không về, Ứng Tín Viễn sẽ bay qua đây.
Lâm Tân ở bệnh viện thêm ba ngày nữa thì được đưa về khách sạn nghỉ ngơi, tuần sau đi cắt chỉ là ổn rồi. Vết thương nhất định sẽ để lại sẹo nhưng vì nằm trên đùi cho nên cũng không đáng bận tâm. Trang Duy nói sẽ trả viện phí cho Lâm Tân, cậu ta chỉ cười nói không cần, đây chỉ là việc nhỏ.
Bởi vì yêu cầu của Lâm Tân nên Tả Uẩn cũng không biết chuyện cậu ta bị thương. Tả Uẩn gọi điện hỏi thăm tình hình ghi hình, Lâm Tân chỉ nói là trang phục cần chỉnh sửa cho nên thời gian kéo dài thêm một tuần. Tả Uẩn không nghi ngờ gì cho nên cũng không phát hiện ra bất thường.
“Cậu nói thật với anh Uẩn đi” Trang Duy lấy trái cây trên dĩa của khách sạn đưa qua cho Lâm Tân.
“Không cần đâu, anh ấy bận lắm, nói rồi anh ấy sẽ đòi đến thăm em, kéo dài thời gian công việc” Lâm Tân mỉm cười “Dù sao em cũng không có việc gì, nghỉ vài ngày là được rồi”
“Cậu thật là…” Trang Duy cũng không biết nên nói sao, thật ra Lâm Tân là người rất tự lực. Chuyện này đúng là cậu ta nên nói cho Tả Uẩn, nhưng phim điện ảnh của Tả Uẩn vẫn chưa quay xong, nếu bay qua đây thì phải xin nghỉ ít nhất ba bốn ngày, phía tổ quay phim nhất định sẽ không đồng ý, dù sao mỗi ngày đều là tiền là bạc cả.
“Em bây giờ rất tốt” Lâm Tân cười nói “Mỗi ngày đều có thời gian gọi điện thoại cho anh ấy, không thể để anh ấy lo lắng cho em”
Trang Duy sờ đầu Lâm Tân “Khi nào về nước anh giúp em tìm bác sĩ giỏi nhất để xóa vết sẹo này, nếu không sau này sẽ bất tiện lắm”
“Vậy thì làm phiền anh rồi” Lâm Tân gật đầu.
“Không phiền gì đâu, dù sao cậu cũng bị thương là vì anh mà” Trang Duy không phải là kẻ vong ân bội nghĩa.
“Anh, chuyện này anh đừng để trong lòng. Lúc bọn họ muốn giết em, không phải anh cũng nhào lên che cho em sao?” Lâm Tân nói.
Trang Duy thở dài “Sau này có chuyện gì thì đừng khách sáo với anh, chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao rồi”
Lâm Tân gật đầu cười “Được”
Vết thương của Lâm Tân rất mau lành, sau khi cắt chỉ thì miệng vết thương cũng không sao nữa, chỉ cần đúng giờ bôi thuốc là được.
Quảng cáo của More cũng tiến hành ghi hình đúng hạn, vì lo lắng Lâm Tân nên chủ đề phi giới tính vốn chỉ cần ghi hình trong hai ngày thì lại kéo ra chừng bốn ngày, cũng là vì để Lâm Tân được nghỉ ngơi đầy đủ.
Mà loạt ảnh chụp lần này Trang Duy và Lâm Tân phối hợp rất ăn ý, trang phục unisex làm cho người ta có cảm giác đẹp đẽ đến bất ngờ, trạng thái vừa hữu tình vừa ái muội được thể hiện vô cùng tinh tế, Phó Khâm cảm thấy tiến độ công việc tuy chậm nhưng lại rất đáng giá.
Chờ chụp xong bộ ảnh này, vết thương của Lâm Tân cũng đã lành hẳn, chỉ chờ kéo da non là được. Lâm Tân cũng không ở lại New York quá lâu nên lên máy bay quay về thành phố N trước.
Sau khi Lâm Tân lên máy bay, Trang Duy cân nhắc một chút, sau đó mới gọi điện thoại cho Tả Uẩn, kể lại chuyện Lâm Tân bị thương cho Tả Uẩn nghe. Dù sao thì vết sẹo vẫn còn, không thể nào dối gạt được, việc này vì cậu mà ra cho nên cậu nói thì càng thích hợp hơn.
Tả Uẩn nghe xong, im lặng thật lâu nhưng cũng không trách Trang Duy, chỉ nói sẽ chăm sóc thật tốt cho Lâm Tân cũng sẽ không giận cậu ta vì không nói thật, bảo cậu không cần lo lắng.
Mà Lâm Tân vừa mới đáp máy bay xuống thành phố N thì đã bị nhân viên của YC ngăn lại ở ngay lối đi, trực tiếp đưa cho Lâm Tân hợp đồng với YC để cậu về nhà xem, có vấn đề gì cứ liên lạc bất cứ lúc nào, nếu không có vấn đề thì có thể đến YC ký hợp đồng lúc nào cũng được.
Chuyện này đối với Lâm Tân tuyệt đối là một điều đáng vui mừng, cậu ta đoán trong chuyện này hẳn là là có liên quan đến chuyện cậu đã cứu Trang Duy, nhưng có thể có được hợp đồng này vẫn làm cậu ta cảm thấy rất vui sướng.
Đến khi Trang Duy về tới thành phố N thì đã là hai tuần sau đó.
Vừa đặt hành lý vào trong nhà, Trang Duy liền nhận được điện thoại từ ba cậu, nhưng lần này đầu dây bên kia không phải ba cậu, cũng không phải Trang Dụ mà lại là Lương Sảng.
Lương Sảng khóc lóc thút thít “Trang Duy, ba cậu xảy ra chuyện, cậu nhanh đến bệnh viện đi”
Trang Duy thay một bộ trang phục mới, nắm tay Cố Diễm đi vào nhà hàng – Ở đây, hai người đàn ông nắm tay đi vào nhà hàng không có gì đáng ngạc nhiên cho nên cũng không có ai chú ý đến.
Nhân viên phục vụ nhận ra Trang Duy, rất nhiệt tình đưa họ vào một góc khuất. Sau khi chọn món ăn xong, hai người liền gọi thêm một chai rượu vang đỏ, dù sao hôm nay cũng là một ngày đặc biệt, bọn họ cũng nên uống chút gì đó.
Chai rượu được mang lên trước, nhân viên phục vụ rót ra ly cho hai người rồi đi ra ngoài.
Cố Diễm nâng ly “Anh thật sự rất vui”
“Em cũng vậy” Trang Duy cười chạm ly với anh, trong bầu không khí vui vẻ, dường như rượu vang đỏ càng thêm nồng nàn.
Đối với hai người, bữa ăn này rất đặc biệt, cho nên hai người vô cùng ăn ý không đề cập đến chuyện bắt cóc. Chỉ trò chuyện tán gẫu một ít đề tài vụn vặt giống như ngày thường, không khí hài hòa. Trang Duy còn chụp không ít bức ảnh, nói là lưu lại làm kỷ niệm, sau khi về thì đem treo trong nhà.
Sau khi ăn xong, hai người trở về phòng. Trang Duy đã ngủ một giấc nên vẫn còn tỉnh táo, nhưng Cố Diễm vừa mới bay qua, hơn nữa còn bị lệch múi giờ nên anh đã có phần mỏi mệt.
Hai người cùng nhau đi tắm, sau đó cùng nằm lên giường, Cố Diễm ôm Trang Duy, cậu dù không buồn ngủ nhưng vẫn nằm bên cạnh cùng anh.
“Ngủ đi, lát nữa em sẽ gọi anh dậy” Lúc này chỉ hơn 6h tối, để cho Cố Diễm chợp mắt một chút để dưỡng sức, lát nữa hẵng gọi anh dậy, như vậy buổi tối vẫn có thể ngủ tiếp.
“Ừm” Cố Diễm nắm tay cậu, mười ngón tay đan xen vào nhau “Lúc em ngủ, Cố Ngạo có gọi điện cho anh, nói là đã điều tra mọi chuyện xong rồi”
Nét mặt của Trang Duy nghiêm túc hẳn lên “Là ai?”
“Ông ngoại và cậu của em” Cố Diễm trả lời.
Trang Duy cắn chặt răng, sắc mặt trắng bệch – Thật ra không phải cậu chưa từng nghi ngờ ông ngoại và cậu ruột, nhưng cậu vẫn luôn tự an ủi là bản thân nghĩ nhiều mà thôi.
“Vì sao?” Trang Duy cảm thấy giọng nói không còn là của mình nữa.
Cố Diễm ôm cậu vào lòng “Sau khi biết tin, anh kêu Tín Viễn đi tra xét một chút thì phát hiện gần đây mẹ của Trang Dụ và ông ngoại em có qua lại với nhau, mà sản nghiệp của ông ngoại em mấy năm nay không mấy phát triển, gần đây lại có nguy cơ phá sản. Cậu của em trước đây buôn lậu ma túy cũng là muốn nhanh chóng kiếm tiền cứu vãn sản nghiệp của nhà họ Hoa, chỉ là cũng không thể thay đổi được bao nhiêu. Lần này bị Cố Ngạo tiêu hủy những thứ đó, chỉ e là tài chính của nhà họ Hoa không thể duy trì nổi nữa”
Trang Duy nhắm mắt lại “Xem ra ông ngoại đã chú ý đến 5% cổ phần của công ty rồi. Em chết, thì sẽ thuộc về ông ngoại, Lương Sảng vì để bảo đảm quyền thừa kế cho Trang Dụ nhất định muốn thu về 5% cổ phần này. Bọn họ chắc đã thương lượng giá cả từ sớm, chỉ cần chờ em chết ở nơi đất khách quê người là xong” Nếu không phải như vậy, ông ngoại của cậu cũng sẽ không vô duyên vô cớ thuê người giết cậu. Nhưng có thể ông ngoại cậu vẫn chưa biết tình hình hiện tại của Tư Duyệt, cho dù bán 5% này cho Lương Sảng thì bà ta cũng chưa chắc có đủ tiền để trả.
“Chuyện này anh sẽ xử lý” Cố Diễm nói, có những chuyện anh không muốn để Trang Duy dính dáng đến.
“Không sao, để tự em” Trang Duy ngồi dậy “Lần này nhà họ Hoa xem ra thật sự không thể cầm cự được nữa, em không cần phải làm gì, chỉ cần nhìn là được, em còn sống chính là đả kích lớn nhất đối với bọn họ. Còn về Lương Sảng… Em trước đây đúng là không chút hứng thú với Tư Duyệt, nhưng hiện tại em chỉ muốn làm cho Tư Duyệt thuộc về mình, sẽ không giao cho Trang Dụ nữa”
Dù cho Trang Duy muốn làm gì, Cố Diễm đều sẽ luôn ủng hộ cậu.
Trang Duy nhìn Cố Diễm “Trước đây anh nói là sẽ cho em một đoàn đội phải không? Vậy thì nhanh đi, em muốn dùng đến”
“Được, anh để Tín Viễn liên lạc giúp em” Cố Diễm nói.
Trang Duy lắc đầu, vén chăn đắp cho Cố Diễm “Không cần vội, ngày mai nói tiếp. Anh ngủ trước đi, em đi gọi điện thoại”
Cố Diễm nhìn cậu, anh không biết Trang Duy định làm gì.
Trang Duy mỉm cười hôn lên môi Cố Diễm “Anh đừng lo, em sẽ cho anh thấy anh chọn em là đúng”
Cố Diễm nở nụ cười, sự kiêu ngạo của Trang Duy làm anh cảm thấy hẳn là anh không cần can thiệp vào chuyện này “Được rồi, anh ngủ đây”
“Ngủ ngon” Trang Duy lại hôn anh lần nữa rồi mới cầm theo điện thoại di động đi ra ngoài phòng khách.
Trùng hợp là More chọn cho cậu một phòng có phòng ngủ riêng, như vậy cậu gọi điện thoại cũng sẽ không ảnh hưởng đến giấc ngủ của Cố Diễm.
Mở nắp lon soda, Trang Duy gọi điện thoại cho ông ngoại trước.
Điện thoại reo mấy tiếng mới có người nhận, từ đầu bên kia truyền đến giọng nói của Hoa Thừa “Alo”
Trang Duy dựa vào sopha, uống một hớp soda, cười nhạt “Ông ngoại, con gọi về báo một tiếng bình an”
“Con… Ý con là gì…” Hoa Thừa hiếm khi ăn nói lắp bắp như vậy.
“Ông ngoại, ông ngoại ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm, người ngay không nói vòng vo. Hôm qua con bị người ta bắt cóc, nhưng mà hiện tại đã bình an trở về” Trang Duy nói “Mạng của cháu ngoại trong lòng ông ngoại còn không bằng 5% cổ phần kia sao?”
“Con nói bậy bạ gì đó?!” Giọng của Hoa Thừa tuy lớn nhưng vẫn nghe ra sự chột dạ trong đó.
“Ông ngoại, ông lớn tuổi như vậy rồi, nể mặt mẹ con, con cũng không muốn tính toán với ông. Nhưng con muốn báo với ông một chuyện, những người mà ông và cậu thuê kết cục ra sao, bọn họ có muốn tính sổ với ông ngoại hay không, con không nói trước được” Giọng của Trang Duy lạnh lẽo vô cùng “Con không nói nhiều nữa, ông ngoại giữ gìn sức khỏe”
Nói xong, Trang Duy trực tiếp cúp điện thoại.
Tuy rằng ông ngoại cậu giả vờ cái gì cũng không biết nhưng Cố Ngạo cũng sẽ không vô duyên vô cớ đổ oan cho ông ngoại và cậu ruột của cậu, hơn nữa ông ngoại và cậu hoàn toàn có đủ năng lực tìm đến những người này, cho nên đối với kết quả này, Trang Duy căn bản không cần nghi ngờ gì nữa.
Về phần bỏ qua cho ông ngoại và cậu, không phải là Trang Duy hào phóng, mà là có một số việc, sống lại càng khó chịu hơn cả chết. Chờ nhà họ Hoa lụn bại, ông ngoại cậu cái gì cũng không còn, đến lúc đó không còn ai ngưỡng mộ nữa, chênh lệch tâm lý như vậy cũng đủ đả kích ông ngoại trước nay luôn kiêu ngạo. Còn về người cậu kia, cũng không phải là đèn cạn dầu, chỉ e là đến lúc đó lại càng gây áp lực thêm cho ông ngoại mà thôi.
Nếu nói chuyện buôn lậu ma túy đã đủ làm cho cậu và nhà ngoại rạn nứt tình thân, thì hành vi lần này đã khiến cậu đường ai nấy đi với nhà họ Hoa, như nước với lửa, không cần nể mặt của mẹ cậu nữa. Không ai có thể tha thứ cho kẻ muốn hại chết mình, Trang Duy không báo cảnh sát chính là vì ở đây là New York, lập hồ sơ rất phiền phức, cuối cùng cũng sẽ không có kết quả gì. Cậu cũng không muốn vì nhà họ Hoa mà nhận tiếng xấu, dù sao nhà họ Hoa cũng không chống đỡ được bao lâu nữa, cậu không cần phải vội vã.
Nhếch miệng, Trang Duy lại gọi tiếp cho ba cậu.
Trang Dịch Sơn rất nhanh đã nhấc máy, mở miệng liền hỏi ngay “Sao con lại nhớ mà gọi cho ba?”
“Ba, hôm qua con ở New York bị bắt cóc, vừa tìm được đường sống từ chỗ chết liền gọi ngay về cho ba đây” Trang Duy nói.
“Cái gì?” Giọng của Trang Dịch Sơn cao vút lên, cho dù ông ta không thích Trang Duy thì cũng không đồng nghĩa với việc muốn Trang Duy mất mạng.
“Con nói hết rồi, còn vì sao thì tự ba điều tra đi. Vốn dĩ con đã nói với tổng giám đốc Cố để xin đầu tư vào Tư Duyệt rồi, tuy không thể cho 50 triệu nhưng 30 triệu thì vẫn có thể thương lượng được. Nhưng mà bây giờ thì không có một xu nào nữa đâu” Trang Duy lừa Trang Dịch Sơn một vố.
“Rốt cuộc là ai bắt cóc con?” Trang Dịch Sơn giận dữ hỏi lại. Ông ta đã xuất viện về nhà nhưng vẫn còn phải nghĩ dưỡng, chuyện công ty cũng chỉ có thể tạm thời ủy quyền cho Trang Dụ. Nhưng mà hiện nay Trang Dụ cũng không báo chuyện công ty với ông ta nữa, hỏi Trang Dụ thì nó chỉ nói là không cần ông ta quan tâm, điều này khiến ông ta rất bất mãn. Bây giờ đầu tư sắp có lại vuột mất, bảo sao ông ta không tức cho được? “Ba, với nhân lực của ba cũng không khó điều tra, con không nói cũng tránh cho ba không tin, tưởng là con nói dối ba” Trang Duy nói “Dù sao thì ba nghĩ lại đi, nếu con không còn thì ai là người có lợi nhất, không cần nói cũng biết. Con không nói nhiều nữa, ba nhớ giữ sức khỏe”
Nói xong, cũng không thèm để ý ông ta gọi tên cậu, Trang Duy liền ngắt điện thoại, sẵn tay tắt nguồn luôn.
Nếu ba cậu biết Lương Sảng muốn mua 5% cổ phần của mình thì ông ta sẽ nghĩ gì? Bằng hiểu biết của Trang Duy về ba mình, chỉ e một là sẽ nghĩ Lương Sảng muốn chiếm đoạt tài sản của mình, hai là sẽ tức chết chuyện Lương Sảng cấu kết với ông ngoại, dù sao ba cậu và ông ngoại đã trở mặt với nhau từ lâu chính là vì Lương Sảng. Bây giờ Lương Sảng và ông ngoại cậu hợp tác với nhau, không phải giống như tát lên mặt ba cậu một cái hay sao? Ba cậu là người chỉ biết tiền và quyền, làm sao có thể để cho người khác đoạt quyền từ trong tay của mình. Đến lúc đó náo nhiệt như thế nào cũng sẽ không liên quan đến cậu, dù sao tuồng hay này cậu chỉ ngồi chờ thôi là được.
Uống hết lon nước, Trang Duy mở một file trên laptop ra, liệt kê những chuyện cần phải làm tiếp theo để nhằm vào Tư Duyệt. Cậu muốn đoạt được Tư Duyệt nhưng cũng sẽ không để bị lỗ vốn, cho nên phải làm tốt công tác trong giai đoạn đầu, sau đó mới xác định phương án cụ thể tiếp theo.
Hơn 7h tối, Quý Sâm đến gõ cửa phòng. Nói là chị Như gọi điện về báo Lâm Tân không sao nữa, viên đạn không bắn trúng chỗ hiểm, chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được, lát nữa cậu ta sẽ đến bệnh viện đem cho Lâm Tân mấy bộ đồ để thay. Thời gian ghi hình của More phải dời lại, bởi vì bên phía More cho rằng là do bọn họ bảo vệ không tốt, suy xét không cẩn thận cho nên Trang Duy và Lâm Tân mới bị bắt cóc, thế nên More đồng ý chi trả mọi phí tổn. Việc ghi hình cũng dời lại muộn hơn, chờ Lâm Tân cắt chỉ rồi mới tính tiếp.
Trang Duy không có ý kiến gì, ban đầu cậu cũng đã dự định dành một khoảng thời gian khá dài cho quảng cáo quý mới của More cho nên cũng không cần lo lắng đụng lịch với lịch trình của công ty. Chủ đề phi giới tính lần này chủ yếu là chụp ảnh với tư thế ngồi, Trang Duy cảm thấy như vậy cũng sẽ không gây áp lực quá lớn đối với Lâm Tân, ghi hình cũng không thành vấn đề.
“Tôi đi chung với cậu, dù sao Lâm Tân cũng là vì tôi nên mới bị thương” Trang Duy nói.
“Cậu không được đâu, chị Như nhắc riêng rồi, không cho cậu đi” Quý Sâm nói “Bây giờ Lâm Tân không có tiếng tăm gì ở nước ngoài, nhập viện tương đối dễ dàng thuận tiện. Nếu cậu mà đi, lỡ như bị ai bắt gặp, đăng tin lên, e là Lâm Tân không thể tĩnh dưỡng được nữa”
Trang Duy ngẫm nghĩ, cảm thấy vậy cũng phải “Được, vậy tôi không đi, cậu mua giúp tôi một ít trái cây biếu cho Lâm Tân đi”
“Tôi biết rồi” Quý Sâm gật đầu “Tôi đi đây, có chuyện gì thì gọi cho tôi”
“Biết rồi” Trang Duy đáp.
Sau khi Trang Duy về phòng thì ngồi viết danh sách những việc cần làm, xong rồi mới gọi điện kêu khách sạn mang bữa tối lên phòng.
Đến khi thức ăn tối dọn lên xong, Trang Duy mới đánh thức Cố Diễm. Hai người cùng nhau ăn cơm, Trang Duy kể lại chuyện Lâm Tân bị thương vì cậu, Cố Diễm nghe xong liền gọi cho Cố Ngạo để hắn dặn dò thuộc hạ sắp xếp bác sĩ chú ý chăm sóc cho Lâm Tân nhiều hơn, sau đó anh cũng không nói đến chuyện này nữa.
Hiệu quả làm việc của Cố Diễm rất nhanh, chiều ngày hôm sau đã tập trung xong một đoàn đội giao cho Trang Duy. Trang Duy mở một cuộc họp online với bọn họ, Cố Diễm không hề tham dự. Nếu đã đồng ý để Trang Duy tự mình xử lý, anh sẽ không can thiệp quá nhiều, chỉ trừ những khi Trang Duy có chỗ thắc mắc cần hỏi anh mà thôi.
Cố Diễm còn bận công việc, anh chỉ ở cạnh Trang Duy được hai ngày thì phải bay về nước. Tuy rằng không nỡ nhưng anh cần phải đưa ra những quyết sách, nếu anh không về, Ứng Tín Viễn sẽ bay qua đây.
Lâm Tân ở bệnh viện thêm ba ngày nữa thì được đưa về khách sạn nghỉ ngơi, tuần sau đi cắt chỉ là ổn rồi. Vết thương nhất định sẽ để lại sẹo nhưng vì nằm trên đùi cho nên cũng không đáng bận tâm. Trang Duy nói sẽ trả viện phí cho Lâm Tân, cậu ta chỉ cười nói không cần, đây chỉ là việc nhỏ.
Bởi vì yêu cầu của Lâm Tân nên Tả Uẩn cũng không biết chuyện cậu ta bị thương. Tả Uẩn gọi điện hỏi thăm tình hình ghi hình, Lâm Tân chỉ nói là trang phục cần chỉnh sửa cho nên thời gian kéo dài thêm một tuần. Tả Uẩn không nghi ngờ gì cho nên cũng không phát hiện ra bất thường.
“Cậu nói thật với anh Uẩn đi” Trang Duy lấy trái cây trên dĩa của khách sạn đưa qua cho Lâm Tân.
“Không cần đâu, anh ấy bận lắm, nói rồi anh ấy sẽ đòi đến thăm em, kéo dài thời gian công việc” Lâm Tân mỉm cười “Dù sao em cũng không có việc gì, nghỉ vài ngày là được rồi”
“Cậu thật là…” Trang Duy cũng không biết nên nói sao, thật ra Lâm Tân là người rất tự lực. Chuyện này đúng là cậu ta nên nói cho Tả Uẩn, nhưng phim điện ảnh của Tả Uẩn vẫn chưa quay xong, nếu bay qua đây thì phải xin nghỉ ít nhất ba bốn ngày, phía tổ quay phim nhất định sẽ không đồng ý, dù sao mỗi ngày đều là tiền là bạc cả.
“Em bây giờ rất tốt” Lâm Tân cười nói “Mỗi ngày đều có thời gian gọi điện thoại cho anh ấy, không thể để anh ấy lo lắng cho em”
Trang Duy sờ đầu Lâm Tân “Khi nào về nước anh giúp em tìm bác sĩ giỏi nhất để xóa vết sẹo này, nếu không sau này sẽ bất tiện lắm”
“Vậy thì làm phiền anh rồi” Lâm Tân gật đầu.
“Không phiền gì đâu, dù sao cậu cũng bị thương là vì anh mà” Trang Duy không phải là kẻ vong ân bội nghĩa.
“Anh, chuyện này anh đừng để trong lòng. Lúc bọn họ muốn giết em, không phải anh cũng nhào lên che cho em sao?” Lâm Tân nói.
Trang Duy thở dài “Sau này có chuyện gì thì đừng khách sáo với anh, chúng ta cũng coi như là sinh tử chi giao rồi”
Lâm Tân gật đầu cười “Được”
Vết thương của Lâm Tân rất mau lành, sau khi cắt chỉ thì miệng vết thương cũng không sao nữa, chỉ cần đúng giờ bôi thuốc là được.
Quảng cáo của More cũng tiến hành ghi hình đúng hạn, vì lo lắng Lâm Tân nên chủ đề phi giới tính vốn chỉ cần ghi hình trong hai ngày thì lại kéo ra chừng bốn ngày, cũng là vì để Lâm Tân được nghỉ ngơi đầy đủ.
Mà loạt ảnh chụp lần này Trang Duy và Lâm Tân phối hợp rất ăn ý, trang phục unisex làm cho người ta có cảm giác đẹp đẽ đến bất ngờ, trạng thái vừa hữu tình vừa ái muội được thể hiện vô cùng tinh tế, Phó Khâm cảm thấy tiến độ công việc tuy chậm nhưng lại rất đáng giá.
Chờ chụp xong bộ ảnh này, vết thương của Lâm Tân cũng đã lành hẳn, chỉ chờ kéo da non là được. Lâm Tân cũng không ở lại New York quá lâu nên lên máy bay quay về thành phố N trước.
Sau khi Lâm Tân lên máy bay, Trang Duy cân nhắc một chút, sau đó mới gọi điện thoại cho Tả Uẩn, kể lại chuyện Lâm Tân bị thương cho Tả Uẩn nghe. Dù sao thì vết sẹo vẫn còn, không thể nào dối gạt được, việc này vì cậu mà ra cho nên cậu nói thì càng thích hợp hơn.
Tả Uẩn nghe xong, im lặng thật lâu nhưng cũng không trách Trang Duy, chỉ nói sẽ chăm sóc thật tốt cho Lâm Tân cũng sẽ không giận cậu ta vì không nói thật, bảo cậu không cần lo lắng.
Mà Lâm Tân vừa mới đáp máy bay xuống thành phố N thì đã bị nhân viên của YC ngăn lại ở ngay lối đi, trực tiếp đưa cho Lâm Tân hợp đồng với YC để cậu về nhà xem, có vấn đề gì cứ liên lạc bất cứ lúc nào, nếu không có vấn đề thì có thể đến YC ký hợp đồng lúc nào cũng được.
Chuyện này đối với Lâm Tân tuyệt đối là một điều đáng vui mừng, cậu ta đoán trong chuyện này hẳn là là có liên quan đến chuyện cậu đã cứu Trang Duy, nhưng có thể có được hợp đồng này vẫn làm cậu ta cảm thấy rất vui sướng.
Đến khi Trang Duy về tới thành phố N thì đã là hai tuần sau đó.
Vừa đặt hành lý vào trong nhà, Trang Duy liền nhận được điện thoại từ ba cậu, nhưng lần này đầu dây bên kia không phải ba cậu, cũng không phải Trang Dụ mà lại là Lương Sảng.
Lương Sảng khóc lóc thút thít “Trang Duy, ba cậu xảy ra chuyện, cậu nhanh đến bệnh viện đi”
Danh sách chương