Hai giờ chiều, Thẩm Minh Dữu và Niệm Niệm đến một quán trà sữa ở cổ trấn, quán trà sữa mở ở một góc đường tấp nập người qua lại, vì là mùa hè nên rất đông người đến mua trà sữa.

Ông chủ đã chờ từ sớm, sau khi nhìn thấy mẹ con Thẩm Minh Dữu, liền nhiệt tình mời hai mẹ con bọn họ mỗi người một ly trà sữa do đích thân ông chủ làm ra.

Uống xong trà sữa là đến thời gian làm việc của bọn họ. Hai mẹ con vì kiếm tiền nên quyết định phân công nhau làm việc, Niệm Niệm ở trong quán tiếp khách, còn Thẩm Minh Dữu sẽ đi giao trà sữa.

Ông chủ dẫn Thẩm Minh Dữu đến cửa, đưa chìa khóa xe cho cô: “Biết lái xe điện chứ.”

Thẩm Minh Dữu không nhận lấy chìa khóa, ánh mắt cô nhìn về chiếc xe điện phía sau.

[Tôi biết quán trà sữa này, nhà của tôi cách đó không xa, bây giờ tôi đặt hàng, nói không chừng nếu may mắn có thể để Thẩm Minh Dữu giao hàng cho tôi, ha ha.]

[Thẩm Minh Dữu là một phu nhân giàu có sao có thể biết lái xe điện chứ, tổ chương trình để Thẩm Minh Dữu đi giao hàng, là đang giỡn hả?]

[Nhìn bộ dạng Thẩm Minh Dữu không giống người biết lái xe điện, chẳng lẽ lại để cô ấy đi bộ giao hàng?]

[Quả thực làm khó Thẩm Minh Dữu, để một người không biết chạy xe điện đi giao hàng, vậy mà đạo diễn cũng nghĩ ra được.]

“Có phải cô không biết lái xe điện không?”

Ông chủ hỏi: “Không biết cũng không sao, phần lớn các đơn đặt hàng của tôi đều là những khách hàng quen ở xung quanh, cách nơi này không quá xa, nếu cô đi bộ giao thì một buổi chiều chắc có thể giao khoảng mười đơn, một đơn là hai tệ, mười đơn là hai mươi tệ, cũng không biết có đủ cho cô và con gái ăn bữa tối không?”

Ông chủ tiếc nuối nói: “Nếu cô biết lái xe điện thì tốt rồi, như vậy ít nhất có thể giao được hai đến ba mươi đơn, tiền kiếm được cũng nhiều hơn.”

Quán trà sữa của ông ấy kinh doanh rất tốt, nhất là bây giờ đang vào mùa hè, sau buổi trưa là thời điểm nóng nhất, người đặt giao trà sữa vô cùng nhiều, ngoại trừ nhân viên giao hàng ra, ông chủ và nhân viên cũng có lúc sẽ đi giao hàng, bận cũng không giúp được, cho nên không lo không có đơn cho Thẩm Minh Dữu giao.

Chỉ là nữ minh tinh xinh đẹp này không giống như người có thể chịu được cực khổ giao hàng, huống hồ còn là đi bộ giao hàng dưới cái nắng to của mùa hè.

[Không đủ đâu ông chủ ơi, Thẩm Minh Dữu là khách quen của Ngự Thực Cư, hai mươi tệ làm sao đủ!]

[Tôi đoán Thẩm Minh Dữu sẽ mặc kệ không làm, đi bộ giao hàng dưới cái nắng mùa hè, đừng nói là Thẩm Minh Dữu, đổi lại là tôi cũng không đi, không ăn được cơm tối thì không ăn, chịu đói thôi.]

[Người lớn có thể chịu đói, nhưng trẻ em thì không được, Thẩm Minh Dữu không ăn cũng phải lo cho đứa bé chứ.]

[Hay là đi giao vài đơn đi, kiếm một ít tiền cho Niệm Niệm của chúng ta mua bánh mì, đừng để cho đứa bé chịu đói.]

Thẩm Minh Dữu giơ ngón tay chỉ vào bên kia chiếc xe điện: “Cái này có thể lái không?”

“Xe điện đương nhiên có thể lái, nhưng không phải cô không biết lái à?” Ông chủ nhìn theo hướng ngón tay của Thẩm Minh Dữu, mới phát hiện Thẩm Minh Dữu không phải chiếc xe điện của mình: “Cô nói là cô muốn lái chiếc… xe máy này sao?”

“Đúng, tôi có thể lái không?”

“...”

Ông chủ mang khuôn mặt kinh ngạc: “Có thể thì có thể, nhưng cô biết lái không?”

Chiếc xe máy Harley này là món đồ yêu thích của ông chủ, ông ấy cũng không dám tùy tiện cho nữ minh tinh nhìn như ngay cả xe điện cũng không biết lái này sử dụng, lỡ như có nguy hiểm gì thì phải làm sao?

“Tôi biết.”

Ông chủ nhìn Thẩm Minh Dữu nói vô cùng tự tin, liền đưa chìa khóa cho cô, muốn cho cô thử một chút, nói không chừng người ta thật sự biết lái.

Ống kính phát sóng trực tiếp đang quay cuộc nói chuyện của bọn họ, lập tức chuyển qua nơi mà Thẩm Minh Dữu chỉ, chỉ nhìn thấy bên trong đặt một chiếc xe máy Harley màu đen với những đường nét đẹp mắt và vẻ ngoài rắn rỏi.

[Hả? Thẩm Minh Dữu muốn lái xe máy đi giao hàng sao?]

[Loại xe máy này có rất ít phụ nữ biết lái, Thẩm Minh Dữu sao có thể biết lái được?]

[Chị à đừng có phô trương như thế, lỡ như ngã thì phải làm sao, cô vẫn còn Niệm Niệm nữa đó.]

[Chắc là Thẩm Minh Dữu đang đùa với ông chủ thôi.]

Trong lúc cư dân mạng đưa ra đủ loại suy đoán, Thẩm Minh Dữu đã đội mũ bảo hiểm lên, cô dứt khoát bước lên xe máy, cắm chìa vào trong lỗ khóa xoay nửa vòng, rồ ga một phát khiến chiếc xe máy phát ra tiếng brừm, sau đó một cái bóng màu đen phóng ra ngoài, nhanh đến mức ngay cả ống kính phát sóng trực tiếp cũng xém chút không theo kịp, chỉ có thể quay được một bóng lưng.

May mà Thẩm Minh Dữu chỉ chuyển một vòng nhỏ liền quay lại, động tác nhẹ nhàng di chuyển, chiếc xe máy Harley vững vàng dừng lại bên cạnh ông chủ.

Thẩm Minh Dữu cởi mũ bảo hiểm ra, cô lắc lắc đầu tóc rối bời, nở nụ cười với ông chủ: “Bây giờ, tôi có thể lái nó đi giao trà sữa không?”

[A a a Thẩm Minh Dữu lái xe máy vừa đẹp vừa ngầu!]

[Nhìn thấy động tác di chuyển nhẹ nhàng vừa nãy chưa, Thẩm Minh Dữu đây là đang phơi bày kỹ năng của mình.]

[Thẩm Minh Dữu người phụ nữ này lại đẹp trai như vậy!]

[Vẻ mặt bình tĩnh độc lập của Niệm Niệm: Xem ra mẹ tôi lại ngầu với mọi người rồi.]

[A a a động tác xuống xe và cởi mũ vừa rồi của Thẩm Minh Dữu sao lại đẹp như thế, người đẹp xe máy tôi rất thích!!!]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện