“Món này” mà Khương Húc chỉ chính là món ăn chuẩn bị riêng cho Niệm Niệm.
Nhìn em gái ăn ngon miệng như vậy, Khương Húc cảm thấy đồ ăn trong bát mình không còn mùi vị gì nữa, cậu muốn ăn thử đồ ăn của em gái.
Giang Trầm trả lời đúng sự thật: “Chắc ăn không ngon đâu con.”
Đồ ăn cho trẻ em khá là nhạt, so với đồ ăn của người lớn thì không ngon bằng.
Nhưng mà Khương Húc vẫn không tin, nếu ăn không ngon sao em gái lại ăn ngon lành như vậy chứ, hết miếng này đến miếng khác, cô bé ăn đến mức không ngừng được.
Giang Trầm thấy Khương Húc không tin, anh hỏi: “Con muốn ăn thử không?”
Anh làm hơi nhiều nên Khương Húc có thể ăn thử một chút.
Khương Húc gật đầu một cái.
Khương Nguyên vội nói: “Anh không cần để ý đến thằng bé đâu, ăn cơm thôi mà cũng thật nhiều trò.”
“Không sao đâu. Tôi nấu hơi nhiều, một mình Niệm Niệm ăn không hết.”
Giang Trầm lại hỏi: “An An có muốn thử không?”
Từ Tư An lắc đầu, đồ ăn của em gái vừa nhìn là biết không có mùi vị gì. Cậu thật sự không hiểu tại sao Khương Húc lại muốn ăn đồ ăn của em gái.
Giang Trầm cầm một cái bát và thìa sạch, múc một ít đồ ăn của Niệm Niệm cho Khương Húc.
Khương Húc lập tức múc một thìa bỏ vào miệng, sau đó cậu phát hiện đồ ăn của em gái không ngon gì cả, một chút mùi vị cũng không có.
Cậu nhóc quay qua nhìn Niệm Niệm thì thấy em gái Niệm Niệm vẫn đang ăn rất vui.
“Chú có thể đút cho con ăn không ạ?” Khương Húc nghĩ thầm, nhất định là vì đồ ăn không phải do chú Giang tự tay đút nên mới không ngon bằng em gái, nếu như chú Giang đút nhất định sẽ ngon hơn.
Giang Trầm: “...”
Lúc này, sắc mặt Khương Nguyên trở nên nghiêm túc: “Khương Húc, con muốn làm gì? Con còn không tiếp tục ăn cơm thì ba sẽ tức giận đó?”
Đây không phải lần đầu tiên Khương Húc bị ba la nhưng hôm nay thấy ba lớn tiếng với mình, Khương Húc cảm thấy tủi thân, cậu bật khóc.
Cậu chỉ muốn ăn thử đồ ăn do chú Giang đút có phải dễ ăn hơn không, sao ba cậu lại tức giận với cậu chứ. Ở đây không có mẹ mà ba cậu cũng dữ như vậy, cậu thật sự tủi thân quá mà.
Khương Húc đột nhiên khóc lớn khiến ba người lớn giật nảy mình. Sau khi mắng cậu nhóc, Khương Nguyên cũng thấy hối hận, anh muốn dỗ con trai nhưng Khương Húc phát hiện càng đến gần thì cậu còn khóc lớn hơn: “Huhu, ba la con, con không cần ba.”
Sau đó, cậu nhóc né tránh tay ba mình mà chạy vào trong lòng của chú Giang.
Giang Trầm không thể làm gì khác, anh ôm Khương Húc vào lòng, vỗ lưng cậu nhóc, dỗ dành: “Không sao, con đừng khóc.”
Được chú Giang dỗ, Khương Húc ôm lấy tay của Giang Trầm khóc lớn hơn.
Khương Nguyên: “...”
Con trai anh ấy ôm người chú mới gặp hôm nay khóc đến thảm thương, người ba già như anh ấy thật sự không biết làm gì.
Niệm Niệm đang vui vẻ ăn đồ ăn ba đút, ăn hết miếng này đến miếng khác, tự dưng ba lại không đút nữa. Sau đó, Niệm Niệm thấy ba ôm bạn nhỏ khác, không đút đồ ăn cho Niệm Niệm, cũng không để ý đến Niệm Niệm.
Niệm Niệm bĩu môi rồi đột nhiên cô bé khóc lớn.
Khương Húc đang khóc thì cậu đột nhiên phát hiện có tiếng khóc khác, lấn át của tiếng khóc của cậu.
Khương Húc bị dọa quên cả khóc, cậu quay đầu nhìn về phía em gái đột nhiên khóc lên.
Giang Trầm thấy Niệm Niệm khóc cũng sợ hết hồn, anh ôm Khương Húc sang tay khác rồi lau nước mắt Niệm Niệm hỏi: “Niệm Niệm sao thế, sao lại khóc rồi?”
Nước mắt Niệm Niệm giống như viên trân châu chảy xuống liên tục, cô bé khóc như đang chịu oan ức gì lớn lắm, tiếng khóc vô cùng lớn. Cô bé giơ hai tay về phía ba muốn ba ôm, Giang Trầm vội vàng ôm cô từ trên ghế vào lòng.
Được ba ôm ngồi trong lòng, Niệm Niệm vừa khóc vừa vỗ cánh tay lúc nãy Khương Húc ôm, sau đó cô bé đẩy đẩy Khương Húc đang ngồi trong n.g.ự.c ba ra.
“Hu hu… “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn69.html.]
“Hu hu…”
Niệm Niệm vừa đẩy Khương Húc vừa khóc. Khương Húc ngồi trên đùi bên kia của chú Giang bị em gái đẩy sang một bên.
[Niệm Niệm thấy ba ôm bạn nhỏ khác nên tủi thân khóc sao?]
[Bé con một tuổi đã biết ghen rồi. Thật là thần kỳ! Xem ra không nên xem thường các bạn nhỏ, cái gì chúng cũng hiểu hết nhé!]
[Trẻ con có ý thức mạnh mẽ về những thứ của nó. Mà bình thường ba Giang chỉ ôm Niệm Niệm, giờ cô bé thấy ba Giang ôm bạn nhỏ khác, cô bé thấy ghen tị cũng bình thường.]
...
Từ Thành cười nói: “Xem ra Niệm Niệm không muốn ba bị anh trai nhỏ cướp đi đâu.”
Khương Nguyên vội vàng ôm bạn nhỏ Khương Húc còn đang ngồi ngẩn người trong lòng Giang Trầm. Khương Húc ấm ức nhìn em gái nhỏ, cậu vốn không muốn cướp ba của em gái. Chẳng qua cậu thấy ánh mắt của chú Giang rất dịu dàng, Húc Húc thích sự dịu dàng của chú Giang. Ở nơi xa lạ, mẹ lại không có bên cạnh, ba lại hung dữ nên Húc Húc mới theo bản năng chọn cái ôm dịu dàng, kiên nhẫn của chú Giang mà bày tỏ sự tủi thân của mình.
Cậu không phải muốn cướp ba của em gái mà. Vậy sau này em gái sẽ ghét cậu sao, không thích chơi với cậu nữa? Giang Trầm cũng không nghĩ Niệm Niệm lại khóc vì nguyên nhân này.
Niệm Niệm chưa từng chơi với các bạn nhỏ bằng độ tuổi của Khương Húc mà Giang Trầm lại là con một, ba mẹ cũng không có nhiều thân thích, đến những người anh em cùng độ tuổi của anh cũng đều là họ hàng xa, bình thường không hay lui tới. Nhà Thẩm Minh Dữu thì ngược lại, cũng có một vài người thân thích nhưng Thẩm Minh Dữu với nhà họ Triệu không còn thân thiết nữa. Hơn nữa, Thẩm Minh Dữu lại là người kết hôn, sinh con sớm nên đến thế hệ của Niệm Niệm gần như không có anh chị em đồng trang lứa.
Niệm Niệm không chỉ nhận được toàn bộ yêu thương của ba mẹ, mà còn có tình yêu thương từ thế hệ trước.
Giang Trầm cũng vậy, ngoại trừ ôm Niệm Niệm ra thì Niệm Niệm cũng chỉ thấy ba ôm mẹ, chưa từng thấy ba ôm người khác.
Bây giờ quay chương trình ở chỗ xa lạ, Niệm Niệm còn đang trong quá trình thích ứng với hoàn cảnh mà ở đây có rất nhiều người xa lạ nên bản thân Niệm Niệm ở nơi này cũng trở nên nhạy cảm hơn. Hôm nay cô bé thấy vòng tay chỉ ôm mình lại có thêm một người khác không lớn hơn cô bé là mấy thì Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy không an toàn cho nên Niệm Niệm mới bắt đầu khóc. Bé con nhất định phải đẩy bạn nhỏ trong n.g.ự.c ba đi, để ba chỉ ôm một mình Niệm Niệm.
Niệm Niệm ôm chặt cổ của ba, tiếng khóc lớn ban đầu đã thành tiếng nức nở nghẹn ngào, Giang Trầm nhẹ nhàng vuốt v e lưng bé con. Anh dỗ Niệm Niệm một lúc lâu thì Niệm Niệm mới nín khóc.
Giang Trầm rửa mặt cho Niệm Niệm, rồi hôn một cái lên mặt bé con: “Ba sẽ luôn bên cạnh Niệm Niệm, Niệm Niệm ngoan nha.”
Sau khi khóc xong, đôi mắt Niệm Niệm càng sáng, mặc dù bé con không hiểu lời ba nói nhưng được ba ôm trong lòng, dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện khiến Niệm Niệm cảm thấy rất an toàn. Niệm Niệm hít mũi một cái rồi rúc vào lòng ba. Niệm Niệm dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng ba mình, âm thanh non nớt pha chút nghẹn ngào vang lên: “Ba~”
Giang Trầm: “...?!”
[Niệm Niệm vừa gọi ba sao? Hình như tôi nghe được bé con gọi ba.]
[Tôi cũng nghe được, bé con thật sự gọi ba nha, gọi rất rõ luôn!]
[Huhu, bé con lần đầu gọi ba, lại ở trong lúc này mà gọi. Tôi muốn khóc quá, thật là cảm động!]
Giang Trầm thật sự nghe thấy Niệm Niệm gọi ba, anh kích động ôm lấy Niệm Niệm: “Niệm Niệm, con mới gọi ba phải không?”
“Ba là ba con, Niệm Niệm con lại gọi ba một tiếng được không?”
Niệm Niệm không biết tại sao ba lại kích động như vậy nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gọi: “Ba~”
“Ơi!” Giang Trầm kích động đáp một tiếng, nghe được giọng nói non nớt của con gái gọi “ba”, trong lòng Giang Trầm vừa ngọt ngào vừa mừng rỡ: “Niệm Niệm, con gọi lại lần nữa đi.”
Sau lần đầu tiên gọi, Niệm Niệm hình như đã quen, bé con liên tiếp gọi mấy tiếng ba liền, mỗi lần đều khiến Giang Trầm vui vẻ đáp lại bé con.
Sau đó thì hai ba con giống như chơi trò chơi, một người vui vẻ gọi một người vui vẻ đáp, hai ba con anh chơi một hồi lâu. Lúc này, Giang Trầm mới phát hiện một vấn đề, lần đầu tiên nói chuyện Niệm Niệm lại gọi “ba” mà không phải gọi “mẹ”. Sau khi vợ anh biết chắc sẽ ghen tị lắm đây!
“Niệm Niệm, con gọi mẹ nào.” Giang Trầm nhìn Niệm Niệm: “Chờ khi mẹ quay lại, Niệm Niệm phải gọi mẹ nha, được không con?”
Niệm Niệm: “Ba ~”
“Niệm Niệm, bây giờ chúng ta không gọi ba nữa, chúng ba gọi mẹ nha, mẹ, mẹ, mẹ…”
Giang Trầm: “...”
Giang Trầm đã dạy rất nhiều lần mà Niệm Niệm vẫn mở miệng gọi “ba”. Giang Trầm không biết mình có nên vui vẻ hay không.
Tạm thời con gái chỉ biết gọi ba, không biết gọi mẹ, Giang Trầm cũng không có cách gì. Trước tiên cứ vậy đã, mấy ngày sau anh từ từ dạy cho bé con.
Nhìn em gái ăn ngon miệng như vậy, Khương Húc cảm thấy đồ ăn trong bát mình không còn mùi vị gì nữa, cậu muốn ăn thử đồ ăn của em gái.
Giang Trầm trả lời đúng sự thật: “Chắc ăn không ngon đâu con.”
Đồ ăn cho trẻ em khá là nhạt, so với đồ ăn của người lớn thì không ngon bằng.
Nhưng mà Khương Húc vẫn không tin, nếu ăn không ngon sao em gái lại ăn ngon lành như vậy chứ, hết miếng này đến miếng khác, cô bé ăn đến mức không ngừng được.
Giang Trầm thấy Khương Húc không tin, anh hỏi: “Con muốn ăn thử không?”
Anh làm hơi nhiều nên Khương Húc có thể ăn thử một chút.
Khương Húc gật đầu một cái.
Khương Nguyên vội nói: “Anh không cần để ý đến thằng bé đâu, ăn cơm thôi mà cũng thật nhiều trò.”
“Không sao đâu. Tôi nấu hơi nhiều, một mình Niệm Niệm ăn không hết.”
Giang Trầm lại hỏi: “An An có muốn thử không?”
Từ Tư An lắc đầu, đồ ăn của em gái vừa nhìn là biết không có mùi vị gì. Cậu thật sự không hiểu tại sao Khương Húc lại muốn ăn đồ ăn của em gái.
Giang Trầm cầm một cái bát và thìa sạch, múc một ít đồ ăn của Niệm Niệm cho Khương Húc.
Khương Húc lập tức múc một thìa bỏ vào miệng, sau đó cậu phát hiện đồ ăn của em gái không ngon gì cả, một chút mùi vị cũng không có.
Cậu nhóc quay qua nhìn Niệm Niệm thì thấy em gái Niệm Niệm vẫn đang ăn rất vui.
“Chú có thể đút cho con ăn không ạ?” Khương Húc nghĩ thầm, nhất định là vì đồ ăn không phải do chú Giang tự tay đút nên mới không ngon bằng em gái, nếu như chú Giang đút nhất định sẽ ngon hơn.
Giang Trầm: “...”
Lúc này, sắc mặt Khương Nguyên trở nên nghiêm túc: “Khương Húc, con muốn làm gì? Con còn không tiếp tục ăn cơm thì ba sẽ tức giận đó?”
Đây không phải lần đầu tiên Khương Húc bị ba la nhưng hôm nay thấy ba lớn tiếng với mình, Khương Húc cảm thấy tủi thân, cậu bật khóc.
Cậu chỉ muốn ăn thử đồ ăn do chú Giang đút có phải dễ ăn hơn không, sao ba cậu lại tức giận với cậu chứ. Ở đây không có mẹ mà ba cậu cũng dữ như vậy, cậu thật sự tủi thân quá mà.
Khương Húc đột nhiên khóc lớn khiến ba người lớn giật nảy mình. Sau khi mắng cậu nhóc, Khương Nguyên cũng thấy hối hận, anh muốn dỗ con trai nhưng Khương Húc phát hiện càng đến gần thì cậu còn khóc lớn hơn: “Huhu, ba la con, con không cần ba.”
Sau đó, cậu nhóc né tránh tay ba mình mà chạy vào trong lòng của chú Giang.
Giang Trầm không thể làm gì khác, anh ôm Khương Húc vào lòng, vỗ lưng cậu nhóc, dỗ dành: “Không sao, con đừng khóc.”
Được chú Giang dỗ, Khương Húc ôm lấy tay của Giang Trầm khóc lớn hơn.
Khương Nguyên: “...”
Con trai anh ấy ôm người chú mới gặp hôm nay khóc đến thảm thương, người ba già như anh ấy thật sự không biết làm gì.
Niệm Niệm đang vui vẻ ăn đồ ăn ba đút, ăn hết miếng này đến miếng khác, tự dưng ba lại không đút nữa. Sau đó, Niệm Niệm thấy ba ôm bạn nhỏ khác, không đút đồ ăn cho Niệm Niệm, cũng không để ý đến Niệm Niệm.
Niệm Niệm bĩu môi rồi đột nhiên cô bé khóc lớn.
Khương Húc đang khóc thì cậu đột nhiên phát hiện có tiếng khóc khác, lấn át của tiếng khóc của cậu.
Khương Húc bị dọa quên cả khóc, cậu quay đầu nhìn về phía em gái đột nhiên khóc lên.
Giang Trầm thấy Niệm Niệm khóc cũng sợ hết hồn, anh ôm Khương Húc sang tay khác rồi lau nước mắt Niệm Niệm hỏi: “Niệm Niệm sao thế, sao lại khóc rồi?”
Nước mắt Niệm Niệm giống như viên trân châu chảy xuống liên tục, cô bé khóc như đang chịu oan ức gì lớn lắm, tiếng khóc vô cùng lớn. Cô bé giơ hai tay về phía ba muốn ba ôm, Giang Trầm vội vàng ôm cô từ trên ghế vào lòng.
Được ba ôm ngồi trong lòng, Niệm Niệm vừa khóc vừa vỗ cánh tay lúc nãy Khương Húc ôm, sau đó cô bé đẩy đẩy Khương Húc đang ngồi trong n.g.ự.c ba ra.
“Hu hu… “
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/tham-gia-show-giai-tri-gia-dinh-toi-bao-do/pn69.html.]
“Hu hu…”
Niệm Niệm vừa đẩy Khương Húc vừa khóc. Khương Húc ngồi trên đùi bên kia của chú Giang bị em gái đẩy sang một bên.
[Niệm Niệm thấy ba ôm bạn nhỏ khác nên tủi thân khóc sao?]
[Bé con một tuổi đã biết ghen rồi. Thật là thần kỳ! Xem ra không nên xem thường các bạn nhỏ, cái gì chúng cũng hiểu hết nhé!]
[Trẻ con có ý thức mạnh mẽ về những thứ của nó. Mà bình thường ba Giang chỉ ôm Niệm Niệm, giờ cô bé thấy ba Giang ôm bạn nhỏ khác, cô bé thấy ghen tị cũng bình thường.]
...
Từ Thành cười nói: “Xem ra Niệm Niệm không muốn ba bị anh trai nhỏ cướp đi đâu.”
Khương Nguyên vội vàng ôm bạn nhỏ Khương Húc còn đang ngồi ngẩn người trong lòng Giang Trầm. Khương Húc ấm ức nhìn em gái nhỏ, cậu vốn không muốn cướp ba của em gái. Chẳng qua cậu thấy ánh mắt của chú Giang rất dịu dàng, Húc Húc thích sự dịu dàng của chú Giang. Ở nơi xa lạ, mẹ lại không có bên cạnh, ba lại hung dữ nên Húc Húc mới theo bản năng chọn cái ôm dịu dàng, kiên nhẫn của chú Giang mà bày tỏ sự tủi thân của mình.
Cậu không phải muốn cướp ba của em gái mà. Vậy sau này em gái sẽ ghét cậu sao, không thích chơi với cậu nữa? Giang Trầm cũng không nghĩ Niệm Niệm lại khóc vì nguyên nhân này.
Niệm Niệm chưa từng chơi với các bạn nhỏ bằng độ tuổi của Khương Húc mà Giang Trầm lại là con một, ba mẹ cũng không có nhiều thân thích, đến những người anh em cùng độ tuổi của anh cũng đều là họ hàng xa, bình thường không hay lui tới. Nhà Thẩm Minh Dữu thì ngược lại, cũng có một vài người thân thích nhưng Thẩm Minh Dữu với nhà họ Triệu không còn thân thiết nữa. Hơn nữa, Thẩm Minh Dữu lại là người kết hôn, sinh con sớm nên đến thế hệ của Niệm Niệm gần như không có anh chị em đồng trang lứa.
Niệm Niệm không chỉ nhận được toàn bộ yêu thương của ba mẹ, mà còn có tình yêu thương từ thế hệ trước.
Giang Trầm cũng vậy, ngoại trừ ôm Niệm Niệm ra thì Niệm Niệm cũng chỉ thấy ba ôm mẹ, chưa từng thấy ba ôm người khác.
Bây giờ quay chương trình ở chỗ xa lạ, Niệm Niệm còn đang trong quá trình thích ứng với hoàn cảnh mà ở đây có rất nhiều người xa lạ nên bản thân Niệm Niệm ở nơi này cũng trở nên nhạy cảm hơn. Hôm nay cô bé thấy vòng tay chỉ ôm mình lại có thêm một người khác không lớn hơn cô bé là mấy thì Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy không an toàn cho nên Niệm Niệm mới bắt đầu khóc. Bé con nhất định phải đẩy bạn nhỏ trong n.g.ự.c ba đi, để ba chỉ ôm một mình Niệm Niệm.
Niệm Niệm ôm chặt cổ của ba, tiếng khóc lớn ban đầu đã thành tiếng nức nở nghẹn ngào, Giang Trầm nhẹ nhàng vuốt v e lưng bé con. Anh dỗ Niệm Niệm một lúc lâu thì Niệm Niệm mới nín khóc.
Giang Trầm rửa mặt cho Niệm Niệm, rồi hôn một cái lên mặt bé con: “Ba sẽ luôn bên cạnh Niệm Niệm, Niệm Niệm ngoan nha.”
Sau khi khóc xong, đôi mắt Niệm Niệm càng sáng, mặc dù bé con không hiểu lời ba nói nhưng được ba ôm trong lòng, dùng giọng nói dịu dàng nói chuyện khiến Niệm Niệm cảm thấy rất an toàn. Niệm Niệm hít mũi một cái rồi rúc vào lòng ba. Niệm Niệm dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ lưng ba mình, âm thanh non nớt pha chút nghẹn ngào vang lên: “Ba~”
Giang Trầm: “...?!”
[Niệm Niệm vừa gọi ba sao? Hình như tôi nghe được bé con gọi ba.]
[Tôi cũng nghe được, bé con thật sự gọi ba nha, gọi rất rõ luôn!]
[Huhu, bé con lần đầu gọi ba, lại ở trong lúc này mà gọi. Tôi muốn khóc quá, thật là cảm động!]
Giang Trầm thật sự nghe thấy Niệm Niệm gọi ba, anh kích động ôm lấy Niệm Niệm: “Niệm Niệm, con mới gọi ba phải không?”
“Ba là ba con, Niệm Niệm con lại gọi ba một tiếng được không?”
Niệm Niệm không biết tại sao ba lại kích động như vậy nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn gọi: “Ba~”
“Ơi!” Giang Trầm kích động đáp một tiếng, nghe được giọng nói non nớt của con gái gọi “ba”, trong lòng Giang Trầm vừa ngọt ngào vừa mừng rỡ: “Niệm Niệm, con gọi lại lần nữa đi.”
Sau lần đầu tiên gọi, Niệm Niệm hình như đã quen, bé con liên tiếp gọi mấy tiếng ba liền, mỗi lần đều khiến Giang Trầm vui vẻ đáp lại bé con.
Sau đó thì hai ba con giống như chơi trò chơi, một người vui vẻ gọi một người vui vẻ đáp, hai ba con anh chơi một hồi lâu. Lúc này, Giang Trầm mới phát hiện một vấn đề, lần đầu tiên nói chuyện Niệm Niệm lại gọi “ba” mà không phải gọi “mẹ”. Sau khi vợ anh biết chắc sẽ ghen tị lắm đây!
“Niệm Niệm, con gọi mẹ nào.” Giang Trầm nhìn Niệm Niệm: “Chờ khi mẹ quay lại, Niệm Niệm phải gọi mẹ nha, được không con?”
Niệm Niệm: “Ba ~”
“Niệm Niệm, bây giờ chúng ta không gọi ba nữa, chúng ba gọi mẹ nha, mẹ, mẹ, mẹ…”
Giang Trầm: “...”
Giang Trầm đã dạy rất nhiều lần mà Niệm Niệm vẫn mở miệng gọi “ba”. Giang Trầm không biết mình có nên vui vẻ hay không.
Tạm thời con gái chỉ biết gọi ba, không biết gọi mẹ, Giang Trầm cũng không có cách gì. Trước tiên cứ vậy đã, mấy ngày sau anh từ từ dạy cho bé con.
Danh sách chương