Thẩm Minh Dữu nghe xong cũng cảm thấy có lý. Đối với Niệm Niệm mà nói, Thẩm Minh Dữu là một người mẹ có tính tình hiền lành, dù sao thì Thẩm Minh Dữu muốn làm người mẹ dịu dàng, cô nghĩ nếu thật sự phải cần có ba mẹ nghiêm khắc một chút, vậy thì để cho Giang Trầm đảm đương người ba nghiêm khắc cũng tốt. Nhưng sự thật lại là đối với Niệm Niệm mà nói, người ba Giang Trầm này, so với người mẹ Thẩm Minh Dữu, có lẽ càng dịu dàng hơn, tính tình càng tốt hơn, gần như có thể nói là đáp ứng tất cả yêu cầu của Niệm Niệm.

Thẩm Minh Dữu biết người ba Giang Trầm này vô cùng yêu thương con gái.

Điều này dẫn tới việc Thẩm Minh Dữu có chút lo lắng, hai vợ chồng bọn họ về sau sẽ nuông chiều Niệm Niệm đến hư mất.

Sau khi biết được sự lo lắng của Thẩm Minh Dữu, Giang Trầm nói hoàn cảnh của mỗi gia đình đều không giống nhau, tính cách của mỗi đứa trẻ cũng khác nhau, dưới sự yêu thương của ba mẹ với Niệm Niệm nhà bọn họ, về sau sẽ trưởng thành tốt hơn. Niệm Niệm ở trong môi trường yêu thương mà lớn lên, sau này sẽ trở thành một đứa trẻ tốt bụng, tỏa sáng và tự tin. Thẩm Minh Dữu rất tin tưởng Giang Trầm, cô biết cô và Giang Trầm rất giống nhau, tuy rằng bọn họ đối với Niệm Niệm vô cùng yêu thương nhưng đồng thời bọn họ cũng có nguyên tắc làm ba mẹ, có bọn họ, sau này Niệm Niệm nhất định sẽ là một đứa trẻ rất ưu tú.

Thẩm Minh Dữu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Niệm Niệm, dưới sự dỗ dành của ba mẹ, cảm xúc của Niệm Niệm cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Tuy biết Niệm Niệm nghe cũng không hiểu nhưng Thẩm Minh Dữu vẫn giải thích nhiều lần với cô bé: “Mẹ bây giờ phải đi làm, Niệm Niệm ở nhà cùng với ba, chờ hai ngày nữa, mẹ sẽ về, Niệm Niệm có thể gặp lại mẹ rồi.”

[Ô ô ô, xem tiểu bảo bối Niệm Niệm khóc kìa, tôi cũng quá buồn rồi, đều do Đài truyền hình Quất Tử, sao lại là ba chăm con chứ, chương trình này không thể làm thành ba mẹ cùng nhau chăm con sao? Một hai phải tách Niệm Niệm và mẹ ra, làm cho Niệm Niệm của chúng ta buồn đến như vậy.]

[Niệm Niệm mới một tuổi, đây là lúc cần mẹ nhất, rời khỏi mẹ thì khóc cũng là chuyện bình thường.]

[Bảo bối Niệm Niệm đừng khóc, mẹ rất nhanh sẽ quay trở lại, ngoại trừ ba ra, còn có rất nhiều fans ở phòng phát sóng trực tiếp cùng nhau chơi với Niệm Niệm.]

[Tuy rằng thấy Niệm Niệm khóc, tôi cũng có chút buồn, nhưng mà tôi hâm mộ Niệm Niệm quá đi, từ lúc bắt đầu phát sóng trực tiếp đến bây giờ, có thể nhìn ra được rằng Giang Trầm và Thẩm Minh Dữu tuy tuổi còn trẻ, nhưng làm ba mẹ, bọn họ thật sự có trách nhiệm, Niệm Niệm có được ba mẹ yêu thương cô bé như vậy, thật sự rất hạnh phúc nha!]

Sau khi được ba mẹ liên tục an ủi, không biết Niệm Niệm có thực sự nghe hiểu hay không, tóm lại khi Thẩm Minh Dữu cuối cùng cũng đi ra đến cửa. Tuy rằng Niệm Niệm vẫn không vui nhưng rốt cuộc vẫn không khóc, chỉ ôm chặt cổ của ba, nhìn mẹ mình rời đi.

Sau khi Thẩm Minh Dữu rời đi, Niệm Niệm ủ rủ mà dựa vào trong n.g.ự.c của ba mình.

Giang Trầm nhẹ nhàng mà dỗ dành bé con trong ngực, dỗ một lúc lâu, Niệm Niệm đã ngủ ở trong n.g.ự.c ba rồi.

Giang Trầm ôm Niệm Niệm vào phòng ngủ, tay chân nhẹ nhàng cẩn thận đắp chăn cho cô bé, hôn lên trán Niệm Niệm, mới đóng cửa đi ra ngoài.

Vừa mới đi ra, anh lập tức gọi điện thoại cho bà xã, sau đó lấy điện thoại nhẹ giọng nói chuyện với vợ mình về tình hình của Niệm Niệm, để cho vợ không cần lo lắng, lại dặn dò cô ở bên ngoài chăm sóc tốt cho mình...

[Ôi, tổng giám đốc Giang thật sự rất dịu dàng, sao lại có một người đàn ông dịu dàng như vậy chứ!]

[Thật sự bị mị lực của tổng giám đốc Giang làm đổ gục rồi. Bây giờ tôi phải học tập thật chăm chỉ, tranh thủ sau khi tốt nghiệp được nhận vào Lăng Vũ Tư Túc, như vậy là có thể làm việc dưới quyền của tổng giám đốc Giang, chắc chắn làm việc cho ông chủ hiền lành như vậy, tôi sẽ rất hạnh phúc!]

[Đúng đúng đúng, bây giờ tôi phải từ chức, đổi nơi làm việc thành Lăng Vũ đi, ông chủ hiện tại của tôi lớn lên không đẹp trai cũng không dễ nhìn, tính tình còn không tốt, so với tổng giám đốc Giang, thật sự khác nhau quá lớn, ô ô ô, tôi muốn từ chức!]

[Người bạn ở trên nhất định là xúc động, tổng giám đốc Giang xác thật là người đàn ông dịu dàng nhưng anh ấy chỉ là người đàn ông dịu dàng cái đối với vợ và con gái thôi, bản nhân tôi là nhân viên của Lăng Vũ. Ở công ty, tôi bảo đảm tổng giám đốc Giang không phải như thế này, trong lúc báo cáo công việc, toàn bộ người phòng họp người không dám tức giận ở trước mặt anh ấy, điều này có thể thấy được tổng giám đốc Giang ở trong công ty rất đáng sợ!]

[Thật sao? Tổng giám đốc Giang ở công ty và ở nhà là hai gương mặt khác nhau? Vậy chẳng lẽ anh ấy giả bộ tham gia chương trình này, giả vờ làm một người đàn ông dịu dàng đối với vợ và con mình sao? Trên thực tế ngày thường ở nhà có lẽ căn bản anh ấy không phải như vậy.]

[Yên tâm, anh rể Giang thật sự đối tốt với bà xã và con mình, anh ấy chỉ là yêu cầu cao đối với nhân viên mà thôi, hơn nữa quản lý một tập đoàn lớn như vậy, nếu thật sự tính tình hiền lành thì chẳng phải là không kiểm soát được sao. Trong lúc vợ của tổng giám đốc Giang đi đóng phim, tổng giám đốc Giang thường xuyên mang theo con gái đến công ty đi làm, ở trong công ty vừa làm việc vừa chăm sóc con gái, thật sự rất thương yêu con gái, mọi người không cần hoài nghi anh rể Giang, anh ấy luôn là người đàn ông tốt, chúng tôi là nhân viên nữ của Lăng Vũ, bây giờ vì tổng giám đốc Giang nên tiêu chuẩn tìm chồng rất cao đấy.]

...

Niệm Niệm sau khi tỉnh ngủ, hình như đã quên mất chuyện mẹ mình đã rời đi, vui vẻ mà đi theo ba bắt đầu chơi trò chơi.

Vì muốn con gái vui vẻ, Giang Trầm và Niệm Niệm chơi trò chơi trốn tìm.

Niệm Niệm trước kia đã chơi trò này với ba mình, biết cách để trốn đi, sau đó để cho ba tới tìm Niệm Niệm.

Giang Trầm xoay người sang chỗ khác, hỏi: “Niệm Niệm trốn rồi sao? Ba tới tìm Niệm Niệm đây.”

Niệm Niệm thích nhất tự mình trốn, sau khi biết ba sẽ cùng với cô bé chơi trò chơi này, đôi mắt Niệm Niệm sáng rực lên.

Cô bé dùng tay chân nhanh chóng đứng dậy, nhìn trái rồi lại nhìn phải, sau đó trốn vào nơi mình thích nhất.

Giang Trầm còn đang hỏi: “Niệm Niệm trốn rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn66.html.]

Niệm Niệm có thể mở cái miệng nhỏ kêu một tiếng “Ô ô”, cho ba biết là Niệm Niệm đã trốn rồi.

Giang Trầm xoay người lại, liếc mắt một cái liền thấy được cái m.ô.n.g nhỏ của Niệm Niệm nhô ra, cô bé vùi đầu vào chiếc gối nhỏ, cả người nằm trên chăn bông nhỏ, hai mắt nhắm chặt lại.

Toàn bộ thân hình nhỏ bé hoàn toàn lộ ra trước tầm mắt của “Kẻ địch”, ba chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện.

[Ha ha ha Niệm Niệm thật giỏi, Niệm Niệm trốn kĩ như vậy, ai cũng đều không tìm thấy Niệm Niệm.]

[Niệm Niệm: Chỉ cần tôi nhắm mắt lại thì không có người nào có thể phát hiện tôi.]

[Ha ha ha, thật đáng yêu và ngây ngô, người bạn nhỏ này sao lại có thể đơn thuần như vậy, đáng yêu như vậy!]

[A a a, Niệm Niệm ở trên giường với cái m.ô.n.g nhỏ nhắn nhô ra ngoài, trông thật đáng yêu, muốn trộm quá đi!]

Giang Trầm nhịn xuống ý nghĩ vỗ cái m.ô.n.g nhỏ nhắn của con gái, vừa đi loanh quanh trong phòng, vừa đi vừa hỏi: “Bảo bảo nhà ta ở đâu rồi?”

Niệm Niệm nghe giọng nói của ba, nhắm mắt lại nói: “Ô ô ~” Niệm Niệm đang ở đây.

Giang Trầm nhịn cười, giả bộ có mắt như mù, vừa tiếp tục tìm vừa hỏi: “Niệm Niệm, con ở đâu rồi?”

Niệm Niệm: “Ô ô ~”

Giang Trầm: “Niệm Niệm? Ba tới tìm con đây, con đang ở trong phòng sao?”

Niệm Niệm: “Ô ô ~” Sao ba lại còn chưa tìm được Niệm Niệm? Lúc Niệm Niệm gần như mất kiên nhẫn, cuối cùng Giang Trầm cũng đi đến mép giường, vỗ vào m.ô.n.g nhỏ Niệm Niệm: “Ồ, hóa ra bé con nhà ta ở chỗ này.”

Niệm Niệm mở to mắt, cười đến mức nheo mắt lại, lộ ra hàm răng nhỏ, nhìn ba mình rồi cười rộ lên. Giang Trầm một tay ôm con gái vào trong ngực, hôn mấy cái lên má Niệm Niệm, trên cằm có vài cọng râu dính vào mặt Niệm Niệm có chút ngứa, Niệm Niệm vừa cười, vừa né tránh ba.

“Be ——”

“Be be——”

Niệm Niệm vừa cười, vừa kêu be be.

Giang Trầm vui vẻ nói: “Niệm Niệm, con là cừu non sao, sao lại kêu be be?”

Niệm Niệm nhìn ba, nghiêng cái đầu nhỏ dùng đôi mắt nhỏ mà nghi hoặc nhìn ba mình——

“Be?”

Ba đang nói cái gì vậy, Niệm Niệm nghe không hiểu.

Giang Trầm thật sự rất ấn tượng với âm thanh của con gái ở trong ngực, anh xoa đầu Niệm Niệm, cũng bắt chước như Niệm Niệm kêu một tiếng “Be”, hy vọng có thể giao tiếp với con gái mình bằng ngôn ngữ sao hỏa của cô bé.

Niệm Niệm chỉ biết kêu be be, hình như cuối cùng cũng nghe hiểu ba nói, cô bé cười toe toét, cười đến lộ ra mấy cái răng sữa và phát ra âm thanh nhỏ đáng yêu với ba mình ——

“Be be ——”

Giang Trầm cũng bắt chước con gái: “Be be ——”

Niệm Niệm: “Be be be ——”

Hình ảnh hai ba con bắt chước tiếng kêu của đàn cừu trước màn hình, chọc cho khán giả không nhịn được cười——
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện