Ngay khi khán giả trong phòng trực tiếp đang suy đoán đủ thứ về trí tuệ của Niệm Niệm, ngay giây tiếp theo chỉ thấy hai tay cục bánh trôi nhỏ bắt đầu thoăn thoắt, bé cầm lấy từng linh kiện rồi ghép lại với nhau một cách vô cùng chính xác từng cái một. Chỉ một thời gian ngắn sau, ống kính của phần trên máy quay đã được bé lắp lại như cũ.
[Từ từ, hình như bé đang ghép linh kiện của cái máy quay bị bé làm hư lại kìa!]
[Không thể nào, bể thành cái mớ đó rồi làm sao có thể ghép lại được?!]
[Hoá ra ban nãy Thẩm Minh Dữu nói “Có thời gian thì thử”, ý là thử ghép cái máy quay phim này lại hả? Nhưng sao mà được, bánh trôi nhỏ mới có ba bốn tuổi thôi!]
[Không có khả năng cô bé sẽ ghép được đâu, đừng nói bé mới ba bốn tuổi, cho dù là chuyên gia thì đoán chừng cũng rất khó làm được.]
[Trời má, cô bé đang thực sự ghép lại kìa, mới nãy hãy còn là một đống rác đã bị bé ghép nên hình nên dáng rồi.]
Tất cả khán giả trong phòng trực tiếp như ngưng thở, chăm chú nhìn cái bánh trôi nhỏ, muốn nhìn thử xem cuối cùng có kỳ tích xuất hiện hay không, liệu cô bé có thể thực sự ghép lại được cái máy quay mà bé đã làm vỡ lúc sáng hay không.
Vốn dĩ nhân viên của chương trình muốn nhân lúc mẹ con Thẩm Minh Dữu ngủ trưa cũng nghỉ ngơi một chút, khi nhìn thấy tình huống của Niệm Niệm thì người nào cũng ló đầu ra, ngồi xổm xếp thành hàng phía sau máy quay, không dám thở mạnh, ai cũng há hốc mồm nhìn động tác trên tay Niệm Niệm.
Đạo diễn Ngô Lực vốn là người dẫn chương trình, ông ấy hỏi với giọng hơi run rẩy: “Niệm Niệm à, con đang ghép máy quay hả?”
[Im đi, đừng có làm phiền bé]
[Shhhh! Tổ chương trình im lặng đi!]
[Ăn nói xà lơ! Ông đạo diễn mù hay gì mà còn hỏi xà lơ như vậy!]
[Còn nói nữa tui đánh luôn ông!]
[Háo hức quá trời, đã đến lúc chứng kiến một điều kỳ diệu!]
Ngô Lực bị cả trăm ngàn người ghét bỏ đành phải kìm nén sự phấn khích trong lòng mà im lặng giống như những khán giả đang xem trực tiếp, chuẩn bị xem kỳ tích do một cô bé bốn tuổi tạo ra.
Mà Niệm Niệm đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của mình nên không nghe được đạo diễn đang nói chuyện với bé. Đợi đến khi linh kiện cuối cùng được ghép vào, Niệm Niệm mới vẫy cánh tay nhỏ đang tê rần của mình. [A a a ghép xong rồi, ghép xong rồi, giống hệt như trước khi bị vỡ.]
[Thật không thể tin được. Có khi nào cô bé là thiên tài không?]
[Đạo diễn đâu, mau tới xem thử máy quay còn hoạt động được không?]
[Lúc trước bể tanh bành như vậy, nếu ghép lại mà còn có thể sử dụng như thường thì cũng thần kỳ quá rồi!]
Dường như Ngô Lực nghe được tiếng của khán giả, ngay sau khi Niệm Niệm ghép xong, ông ấy lấy máy quay lại khởi động, quay phim rồi kiểm tra, chiếu lại,… Sau một vài thao tác thì xác nhận máy quay giống y như cũ, có thể sử dụng bình thường.
[Thấy chưa, thấy chưa, máy quay còn xài được!]
[Tôi xin lỗi vì lúc nãy lỡ xà lơ, Niệm Niệm làm gì có chỗ nào đần độn, rõ ràng bé là một thiên tài!]
[Thực sự ghen tị với Thẩm Minh Dữu, làm phu nhân nhà giàu cũng thôi đi, con gái sinh ra còn là một cục cưng thiên tài. Quả thực là người thắng lớn nhất trong cuộc sống.]
[Các chị em đừng hâm mộ sớm quá, ai biết được chồng của Thẩm Minh Dữu có phải là một ông chú già bụng bia đầu hói lại còn dầu mỡ khắp mặt hay không!]
[Ông chú già thì chắc không đẻ ra được đứa bé xinh đẹp như Niệm Niệm đâu ha?]
[Ai biết được, con gái Thẩm Minh Dữ ngoại trừ đôi mắt không giống cô ta ra thì còn lại hai mẹ con giống y khuôn. Có lẽ là gen mẹ của Niệm Niệm quá mạnh, nên con bé không được hưởng gen của người cha là ông chú già kia thôi.]
[Bình luận gì mà cay nghiệt dãy má, biết đâu chừng chồng của Thẩm Minh Dữu lại là tổng giám đốc bá đạo đẹp trai, cao 1m9 trong tiểu thuyết ngôn tình thì sao?]
Bởi vì đang là giờ ngủ trưa, mặc dù vẫn không có ngắt phát sóng nhưng nhìn khách mời đi ngủ cũng chẳng có gì hay ho, thế là có rất nhiều người xem lặng lẽ thoát ra khỏi phòng trực tiếp, chờ sau khi nhóm khách mời thức dậy rồi mới vào xem tiếp.
Tỷ lệ người xem của ba nhóm khách mời khác đang giảm dần, chỉ trừ phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Hữu.
Ngay lúc Thẩm Minh Dữu đang ngủ trong phòng, cô không biết là Niệm Niệm nhà cô tranh thủ giờ ngủ ngắn ngủi này đã vô ý thu hút một lượng lớn người xem kéo vào phòng trực tiếp của hai mẹ con.
Tới tận khi Thẩm Minh Dữu ngủ dậy thì lượng người xem cũng không bị sụt giảm.
Bây giờ, khán giả xem trực tiếp của Thẩm Minh Dữu đã tăng vọt lên hơn ba trăm vạn, vượt mặt người đang đứng thứ hai là Phương Đường, gần bằng với số lượng năm trăm vạn người xem của tiểu hoa lưu lượng Cố Ngải Phỉ.
[Từ từ, hình như bé đang ghép linh kiện của cái máy quay bị bé làm hư lại kìa!]
[Không thể nào, bể thành cái mớ đó rồi làm sao có thể ghép lại được?!]
[Hoá ra ban nãy Thẩm Minh Dữu nói “Có thời gian thì thử”, ý là thử ghép cái máy quay phim này lại hả? Nhưng sao mà được, bánh trôi nhỏ mới có ba bốn tuổi thôi!]
[Không có khả năng cô bé sẽ ghép được đâu, đừng nói bé mới ba bốn tuổi, cho dù là chuyên gia thì đoán chừng cũng rất khó làm được.]
[Trời má, cô bé đang thực sự ghép lại kìa, mới nãy hãy còn là một đống rác đã bị bé ghép nên hình nên dáng rồi.]
Tất cả khán giả trong phòng trực tiếp như ngưng thở, chăm chú nhìn cái bánh trôi nhỏ, muốn nhìn thử xem cuối cùng có kỳ tích xuất hiện hay không, liệu cô bé có thể thực sự ghép lại được cái máy quay mà bé đã làm vỡ lúc sáng hay không.
Vốn dĩ nhân viên của chương trình muốn nhân lúc mẹ con Thẩm Minh Dữu ngủ trưa cũng nghỉ ngơi một chút, khi nhìn thấy tình huống của Niệm Niệm thì người nào cũng ló đầu ra, ngồi xổm xếp thành hàng phía sau máy quay, không dám thở mạnh, ai cũng há hốc mồm nhìn động tác trên tay Niệm Niệm.
Đạo diễn Ngô Lực vốn là người dẫn chương trình, ông ấy hỏi với giọng hơi run rẩy: “Niệm Niệm à, con đang ghép máy quay hả?”
[Im đi, đừng có làm phiền bé]
[Shhhh! Tổ chương trình im lặng đi!]
[Ăn nói xà lơ! Ông đạo diễn mù hay gì mà còn hỏi xà lơ như vậy!]
[Còn nói nữa tui đánh luôn ông!]
[Háo hức quá trời, đã đến lúc chứng kiến một điều kỳ diệu!]
Ngô Lực bị cả trăm ngàn người ghét bỏ đành phải kìm nén sự phấn khích trong lòng mà im lặng giống như những khán giả đang xem trực tiếp, chuẩn bị xem kỳ tích do một cô bé bốn tuổi tạo ra.
Mà Niệm Niệm đã hoàn toàn đắm chìm vào trong thế giới của mình nên không nghe được đạo diễn đang nói chuyện với bé. Đợi đến khi linh kiện cuối cùng được ghép vào, Niệm Niệm mới vẫy cánh tay nhỏ đang tê rần của mình. [A a a ghép xong rồi, ghép xong rồi, giống hệt như trước khi bị vỡ.]
[Thật không thể tin được. Có khi nào cô bé là thiên tài không?]
[Đạo diễn đâu, mau tới xem thử máy quay còn hoạt động được không?]
[Lúc trước bể tanh bành như vậy, nếu ghép lại mà còn có thể sử dụng như thường thì cũng thần kỳ quá rồi!]
Dường như Ngô Lực nghe được tiếng của khán giả, ngay sau khi Niệm Niệm ghép xong, ông ấy lấy máy quay lại khởi động, quay phim rồi kiểm tra, chiếu lại,… Sau một vài thao tác thì xác nhận máy quay giống y như cũ, có thể sử dụng bình thường.
[Thấy chưa, thấy chưa, máy quay còn xài được!]
[Tôi xin lỗi vì lúc nãy lỡ xà lơ, Niệm Niệm làm gì có chỗ nào đần độn, rõ ràng bé là một thiên tài!]
[Thực sự ghen tị với Thẩm Minh Dữu, làm phu nhân nhà giàu cũng thôi đi, con gái sinh ra còn là một cục cưng thiên tài. Quả thực là người thắng lớn nhất trong cuộc sống.]
[Các chị em đừng hâm mộ sớm quá, ai biết được chồng của Thẩm Minh Dữu có phải là một ông chú già bụng bia đầu hói lại còn dầu mỡ khắp mặt hay không!]
[Ông chú già thì chắc không đẻ ra được đứa bé xinh đẹp như Niệm Niệm đâu ha?]
[Ai biết được, con gái Thẩm Minh Dữ ngoại trừ đôi mắt không giống cô ta ra thì còn lại hai mẹ con giống y khuôn. Có lẽ là gen mẹ của Niệm Niệm quá mạnh, nên con bé không được hưởng gen của người cha là ông chú già kia thôi.]
[Bình luận gì mà cay nghiệt dãy má, biết đâu chừng chồng của Thẩm Minh Dữu lại là tổng giám đốc bá đạo đẹp trai, cao 1m9 trong tiểu thuyết ngôn tình thì sao?]
Bởi vì đang là giờ ngủ trưa, mặc dù vẫn không có ngắt phát sóng nhưng nhìn khách mời đi ngủ cũng chẳng có gì hay ho, thế là có rất nhiều người xem lặng lẽ thoát ra khỏi phòng trực tiếp, chờ sau khi nhóm khách mời thức dậy rồi mới vào xem tiếp.
Tỷ lệ người xem của ba nhóm khách mời khác đang giảm dần, chỉ trừ phòng phát sóng trực tiếp của Thẩm Minh Hữu.
Ngay lúc Thẩm Minh Dữu đang ngủ trong phòng, cô không biết là Niệm Niệm nhà cô tranh thủ giờ ngủ ngắn ngủi này đã vô ý thu hút một lượng lớn người xem kéo vào phòng trực tiếp của hai mẹ con.
Tới tận khi Thẩm Minh Dữu ngủ dậy thì lượng người xem cũng không bị sụt giảm.
Bây giờ, khán giả xem trực tiếp của Thẩm Minh Dữu đã tăng vọt lên hơn ba trăm vạn, vượt mặt người đang đứng thứ hai là Phương Đường, gần bằng với số lượng năm trăm vạn người xem của tiểu hoa lưu lượng Cố Ngải Phỉ.
Danh sách chương